Chương 88
Chương 88
Editor: pisces
༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚
Ngoài cửa sổ khắc hoa, lá phong hơi vàng, bị gió thu thổi xào xạc rơi rụng. Lá khô trên mặt đất chất thành từng lớp dày, ngay cả hoa cảnh dưới hành lang cũng tiêu điều.
Khương Tự Cẩm nhìn cảnh tượng có chút tàn tạ ngoài cửa sổ, bỗng dưng cảm nhận được một nỗi lạnh lẽo, thê lương và sâu lắng đang ùa đến.
Y khẽ nhíu mày.
Tiếng cung nhân thông báo vang lên, Khương Tự Cẩm quay đầu lại. Xuyên qua bức màn che, y lặng lẽ nhìn một người đàn ông dáng cao ráo bước vào điện.
Sau khi lui tất cả cung nhân, trong đại điện chỉ còn lại y và Triệu Ký.
Cách mấy tháng, qua tấm rèm châu, Khương Tự Cẩm một lần nữa gặp lại Triệu Ký. Khác biệt là lần này y không còn tìm người giả mạo mình để đối thoại với hắn nữa.
Đứng trong điện, Triệu Ký khom người chào hỏi. Thời gian từ từ trôi qua, nhưng mãi không thấy Khương Tự Cẩm đáp lại.
Trong điện không còn ai khác, Triệu Ký xé bỏ lớp ngụy trang. Hắn tự mình đứng thẳng dậy, xuyên qua rèm châu quan sát một lúc lâu, rồi sau đó chậm rãi đi về phía Khương Tự Cẩm.
Đẩy rèm châu sang một bên bằng đầu ngón tay, Triệu Ký nhìn thấy một mỹ nhân kiều diễm trong cung phục đỏ thẫm đang ngồi ngay ngắn trên ghế phượng. Hắn không khỏi khẽ mỉm cười, tiến đến gần ôm quyền, giả vờ nói:
"Mong Thái hậu tha tội cho sự vô lễ của thần."
"Chỉ là thần mãi không nghe thấy tiếng Thái hậu, lo lắng cho sự an nguy của người, nên đặc biệt tiến lại gần để xem xét."
Sự càn rỡ của hắn hiển nhiên khiến Khương Tự Cẩm bất mãn, đôi mắt đẹp ấy ẩn chứa một tia giận dữ, nhưng không biết vì điều gì mà vẫn nhịn không phát tiết.
"Hôm nay thần đột ngột cầu kiến là có một điều nghi hoặc muốn thỉnh Thái hậu giải đáp cho thần. Mong Thái hậu tha thứ cho hành động mạo muội của thần."
Triệu Ký đứng thẳng dậy, rất bạo dạn nhìn thẳng vào Khương Tự Cẩm đang ở gần trong gang tấc.
Dù nhìn thấy gương mặt này bao nhiêu lần, hắn vẫn không khỏi cảm thán, Khương Tự Cẩm thực sự đẹp đến lộng lẫy. Bất kể lúc nào, ở đâu, trang điểm hay chải chuốt thế nào, đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Chẳng trách trong thành Đại Diễn có nhiều người gặp một lần mà khó quên đến vậy.
Khương Tự Cẩm vẫn giữ im lặng. Triệu Ký cũng không giận, hắn chậm rãi tiến lên, từ chiếc hộp gấm bên cạnh Khương Tự Cẩm nhấc chiếc đai lưng mà hắn đã đưa lên, giọng điệu mang ý trêu đùa:
"Thái hậu không chịu mở miệng nói chuyện, phải chăng sợ thần nghe ra Thái hậu chính là người từng rên rỉ uyển chuyển dưới thân thần?"
Hắn quả nhiên biết tất cả.
Bàn tay Khương Tự Cẩm trong tay áo siết chặt, sau một lúc trấn tĩnh, y mới gắng gượng đối diện với Triệu Ký:
"Ngươi... làm sao mà phát hiện ra,"
Y nhìn chiếc đai lưng đang được Triệu Ký quấn quanh ngón tay, "chiếc đai lưng này là của ta?"
Giọng nói mong nhớ bấy lâu cuối cùng cũng lọt vào tai, Triệu Ký vui vẻ nhướng mày, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Khương Tự Cẩm, dường như muốn nhìn thấy sự bất an và sợ hãi mà Khương Tự Cẩm đang cố gắng che giấu tận sâu trong đồng tử.
"Đương nhiên là bởi vì mùi hương."
Triệu Ký khẽ cười, hắn đưa chiếc đai lưng lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi:
"Mùi hương thoang thoảng trên đó y hệt mùi hương thần ngửi thấy trong thạch động."
Dù nhạt nhòa, nhưng Triệu Ký tuyệt đối không bao giờ quên mùi hương này. Bởi lẽ, đêm hôm đó, hắn đã ghé sát làn da mịn màng của Khương Tự Cẩm để ngửi. Cái cảm giác say đắm đến hồn cốt ấy, chỉ những ai từng trải qua mới có thể hiểu được.
Đương nhiên, cũng chính nhờ chiếc đai lưng này mà Triệu Ký đã biết rằng người mà hắn ngày đêm tìm kiếm có thể vẫn luôn giả dạng nữ trang.
"Thực sự phát hiện ra thân phận của Thái hậu là vào đêm Trung thu." "Thần gác đêm buồn chán, tình cờ đến Huyền Thanh Quan giải sầu."
"Ai ngờ lại bắt gặp Thái hậu," Triệu Ký cười càng tươi, "và Hữu tướng Thẩm Tòng Dịch hẹn hò trong Hoa Rơi Đình."
Triệu Ký đột nhiên cúi người sát lại, hắn ghé vào tai Khương Tự Cẩm, giọng khàn khàn:
"Đêm đại hôn của Hoàng đế, người ở trong phòng Thẩm Tòng Dịch, chính là Thái hậu phải không?"
Trong lòng Khương Tự Cẩm rung mạnh, hàng mi dài mảnh cũng không tự chủ mà khẽ run rẩy. Dáng vẻ này lọt vào mắt Triệu Ký, cũng chẳng khác gì việc trực tiếp thừa nhận.
"Thái hậu không chỉ có dung mạo xinh đẹp, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe. Thần đã nghe được một câu từ sau núi giả, và liền nhận ra Thái hậu."
"Ha ha," Triệu Ký sung sướng cười khẽ, "Lần trước triệu kiến, Thái hậu sợ bị thần vạch trần thân phận, còn tìm người thay thế phát ra tiếng, thật là phí hết tâm huyết."
Bị Triệu Ký dồn ép từng bước, Khương Tự Cẩm không thể không ngả người về phía sau. Y theo bản năng nắm chặt tay vịn phía sau, vì dùng sức quá độ, những đốt ngón tay tinh xảo đã hơi trắng bệch, để lộ sự hoảng loạn và bất an của mình.
Thực ra, điều Khương Tự Cẩm thực sự lo lắng là Triệu Ký đã thấy y gặp Thẩm Tòng Dịch ở đình hoa rơi. Y không tự chủ được mà cẩn thận nhớ lại những lời đã nói đêm đó.
Trong ký ức, y và Thẩm Tòng Dịch trong đình chưa hề nhắc đến chuyện tân chính.
Tĩnh An hầu Triệu Đỉnh và Lương Thịnh có mối quan hệ môi hở răng lạnh. Nếu Triệu Ký biết kế hoạch, hắn chắc chắn sẽ không thong dong đến Trường An Điện trêu chọc y như hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz