ZingTruyen.Xyz

[ EDIT ] Cấm Cung Xuân

Chương 29: sốt

piscesthangba

Chương 29

Editor: pisces

    ༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚

Quản Hoàn từ ngoài điện bước vào, trên tay là thau đồng nước ấm vừa nhận từ cung nữ ngoài cửa, xoay người tiến vào nội điện.

Bên cạnh chiếc giường lớn được chạm khắc tinh xảo, cũng có đặt sẵn một thau đồng, nhưng nước bên trong đã nguội lạnh. Quản Hoàn liền nhanh chóng bước tới, thay chiếc thau đó bằng thau nước ấm mới.

Chưa kịp làm gì thêm, thì một chiếc khăn trắng tinh đã được ném vào trong thau nước. Chất vải mềm mại nhanh chóng thấm đẫm.

Quản Hoàn vừa định vươn tay để vắt khô chiếc khăn thì bị Lương Phong đưa tay ngăn lại.

“Trẫm tự làm.”

Thấy Lương Phong đã đứng dậy tự mình xử lý mọi việc, Quản Hoàn chỉ biết khom người rút lui. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tình cờ chạm phải Phù Châu — người cũng đang chờ bên kia. Hai người không nói gì, nhưng đều đồng loạt thở dài, như một sự ngầm hiểu bất lực.

Đêm qua, Khương Tự Cẩm đột nhiên lên cơn sốt cao.

Khi y trở về, cả người trông như vừa trải qua một chặng đường dài đầy bụi gió — mỏi mệt và nặng nề.

Phù Châu vừa mới nhận lấy chiếc áo khoác xa lạ y cởi ra, còn chưa kịp mở miệng hỏi gì, thì Khương Tự Cẩm đã phân phó:
“Chuẩn bị nước ấm. Ta muốn tắm.”

Rõ ràng trước khi rời khỏi cung Thái hậu đã tắm rửa rồi. Vậy tại sao vừa về đã vội tắm lại?

Dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng khi thấy khóe mắt và chân mày của Khương Tự Cẩm đều lộ vẻ mệt mỏi đến tột độ, Phù Châu cũng chỉ đành nén thắc mắc xuống, lặng lẽ đi làm theo.

Sau khi tắm xong, Khương Tự Cẩm mệt đến độ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, y còn cẩn thận dặn dò Phù Châu — chuyện đã làm đêm nay phải tuyệt đối giữ bí mật, không được để lộ ra ngoài.

Phù Châu vẫn như mọi khi ở lại gác đêm bên cạnh. Ước chừng đến giờ Tý, Khương Tự Cẩm đột nhiên bắt đầu rên rỉ khó chịu, thân thể xoay trở bất an trên giường.

Phù Châu giật mình bật dậy đi xem, chỉ thấy dưới ánh nến mờ, đôi mày của Khương Tự Cẩm nhíu chặt, hai gò má ửng đỏ khác thường. Môi vốn mềm ẩm giờ đã khô tái vì mất nước.

Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, nàng vội vã đưa tay chạm lên trán hắn — tức khắc cảm nhận được một luồng nóng bỏng đáng sợ.

Phù Châu lập tức hốt hoảng, sai người đi mời thái y, đồng thời cho người khẩn cấp thông báo lên Tử Thần Điện.

Khi Lương Phong đến nơi, vị thái y trực đêm đã chờ sẵn một bên.

Hắn không nói nhiều, chỉ đơn giản hỏi Phù Châu vài câu để nắm sơ tình hình, sau đó quay sang thái y, lạnh giọng hỏi:

“Bệnh tình của Thái hậu thế nào?”

Thái y cung kính đáp:

“Hồi bẩm điện hạ, Thái hậu bị sốt cao đột ngột, thuộc loại chứng nhiệt cấp tính. Nguyên nhân có thể là do bị kinh sợ, cộng thêm trúng gió lạnh. Đã cho uống An Cung Ngưu Hoàng Hoàn, dự kiến trong một, hai canh giờ nữa là cơn sốt sẽ hạ.”

Lương Phong trầm mặc gật đầu, không nói thêm gì.

Trên giường, Khương Tự Cẩm sốt đến mê man.

Thuốc đã uống vào khiến toàn thân y đổ mồ hôi đầm đìa, chiếc áo lót trắng như tuyết bị thấm ướt, dính chặt vào da thịt, khiến y càng thêm khó chịu.

Hơi thở của y khàn đặc vì sốt cao, ý thức rơi vào mê muội, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh — chỉ lặp đi lặp lại vài từ đơn giản, yếu ớt:
“Nóng... Khó chịu...”

Ở bên giường, Lương Phong nhìn mà lòng đau như cắt.
Hắn hận không thể chịu thay cơn sốt kia, hận rằng người chịu đựng cơn tra tấn này là Khương Tự Cẩm — không phải hắn.

Nhưng ngoài việc đau lòng, hắn lại chẳng thể làm gì hơn. Chỉ đành gọi người mang nước ấm đến, tự mình thấm ướt khăn, hết lần này đến lần khác dịu dàng lau người cho Khương Tự Cẩm, cẩn thận đến từng ngón tay.

Cứ thế, hắn ngồi bên giường canh giữ suốt một đêm, không rời khỏi nửa bước.

Thân thể Khương Tự Cẩm vốn đã yếu, cả đêm sốt cao không dứt, cứ lên rồi hạ, lặp lại nhiều lần.

Mãi đến khi trời vừa hửng sáng, sắc trời còn mờ mờ, cơn sốt mới thật sự lui xuống.

Thấy sắc môi vốn trắng bệch của Khương Tự Cẩm cuối cùng cũng nhuốm được chút huyết sắc, Lương Phong mới khẽ thở ra, miễn cưỡng thả lỏng phần nào tâm tình căng cứng.

Cùng lúc ấy, người thở phào nhẹ nhõm còn có thái y trực đêm.

Hắn lén lau trán — không phải vì mồ hôi, mà vì nỗi áp lực vừa mới buông lỏng.
Suốt đêm, chứng sốt cứ dai dẳng không dứt khiến hắn suýt nữa nghi ngờ thuốc mình kê sai. Lúc này nhớ lại, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ ràng ánh mắt từ Lương Phong quét tới — lạnh như băng, sắc như dao, như thể chỉ cần thêm một nhịp không đúng, liền có thể mất đầu.

Thái y không dám ngẩng đầu.
Dẫu Lương Phong tuổi chưa lớn, nhưng một thân uy nghi kia quả thực đã mang phong thái của một vị lão hoàng đế thực thụ.

Thêm nửa canh giờ nữa trôi qua, Khương Tự Cẩm cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.

Toàn thân y nhẹ bẫng như trôi, mồ hôi đã vã ra, cơn sốt cũng đã lui, nhưng cổ họng lại khô rát vô cùng.

Y hơi nghiêng đầu, muốn tìm nước uống — liền thấy người đang ngồi sát bên giường chính là Lương Phong.

Một tiếng gọi vô thức thoát ra từ cổ họng:
“Hoàng nhi...”

“Mẫu hậu!”
Nghe thấy tiếng gọi ấy, Lương Phong như bị điện giật, trong mắt ánh lên niềm vui khôn tả.

Hắn lập tức cúi người đỡ Khương Tự Cẩm ngồi dậy, rồi vội vàng quay đầu gọi lớn:
“Phù Châu, mang nước tới!”

Khương Tự Cẩm chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Dưới tác dụng của nước ấm, cổ họng mới dịu lại.

Chờ sau khi đầu óc dần tỉnh táo hơn, y mới nhận ra ánh mắt của Lương Phong... đỏ hoe, hơi sưng — rõ ràng là đã khóc, hoặc ít nhất là kìm nén suốt một đêm không ngủ.

Khương Tự Cẩm khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi:
“Phong nhi... Con sao vậy? Sao lại thành ra thế này...?”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz