Edit Anh Trang Sang Cua Lao Dai Noi Lap
Tác giả: Nam Lăng Bất Biệt
Bầu trời không nay không trong lành .
Trình Sở ngồi ngơ ngác ở trước bàn, nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ.
Cánh cửa có tiếng gõ nhẹ nhàng hai lần, bên ngoài truyền đến giọng nói của dì Tống : “Thái thái,có luật sư Chu tới.”
Nghe được thanh âm, Trình Sở ngẩn ra một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô rũ mắt giấu đi phiếm mắt đã đầy tơ máu, mệt mỏi giơ tay sửa sang lại những nếp uốn trên quần áo, mới thấp giọng nói: “Cho mời luật sư Chu vào đi.”
Dì Tống giơ tay ý mời luật sư Chu vào, hắn cầm cặp da, ăn mặc một thân tây trang thẳng tắp, từ đầu đến chân đều cẩn thận không chút cẩu thả, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra vài phần khí chất tinh anh.
“Cố thái thái, ngài khoẻ.”
Trong phòng tán cổ dễ ngửi ra mùi thơm của hương huân, là loại mùi thanh lãnh mang theo hơi hơi mùi hương đăng
Trình Sở ngồi ở đấy trông tiều tụy nhưng nhìn chung thì cũng không có gì quá bất ổn, cô hơi hơi nhắm lại đôi mắt đào hoa đã chứa đầy những tơ máu, gò má tái nhợt , thậm chí giữa trán còn chìa ra những cọng tóc trông thật phiền toái, ngược lại đem cô vốn dĩ bình thường có khí chất minh diễm bức người, trở thành một người có chút đáng thương.
Đây là lần đầu tiên Chu Trọng nhìn thấy vị Cố thái thái này, nhưng chỉ liếc mắt một cái, hắn lại đột nhiên liền có chút lý giải được vì sao vị Cố tiên sinh kia đối cô cố chấp si cuồng đến thế.
“Cố thái thái,Xin nén lại bi thương.” Chu Trọng mím môi, thấp giọng nói.
Trình Sở cố áp xuống cảm giác chua sót mãnh liệt ở trong lòng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, luật sư Chu.” Mệt mỏi xoa xoa giữa mày, cô tiếp tục nói: “Không biết cậu hôm nay tới có chuyện gì ?”
Liên tiếp mấy đêm không ngủ không nghỉ, đem Trình Sở vốn là gần như bị suy nhược về tinh thần đẩy hướng về phía vực thẳm , giờ phút này cô chỉ nghĩ chỉ cần ngủ một giấc, cho dù là là mấy tiếng ít ỏi thì cũng tốt.
Nhưng thẳng đến Trình Sở nằm ở trên giường ,suy nghĩ trong đầu tựa như một chùm dây không thể gỡ lại tựa như cơn mưa ngoài cửa sổ càng hạ thì mưa càng lớn, mưa rền gió dữ thổi quét qua tâm cô.
Tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, cô nghĩ đến lời nói của luật sư Chu vừa lúc nãy: “Cố tiên sinh khi còn sống từng lập di chúc, nếu ngài ấy ngoài ý muốn mà ra đi, thì toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của ngài ấy đều được chuyển qua cho bà.”
Vì cái gì? Vì cái gì phải đối xử tốt với cô như vậy ? Trình Sở cố nhịn nhưng không thể nước mắt cứ thế mà chảy xuống , trong lòng vốn luôn bị đè nắn mà giờ phút này đây bất thình lình bị những tin tức này đánh vỡ ,cô nức nở vài tiếng, rốt cuộc cũng không thể ức chế nữa mà gào khóc.
Ngoài trời mưa to đem cửa sổ diễn tấu mà từng tiếng rung động.
Trình Sở nhắm chặt mắt, nước mắt vẫn không ngừng từ khóe mắt chảy xuống, chảy vào chiếc gối tơ tằm trên giường.
Hoảng hốt suy nghĩ, cô đột nhiên nghĩ tới vụ tai nạn xe cộ kia.
Cũng như hôm nay, là một ngày trời mưa to không ngớt
trong đêm mưa kia, trên đường âm u, lạnh lẽo,ánh sáng của đèn đường khó khăn lắm mới chiếu sáng đến bên kia bờ đường.
Hai người bọn họ ngồi ở trong xe, khách khí lại xa cách mà ngồi ở hai bên đầu cửa, dù chung một xe nhưng cảm giác như cách nhau cả một dòng sông.
Đột nhiên một ánh đèn hiện lên làm chói cả mắt, còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra, cô đã bị Cố Miểu gắt gao ấn ở trong lòng ngực.
Sức lực của hắn lớn đến dọa người, phảng phất dùng hết sức toàn thân, không màng tất cả mà đem cô bảo hộ trong lòng.
Trình Sở chỉ cảm thấy bả vai bị ôm chặt đến đau nhức, hai chân không biết bị cái gì đè nặng, một cảm giác như bị xuyên qua tim.
Đèn xe đem toàn bộ mặt đường chiếu sáng lên, cô chịu đựng cơn đau giương mắt lên nhìn, liền trông thấy cặp mắt tối tăm thâm thúy của Cố Miểu.
Máu theo trán hắn chậm rãi chảy xuống,khuôn mặt ngày thường lạnh lùng tái nhợt giờ phút này đã bị che kín bởi vết máu. Nhưng hắn tựa hồ không hề phát hiện ra, không chớp mắt mà nhìn về phía cô, tựa hồ muốn đem cô khắc sâu vào trong linh hồn.
“Đừng sợ, Sở Sở.”
Ngực hắn nóng rực tựa như có thể đem cô hòa tan trong đấy, Trình Sở rõ ràng mà nghe thấy hắn nói lời kia.
Đây là lần đầu tiên hắn kêu cô là Sở Sở.
Nhưng đây cũng là lần cuối cùng.
Máu ở giữa trán nhỏ giọt ở trên mặt cô, mang theo nhiệt ý nóng bỏng.
Ký ức cuối cùng, âm thanh của hắn khàn khàn tựa như cổ họng đã bị rạch nát, dường như dùng hết sức lực của sinh mệnh của mình mà hướng về phía cô nói:” Anh yêu em. “
Giống như quyết tuyệt.
Trình Sở vốn tưởng rằng bọn họ hai người bất quá là quan hệ trên danh nghĩa liên hôn thương nghiệp,vì ba cô vừa đe dọa và dụ dỗ, hai người vừa thấy nhau vài lần liền kết hôn.
Kết hôn xong, bọn họ tuy ở chung cùng một phòng, nhưng ngày thường gặp mặt nhau thì cũng chỉ là giống như thấy một người hàng xóm gật gật đầu chào nhau.
Trình Sở không nghĩ tới,khi ở thời điểm nguy hiểm, Cố Miểu sẽ như vậy kiên quyết, quyết đoán mà bảo vệ cho cô, thậm chí đến tính mạng của mình đều không để ý.
Hắn nói yêu cô? Đó là bắt đầu từ khi nào?
Hai người bọn họ kết hôn hai tháng, nhận thức thời gian tính toán đâu ra đấy bất quá ngắn ngủn ba tháng.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô gọn gàng dứt khoát đối với Cố Miểu nói: “Cố tiên sinh, thực xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”
Đèn ngủ ở đầu giường sáng lên, tản ra ánh sáng màu vàng oánh ấm áp.
Trình Sở đứng lên, theo ánh đèn tìm được dép lê, vội vàng mang vào, liền đi ra cửa phòng.
Hành lang cửa sổ vẫn còn mở, thổi vào một ít hơi lạnh.
Trình Sở cầm lòng không đậu mà rùng mình, bước nhanh chân hơn, đi về phía cuối hành lang.
Đó là phòng của Cố Miểu.
Đầu óc bị hoảng hốt mấy ngày này phảng phất bị gió lạnh thổi tỉnh,trái tim của cô đập nhanh mà kinh hoàng, máu phảng phất ở trong thân thể điên cuồng chảy.
Bước vài bước đến căn phòng còn đang đóng chặt kia, cô hơi hơi thử lực, vặn cửa phòng ra.
Trong phòng lấy tone chủ đạo là trắng xám mang lại cảm giác lãnh đạm, cấm dục, tựa như con người của Cố Miểu đều cho người ta cảm giác giống nhau.
Trên bàn làm làm việc chỉnh tề đặt mấy chồng văn kiện,và một cái khung ảnh màu nâu, bên trong hiện lên một khung cảnh diễm lệ, trừ cái này ra, thì không còn gì khác.
Trình Sở cũng không biết chính mình vì cái gì như thế xúc động đi vào phòng của hắn, có lẽ là bởi vì trong lòng người kia mang lại cảm xúc thẹn, làm cô muốn tìm hiểu một chút, hắn rốt cuộc là người như thế nào.
Rốt cuộc thì cô đối hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Trình Sở duỗi tay mở ra án thư ở ngăn kéo, chỉ phát hiện ra toàn là văn kiện công tác, cô lại xoay người đi đến bên kệ sách mở ra một ngăn kéo nhỏ, rốt cuộc phát hiện một quyển album.
Cuốn album này tựa hồ có chút cũ, mặt trên đều cũng đã phai màu, nhưng chủ nhân của nó rõ ràng là thập phần quý trọng nó,bốn góc đều được bảo hộ.
Trình Sở không chờ nổi mà mở album ra, nhưng ảnh chụp bên trong lại làm cô nhịn không được mà ngón tay run rẩy.
Là ảnh chụp cô. Chuẩn xác mà nói, là lúc cô còn học cao trung .
Ảnh chụp một nữ nhân ngồi ở trên ghế dương cầm, bối cảnh lộng lẫy lóe sáng đèn flash,cô hơi hơi cúi đầu, chuyên chú mà đàn dương cầm.
Đây là khi nào mà chụp được?
Trình Sở nhịn không được đem ảnh chụp từ album lấy ra, tinh tế đoan trang, lại phát hiện mặt trái của bức ảnh viết một dòng chữ.
Sở Sở lần đầu tiên diễn xuất.
Nội tâm của cô dâng lên một nỗi chua xót, hít hít cái mũi, đem ảnh chụp bỏ vào album.
Tiếp tục lật sang trang khác,toàn bộ ảnh chụp không có bức mà không có cô ở trong đấy .
Là lúc cô ăn cơm ,là lúc cô cùng đám bạn đùa giỡn ,là lúc cô chuyên chú học tập.
Cơ hồ là xuyên suốt qua toàn bộ cao trung của cô.
Nhưng những ảnh này rõ ràng không phải chụp lén, có mấy tấm ảnh chụp, cô thậm chí còn mỉm cười nhìn thẳng vào máy ảnh.
Vậy những tám ảnh chụp này là từ đâu mà có ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz