36.chị ơi
"Vậy là em thích cô đó hả?", nàng chỉ là thuận miệng hỏi một câu nhưng nó hóa đá luôn rồi.
Nó lắp bắp: "A... thì là cô đó đẹp nhưng đâu có đẹp bằng Thanh, em không có thích cô đó đâu"
"Có nghĩa là nếu ai đẹp hơn Thanh thì em sẽ thích người đó?"
Mén nụ cười dần méo mó rồi chuyển thành mếu máo từ lúc nào, nó thiếu điều muốn quỳ xuống lạy nàng luôn rồi, vừa nói vừa cười hề hề, tay này gải gải tay kia : "Em hông có mà, Thanh nghĩ em là con người vậy đó hả, nhưng mà Thanh yên tâm bởi vì trong lòng em Thanh là đẹp gái nhất rồi làm gì còn ai nữa mà thích, hehe" tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng ai biết nàng lại hỏi xoay xoáy cái gì nữa, nên trong đầu nó vẫn đang mò mẫm để tìm cách đánh qua chủ đề khác.
"Đồ dẻo miệng", nàng dí tay vào trán nó, bữa gặp nó trước nhà nàng đâu biết nó tài lanh như vậy.
"Mà Thanh nè, hồi nảy em về có đi qua cái mếu kia kìa, mà Thanh biết mếu thờ thánh nào hông, em phải ngó cả buổi trời mới biết là thánh thương men á", nó nói xong còn nháy mắt tinh tinh ba cái.
Nàng chăm chú nghe nó nói sau đó mịt mờ ít lâu mới nhận ra liền đánh nhẹ vào tay nó, tới lượt Hoài Thanh mắc cỡ gần chết, ai biểu nàng ghẹo nó trước để bây giờ bị nó ghẹo cho xấu hỗ không thôi.
Nó nàng thấy che mặt còn miệng thì nói gì nhỏ xíu mới kề tai lại gần thì nghe được: "Đồ Mén thúi"
"Hả?", Thanh mới nói nó là "đồ Mén thúi", nó ngớ người một hồi thì cười nắc nẻ trong thích thú lắm, vui tới nổi làm thiếu nữ ngượng ngùng thẹn quá hóa giận luôn.
"Em cười cái chi, ai cho cười, không cho cười", trong nàng giận dữ lắm, má đỏ, mày chau hết lại còn tự lấy tay che mặt bản thân.
"Em hông cười, hông cười nữa", bây giờ nó mới biết sợ, mặt mày hớt hãi hết trơn cười đâu có nổi nữa.
"Em mà cười là không còn cái răng ăn cháo luôn", nó lại gần nhe răng chứng minh mình không có cười nữa: "Thanh coi nè, em đâu có cười, răng của em còn y thinh nè, bỏ tay ra coi đi mà...Thanh~"
Dỗ người thương hoài mà vẫn không có hồi đáp tự nhiên nó thấy tủi thân lắm, ngồi co chân, im lìm trong góc buồng không dám hó hé gì.
Hoài Thanh không còn nghe động tĩnh của nó nữa thì cũng thấy lạ mới bỏ tay ra khỏi mặt thì thấy nó ngồi chôn đầu vô hai chân, dòm tội lắm, hình như nàng lỡ làm thương nó rồi.
"Thanh thấy rồi, em hông có cười nữa, Mén ngoan ngẫng mặt lên", nó đang không biết cách nào dỗ người thương thì nghe trên đầu có tiếng nói nói dỗ dành, nàng như thói quen xoa đầu nó, người thương hết giận, nó vui lắm mặt mày sáng sủa hẳn lên.
"Thanh nói thiệt hả! Thanh hông giận em nữa hả! Mơi mốt em hông có dỡn nữa đâu, em nói thiệt, em hứa luôn"
"Hả? Nhưng mà đâu có được, em hông dỡn nữa thì ai làm cho Thanh vui, Thanh thích em dỡn mà", nàng nhéo nhéo rồi lại xoa xoa hai bên má của nó, cỡ này dòm nó có da có thịt hơn nhiều, chắc tại nàng nuôi khéo quá đó!
"Um um" nó gật gù đã hiểu sau lại nghiêm túc nhìn nàng: "Nhưng mà Thanh ơi Thánh thương men là thiệt đó"
Nàng cũng nhìn vào đôi mắt đó, trời tối nhưng nàng thấy sáng lắm, sáng bừng như buổi sớm chiếu rọi, nàng mới hiểu, hóa ra thế nào là thế nào là cảm giác ông nhạc sĩ Trịnh khi ngờ ngợ giữa nắng buổi sớm và tình yêu men nồng của đôi mắt còn xanh.
Thiếu nữ của nàng lung linh đôi mắt, trong đó ẩn chứa lòng chân thành ngây ngô, ngây ngô nhưng kiên định lắm, hình như nàng đã có được thứ quý giá nhất trần đời rồi còn đâu, là em ấy, là thứ gì mà em đang ấp ủ dành cho riêng nàng, chỉ một mình nàng.
"Thanh biết rồi, thánh thương men thì thén cũng thương manh"
"Hehe", nó vểnh lỗ tai nghe rồi cười thích thú lắm, người yêu bị nó làm hư rồi đó!
"À, hồi nảy về em có nghe chị Nụ kể Thanh hát hay lắm, ở đây lâu quá trời mà Thanh không có nói gì với em hết trơn, chị Nụ nói có thiệt hông dạ?", nhìn nó như hiện lên mấy chữ người ta cũng tủi thân lắm đó!
Nhắc đến nàng thấy buồn buồn, má nàng, má Kim Oanh, một con chim không hót, một con chim trong lồng.
Năm đó nàng còn nhỏ xíu cha dẫn nàng đi coi hát, nàng thích hát còn cha thích cô hát, thời gian sau má phát hiện hai người có qua lại, cô hát đó vì tủi nhục và sự trong sạch của mình đã nhảy sông, cha buồn lắm nhưng thời gian sau thì cũng nguôi ngoai, rồi cha má lại sống với nhau như thường nhưng nàng biết cha má nàng đã không còn như xưa nữa rồi, e rằng Hoài Nam chính là đứa con mà cha lúc đó còn chưa biết sự hiện diện của nó, vì nàng thấy nó giống mẹ lắm chắc má cũng biết, nàng thấy má bao dung lắm, với cả con của người đàn bà đã làm thay đổi cậu hai Hậu lúc thiếu thời của má.
Nàng hơi do dự sau đó cũng thừa nhận: "Ừm, Nụ nói phải, nhưng mà lâu rồi không hát nữa nên chắc dỡ ẹt rồi", lại nhún vai tiếc nuối: "Chắc là em không muốn nghe người ta hát đâu"
"Đâu có đâu, em có muốn mà", nó nghe nói thì nhảy dựng lên, thấy nàng suỵt một cái mới nhận ra mình hớ hên, rụt người ngồi xuống, nói giọng nhỏ xíu.
"Em muốn nghe Thanh hát mà, chị ơi", trong vô thức nó làm nũng như cái hồi còn ở quê, lúc nó đòi chị Thùy của nó cái này cái kia.
Nhưng Hoài Thanh mặt mày đỏ chót, hên mà trong buồng chỉ có ánh đèn ngủ mờ mờ nên thiếu nữ e thẹn mới bớt ngại ngùng, nhưng mà em ấy mới kêu nàng là "chị ơi" đó, lần đầu tiên em ấy kêu nàng là chị, hai tiếng "chị ơi" cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng, cảm giác như nàng sắp bay lên cung trăng luôn rồi!!!
Nàng hắng giọng giả vờ bình tĩnh: "Nếu mà em gọi lại thì... chị sẽ suy nghĩ lại"
"Chị ơi, Mén muốn nghe chị hát", nó chu chu mỏ nhìn nàng còn kéo kéo tay áo của nàng nữa, làm cho thiếu nữ mới lớn thỏa mãn trong ngượng ngùng, thích lắm!!!
"Vậy thì nằm xuống, chị ru Mén ngủ ha"
"Dạ", nó ngoan ngoãn nằm ngay ngắn trên giường, không phải nó không muốn nằm trên đùi Thanh đâu, nhưng lỡ nó ngủ quên thì Thanh sẽ mỏi lắm!
Nàng vừa ngân nga điệu nhạc trong đầu vừa vỗ nhẹ vai nó.
"Từ là từ phu tướng
Báu kiếm sắc phong lên đàng
Vào ra luống trông tin chàng
Đêm năm canh mơ màng
Em luống trông tin chàng
Cho gan vàng quặn đau í a
Đường dù xa ong bướm
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Còn đêm luống trông tin nhạn
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu
Vọng phu vọng luống trông tin chàng
Lòng xin chớ phũ phàng
Chàng hỡi chàng có hay? Đêm thiếp nằm luống những sầu tây
Biết bao thuở đó đây sum vầy
Duyên sắt cầm đừng lạt phai í a
(Duyên sắt cầm đừng lạt phai í a)
Thiếp nguyện cho chàng
Nguyện cho chàng đặng chữ bình an
Mau trở lại gia đàng
Cho én nhạn hiệp đôi í a
Đường dù xa ong bướm
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Còn đêm luống trông tin nhạn
Ngày mỏi mòn như đá vọng phu
Vọng phu vọng luống trông tin chàng
Lòng xin chớ phũ phàng
Chàng hỡi chàng có hay, đêm thiếp nằm luống những sầu tây?
Biết bao thuở đó đây sum vầy
Duyên sắt cầm đừng lạt phai í a
(Duyên sắt cầm đừng lạt phai í a)
Thiếp nguyện cho chàng
Nguyện cho chàng đặng chữ bình an
Mau trở lại gia đàng
Cho én nhạn hiệp đôi í a (cho én nhạn hiệp đôi)
Mau trở lại gia đàng
Cho én nhạn hiệp đôi í a"
Mén dụi dụi mắt, chống đỡ dữ lắm mới không ngủ quên, nó thắc mắc nảy giờ nhưng nó phải nghe Thanh hát hết mới hỏi: "Thanh ơi, nghĩa tào khang là cái gì hả Thanh?"
"Tào khang hả, ừm... tỉ dụ như là Thanh thương em từ lúc em còn nghèo khổ, Thanh ở bên em cùng em trải qua nhiều nhiều khó khăn rồi mai mốt em giàu có, Thanh vẫn ở bên em, em cũng không có vì danh lợi mà bỏ Thanh, chắc là như vậy đó, mà khoan đã ông bà ta có câu giàu đổi bạn sang đổi vợ vậy sau này em giàu có định đổi người ta luôn hông?"
Không nghe tiếng trả lời nàng chồm người lên thì thấy ngủ rồi, nghĩa tào khang của nàng ngủ mất rồi.
Quý vị ơi đây là khúc Dạ đóoo
Nôn đi học quáaa
14/8/24
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz