Chương 108
Chương 108
Editor: pisces
༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚
“Dù vậy," trong giọng Lý Hồng Nhạc có một tia bất đắc dĩ khó nhận ra, "Thái hậu cũng không nên ban hành dưới danh nghĩa của chính mình."
Lời này vừa dứt, khiến Khương Tự Cẩm có chút kinh ngạc. Y không nghĩ tới Lý Hồng Nhạc lại biết cả chuyện này.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là bí mật gì lớn, sớm muộn gì Lý Hồng Nhạc cũng sẽ biết thôi:
"Phong nhi còn nhỏ, đối với chuyện chính khách trong triều, xử lý lên khó tránh khỏi ngây ngô mới lạ. Mà nhìn chung ta lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc mấy năm nay, lại là tầm thường vô vi, chẳng làm nên trò trống gì, thế nên hiện tại tiến thoái lưỡng nan, cho nên tất cả những điều này nên do ta gánh chịu."
Với mức độ cưng chiều của Khương Tự Cẩm dành cho Lương Phong, y nhất định sẽ không nỡ lòng nào đẩy đứa con trai duy nhất của mình ra tiền tuyến, chịu nghìn người chỉ trích, trở thành mục tiêu công kích.
Cho nên, y nhất định sẽ chọn tự mình gánh vác tất cả.
Đáng lẽ phải nghĩ đến điều này sớm hơn.
Như bừng tỉnh đại ngộ, Lý Hồng Nhạc bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thẩm Tòng Dịch lại hẹn hắn gặp mặt trước Khương Tự Cẩm.
Thi hành tân chính là một nước cờ hiểm, các thế gia ngang ngược, lại tàng trữ tư binh. Nếu thiếu sự ủng hộ của hắn, việc thi hành chắc chắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn.
Mà vị huynh trưởng mưu trí này của hắn, không biết từ lúc nào đã khám phá ra tâm tư của hắn đối với Khương Tự Cẩm, liền muốn lấy Khương Tự Cẩm làm mồi, kéo hắn vào cuộc.
Chuyện ban hành ý chỉ, Khương Tự Cẩm nhất định sẽ không chủ động nói ra, cho nên Thẩm Tòng Dịch liền thông báo mọi chuyện trước, dường như chắc chắn rằng, cho dù căm ghét đấu đá chốn quan trường, hắn cũng sẽ vì không thể để Khương Tự Cẩm thân lâm hiểm cảnh mà tự mình nhập cuộc.
Nhưng Thẩm Tòng Dịch kín đáo như vậy, lại không biết rằng một khi trở thành mục tiêu công kích, cho dù là hắn, cũng không dám đảm bảo có thể bảo vệ Khương Tự Cẩm chu toàn.
"Hiện nay hạn hán lớn, miền Nam bạo loạn nổi lên khắp nơi, đến nay chưa hoàn toàn bình ổn. Còn biên trấn miền Bắc, tuy đã mở cửa chợ chung, nhưng vẫn cần đề phòng Man tộc thất tín bội nghĩa, phát động đánh úp bất ngờ. Trong ngoài đều lo âu, thần phân thân bất lực, cố thỉnh cầu của Thái hậu, thật khó làm theo."
Mũi tên đã lắp đầy cung, chưa rời cung.
So với việc bị động bảo vệ, Lý Hồng Nhạc càng muốn ngay từ đầu Khương Tự Cẩm không cần tự mình phạm hiểm.
Hắn phân tích cặn kẽ, từ từ kể lể, tuy nói uyển chuyển, nhưng lại thực sự trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Khương Tự Cẩm.
Lý Hồng Nhạc nghĩ, chỉ cần hắn "đứng ngoài cuộc", Thẩm Tòng Dịch nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản Khương Tự Cẩm thi hành tân chính.
Nhưng hắn rốt cuộc không hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của Khương Tự Cẩm.
Cho nên đột nhiên nghe thấy lời từ chối, Khương Tự Cẩm vốn đã một lần nữa nhen nhóm hy vọng, trong một thời gian ngắn đầu óc phát ngốc.
Y dường như không thể hiểu được lời từ chối của Lý Hồng Nhạc, chỉ ngơ ngác hỏi một câu:
"Lời tướng quân, có ý gì?"
"Thái hậu muốn thi hành tân chính, thần thực sự bất lực, chỉ nguyện chỉ lo thân mình, mong Thái hậu ân chuẩn."
"Tướng quân nếu lo lắng thế tộc ghi hận, hiệp tư báo thù, đại có thể đổ mọi lỗi lầm lên ta, ta ——"
"Thái hậu."
Đột nhiên bị ngắt lời, Khương Tự Cẩm lập tức sững sờ, y có chút mơ hồ nhìn người dưới bậc.
"Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm. Loại bỏ thế lực thế gia, thật nên từ từ mưu tính, cưỡng ép thi hành tân chính, sẽ chỉ làm Thái hậu lâm vào hiểm cảnh."
Theo Lý Hồng Nhạc, việc Khương Tự Cẩm chèn ép các thế gia đại tộc, đơn giản là vì kiêng dè bọn họ cùng Lương Thịnh nương tựa lẫn nhau, uy hiếp ngôi vị hoàng đế của Lương Phong.
Nhưng cướp ngôi là điều tối kỵ của thiên hạ, bị mọi người khinh thường, Lương Thịnh không dám dễ dàng làm điều này, huống chi không có sự ủng hộ của hắn, phe Đoan Vương càng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên Khương Tự Cẩm thực sự không cần quá nóng lòng cầu thành.
Đã thể hiện rõ lập trường, giữa hai người dường như không còn lời nào để nói nữa. Lý Hồng Nhạc khom người xin lui, "Hậu cung cấm địa, ngoại thần không tiện ở lâu, thần cáo lui."
Nói xong, hắn lùi lại vài bước, xoay người định bước ra khỏi cửa.
Thấy người phải đi, Khương Tự Cẩm vốn còn đang sững sờ lập tức hoảng sợ, y không phải không nghĩ tới Lý Hồng Nhạc sẽ từ chối mình, nhưng khi sự việc thực sự xảy ra, nỗi chua xót và đau đớn dâng lên trong lòng, gần như nuốt chửng y.
Người từng dâng tấm chân tình cho y, giờ đây biết y sắp lâm vào hiểm cảnh, vẫn chọn khoanh tay đứng nhìn.
Y, là tự làm tự chịu, là gieo gió gặt bão. Nhưng tân chính không thể thi hành, mọi nỗ lực của Thẩm Tòng Dịch và mọi người đã cẩn thận trù tính, đều sẽ công cốc.
Và Lương Phong vô tội lại chỉ có thể ngồi chờ chết.
Nghĩ đến đây, nỗi chua xót trong lòng dường như cũng không còn đáng để chú ý nữa. Khương Tự Cẩm hoảng hốt đứng dậy, y vén rèm châu, đuổi theo Lý Hồng Nhạc.
"Đừng đi!"
Khi gần ra đến cửa điện, Khương Tự Cẩm loạng choạng túm chặt ống tay áo Lý Hồng Nhạc.
"Ngươi không thể đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz