ZingTruyen.Xyz

Duongkieu Xem Mat

Tiếng nói chuyện qua điện thoại làm không gian yên tĩnh trong phòng bị phá vỡ, khiến Pháp khẽ giật mình tỉnh giấc. Cậu lờ mờ mở mắt, gương mặt vẫn còn ngái ngủ, giọng nói khàn đặc vang lên:

"Hmmm... Có chuyện gì vậy anh?" Câu hỏi của cậu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một chút thắc mắc, đôi mắt vẫn còn đẫm hơi ngủ, chưa thể tỉnh hẳn. Cảm giác mệt mỏi từ đêm qua vẫn còn vương lại, khiến giọng cậu trở nên mơ màng, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự quan tâm.

Dương vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho ba mẹ, và sự căng thẳng giữa họ ngày càng gia tăng. Những lời trách móc từ phía ba mẹ khiến gã cảm thấy bối rối và bất lực. Trong khi đó, Pháp, sau một đêm ngủ say, dần tỉnh dậy. Cảm nhận được sự lo lắng và không khí căng thẳng trong căn phòng, cậu mơ màng ngồi dậy, nhận ra ngay tình huống khó xử mà Dương đang đối mặt.

Ba mẹ của Dương không ngừng gọi điện, giọng của mẹ gã vang lên qua điện thoại, đầy lo lắng và trách móc.

"Đăng Dương, con có đang nghe ba mẹ nói không vậy?" Tiếng mẹ đầy tức giận và thất vọng.

Dương cảm thấy căng thẳng, gã không thể giữ được sự bình tĩnh khi nghe giọng mẹ gặng hỏi. Gã chỉ im lặng, nhìn về phía Pháp. Biết rõ mình không thể giải quyết mọi thứ một mình, gã nhẹ nhàng bước tới giường, rồi cúi người hỏi cậu bằng giọng khẽ khàng.

"Em giúp anh được không? Mẹ anh đang giận lắm, anh không biết phải giải thích sao cho họ hiểu."

Pháp, dù còn hơi mơ màng, vẫn cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của Dương. Cậu gật đầu nhẹ, quyết tâm giúp Dương giải quyết mọi chuyện. Cậu nhận lấy điện thoại từ tay Dương, rồi chuẩn bị đối mặt với ba mẹ gã.

Pháp nắm lấy điện thoại từ tay Dương, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh trước cuộc gọi này. Ba mẹ của Dương đang ở đầu dây bên kia, đầy giận dữ và lo lắng.

"Con chào bác ạ, con Pháp đây." Giọng cậu khàn đi thấy rõ sau đêm hôm qua, khiến Dương bất giác mỉm cười nhẹ, nhận ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Pháp không chú ý đến nụ cười của Dương mà tiếp tục nghiêm túc giải thích, cố gắng giữ cho mình một giọng điệu tôn trọng nhưng chắc chắn.

"Pháp đó à, con cho 2 bác thay mặt thằng Dương xin lỗi con." Giọng mẹ Dương giờ đây có phần dịu lại, dường như cảm thấy có chút hối hận.

"Dạ? Vì chuyện gì ạ?" Pháp ngạc nhiên hỏi lại.

"Thằng Đăng Dương nó có người yêu trong khi nó thân thiết quá mức với con, làm mọi người hiểu lầm." Mẹ của Dương vẫn còn chút bức xúc nhưng giọng nói đã không còn gay gắt.

"Dạ?" Pháp vẫn chưa hoàn toàn hiểu.

"Pháp ngoan, 2 bác rất quý cháu. Nếu 2 đứa không thể thành đôi, vậy 2 bác nhận con làm con nuôi." Giọng ba Dương giờ trở nên dịu dàng hơn.

"Con cảm ơn bác, nhưng..." Pháp đang định nói thì lại bị ngắt lời.

"Còn thằng Dương thì bác sẽ cho nó đi theo luôn người yêu nó, khỏi cần về nhà nhận ba mẹ nữa." Mẹ Dương tiếp lời, vẫn đầy tức giận.

"Chuyện này... bác nói vậy chả lẽ bác đẩy anh ấy sang cho con nuôi?" Pháp bất ngờ, không thể tin được những gì mình vừa nghe.

"Hả?" Ba mẹ Dương ngạc nhiên.

"Ý... ý con là sao?" Giọng ba Dương lộ rõ sự khó hiểu.

"Ý em ấy là người ba mẹ muốn con theo là em ấy đấy, ba mẹ." Dương chen vào, cuối cùng không thể giữ im lặng nữa.

"Vậy... vậy 2 đứa là..." Mẹ Dương ngạc nhiên, vẫn chưa thực tế sự hiểu hết chuyện.

"Vâng, con là người yêu của Dương." Pháp đáp, sự tự tin trong giọng nói của cậu dường như giúp mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.

"Con đưa điện thoại cho thằng Dương giúp bác." Ba Dương nói, cuối cùng đã hiểu ra phần nào, mặc dù trong lòng vẫn còn chút khó khăn chấp nhận.

Pháp đưa lại điện thoại cho Dương, và khi gã nhận lấy, có thể cảm nhận rõ sự thay đổi trong bầu không khí. Gã thở dài, chuẩn bị để đối mặt với ba mẹ mình lần nữa.

Dương nhận lại điện thoại từ tay Pháp, cảm ơn cậu bằng một nụ hôn nhẹ lên trán, khiến Pháp khẽ đỏ mặt nhưng không nói gì. Dương mỉm cười rồi đưa điện thoại lên tai, chuẩn bị tiếp tục cuộc trò chuyện với ba mẹ.

"Con nghe đây," gã nói, giọng nhẹ nhàng.

"Đáng lẽ khi nãy con nên nhắn rõ hơn," tiếng ba Dương vang lên qua điện thoại, có chút tiếc nuối.

"Con có giải thích, ba mẹ có ai tin con đâu," Dương đáp, không giấu được chút mệt mỏi trong giọng nói.

"2 đứa quen nhau lâu chưa?" Giọng mẹ Dương nghe có phần lo lắng, nhưng cũng đầy quan tâm.

"Chỉ mới thôi ạ," Dương trả lời ngắn gọn, cố gắng giải thích trong khi tâm trí vẫn còn rối bời.

"Nào dẫn thằng bé về chính thức ra mắt nghe chưa?" Ba Dương cười nhẹ, giọng đã dịu lại nhiều hơn.

"Vâng, vâng, vâng," Dương đáp lại, một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi. Gã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi ba mẹ dường như đã chấp nhận phần nào.

"Vậy thôi, hai đứa cứ làm gì làm đi, ba mẹ đi bàn chuyện anh chị sui đây, haha!" Giọng mẹ Dương vang lên, đầy vẻ đùa giỡn, làm không khí bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn. Dương và Pháp đều bật cười, cảm thấy như một tảng đá lớn đã được gỡ bỏ khỏi lòng.

Dương mỉm cười, ánh mắt ngập tràn sự trìu mến khi nhìn vào Pháp. Cảm giác nhẹ nhõm và an tâm như bao trùm lấy cả không gian nhỏ này. Pháp nhìn lại anh, nụ cười dịu dàng trên môi, đôi mắt sáng lên như thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí.

"Anh thấy chưa? Ba mẹ anh chỉ là lo lắng thôi mà," Pháp nói nhẹ nhàng, giọng cậu tràn đầy sự hiểu biết và dịu dàng.

Dương gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp. Anh cúi xuống, lại đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Pháp, như một lời cảm ơn không lời. Đoạn thử thách vừa qua dường như đã qua đi, mọi thứ giờ đây có vẻ ổn.

"Cảm ơn em," Dương thì thầm, giọng anh ngọt ngào.

Pháp chỉ mỉm cười, nụ cười ấy có chút tinh nghịch, như thể cậu đã quen với những thử thách trong cuộc sống. Nhưng khi có Dương bên cạnh, tất cả mọi khó khăn đều dễ dàng vượt qua. Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng cười nhẹ nhàng và sự thấu hiểu sâu sắc giữa họ.

Bất ngờ, Dương bước lại gần và bế Pháp lên, khuôn mặt anh tràn đầy sự chăm sóc.

"Đây, anh bế em đi vệ sinh cá nhân nhé. Hôm nay em trống lịch mà, trùng hợp anh cũng vậy, nên anh sẽ ở nhà chăm sóc cho em."

Pháp ngượng ngùng nhìn Dương, mặt đỏ bừng. "Anh làm gì vậy, em đâu có đi không được."

Dương chỉ cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch. "Em đi được sao? Sau đêm qua anh thấy em hơi yếu rồi."

Câu nói của Dương khiến Pháp thẹn quá, lập tức đánh nhẹ vào ngực anh, khuôn mặt cậu đỏ ửng. Cảm giác ngại ngùng và lúng túng khiến cả hai chỉ biết cười trong sự dễ chịu, tình cảm giữa họ như ngày càng trở nên thấm đẫm và sâu sắc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz