Duongkieu Xem Mat
Bà Minh nhìn đồng hồ rồi quay sang nói:
"Cũng khá trễ rồi, hai đứa ngủ lại một hôm đi. Mai hẵng về, có gì sáng mẹ chuẩn bị bữa sáng cho."Dương khẽ cười, nhưng lắc đầu từ chối:
"Dạ, con cảm ơn mẹ, nhưng mai con có buổi họp đột xuất, phải về chuẩn bị sớm. Đành hẹn ba mẹ hôm khác ạ."Bà Minh thoáng thất vọng, nhưng cũng không ép:
"Thôi được, vậy hai đứa nhớ lái xe cẩn thận nhé. Pháp, nếu Dương có chạy nhanh quá thì cứ nhắc nó nghe chưa?"Pháp gật đầu cười, lễ phép đáp:
"Dạ, con biết rồi ạ. Bác yên tâm."Ba Dương ngồi bên cạnh cũng tiếp lời:
"Đừng thức khuya quá, giữ sức khỏe cho công việc. Có gì khó khăn thì cứ nói với ba mẹ.""Dạ, tụi con biết rồi. Con cảm ơn ba mẹ," Dương đáp, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.Bà Minh vẫn không quên dặn dò thêm:
"Vậy nhớ cuối tuần rảnh thì dẫn Pháp về chơi nữa nhé, mẹ còn muốn làm thêm vài món Pháp thích ăn."Pháp hơi ngại ngùng, nhưng vẫn mỉm cười:
"Dạ, con sẽ rảnh sớm để về thăm hai bác ạ."Dương đứng dậy nắm lấy tay Pháp, khẽ cúi chào ba mẹ rồi cùng cậu rời đi. Lên xe, Dương liếc nhìn Pháp đang ngồi cạnh, khẽ cười:
"Bé con, thấy không? Ba mẹ anh thương em đến thế còn lo lắng gì nữa."Pháp quay sang, môi nở nụ cười dịu dàng:
"Vậy thì anh phải tốt với em cả đời để không phụ lòng hai bác đấy nhé.""Yên tâm, anh sẽ làm bé con hạnh phúc nhất," Dương đáp, giọng đầy chắc chắn.Trên đường về, không gian trong xe yên lặng, chỉ còn tiếng động cơ êm ả. Pháp nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt cậu. Một lúc sau, cậu quay sang, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương."Dương.""Hửm?" Gã vừa đáp vừa liếc nhìn cậu một cách quan tâm."Cảm ơn anh," Pháp khẽ nói, giọng trầm ấm nhưng chứa đầy cảm xúc.Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. Gã đưa tay, siết nhẹ bàn tay của Pháp đang đặt trên đùi, ánh mắt tràn đầy yêu thương."Ngốc à, cảm ơn anh vì điều gì?""Vì mọi thứ," Pháp đáp, ánh mắt cậu ánh lên sự biết ơn. "Vì đã luôn ở đây, vì đã luôn bảo vệ em, vì đã khiến em cảm thấy mình không cô đơn."Dương khẽ cười, bàn tay vẫn nắm lấy tay cậu không buông. Gã chỉ nói đơn giản:
"Đó là trách nhiệm của anh. Là điều anh muốn làm, mãi mãi."Pháp nhìn gã, đôi mắt dường như long lanh hơn dưới ánh đèn. Cậu không nói thêm gì, chỉ siết nhẹ tay Dương, như một cách đáp lại những lời không cần thốt ra.Xe chậm rãi lăn bánh về phía căn hộ của cả hai. Không gian trong xe trở nên yên ả hơn khi cả Dương và Pháp đều chìm trong những suy nghĩ riêng.Pháp ngả đầu tựa vào vai Dương, cảm nhận sự ấm áp từ gã, giọng nói khẽ vang lên như gió thoảng:
"Anh nghĩ ba mẹ anh có thật sự hài lòng về em không?"Dương bật cười nhẹ, một tay vẫn giữ tay lái, tay còn lại khẽ xoa đầu cậu.
"Bé con, em đừng suy nghĩ quá nhiều. Ba mẹ anh yêu quý em, điều đó anh chắc chắn.""Nhưng em sợ..." Pháp nói nhỏ, như đang thú nhận nỗi bất an sâu kín của mình.Dương quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy dịu dàng và kiên định.
"Pháp, em chỉ cần là chính mình. Ba mẹ anh không cần một ai hoàn hảo. Họ chỉ cần một người thật lòng yêu thương anh – và đó chính là em."Pháp khẽ ngước lên nhìn Dương, môi cong lên trong một nụ cười nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút lo âu.
"Anh luôn nói vậy, nhưng em...""Không nhưng gì hết," Dương ngắt lời, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Em phải tin anh. Tin rằng em xứng đáng với tất cả tình yêu và sự trân trọng này."Pháp khẽ thở dài, không cãi lại nữa. Cậu chỉ nhắm mắt lại, để cảm nhận từng lời Dương nói như một nguồn an ủi, xua tan mọi lo lắng.Khi xe dừng lại trước cổng căn hộ, Dương quay sang, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Pháp.
"Đừng suy nghĩ nữa, bé con. Mọi chuyện đều ổn khi có anh ở đây."Pháp mở mắt, khẽ gật đầu, nắm chặt tay Dương. "Vâng, em tin anh."Cả hai bước xuống xe, sánh vai cùng nhau, bước vào tổ ấm nhỏ của mình – nơi mà mọi lo âu đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu dịu dàng của họ.Bước vào căn hộ, ánh đèn ấm áp bật sáng, xua tan cái lạnh của buổi tối muộn. Pháp tháo áo khoác, treo lên móc rồi lặng lẽ thả người xuống sofa, đôi mắt nhìn Dương đang loay hoay lấy nước trong bếp."Anh mệt không?" Pháp khẽ hỏi, giọng nhẹ nhàng.Dương đặt hai cốc nước lên bàn, ngồi xuống cạnh cậu, tay vòng qua kéo cậu lại gần. "Không mệt. Chỉ cần được về nhà với em, mọi mệt mỏi đều biến mất."Pháp mỉm cười, tựa đầu vào vai Dương. "Anh luôn biết cách khiến em cảm thấy bình yên.""Bé con, em có biết điều gì khiến anh thấy bình yên không?" Dương hỏi, giọng thấp và trầm ấm."Điều gì ạ?" Pháp tò mò ngẩng đầu nhìn anh."Là em, chính em." Dương đáp, ánh mắt đầy yêu thương.Pháp không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay Dương, siết nhẹ. Giữa họ không cần quá nhiều lời nói, bởi mọi thứ đều đã được thấu hiểu qua ánh mắt và những cái chạm tay dịu dàng."Mai anh bận cả ngày à?" Pháp lên tiếng phá vỡ sự im lặng."Ừ, nhưng tối anh sẽ về sớm. Còn em? Lịch trình thế nào?""Cũng không có gì đặc biệt. Quay quảng cáo buổi sáng xong là em rảnh . Anh muốn ăn gì để em nấu?"Dương cười khẽ, kéo cậu lại gần hơn. "Chỉ cần em nấu thì anh ăn gì cũng được. Nhưng em có chắc mình sẽ không mệt không?""Không mệt, em muốn làm gì đó cho anh.""Được, vậy để anh nhắn trước món anh muốn ăn nhé."Pháp khẽ gật đầu, dựa vào ngực Dương, cảm nhận nhịp tim anh đều đặn, mạnh mẽ. Cậu khẽ nhắm mắt, tận hưởng sự yên bình hiếm hoi này."Bé con, đi tắm rồi ngủ sớm thôi, mai còn dậy sớm.""Vâng, anh tắm trước đi.""Không, bế em vào luôn.""Dương!" Pháp kêu khẽ, mặt đỏ bừng, nhưng không thể ngăn Dương bế cậu lên một cách dứt khoát."Nghe lời, bé con. Anh chỉ muốn em được nghỉ ngơi thoải mái thôi mà."Pháp lườm nhẹ, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài, ôm lấy cổ Dương, để mặc anh đưa vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz