[Edit beta/Hoàn] Sau khi thông đồng với sư đệ điên, ta trở thành mỹ nhân vạn...
Chương 125 + 126
Chương 125. Đồ chóEdit + beta: IrisCuối cùng, Quý Từ vẫn chậm rãi mặc áo ngoài vào.Vừa mặc vừa hỏi:"Đã chặn hết dấu chưa?"Nhị hoàng tử nghiêm túc nhìn, chỉ vào bên phải cần cổ mình: "Chỗ này phải kéo lên trên tí."Vì vậy Quý Từ kéo cổ áo bên phải lên.Mới vừa kéo xong, nhị hoàng tử lại nói: "Bên trái lộ ra rồi."Quý Từ bắt đầu kéo cổ áo bên trái: "Bây giờ thì sao?"Nhị hoàng tử im lặng một lúc lâu: "Hay là hoàng huynh đổi y phục khác nhé, chỗ xương quai xanh lộ ra rồi."Quý Từ: "..."Cái này khác nào dỡ bỏ bức tường phía đông để xây lại bức tường phía tây đâu?Sao đồ chó Tần Giác cứ gặm khắp nơi vậy?Không thể chừa lại một miếng thịt lành lặn cho anh sao?!Quý Từ vẻ mặt lạnh lùng hờn dỗi.Anh không định thay y phục, cuối cùng lấy một chiếc khăn quàng cổ trong tủ ra, quàng lên:"Bây giờ được hơn rồi chứ?"Nhị hoàng tử muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Hay là, hoàng huynh mang thêm bao tay đi?""..."Quý Từ nhìn ngón tay và mu bàn tay đầy dấu răng của mình.Vẻ mặt anh dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:"... Đa tạ nhị đệ."Nhị hoàng tử bình tĩnh dời ánh mắt: "Hoàng huynh không cần khách sáo."Trong thời gian đeo bao tay, hai người đều không nói chuyện.Sau khi Quý Từ đeo xong, anh mệt mỏi xoa huyết thái dương:"Đệ đến đây sớm vậy là có chuyện gì muốn nói với ta sao?"Nhị hoàng tử mỉm cười: "Không còn sớm nữa, sắp đến trưa rồi."Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng nói lời vô nghĩa nữa.""Vâng." Nhị hoàng tử vội chuyển chủ đề, nói, "Tối qua trạng thái của phụ hoàng đã khá hơn nhiều, phụ hoàng nói huynh là phúc tinh của người, muốn ban thưởng cho huynh."Nghe vậy, Quý Từ hơi cau mày: "Sau khi tiêu diệt tà ám, dĩ nhiên sẽ ngủ ngon hơn, nhưng vấn đề hiện giờ không phải là tà ám, mà là có người thả tà ám vào hoàng cung."Nghe anh nói xong, nhị hoàng tử kinh ngạc: "Ý hoàng huynh là, trong cung có người có ý định mưu hại phụ hoàng?"Quý Từ nhìn hắn, khẽ gật đầu.Thấy thế, nhị hoàng tử thoáng chốc nghiêm túc lên.Hắn nghiêm túc nói: "Hoàng huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ tra rõ chuyện này! Tuyệt đối không tha!"Thấy nhị hoàng tử thề thốt, không hiểu sao Quý Từ lại cảm thấy thằng nhóc này trông hơi ngốc.Không giống với ấn tượng đầu tiên của anh vào lúc đó.Khi lần đầu tiên gặp mặt, nhị hoàng tử mặc hoa phục đỏ sẫm ngồi trong xe ngựa, ung dung cầm tách trà, nhìn mọi người bằng ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm.Giống như một con rắn độc đang chờ cơ hội.Bây giờ xem ra, không giống rắn, mà là giống một con gấu nâu to lớn trung thành và có hơi ngốc nghếch hơn.Quý Từ nhớ lại chuyện Hiền phi và Nhược Liên ngầm gian dâm với nhau vào tối qua, hơi do dự có nên nói thẳng với hắn hay không.Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quý Từ vẫn từ bỏ ý định này.Thôi, nếu làm lộ ra việc hoàng tử lén đột nhập hậu cung sẽ rất xấu hổ, nên chỉ cần âm thầm dẫn dắt một chút là được.Nghĩ vậy, Quý Từ ra vẻ cao thâm khó dò:"Đệ biết thiền sư Nhược Liên không?"Nghe thấy cái tên này, nhị hoàng tử hơi sửng sốt một chút. Sau đó gật đầu, nói: "Biết, hắn là thiền sư được tôn sùng nhất trong chùa Thanh Tịnh, nghiên cứu Phật pháp rất thấu đáo triệt để."Quý Từ: "..."Nghiên cứu Phật pháp rất thấu đáo triệt để, vậy sao còn to gan dám ngầm gian dâm với cung phi?Quý Từ cảm thấy điều này vẫn phải chờ thảo luận rồi mới biết được.Anh cười ha ha: "Hóa ra là vậy, thế đệ cảm thấy hắn là người thế nào?"Vừa nghe đến đây, nhị hoàng tử lập tức dâng lên tinh thần: "Thiền sư Nhược Liên thật sự là người rất tốt đó, đệ nhớ trước kia khi đệ bị mất ngủ, thiền sư Nhược Liên sẽ không ngại cực khổ, niệm kinh cho đệ, mỗi khi hắn đọc kinh, đệ sẽ buồn ngủ, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.""Thiền sư Nhược Liên có pháp lực thâm sâu, đệ rất ngưỡng mộ."Quý Từ nghe một tràng dài, sắc mặt cứng đờ như người chết.Không phải chứ, dù là ai, khi nghe nhà sư đọc kinh cũng sẽ buồn ngủ mà?Đây chẳng phải cũng giống như lần trước anh bị mất ngủ, sau đó đến lớp toán nâng cao sao?Có nhiêu đó mà cũng cảm động thành như vậy?Quý Từ không nói gì, anh nhìn nhị hoàng tử bằng ánh mắt thương hại.Nhưng nhị hoàng tử không phát hiện gì hết, còn hỏi lại: "Hoàng huynh hỏi cái này để làm gì?""Không có gì," Quý Từ chọn cách nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, "Trong khoảng thời gian này, đệ lưu ý đến hắn một chút."Nhị hoàng tử mím môi, cuối cùng cũng thông minh lên:"Hoàng huynh cảm thấy hắn có vấn đề?"Quý Từ vui mừng gật đầu.Nhị hoàng tử suy tư một chốc, trịnh trọng nói: "Nếu hoàng huynh cho là như vậy, đệ nhất định sẽ làm theo."Nghe được câu này, vẻ mặt người cha già của Quý Từ càng thêm rõ ràng hơn, anh hài lòng gật đầu: "Không tệ."Nhị hoàng tử được khen thì rất vui mừng, đang định nói gì đó thì bất thình lình nghe thấy Quý Từ nói:"Đúng rồi, lúc trước đệ cài mật thám vào trong phủ của ta để làm gì?"Những lời muốn nói của nhị hoàng tử nghẹn lại trong cổ họng, phải tốn rất nhiều công sức mới nuốt nó trở về.Hắn nhìn Quý Từ, do dự nói: "Nếu như hoàng huynh không thích, đệ sẽ cho mật thám rút về; lúc trước khi sắp xếp mật thám, đệ cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là thói quen mà thôi."Quý Từ: "Vì sao lại có thói quen này?"Nhị hoàng tử: "Bởi vì đệ muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế, những mật thám này là át chủ bài của đệ."Quý Từ: "..."Anh nhìn nhị hoàng tử không chút cố kỵ nào, để lộ át chủ bài trước mặt anh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi bất lực. Quý Từ vỗ vai hắn, nói lời thấm thía:"Về ngôi vị hoàng đế, đệ vẫn còn một chặng đường dài phía trước."Hắn quá ngốc quá ngây thơ rồi, người như vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh hắn lên làm hoàng đế sẽ như thế nào.Hai người bọn họ trò chuyện một lát, nhị hoàng tử liền rời đi.Khách vừa rời đi, Tần Giác lập tức bưng hộp đồ ăn vào. Y bày đồ ăn ra trước mặt Quý Từ, đôi mắt âm u, giọng có chút tủi thân:"Sư huynh và người kia trò chuyện rất lâu, thậm chí không có thời gian để ăn."Nghe được câu này, Quý Từ quả thật rất khó tin:"Bộ đệ không nghĩ rằng, người thật sự hại ta không ăn được cơm, hẳn là súc sinh là đệ chứ?"Tần Giác: "..."Y không nói chuyện, chỉ đưa tay xoa mũi. Quý Từ cười nhạo: "Đệ còn biết chột dạ?"Anh giơ tay lên, cởi bao tay ra, cho Tần Giác xem chuyện tốt mà y làm: "Chỗ này, chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa, mẹ nó toàn là đệ cắn."Quý Từ tức giận nói: "Lần sau còn cắn bậy bạ như vậy, ta sẽ lấy cây búa gõ rớt từng chiếc răng của đệ, rồi xâu thành vòng cổ, sau đó đưa cho Minh Viễn đeo!"Vừa dứt lời, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Tần Giác cuối cùng cũng hiện ra tia dao động.Dường như là nghi ngờ sư huynh thân yêu của y lại có thể nghĩ ra phương pháp tai hại như vậy.Thấy rõ biểu cảm của y, Quý Từ vô cùng hài lòng. Anh cởi bao tay và khăn quàng cổ xuống, vừa cởi vừa nói một cách ghét bỏ:"Toàn là do đệ cắn, phiền."Thấy y vẫn nhìn chằm chằm tay và cổ mình, Quý Từ không chút nể tình, quát lên:"Nhìn cái gì mà nhìn! Đang nghĩ gì đó? Nhìn sang chỗ khác đi!"Trong mắt Tần Giác lộ ra vẻ si mê, y nhìn dấu răng thể hiện chủ quyền không chớp mắt, như dấu vết được đánh dấu trên con mồi, nói với mọi người rằng sư huynh đã là người của y. Giọng y khàn khàn:"Đang nghĩ... Những dấu vết đó trên người sư huynh, thật đẹp."🌞🌞🌞🌞🌞Chương 126. Thiền sư Nhược LiênEdit + beta: IrisTần Giác bị đánh, hơn nữa còn bị đánh rất thảm.Cuối cùng phải khập khiễng ra khỏi phòng. Từ đầu đến cuối, dù là trước khi bị đánh hay là trong khi bị đánh hoặc là sau khi bị đánh, Tần Giác luôn không nói lời nào. Giống như cổ họng của y bị trúng độc vậy.Nhưng không nói lời nào cũng tốt, không nói lời nào thì cũng không có la hét thảm thiết, Quý Từ sẽ không phải mềm lòng. Anh cảm thấy trước đây là do mình quá nuông chiều Tần Giác, nên mới biến y thành dáng vẻ ma quỷ hiện tại.Quý Từ chậm rãi dùng bữa, sau khi thoa thuốc xong thì lại đeo khăn quàng cổ và bao tay, ra khỏi phòng.Trong sân cung điện, Tần Giác cầm kiếm ngồi trên ghế đá, ánh mắt bình tĩnh có hơi dại ra. Quý Từ nhìn chằm chằm y một hồi rồi nói: "Đừng đực ra đó nữa, ra ngoài với ta."Tần Giác xoa xoa cái chân bị đánh đến sắp gãy của mình, im lặng khập khiễng đi theo sau sư huynh. Từ đầu đến giờ, Quý Từ không hề có ý muốn hỗ trợ. Đùa à, nếu bây giờ đỡ y, vậy uy nghiêm của anh hoàn toàn bị mất hết sao?Khó khăn lắm mới đánh bị thương thành như vậy, chẳng phải là để Tần Giác ngoan ngoãn hơn sao?Không thể để công sức của mình bị lãng phí được! Quý Từ cảm thấy mình cực kỳ có lý.Trước đây anh đối xử với Tần Giác quá tốt nên mới khiến đối phương làm việc càn rỡ như thế.Lần này Quý Từ quyết tâm dạy y một bài học lâu dài.Nếu không sau này xảy ra chuyện tương tự, anh sẽ phải bị thương nữa.Quý Từ nhớ đến đùi của mình bị ma sát đến trầy da, lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.Anh bình tĩnh bước nhanh hơn về phía trước. Nhưng còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy giọng Tần Giác vang lên đằng sau:"Sư huynh, hôm nay chúng ta ra ngoài cung là muốn đi đâu vậy?"Vừa dứt lời, bước chân Quý Từ hơi khựng lại.Không thể không nói, người này rất biết cách ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, nhất là ảnh hưởng đến Quý Từ.Y chỉ cần tỏ ra hơi yếu thế một chút, giọng điệu mềm nhẹ hơn một chút, tủi thân hơn một chút, là có thể dễ dàng nhận được lòng đồng tình từ Quý Từ.Điều này không chỉ có trong lòng Quý Từ hiểu rõ, tin rằng bản thân Tần Giác cũng vô cùng hiểu rõ, hơn nữa rất có thể còn ngầm tự đắc vì điều này.Quý Từ không muốn mình lại rơi vào bẫy của Tần Giác, vì vậy cứng rắn nói:"Đệ không cần phải xen vào nhiều như vậy, đi theo ta tới đó là được."Nói xong thì tiếp tục tiến về phía trước. Mãi đến khi cỗ kiệu chở bọn họ ra khỏi hoàng cung, hai người cũng không nói thêm câu nào.Trước đó Quý Từ đã dặn dò người đánh xe, lần này rời cung, đích đến chính là chùa Thanh Tịnh.Cũng chính là nơi ở của thiền sư Nhược Liên — chùa Thanh Tịnh, nổi tiếng nhất kinh thành.Sau khi xe ngựa dừng lại, Quý Từ xuống xe, vừa bước ra đã thấy cửa chùa huy hoàng.Chỉ có thể nói rằng chùa Thanh Tịnh không hổ là chùa miếu có hoàng gia chống lưng, miếu thờ có diện tích cực lớn.Phía trước là Điện Thiên Vương, nơi thờ Phật Di Lặc; phía sau là Điện Đại Hùng Bảo, nơi thờ Thích Ca Mâu Ni.Còn có Điện Quan Âm, Điện La Hán và Điện Địa Tạng, quy mô cực kỳ lớn.Trong điện thờ chính có năm cây sáu hoa*, ngẩng đầu là sẽ thấy xà nhà và trần nhà nạm vàng.*Năm cây sáu hoa (五树六花): ám chỉ năm loại cây và sáu loại hoa phải trồng trong chùa theo kinh Phật. Năm cây tượng trưng cho cây bồ đề, cây đa cao, cây nguyệt quế, trầu cau và cây cọ; sáu bông hoa tượng trưng cho hoa sen, hoa lan Manjushri, hoa nghệ, hoa sứ, hoa mộc lan, hoa chi mộc tê và hoa sen cạn.Tráng lệ nguy nga, rường cột chạm trổ."Thật là hoành tráng." Quý Từ rất có hứng thú ngắm nhìn một lúc, "Không biết nếu so với hoàng cung thì bên nào to hơn."Anh vừa nói xong, tiểu hòa thượng đang canh gác trước cửa chùa lập tức kinh hãi:"Thí chủ, câu này không thể nói bậy như vậy được! Chùa miếu là chùa miếu, hoàng cung là hoàng cung, sao có thể gộp chung lại để so sánh được?"Nghe vậy, Quý Từ nhìn về phía hắn, hơi nhướng mày:"Sao lại không thể? Thiền sư Nhược Liên của các ngươi chắc chắn không phải nghĩ như vậy."Dù sao cũng là nhân vật lợi hại có thể ra vào hoàng cung tự do, còn có thể thân mật với cung phi.Dường như tiểu hòa thượng không hiểu vì sao chuyện này lại liên quan đến thiền sư Nhược Liên, vừa muốn nói thêm gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy y phục của Quý Từ, hắn vẫn nhịn xuống không nói.Nói nhiều sai nhiều, vị thí chủ này vừa nhìn đã biết là người giàu có quyền lực, không dễ trêu vào.Thấy tiểu hòa thượng im lặng, Quý Từ mất hứng, nhấc chân bước vào chùa Thanh Tịnh.Điện đầu tiên sau khi vào trong chính là Điện Thiên Vương, Phật Di Lặc mỉm cười hiền từ ở trung tâm điện, mí mắt cụp xuống trông rất trách trời thương dân.Quý Từ chỉ nhìn một lát thì cụp mắt xuống, tìm một tấm đệm hương bồ rồi quỳ xuống.Anh cung kính khiêm tốn vái lạy rồi dâng hương, sau đó đứng lên, vẫy tay với người phía sau:"Tiểu sư đệ, đến đây."Tần Giác bị coi như không khí nãy giờ, lông mi run run, nghe lời đi đến.Y và Quý Từ liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng phản ứng lại, ngoan ngoãn quỳ xuống đệm hương bồ.Sau khi vái lạy Tôn Phật Di Lặc xong, Quý Từ quay đầu tìm thấy một nhà sư, nói thẳng:"Tiểu sư phụ, ta tìm thiền sư Nhược Liên."Nhà sư kia nói:"Xin lỗi, mấy ngày gần đây trụ trì không tiếp khách.""Không tiếp khách?" Quý Từ hỏi tiếp, "Vì sao?"Nhà sư kia bình tĩnh nói: "Trụ trì bị bệnh nhẹ, đang dưỡng bệnh."Nghe xong, Quý Từ sốc nặng.Thiền sư Nhược Liên bị bệnh nhẹ? Sao có thể!Tối qua hắn còn lăn lộn trên giường như con cá chạch rơi xuống bùn mà, vừa sung sướng vừa có sức lực, sao hôm nay lại bị bệnh nhẹ được?Chẳng lẽ sau một đêm cố gắng chống đẩy, bây giờ eo đau chân mềm nhũn không đi nổi?Quý Từ ho khan một tiếng, bẻ lại dòng suy nghĩ của mình.Anh cởi ngọc bội hoàng tử bên hông mình xuống, quơ quơ trước mặt nhà sư:"Vậy nếu là bệ hạ có lệnh, cử ta tới thăm hỏi thiền sư Nhược Liên thì sao?"Sau khi nhìn rõ ngọc bội kia, vẻ mặt nhà sư cứng đờ.Đến khi xác nhận ngọc bội không giống như đồ giả, nhà sư thở dài một hơi, xoay người nói:"Hai vị thí chủ, mời đi theo ta."Bọn họ đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang, trên đường đi có rất nhiều núi giả ao hồ, rừng trúc cao cao, Quý Từ ngắm nhìn vài lần mới dời tầm mắt.Đồ vật ở đây còn không đẹp bằng viện nhỏ ở Đạo Tông.Không lâu sau, bọn họ đến một nơi hẻo lánh ngoài điện.Nhà sư gõ cửa, cung kính nói:"Trụ trì, đại hoàng tử đến thăm."Hắn vừa dứt lời, trong phòng truyền đến tiếng sột soạt nhỏ, mơ hồ kèm theo tiếng ho của một người đàn ông.Trong lòng Quý Từ nói sức khỏe người này tệ thật, và cả phòng này cách âm không tốt gì hết, tiếng động nhỏ như vậy cũng bị người bên ngoài nghe thấy.Cửa vang lên tiếng "kẽo kẹt", người bên trong đẩy cửa ra.Quý Từ ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với thiền sư Nhược Liên.Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc quan sát vẻ ngoài của con lừa trọc này.Lông mày như kiếm, mắt như núi, vẻ ngoài đẹp như trắng sáng gió trong.Chỉ là sắc mặt trắng bệch, như thể chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng sẽ khiến hắn bị bệnh.Kỳ lạ, mấy ngày trước lúc gặp mặt, hình như thiền sư Nhược Liên đâu có ốm yếu như vậy, sao hôm nay lại biến thành dáng vẻ này.Quý Từ bất giác liếc nhìn Tần Giác.Tần Giác không nói gì, chỉ bình tĩnh nhích đến gần Quý Từ một chút.Thiền sư Nhược Liên nhìn Quý Từ trong chốc lát, cuối cùng chắp tay trước ngực, hơi khom lưng:"Bái kiến điện hạ."Nói xong, hắn hơi nghiêng người, giọng khàn khàn:"Điện hạ, mời vào."Trong phòng, gió lạnh lùa vào, mang theo cảm giác lạnh lẽo.Rõ ràng chùa miếu là nơi thuần dương, nhưng nơi này lại âm u lạnh lẽo như chưa từng có người sống bao giờ.°°°°°°°°°°Đăng: 23/7/2024
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz