ZingTruyen.Xyz

[ EDIT ] Cấm Cung Xuân

Chương 77

piscesthangba

Chương 77

Editor: pisces

    ༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚


Việc Lương Thịnh có ý đồ gây rối, đã sớm không phải chuyện gì mới mẻ. Năm Khương Tự Cẩm buông rèm chấp chính, đã có tin đồn hắn muốn phát động chính biến.

Sự việc cuối cùng không thành hình, Khương Tự Cẩm suy đoán có liên quan đến cuộc náo động ở biên giới phía Bắc năm đó.

Khi đó, ba châu Lũng Hữu đạo túc, cam, thiện liên tiếp bị Bắc Khương đánh hạ, tin cấp báo từ biên quan truyền về, khiến lòng người trong thiên hạ hoảng sợ.

Họa ngoại xâm hoành hành, trước cường địch, Lương Thịnh cuối cùng vẫn lựa chọn đặt đại cục lên hàng đầu. Chỉ là ai cũng không ngờ, sau khi loạn lạc được bình ổn, hắn thế nhưng lại từ bỏ ý niệm xưng đế, lựa chọn làm nhiếp chính vương không ngai.

Cho đến nay, đã sáu năm.

Khương Tự Cẩm phát hiện ý đồ gây rối của Lương Thịnh vào một buổi chiều bình thường.

Năm nay, cây lựu ở ngoại ô kinh thành mọc rất tốt, có thợ khéo dùng nước cốt hoa thạch lựu làm thuốc nhuộm, dệt nên mấy chục chiếc váy thạch lựu bằng chỉ vàng. Các phu nhân và quý nữ trong kinh nghe tin sau, tranh nhau mua sắm, khiến chiếc váy đỏ này có thị trường nhưng không có giá, một chiếc khó cầu.

Đã muốn làm Khương Tự Cẩm vui lòng, Lương Thịnh tự nhiên sẽ không bỏ qua vật quý này. Hắn từ tay một vị tông thất nữ thu được một chiếc mới tinh, ngày hôm sau liền tiến cung tặng cho Khương Tự Cẩm.

Nhắc đến, Khương Tự Cẩm và váy thạch lựu còn có một đoạn duyên nợ.

T

hời gian đầu xuyên thư, y từng cố tình bắt chước sở thích của nguyên chủ. Lần đầu tiên luyện vũ, lại có cung nhân dâng lên một chiếc váy thạch lựu.

Khương Tự Cẩm không hiểu ý nghĩa, nhưng lại không dám dễ dàng hỏi thăm. Sau khi tìm hiểu lén lút mới biết được, lão hoàng đế rất thích nguyên chủ mặc váy thạch lựu múa. Để giữ sủng ái, nguyên chủ khi luyện vũ luôn mặc chiếc váy này.

Cung nhân không biết y đã không còn là chủ nhân cũ, tự nhiên vẫn theo lệ thường đưa quần áo cho y. Đáng tiếc Khương Tự Cẩm không thích loại váy đỏ tươi này, vì vậy một lần cũng chưa mặc.

Tuy nhiên, sự việc bất ngờ này cũng khiến y nhận ra cần phải thay đổi các cung nhân làm việc ở Trường An Điện.

Tiếng tăm của chiếc váy thạch lựu mà nguyên chủ yêu thích truyền đi rất xa, nghe nói trong một lần dâng vũ, nguyên chủ mặc váy lụa lên người, vẻ diễm lệ kinh động bốn phương, thu hút vô số quý nữ noi theo, Đại Diễn thành cũng vì thế mà dấy lên phong trào mặc váy thạch lựu nhảy múa.

Cho nên Lương Thịnh lấy chiếc váy này tặng y, cũng coi như gãi đúng chỗ ngứa.

Ngày thu Diễn thành, trời cao mây nhạt, thoải mái trong lành, hợp lòng người.
Khương Tự Cẩm nóng lòng chờ đợi hồi âm, để giết thời gian, y ôm con cún cưng “Đậu Đỏ” dạo thuyền trên hồ Ngàn Sóng.

Khi Lương Thịnh đến, y vẫn còn ở trên thuyền chưa xuống.

Thấy Lương Thịnh đích thân đến Nghe Phong Các tìm mình, Khương Tự Cẩm không tình nguyện bước xuống thuyền.

Vừa đặt chân xuống đất, “Đậu Đỏ” trong lòng ngực ngửi thấy hơi thở của Lương Thịnh, ô ô mà đạp chân muốn chạy đi.

Khương Tự Cẩm ôm không được, chỉ đành bảo Phù Châu mang con cún cưng đi xuống.

Hôm nay Khương Tự Cẩm ăn mặc đặc biệt thanh thuần, một thân trường bào thắt eo màu xanh nhạt, trên mặt chưa thoa phấn trang điểm, mái tóc mây cũng chỉ đơn giản buộc bằng một sợi dây buộc tóc, cả người thanh lệ phiêu dật, giống như một tia xuân sắc giữa ngày thu tịch liêu.

Lương Thịnh nhìn đến đỏ mắt, nắm tay người đi xem chiếc váy thạch lựu kia.
Tận mắt nhìn thấy, Khương Tự Cẩm mới hiểu vì sao chiếc váy này lại thịnh hành đến thế.

Điểm nổi bật nhất của nó không phải là màu sắc tươi tắn, mà là bề mặt lụa óng ánh rực rỡ và hoa văn tinh tế phức tạp, so với những chiếc váy mà tiên hoàng ban cho nguyên chủ cũng không hề kém cạnh.

Đã là Lương Thịnh tốn công sức tìm được, Khương Tự Cẩm tự nhiên sẽ không phụ tấm lòng hắn. Sờ sờ chất liệu vải của chiếc váy dài, lại khen vài câu về kỹ thuật thủ công.

Khương Tự Cẩm thích, Lương Thịnh tất nhiên là vui vẻ. Hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm Khương Tự Cẩm, hỏi:

“Hoàng huynh khi còn sống yêu nhất cây lựu, hắn ở Tử Thần Điện trồng vài cây, lại sai người đi ngoại ô kinh thành tích một mảnh rừng thạch lựu, ngươi có biết nguyên nhân không?”

Lương Thịnh cực kỳ cẩn thận, ngay cả trước mặt Khương Tự Cẩm cũng rất ít khi đề cập chuyện cũ. Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, hắn thế nhưng lại chủ động nhắc đến lão hoàng đế.

Tuy nhiên, sự việc mới chỉ ở mức bề ngoài, Khương Tự Cẩm không dám tùy tiện trả lời, cho nên trầm mặc không nói gì. May mắn thay Lương Thịnh không phải đang thử y, rất nhanh liền tự mình giải đáp:

“Hoàng huynh đăng cơ hơn hai mươi năm, hậu cung mỹ nhân vô số, nhưng không một ai có thai. Cho nên hắn trồng nhiều cây lựu, thích ăn hạt lựu, chờ đợi mình cũng có thể đa tử đa phúc.”

"Hoàng huynh lòng nghi ngờ rất nặng, ngoài ta ra thì các huynh đệ đều bị giết sạch. Đến ông trời cũng không vừa mắt sự tàn ác của hắn, nên khiến hắn không có con cái, nhưng ngươi lại thực hiện tâm nguyện đó cho hắn."

"Trước khi ngươi sinh ra Lương Phong, dù các quan thần có niềm vui sinh con trai cũng không dám ăn mừng. Còn ta, kẻ mạo hiểm sống sót dưới tay hoàng huynh, lại càng không thể có con nối dõi."

Rõ ràng là đang kể lại chuyện cũ bằng giọng êm tai, nhưng tay hắn lại không thành thật mà di chuyển xuống bụng nhỏ. Khương Tự Cẩm bị Lương Thịnh chọc ghẹo đến thở hổn hển, đành phải nắm lấy tay người đàn ông khẽ xin tha:

"Đừng nghịch..."

Tay bị giữ lại, Lương Thịnh cũng không giận, hắn thưởng thức vòng eo dưới lòng bàn tay mình. Eo Khương Tự Cẩm nhỏ như cành liễu, chỉ rộng bằng hai bàn tay khép lại, vuốt ve lên khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.

"Giúp ta sinh một đứa con đi, hoàng tẩu," Lương Thịnh bỗng nhiên nói.

Lời nói hoang đường vô cùng khiến Khương Tự Cẩm kinh ngạc trong chốc lát. Y không thể tin được mà hỏi lại một lần:

"Ngươi nói... cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz