[EDIT] [BJYX] THỪA PHONG VẠN LÝ - AN TĨNH
Chương 20 - Một cái chày gỗ
Ngày dần qua trong huấn luyện và bay thử lần lượt, thời tiết từ ẩm ướt oi bức, đã đến độ mát mẻ cuối thu.
Tiêu Chiến dần thích ứng với nhịp điệu ở đây, hoàn thành chuyển biến từ phi công lên phi công bay thử nghiệm, lại càng thêm ăn ý với các đồng đội, cho dù là Tạ Tiểu Mãn tính cách chọc người đâm ghét, cũng từng phối hợp đẹp mắt với anh trong huấn luyện. Đương nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sau khi đáp đất bọn họ lại tiếp tục chèn ép đối phương, cũng không thay đổi được sự thật là Tạ Tiểu Mãn không tài nào nói lại anh.Một tòa nhà mới được xây dựng trong tiểu khu Lăng Tiêu ở sườn tây căn cứ, theo quy định, các phi công bay thử đã kết hôn hoặc có hoàn cảnh đặc thù có thể xin dọn từ ký túc xá đến tòa nhà kia ở cùng người nhà, cả nhà Trương Đĩnh hiện đang ở đó, cả các quân nhân tuy còn độc thân nhưng có cha mẹ đơn thân cần phụng dưỡng cũng có thể được phê chuẩn. Có điều việc này không quá quan hệ đến Tiêu Chiến bọn họ, gần đây trong đội không có ai kết hôn, cũng không có cha mẹ nào muốn đến đây cậy nhờ con cái, cho nên mọi người nhận được thông báo, cũng chỉ xem một cái là bỏ qua.Tiêu Chiến đăng ký hoạt động hữu nghị đêm trung thu, nhưng không tìm ra ai để đi cùng, Cao Khải như một chí sĩ cách mạng, dưới sự đe dọa và dụ dỗ các kiểu của anh cũng không dao động, thật sự cứ như đi một cái là sẽ không còn trong trắng. Còn chẳng phải sợ Hồ Văn Diễm nghĩ nhiều sau này càng khó theo đuổi à, nhưng cho dù giữ vững nam đức thì đã làm sao? Hồ Văn Diễm cũng không liếc hắn nhiều thêm cái nào, thật sự là một cậu nhóc ngốc làm người ta thương tình mà.Còn về phần Vương Nhất Bác, anh cả rủ cũng không dám rủ, quan hệ của hai người đã trở nên tương đối kỳ dị. Anh thường xuyên trêu Vương Nhất Bác bảo gọi anh là "ca ca", đại đa số thời điểm cậu đều sẽ ngoan ngoãn phối hợp, nhưng Tiêu Chiến cứ cảm thấy bọn họ không còn thân mật như trước, cứ như lại vòng về những ngày anh vừa đến cục, thanh niên rất ít cười, cũng không hề chủ động tìm anh trò chuyện.Vì thế đến cuối cùng, người duy nhất anh quen trong hiện trường quan hệ hữu nghị, thế mà lại là Tạ Tiểu Mãn.Tiêu Chiến kinh ngạc vì Tạ Tiểu Mãn ba mấy tuổi đầu còn độc thân, chỗ ngồi của hai người vừa khéo lại được xếp cạnh nhau, anh liền nghiêng đầu lặng lẽ hỏi người ta: " Hóa ra công tử của tham mưu trưởng cũng không tìm ra đối tượng, phải đến quan hệ hữu nghị hả?""Cậu tưởng tôi muốn đến chắc?" Tạ Tiểu Mãn căm giận."Tạ tham mưu ép anh à?" Tiêu Chiến trong lòng buồn cười, vỗ vỗ bả vai chiến hữu, dùng giọng điệu cha già khuyên nhủ: "Già cái đầu rồi, cứ độc thân mãi thì ra cái giống gì? Nhìn trúng ai, tôi trợ công cho.""Tự lo phần mình đi." Tạ Tiểu Mãn bơ anh.Quan hệ hữu nghị với bộ đội thật sự rất đơn giản, chỉ là để mang lại cho nhóm nam nữ trẻ tuổi một cơ hội làm quen, đơn giản là một đám người ngồi với nhau tâm sự, phô bày sở trường cũng như ưu điểm của mỗi người. Tiêu Chiến biết hát, nhưng không lên sân khấu biểu diễn, trước hết là có hơi xấu hổ, thứ hai là anh thật sự cảm thấy nhàm chán từ trong nội tâm.Đối diện với một nhóm nữ bác sĩ sáng láng hào sảng, xinh đẹp có, trí thức có, thậm chí bằng cấp ở nước ngoài về cũng có, các màn trưng trổ tài năng của các cô gần như trở thành hiện trường của tiết mục <Ai thông minh nhất>, Tiêu Chiến thậm chí còn cảm thấy trên đùi mình có mấy cọng lông các cô cũng có thể trong vòng 30 giây đồng hồ đo lường tính toán được ra.Chiểu theo quy trình, nhóm nữ quân nhân cuối cùng sẽ mang ảnh chụp bản thân đã chuẩn bị sẵn và phương thức liên hệ đưa cho nam quân nhân mà mình ái mộ, các nam quân nhân không được từ chối, nhưng sau đó có liên hệ hay không thì tổ chức không quản.Tiêu Chiến nhận được năm bức ảnh, cực kỳ vừa lòng đối với mị lực của bản thân, xét cho cùng cả buổi tối anh ngoại trừ tự giới thiệu ra căn bản còn chưa đứng dậy.Tạ Tiểu Mãn cũng như anh, không biểu diễn tiết mục nào cũng thu được ba tấm ảnh, nhưng vị "quân nhị đại" ngày thường thoạt trông thì ngầu lòi này không cao hứng một chút nào, thậm chí có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt.Trên đường về ký túc xá anh còn trêu Tạ Tiểu Mãn: "Đâu ra cái bộ dạng như người ta nợ anh hai triệu thế? Các vị nữ sĩ thể hiện ưu ái, mình phải lễ phép mỉm cười chứ, cái này người ta gọi là phong độ.""Cậu có phong độ thì nhớ về gọi điện cho từng cô." Tạ Tiểu Mãn nói."Ai nói tôi định gọi điện? Nhưng lễ tiết bên ngoài là phải có." Tiêu Chiến nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Hơn nữa con gái nhà người ta chủ động cho anh phương thức liên hệ, anh đến cả mỉm cười cũng không có chẳng phải quá tàn nhẫn à?""Cái này mà gọi là tàn nhẫn?" Tạ Tiểu Mãn tức giận liếc anh một cái, "Thế biết rõ có người thích mình còn đòi đi quan hệ hữu nghị, thì gọi là gì?""Gọi là không bằng cầm thú." Tiêu Chiến nói xong mới ngẩn ra: "Anh đang nói ai?""Chả nói ai hết." Tạ Tiểu Mãn cười, "Nói một cái chày gỗ."Tốt rồi, giờ đến lượt Tạ Tiểu Mãn kỳ cục.
Anh trở lại ký túc xá đã hơn 9 giờ nhưng Vương Nhất Bác không có ở đó, Tiêu Chiến tắm rửa thay quần áo, ngồi trước bàn nhìn năm tấm ảnh kia.Ai cũng có vẻ đẹp riêng, có điều không ai đẹp đến mức khiến anh chủ động muốn liên hệ, nói đúng hơn là những nữ bác sĩ tham gia quan hệ hữu nghị hôm nay, anh không coi trọng một ai.Chẳng lẽ tiêu chuẩn của mình quá cao? Tiêu Chiến nâng đầu tự xét lại, nhưng anh căn bản có đặt ra tiêu chuẩn cụ thể gì đâu chứ....Cuối tuần sau còn có một buổi quan hệ hữu nghị nữa mà với các y tá, nhưng anh căn bản không muốn đi, bèn đơn giản mang năm tấm ảnh kia ra chụp từng tấm một, gửi cho mẹ nhờ mẹ chọn giùm.Hai phút sau, mẫu thân đại nhân đáp lời: 【 không thích thì đừng miễn cưỡng, đi tìm người con thích đi, tìm không thấy thì lại chờ thêm chút nữa.】Nội tâm Tiêu Chiến kêu to thật thần kỳ, chính mình rõ ràng không hề đánh giá gì, mẹ thế mà lại nhìn ra anh thiếu hứng thú, là bởi vì năm chọn một mà anh cũng chọn không ra sao?Mẹ rất nhanh đã lại nhắn tới: 【 cái con muốn tìm đầu tiên là bạn đời của chính con, chứ không phải là con dâu hay là mẹ tương lai của ai, mẹ không hy vọng con vì bất kỳ điều gì trừ bản thân con mà miễn cưỡng mình tiến vào một mối quan hệ, như vậy ba con cũng sẽ không tha thứ cho mẹ. 】Mấy hàng chữ ngắn ngủi, anh đọc đi đọc lại mấy lần, vừa cảm động vừa ấm áp, không thể không nói, còn có chút cảm giác như một viên đá đè trong lòng vừa rơi xuống.Vương Nhất Bác đúng lúc này quay lại, tay cầm mấy quyển sách, Tiêu Chiến lập tức đứng lên hỏi: "Cậu đến thư viện hả?""Ừm."Thanh niên đi qua chỗ ngồi của anh, tựa như liếc sơ mấy tấm ảnh kia, nhưng chả hỏi gì.Anh đi theo sau lưng người ta, khát vọng mở mồm cả đêm biến mất không chút tung tích giờ lại quay về chỗ cũ, dựa cửa sổ nói: "Cậu đoán xem tôi gặp phải ai ở hội ái hữu?"Vương Nhất Bác đặt sách lên bàn, mở tủ đồ, lấy ra quần áo đã gấp gọn, nói: "Không đoán được.""Tôi gặp ngay Tạ Tiểu Mãn!" Tiêu Chiến nói, "Hình như là bị ông bố tham mưu trưởng kia ép phải tham gia, cả đêm trưng ra cái mặt mẹt, thế mà vẫn thu được ba bức ảnh, à, nhất định là thân phận phi công bay thử tương đối được chào đón, tôi thu được năm tấm, hé hé.""Phải không?" thanh niên thuận miệng hỏi, "Có người anh thích không?"Anh không muốn khiến người khác cảm thấy mình bắt bẻ đối với con gái, thế là hàm hồ trả lời: "Cái đó... không dễ chọn cho lắm..."Vương Nhất Bác gật đầu, "Từ từ chọn," thanh niên nói, "Tôi đi tắm trước."Tiêu Chiến nhìn đối phương đi vào phòng tắm, đột nhiên nghĩ ra: "Thư viện không phải 8 giờ đóng cửa hả?"Thanh niên đóng cửa lại nói: "Sau đó tôi lại đến phòng tập thể thao.""Buổi sáng tập hai tiếng, sao tối lại còn đi?" Tiêu Chiến có hơi lo lắng, "Trẻ tuổi cũng không cần đua như thế, cẩn thận chấn thương đó.""Không sao." Vương Nhất Bác thấp giọng nói, "Không bị thương."Tiếng vòi sen vang lên, như một lá chắn vô hình ngăn cách đối thoại, Tiêu Chiến yên lặng trở lại phòng trong, tiện tay lấy mấy tấm ảnh kia nhét vào ngăn kéo.
Cuối tuần mưa rất lớn, thứ hai sau cơn mưa trời lại sáng, trời xanh không một gợn mây, mọi người tụ tập ở sân bay thử, chờ đợi đội bảo dưỡng có những điều chỉnh cuối cùng trước khi máy bay cất cánh.Hôm nay anh và Vương Nhất Bác đều có nhiệm vụ bay thử, các đội viên còn lại huấn luyện như bình thường. Vài phút sau, Vương Nhất Bác lên máy bay trước, theo một phát đạn tín hiệu màu xanh lục bay lên, thanh niên điều khiển chiến cơ xông thẳng lên trời.Bọn họ bay các hạng mục giống nhau, nhưng độ cao chấp hành có khác biệt, Vương Nhất Bác chọn 11000 mét, để 12000 mét an toàn hơn lại cho anh, chỉ dùng 15 phút đã hoàn thành các động tác quy định trong sổ nhiệm vụ, vững vàng đáp đất.Hạng mục này độ khó không cao, Trương Đĩnh thậm chí không rời đài quan sát, sau khi Vương Nhất Bác xuống máy bay, Tiêu Chiến đi qua vỗ cậu một cái, nói: "Đến lượt tôi này."Vương Nhất Bác chỉ gật gật đầu, "Tôi chờ anh ở đài quan sát."Tiêu Chiến leo lên một chiếc máy bay loại khác, kiểm tra tất thảy xong xin cất cánh, Trương Đĩnh cho anh lệnh xuất phát.Đây không phải là lần đầu tiên anh bay cái máy bay kiểu mới này, hơn nữa trong vô số lần luyện tập ở phòng giả lập bay, đối với các loại thao tác, xúc cảm thậm chí cảm giác mông cũng đã cực kỳ quen thuộc, hơn nữa bản thân hạng mục không khó, cho nên lúc anh đạt tới độ cao 12000 mét làm xong một loạt động tác đã định trước, phát hiện kim đồng hồ biểu thị lượng nhiên liệu bắt đầu tụt, Tiêu Chiến thậm chí còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.Anh báo cáo tình huống với đài quan sát, sự thật là theo dõi trên mặt đất cũng nhìn ra, đèn hiển thị bơm dầu sáng quá sớm, chứng tỏ mức tiêu thụ nhiên liệu vượt quá trạng thái bình thường, động cơ bị rò rỉ dầu.Nghiêm trọng tới mức nào, hai phút sau kim đồng hồ đo dầu chỉ về 0, mọi người đã có đáp án.Trong vô tuyến điện một mảnh lặng im, trong đầu Tiêu Chiến trống hoác một giây, thậm chí còn ngắn hơn một giây, sau đó liền hiểu, động cơ đã mất động lực, trước mắt anh chỉ có hai lựa chọn: Bỏ máy bay chạy, hoặc là hạ cánh khẩn cấp.Phi cơ còn trên vạn mét trời cao, nếu bung dù bắn ra, chỉ cần 0.01 giây, mạng anh sẽ bảo toàn, còn có thể gặp lại mẹ, gặp lại chiến hữu và đội trưởng, còn có thể đi căn-tin lầu 3 ăn Khai Tiểu Táo, lại cùng Vương Nhất Bác lập đội đá bóng... Nhưng mà, chiến cơ ngưng tụ bao nhiêu tâm huyết của các nhân viên nghiên cứu sẽ rơi nát, rơi nát rồi, rốt cuộc cũng không tìm ra nguyên nhân trục trặc. Động cơ rò dầu là do độ cao bay sao? Hay là bản thân thiết kế động cơ có khiếm khuyết? Vương Nhất Bác lại phải bay động cơ biết rõ là có vấn đề bao nhiêu lần nữa? Tìm không ra căn nguyên vấn đề, tất cả các hạng mục bay thử tiếp theo căn bản không thể triển khai, việc đẩy mạnh các dạng máy bay mới rất có thể bởi vì thiếu căn cứ mà trì trệ không thể tiến lên....Tất cả suy tính hoàn thành trong nháy mắt, Tiêu Chiến bình tĩnh nói: "Trương đội, tôi muốn lượn trở về, dùng tất cả khả năng giữ được máy bay."Độ cao phi hành đang giảm nhanh, tiếng hít thở của Trương Đĩnh nặng đến mức giữa bao nhiêu tạp âm trong khoang Tiêu Chiến vẫn có thể nghe thấy, một lát sau, ông nói: "083, bảo trì tốt trạng thái bay, khống chế độ cao, tốc độ, chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp.""083 đã rõ." Anh không hiểu vì sao lại hỏi một câu: "Vương Nhất Bác có đó không?"Sau đó gần như ngay lập tức nghe được giọng thanh niên, "Tôi đây."Tiêu Chiến theo bản năng cười cười, không nói tiếp, lại nghe cậu nói: "Đừng căng thẳng, nghe mệnh lệnh của đội trưởng, sẽ không sao. Tôi... chúng tôi đều ở đài quan sát, lát nữa xuống đón anh.""Tốt." Anh nói, "Tôi đã bắt đầu lộ trình hạ cánh khẩn cấp."Trong lòng Tiêu Chiến cực rõ, nếu muốn đem máy bay trượt không nhiên liệu mà trở về, cần phải chuẩn xác dùng độ cao đổi lấy tốc độ, dùng thế năng đổi lấy động năng. Nhưng tất cả điều này cần phải cực kỳ tinh chuẩn, chuẩn xác một trăm phần trăm. Máy bay bình thường đáp xuống, phương hướng và tốc độ đều chỉnh được, thật sự nếu không được còn có thể bay ngược lên, nhưng máy bay đã mất động lực không thể điều chỉnh đường trượt, chỉ hơi sai lầm, liền không có cơ hội vãn hồi.Giọng Trương Đĩnh không hề dao động, vẫn như ngày thường: "Tại chỗ ngoặt thứ ba, độ cao bảo trì 2500, tốc độ giảm xuống bảo trì 420."Tiêu Chiến báo cáo: "Hiện tại tốc độ 410.""Đúng, giữ vững. Khoảng cách không cần xa, vị trí không được vượt quá ba lần ngoặt. Kiểm tra một chút nguồn điện của công tắc xem có đang ở vị trí mở không.""Đều đang mở.""Tốt, chú ý kiểm tra dịch áp, kiểm tra công tắc điện phanh khẩn cấp xem có mở không."Tiêu Chiến kiểm tra xong nói: "Đang mở.""Cố hết sức ít động tới côn điều khiển, chú ý sử dụng thiết bị hạ cánh khẩn cấp. Nguồn điện của cậu trục trặc, điện áp không đủ.""Không được, động cơ đã dừng.""Nâng thiết bị hạ cánh bình thường," Trương Đĩnh nói, "Độ cao hiện tại?""Độ cao 1800, khoảng cách 11km, tốc độ 380.""Tốc độ không cần nhỏ hơn, độ cao có thể giảm thêm một chút. Tôi thấy cậu rồi, hơi chuyển về bên trong một chút, cậu vào sân không thành vấn đề.""Rõ."Tiêu Chiến bình tĩnh vững vàng mà điều chỉnh trạng thái bay, dưới sự chỉ huy của Trương Đĩnh, cẩn thận điều chỉnh tốc độ và chênh lệch độ cao, tranh thủ từng giây đồng hồ để chuẩn bị hạ cánh khẩn cấp."Bảo trì tốt tốc độ, thấy đường băng thì rẽ. Rất tốt, không thành vấn đề. Giữ vững, từ từ, từ từ...."Phi cơ lao thẳng xuống, tốc độ đạt tới 400 cây số giờ, vượt mức bình thường rất xa. Tốc độ đáp đất quá lớn rất có thể sẽ làm phi cơ dưới tác động quá mạnh lao ra khỏi đường băng, lăn lông lốc và vỡ nát. Tiêu Chiến cách đường băng 450m, mũi máy bay hếch lên, một tiếng động chói tai, rầm, dưới lốp xe bay ra hai làn khói trắng."Bung dù!"Theo khẩu lệnh này, một đóa hoa dù bỗng tóe nở ở đuôi máy bay, nhưng thế lao của máy bay chỉ hơi giảm, vẫn như cũ phi như điên về cuối đường băng."Kéo phanh khẩn cấp!" Trương Đĩnh lại la lên, "Bảo trì tốt phương hướng, phanh! Chú ý giữ một đường thẳng!"Một tiếng rít chói tai, trục bánh xe đang vận chuyển ở tốc độ cao cọ trên đường băng xi măng thành hai con rồng lửa, ngay sau đó một bên lốp xe nổ tung. Phi cơ thẳng tắp lao 1700 mét, ở cách đoạn cuối đường băng 300m ríu rít dừng, để lại trên đường băng hai vệt cháy đen thật dài."Tốt." Tiêu Chiến hội báo với đài quan sát, "Đã dừng.""Rất tốt." Trương Đĩnh nói, "Đóng tất cả công tắc điện.""Đã rõ."Lúc xuống máy bay, các nhân viên hậu cần và bảo dưỡng đều vỗ tay điên cuồng, các đội viên đã sớm đứng trên đường băng, chỉ chờ hai chân anh chạm đất, liền ồ lên như một cái tổ ong, ôm chầm lấy Tiêu Chiến."Tiểu tử cậu cũng được lắm!" Cao Khải túm lấy bả vai anh lắc loạn, "Thiếu chút nữa dọa ch... khụ, thiếu chút nữa dọa tôi đái ra quần!""Lần này thật sự lập công." Hồ Văn Diễm cũng cười với anh, "ít nhất là nhị đẳng công.""Đấy là thứ yếu, quan trọng nhất là người không làm sao.""Đúng đúng, đừng nhìn Chiến Chiến của chúng ta ngày thường nói lắm, đến thời khắc mấu chốt vững vàng bình tĩnh không hề hỏng việc."Các chiến hữu vây quanh anh ríu rít bên người, Tạ Tiểu Mãn một mình đứng ở ngoài cùng, lúc anh nhìn qua liền cười với anh, nhưng biểu cảm vẫn thật sự táo bón.Tiêu Chiến cũng hất hàm cười đểu với hắn, lại tìm quanh một vòng, vẫn không tìm được."Thế...." Anh trộm hỏi Cao Khải, "Vương Nhất Bác đâu?""Nhất Bác trong toilet." Cao Khải nói, "Vừa nãy cậu ấy căng thẳng đến nôn ra."----Động cơ rò rỉ dầu phải hạ cánh khẩn cấp cải biên từ chuyện có thật, nguyên mẫu nhân vật là phi công bay thử Lương Vạn Tuấn. Đối thoại với đài quan sát năm đó được truyền thống công khai băng ghi âm nguyên thủy tại hiện trường (có lược bớt), lúc ấy người chỉ huy hạ cánh khẩn cấp ở đài quan sát là Lôi Cường.---Mé chương này hay quá, 11h mới edit xong chương 20 Sinh nhật mà phải gõ luôn một lèo vì quá hay quá nguy hiểm quá căng thẳng too fast too furious. Mẹ ơi hôm nay con đã gõ 6000 chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz