ZingTruyen.Xyz

[ EDIT ] Cấm Cung Xuân

Chương 104

piscesthangba

Chương 104

Editor: pisces

    ༘˚⋆𐙚。⋆𖦹.✧˚

Khi Lương Phong bước vào điện, Triệu Ký đã rời đi, chỉ còn một mình Khương Tự Cẩm đang ngồi ngay ngắn trước án thư.


Trong điện lạnh lẽo không có người khác, nhưng Lương Phong vẫn nhạy bén phát hiện một tia không thích hợp. Ánh mắt lạnh lùng quét một vòng trong phòng, nhưng chỗ nào có thể nhìn tới lại không có gì bất thường...

"Đang xem gì vậy?"

Khương Tự Cẩm trước án thư vẫy tay về phía hắn.

Lương Phong thu lại ánh mắt, thay bằng nụ cười thường thấy, vừa đi về phía Khương Tự Cẩm vừa hỏi:

"Mẫu hậu ở đây sao lại không có một người hầu hạ nào vậy?"

"Là ta bảo họ lui ra hết," Khương Tự Cẩm đứng dậy đón chào, nhìn quanh không thấy bóng dáng Triệu Ký sau đó mới yên tâm lại.

"Phù Châu sao lại đại ý thế, nên giữ lại vài cung nhân hầu hạ trà nước chứ."

"Nếu muốn thêm trà thì gọi một tiếng là được," Kéo tay Lương Phong, Khương Tự Cẩm cùng hắn ngồi xuống. Vừa ngồi xuống y liền phát hiện Lương Phong ăn mặc đơn bạc,

"Thời tiết trở lạnh, Phong nhi sao chỉ mặc một kiện áo đơn vậy?"

"Buổi trưa đi khu vực săn bắn chạy hai vòng, ra một thân mồ hôi, nên riêng thay y phục mỏng."

"Ra mồ hôi sau càng dễ cảm lạnh," Khương Tự Cẩm đau lòng trách cứ Lương Phong, nghĩ nghĩ lại đứng dậy mang áo choàng của mình khoác lên cho hắn, "Con vốn có chứng mất ngủ, nếu nhiễm phong hàn thì mẫu hậu sẽ phải lo lắng."

"Con biết rồi," Lương Phong giả vờ không kiên nhẫn, thực ra là ghé sát vào Khương Tự Cẩm làm nũng, "Quản Hoàn cẩu thả, tất nhiên không tinh tế bằng người trong điện của mẫu hậu. Chi bằng nhi thần hôm nay liền chuyển đến Trường An Điện, mẫu hậu cũng không cần phải lo lắng sinh hoạt hàng ngày của nhi thần nữa."

"Sẽ càng thêm khoa trương," Lương Phong làm bộ làm tịch khiến Khương Tự Cẩm thả lỏng sự căng thẳng khi có Triệu Ký ở đó. Y cưng chiều xoa xoa mặt Lương Phong hỏi, "Nói đi, đến chỗ mẫu hậu có chuyện gì quan trọng vậy?"

Nói đến chính sự, Lương Phong cũng trở nên nghiêm túc. Hắn từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Khương Tự Cẩm. Trên sổ là những công việc liên quan đến chuẩn bị săn thu, do Thẩm Tòng Dịch phác thảo, những chỗ cần thương thảo hắn đều đã phê chú ở bên cạnh.

Khương Tự Cẩm nhận lấy, mở ra xem kỹ.
Thấy y xem nghiêm túc, một lát sau Lương Phong mới hỏi, "Nghe Thẩm tướng nói, mẫu hậu muốn tranh thủ sự ủng hộ của Lý Hồng Nhạc?"

"Không sai," Khương Tự Cẩm gật đầu, "Ta ngày mai sẽ triệu kiến hắn ở Trường An Điện, cũng là vì việc này."

"Lý Hồng Nhạc tuy không có hai lòng, nhưng luôn tự cho mình cao, mẫu hậu cũng từng nhiều lần chiêu dụ hắn, hắn đều không lay chuyển. Lần này e rằng cũng sẽ như trước."

Lương Phong ngữ khí trầm trọng, hắn nói ra những lo lắng của mình, "Nhi thần còn rất lo lắng, Lý Hồng Nhạc sẽ tiết lộ tin tức, làm hỏng đại sự của chúng ta."

Đọc hết một lượt, không phát hiện ra điểm nào bại lộ, Khương Tự Cẩm cảm thán sự chu toàn trong cách xử lý của Thẩm Tòng Dịch. Nghe Lương Phong nói, y liền khép sổ lại, quay đầu nói:

"Những năm trước, phụ hoàng ngươi kiêng kỵ quyền thần trong triều, nhiều lần chèn ép Lý gia. Lý lão tướng quân vì thế ôm hận qua đời, Lý Hồng Nhạc có oán hận về điều này, nhưng dù sao cũng vẫn trung thành với xã tắc, cho nên mấy năm nay chỉ ở biên quan xa xôi, mặc kệ sống chết trong cuộc đấu tranh trong cung. Phong nhi cũng không cần lo lắng hắn sẽ tiết lộ bí mật."

"Hắn từng nhiều lần từ chối thiện ý của ta không sai, nhưng hiện tại là khoảnh khắc sinh tử tồn vong. Việc thi hành chính sách mới gặp phải trở lực cực lớn, kế hoạch của chúng ta tuy tốt, nhưng khó tránh khỏi có vài thế tộc kiêu ngạo tự mãn sẽ dựa vào binh quyền mà tự ý hành động."

"Nếu có thể có Lý Hồng Nhạc ủng hộ, thì những quý tộc đó dù có ngang ngạnh bất mãn đến đâu cũng không dám dễ dàng làm càn."

Nói đến đây, trong đầu y hiện lên hình ảnh Lý Hồng Nhạc với đôi mắt sáng ngời, đầy khao khát đã tâm sự với y ở Hoa Rơi Đình nhiều năm trước.

Khương Tự Cẩm không khỏi cười cười, nói với Lương Phong, "Cho nên bất kể thành công hay không, mẫu hậu vẫn phải thử một lần."

Nụ cười của Khương Tự Cẩm thật sự có chút chua xót. Lương Phong nhìn thấy, chỉ cho rằng y lo lắng về việc săn thu, không khỏi ghé sát bên cạnh an ủi:

"Mẫu hậu đừng lo lắng. Lần này việc chuẩn bị săn thu, nhi thần toàn bộ tự mình xem xét. Trong cấm quân và hoàng thúc có lén lút qua lại cũng đã phái người giám sát. Dù Lý Hồng Nhạc có khoanh tay đứng nhìn, cũng không làm trở ngại gì đến đại cục."

Khương Tự Cẩm không trả lời thẳng lời Lương Phong, chỉ mơ hồ đáp lại, "Nếu đúng như vậy, thì không còn gì tốt hơn."

Hai người vốn dán vào nhau rất gần, nỗi u sầu của Khương Tự Cẩm hoàn toàn lọt vào mắt Lương Phong.

Hắn không muốn mẫu hậu phải lo lắng hao tâm tổn sức vì những chuyện chưa có định luận này, bèn định nói sang chuyện khác để phân tán sự chú ý.

Nhưng khi ngước mắt lên, hắn vô tình thấy một vết đỏ trên cằm Khương Tự Cẩm.

Vết tích rất mờ nhạt, nhưng đối với làn da trắng như tuyết, một vệt hồng nhàn nhạt cũng tựa như hoa mai rơi trên tuyết, vô cùng nổi bật.

Trong một khoảnh khắc, Lương Phong cứng đờ người, ánh mắt hắn như băng tuyết tan chảy, lạnh lẽo và u ám chằm chằm nhìn vết đỏ trên má Khương Tự Cẩm.

Một lúc lâu không có tiếng nói.

Khương Tự Cẩm vẫn chưa phát hiện điều bất thường, thấy Lương Phong không nói gì, chỉ nghi hoặc hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Không có gì," Lương Phong chậm rãi nhắm mắt, đè nén cảm xúc đang dao động.

"Nhi thần thấy, trên má mẫu hậu hình như có vật bẩn."

"Thế à?" Khương Tự Cẩm giơ tay định phủi, Lương Phong lại nắm chặt cổ tay chàng.

"Vẫn là nhi thần làm đi." Một lần nữa đối mặt với Khương Tự Cẩm, hắn đã khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày.

Bàn tay thon dài vừa mới có lực lượng khẽ nâng mặt y, ngón cái của Lương Phong nhẹ nhàng cọ xát bên má mẫu hậu. Ánh mắt hắn lưu luyến, nhưng miệng lại như vô tình hỏi:

"Mấy ngày nay, Hoàng thúc có đến Trường An Điện không?"

Đột nhiên nhắc đến Lương Thịnh, Khương Tự Cẩm hơi sững sờ, khẽ nghiêng đầu nhìn Lương Phong, "Tự nhiên hỏi cái này làm gì?"

"Triều vụ bận rộn, nhi thần hiếm khi đến Trường An Điện," Lương Phong làm ra vẻ tủi thân, "Quan tâm mẫu hậu cũng không được sao?"

Khương Tự Cẩm cười khẽ, "Dựa vào ý chỉ của con, hiện nay Trường An Điện phòng bị nghiêm ngặt, ngay cả một con chim sẻ cũng khó ra vào."

Tuy đáp lời, nhưng lại là nói vòng vo, Khương Tự Cẩm tránh né không trả lời khiến Lương Phong càng thêm phiền muộn, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì vẻ ngoài ngoan ngoãn.

"Được rồi," hắn thu tay lại, lùi ra một chút, "Chỉ là dính một chút tro bụi thôi."

Ngón tay dưới ống tay áo lại không kìm được mà vuốt ve kỹ lưỡng.

Khương Tự Cẩm khẽ vuốt má phải, hồi ức có lẽ là do vô tình dính bẩn khi lấy sáo. Lúc này, trước điện bỗng nhiên thổi tới một trận gió, y thoáng bị cảm lạnh, không kìm được ho khan một tiếng.

"Gió từ đâu tới?"

Lương Phong nhẹ nhàng ôm Khương Tự Cẩm vào lòng, ánh mắt lại không khỏi một lần nữa nhìn về phía trong điện.

Hôm nay, từ khi bước vào điện, hắn đã cảm thấy có chút kỳ lạ.

Điện lớn như vậy mà không có một người nào, và ánh mắt mẫu hậu cũng luôn chớp động dao động.

Ánh mắt hắn tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở tấm màn che màu xanh nhạt đang khẽ lay động vì gió thu lùa vào. Sau tấm màn trống rỗng, chỉ có luồng khí lạnh cuốn vào vài chiếc lá khô vàng úa.

"Người đâu ——" Lương Phong định gọi cung nhân, Khương Tự Cẩm lại ngăn hắn lại.

"Thôi, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi, con cứ cùng mẫu hậu đến tiền điện đi. Chuyện săn thu, xong xuôi rồi bàn lại cũng không muộn."

Ra khỏi điện, Lương Phong đi bên cạnh Khương Tự Cẩm. Khi sắp ra cửa, hắn liếc nhìn tấm màn đang lay động, lại thấy sau tấm màn, cách đó năm bước, có một cánh cửa sổ đã bị đẩy ra, cửa sổ lớn mở toang, đủ để người lặng lẽ ra vào.

Thu lại ánh mắt, Lương Phong khẽ rũ mi, lại không khỏi nắm chặt bàn tay đến cực điểm.

Cố tình lúc này tay hắn lại bị Khương Tự Cẩm nắm. Nhận thấy động tĩnh, Khương Tự Cẩm chỉ cho rằng hắn bị lạnh, không kìm được hỏi:

"Lạnh sao?"

Lương Phong ngẩn người ngẩng đầu, một lát sau lại gật gật đầu. Khương Tự Cẩm liền nắm tay hắn đặt lên môi, định hà hơi nhưng lại thấy hành động này trong mùa thu dường như không hợp, bèn đặt tay tiểu hoàng đế áp vào gáy mình để sưởi ấm.

K

hương Tự Cẩm ánh mắt đầy đau lòng, "Tay sao lại lạnh thế này? Chút nữa bảo nhà bếp đưa bát canh gừng, đừng để thật sự bị phong hàn."

Sự cưng chiều và che chở của Khương Tự Cẩm khiến Lương Phong dịu đi phần nào sự bực bội. Hắn không chớp mắt nhìn người trước mặt.

Hắn biết, hôm nay có người đã đến hậu điện, mẫu hậu còn từng cùng người đó ở một chỗ trong điện. Nói gì, làm gì, hắn hoàn toàn không biết, và mẫu hậu dường như cũng đang cố gắng che giấu.

Người kia, sẽ là Hoàng thúc sao? Hay là Thẩm Tòng Dịch? Hay là một người khác?

Những kẻ thèm muốn quá nhiều, như ong bướm vây quanh mẫu hậu, trừ mãi không hết, đuổi mãi không xong. Hắn ăn vị, đố kỵ và giận dữ, nhưng hiện tại lại chỉ có thể nhẫn nhịn.

Một ngày nào đó, khi hắn nắm quyền, hắn sẽ giấu mẫu hậu vào một nơi mà chỉ mình hắn mới biết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz