ZingTruyen.Xyz

[ EDIT ] Cấm Cung Xuân

Chương 116

piscesthangba

Chương 116

Editor: pisces

    ༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚

Một bàn tay thon dài mảnh khảnh từ trên mặt đất nhặt viên ngọc châu lên.

Khương Tự Cẩm ngẩng mắt nhìn lên, lại thấy là Thẩm Tòng Dịch, người đang ngồi cách y không xa.

Nhặt viên ngọc châu xong, Thẩm Tòng Dịch đứng dậy đi tới, hắn hơi cúi người, dâng ngọc châu lên.

"Thái hậu."

Khương Tự Cẩm gật đầu: "Đa tạ Thẩm tướng."

Từ tay Thẩm Tòng Dịch tiếp nhận ngọc châu, khoảng cách quá gần khiến đầu ngón tay y vô tình cọ qua lòng bàn tay của người trước mắt.

Không rõ vì sao, Khương Tự Cẩm lại chú ý đến đôi bàn tay này.

Ngón tay sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có chút gân xanh hơi nổi.

Mảnh khảnh, nhưng cũng kiên cường mạnh mẽ.

Chính là một đôi bàn tay như vậy, từng ở phòng nhỏ Tiên Cư Điện chạm đến khắp nơi da thịt của y, để lại điểm điểm dấu vết.

Thẩm Tòng Dịch này luôn có điều gì đó khiến người ta cân nhắc không ra.

Mọi chuyện đều nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, nhưng khi triền miên lại ngoài ý muốn cường thế và bá đạo.

Rõ ràng thanh lãnh cao ngạo, nhưng lại có thể giúp y thi hành tân chính, dốc lòng vì y mà giải vây.

Dời đi ánh mắt đánh giá, Khương Tự Cẩm mời hắn ngồi xuống ghế bên cạnh:

"Hôm qua trên đường, may nhờ có Thẩm tướng thay ta giải vây, mới khiến ta tránh được rất nhiều chuyện."

"Có thể vì Thái hậu mà giải quyết lo âu, khó khăn, là bổn phận của thần."

Thấy Khương Tự Cẩm mắt phượng hơi rũ, dường như có điều suy nghĩ, Thẩm Tòng Dịch cho rằng y lo lắng cho Lương Phong, không khỏi trấn an:

"Hoàng thượng ngày thường siêng năng cưỡi ngựa bắn cung, phóng ngựa rong ruổi, cầm cung cài tên, đều là thành thạo. Thái hậu không cần quá mức lo lắng."

"Mượn lời tốt lành.của Thẩm tướng, hy vọng là ta lo lắng thái quá."

Lương Phong chậm chạp chưa về, Khương Tự Cẩm bèn tìm chút đề tài để bắt chuyện với Thẩm Tòng Dịch.

Y nhớ lại mấy người hôm qua cưỡi ngựa nói chuyện cao đàm khoát luận, hỏi:

"Hôm qua những người cùng hành với Thẩm tướng, ta thấy lạ mặt, là quan viên mới được bổ nhiệm sao?"

"Mấy người đó đều là quan viên mới được thăng chức ở năm nay. Bọn họ phần lớn dựng nghiệp từ xuất thân nghèo khó, lại bản tính kiên nghị, được Hoàng thượng tin tưởng sâu sắc."

Thẩm Tòng Dịch nói một cách khéo léo, Khương Tự Cẩm hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của hắn.

"Dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, gia thế bần hàn, không có liên lụy với thế tộc", hẳn là cố ý đề bạt lên để dùng vào việc thi hành tân chính.

Hồi tưởng lại dáng vẻ khí phách hăng hái của mấy người đó, y có chút cảm khái:

"Trong kinh lễ nghi phiền phức rất nhiều, không giống địa phương tự do tự tại. Không biết bọn họ về sau có hối hận khi đến Diễn Thành không."

"Tường cao sân sâu vốn không giữ lại được chim bay, bất quá đều là bởi vì có việc để ý, có người để ý, mới có thể lựa chọn lưu lại."

Bỗng nhiên nghe được lời này, trong lòng Khương Tự Cẩm cả kinh. Y biết Thẩm Tòng Dịch đây là đang nói mấy vị quan viên trẻ tuổi đó lòng có khát vọng, cũng là ngầm ám chỉ y vì Lương Phong, không thể không bị giam giữ trong thâm cung mà đặt mình vào nguy hiểm.

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tự Cẩm kinh ngạc phát hiện, Thẩm Tòng Dịch vốn dĩ luôn không có chút gợn sóng nào trong tâm trạng, giữa mày lại có một tia sầu lo không dễ phát hiện.

Nhưng cũng chính lúc này, phía xa bên ngoài viên môn bỗng nhiên vang lên từng trận tiếng vó ngựa. Giữa bãi săn có người hô lớn: "Hoàng thượng đã trở lại!"

"Là Hoàng thượng đã trở lại!"

Ánh mắt mọi người, liền toàn bộ bị Lương Phong thu hút.

Trung tâm bãi săn rất nhanh tụ đầy thế tộc có thế lực. Mọi người trên khán đài cũng sôi nổi đứng dậy, Khương Tự Cẩm cũng đi đến trước lan can, từ xa nhìn ra.

Bên ngoài viên môn, từ xa đến gần, thiếu niên đế vương huyền y đai ngọc ngồi trên lưng đại mã cao đầu. Hắn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trên lưng đeo túi đựng mũi tên, trong tay nắm giương cung, từ từ đi tới.

Và đội cấm vệ theo hầu bên cạnh, đang ấn một con nai bị trói bốn vó trên lưng ngựa.

Con nai này mắt to tròn, bốn vó thon dài, đúng là con vừa rồi đã chạy thoát.

Đợi đến khi đoàn người đi đến trung tâm bãi săn, vị cấm vệ lưng hùm vai gấu đó liền một phen ném con nai xuống đất, lớn tiếng hô:

"Hoàng thượng nhân từ, một mũi tên bắn trúng sừng hươu, ghim con nai vào thân cây, không chạy thoát được, cuối cùng bắt sống mà về!"

Đế vương đuổi nai trở về, mọi người trong bãi săn sôi nổi quỳ lạy trên đất, trong miệng hô to vạn tuế, lại ca ngợi hắn nhân từ dày rộng, trìu mến sinh linh.

Bị vây quanh ở giữa bãi săn, bên tai là tiếng gào thét thần phục. Ngồi trên lưng ngựa, Lương Phong trước tiên vẫn là đi tìm Khương Tự Cẩm.

Trên khán đài, trước lan can, những người xung quanh đều quỳ rạp xuống đất, chỉ có mẫu hậu của hắn đứng thẳng, mỉm cười gật đầu về phía hắn.

Phía sau rõ ràng nhiều người che lọng, nhưng Lương Phong lại cảm thấy tất cả đều không bằng ý cười chói mắt trong mắt Khương Tự Cẩm. Hắn vui vẻ vẫy tay về phía Khương Tự Cẩm.

Có lẽ cảm nhận được sự sung sướng của chủ nhân, con tuấn mã dưới chân không ngừng nhấc bốn vó lên. Lương Phong hung hăng ghì chặt dây cương, rồi sau đó hướng về phía các quý tộc và cấm vệ vây quanh:

"Trong khu vực săn bắn, không có quân thần. Mấy ngày nay mọi người lo lấy ra bản lĩnh sở trường của mình, săn hổ nuốt lang, đuổi chim ưng, đuổi nai. Kẻ nào kiêu dũng mạnh mẽ, trẫm sẽ trọng thưởng!"

Từ đây, cuộc săn thu hoàng gia gần như không còn cấm kỵ chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz