Duongkieu Xem Mat
Dương nhìn Pháp với ánh mắt đầy sự chân thành, trong giọng nói có lẫn một chút khẩn cầu nhẹ nhàng. "Thanh Pháp, tôi biết đây là một sự đòi hỏi quá đáng, nhưng em cho phép tôi có một danh phận để được chăm sóc em, bảo vệ em, và là người để em có thể yếu đuối dựa vào được không?"Câu hỏi như một lời thổ lộ từ tận đáy lòng, không chỉ là một lời yêu cầu, mà là một khát khao sâu thẳm từ Dương. Gã đã từ lâu mong muốn trở thành người duy nhất có thể làm chỗ dựa vững chắc cho Pháp, người mà cậu có thể tin tưởng và tin vào. Gã không cần sự hoàn hảo, chỉ cần có thể là người bên cạnh Pháp, khi cần, để giúp đỡ và yêu thương cậu mà thôi.Pháp đứng im, không nói gì ngay lập tức, nhưng trong ánh mắt cậu, có sự xao động rõ ràng. Dù đã từng thận trọng với tình cảm, Pháp không thể phủ nhận cảm giác ấm áp mà câu hỏi của Dương mang lại. Một cảm giác như một lời hứa ngọt ngào, một sự thấu hiểu, một nơi mà cậu có thể tìm đến khi mệt mỏi, khi yếu đuối.Im lặng bao trùm không gian giữa hai người, nhưng trong lòng họ đều cảm nhận rõ ràng rằng, một mối liên kết mới đang hình thành, không chỉ là tình yêu mà là sự tin tưởng và sự thấu hiểu sâu sắc.Sự im lặng kéo dài làm Dương cảm thấy một chút buồn trong lòng. Gã đứng đó, mắt nhìn vào Pháp, nhưng không nhận được phản ứng ngay lập tức. Dù đã cố gắng kiên nhẫn, sự chờ đợi ấy vẫn khiến trái tim Dương có chút thắt lại, như thể sợ rằng cậu sẽ không trả lời, hoặc thậm chí không bao giờ trả lời.Gã thầm nghĩ, có lẽ mình đã yêu cầu quá nhiều, yêu cầu sự tin tưởng mà đôi khi Pháp chưa thể trao hết. Nhưng chính sự im lặng đó càng khiến Dương thêm cảm nhận rõ ràng về những gì mình thật sự muốn: Một danh phận, một chỗ đứng trong cuộc đời Pháp, nơi gã có thể bảo vệ cậu, chăm sóc cậu và là người cậu có thể dựa vào.Dương cố gắng gượng cười, nhưng trong đáy mắt, sự lo lắng vẫn lộ ra. "Em không cần phải vội vàng, Pháp. Tôi chỉ muốn em biết là tôi sẵn sàng cho mọi thứ. Cho dù em cần bao nhiêu thời gian để nghĩ, tôi vẫn sẽ ở đây."Những lời nói ấy như một cách để gã tự trấn an mình, nhưng trong lòng, sự bất an vẫn âm ỉ. Gã không muốn ép buộc Pháp, chỉ muốn có cơ hội để chứng minh rằng mình là người đáng tin cậy, đáng để cậu trao trọn niềm tin và tình cảm.Pháp không đáp lại bằng lời, mà bằng một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi Dương. Nụ hôn này không vội vã, không mạnh mẽ, nhưng lại chứa đựng biết bao cảm xúc. Đó là sự đồng điệu, là một cách để cậu truyền tải những điều không thể nói ra bằng lời.Dương hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức, gã khẽ khép mắt, để cho nụ hôn này lấp đầy không gian giữa hai người. Cảm giác ấm áp từ môi Pháp truyền qua khiến mọi lo lắng trong gã dường như tan biến. Đó là câu trả lời mà gã đang tìm kiếm.Khi nụ hôn dứt, Dương nhìn vào đôi mắt của Pháp, sự dịu dàng trong ánh nhìn của cậu khiến gã cảm thấy như mình vừa được chạm vào một điều gì đó sâu sắc, quan trọng hơn bất kỳ lời nói nào.Pháp mỉm cười, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ rút tay về, như thể chính nụ hôn đó đã nói lên tất cả những gì cậu muốn truyền đạt. Dương không thể nói gì thêm, vì cậu đã khiến trái tim gã đủ ấm áp với sự im lặng đầy ý nghĩa này."Pháp, nhìn anh đi." Dương nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, đôi mắt gã đầy sự chăm chú và thấu hiểu. "Em không cần phải nói gì nữa, chỉ cần cho anh biết rằng em ở đây với anh. Anh sẽ luôn ở đây, sẵn sàng đón nhận tất cả những gì em không thể nói ra."Dòng lời của Dương trầm bổng, như một lời hứa thầm lặng nhưng kiên định.Pháp không đáp lại lời của Dương, chỉ nhẹ nhàng nhón chân lên, đôi môi cậu chạm vào môi gã một cách ngọt ngào, như muốn truyền đạt tất cả những cảm xúc không thể thốt ra thành lời. Cái chạm môi này, đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, như một sự đồng điệu trong trái tim, một sự chấp nhận thầm lặng.Dương, cảm nhận được từng chút tình cảm từ nụ hôn đó, nhắm mắt lại, để cho khoảnh khắc này trôi qua, biết rằng mọi điều còn lại giữa hai người đã không cần phải nói thành lời nữa."Pháp, em có ngon thì hôn 1 cái nữa thử xem, xem anh có làm gì em không," Dương nói, ánh mắt lấp lánh đầy khiêu khích.Pháp nhìn gã, nụ cười tinh nghịch không rời khỏi môi. Cậu không trả lời mà chỉ bước lại gần, rồi nhón chân lên hôn nhẹ vào môi Dương. Nụ hôn này không đơn thuần, mà chứa đầy ý nghĩa."Em thử rồi đấy," Pháp thì thầm, hơi thở ấm áp vương lại trên làn môi gã. "Giờ anh làm gì được em?"Dương khẽ cười, cảm nhận sự tự tin từ cậu, rồi nhanh chóng nắm lấy tay Pháp, kéo cậu vào vòng tay mình. "Em không sợ tôi làm gì em sao?"Pháp nhướng mày, cười nhạt. "Sợ? Em là người cho phép anh làm mà, nhớ không?"Dương nhìn cậu, ánh mắt đầy mê hoặc. "Em muốn biết tôi sẽ làm gì em không?"Pháp bướng bỉnh nhìn lại gã. "Làm gì nào?"Dương mỉm cười, rồi gần như thì thầm vào tai Pháp: "Hôn anh thêm một lần nữa, rồi anh sẽ cho em thấy."Pháp lắc đầu, giọng điệu đầy thử thách. "Không, em không hôn đâu."Dương không chút do dự, một tay nắm chặt lấy Pháp, tay còn lại vòng qua thắt lưng cậu, bế bổng cậu lên một cách đầy quyết đoán. "Vậy thì anh vẫn sẽ làm, dù em có muốn hay không."Cậu chưa kịp phản ứng, Dương đã bước nhanh về phòng, đôi mắt đầy lửa nóng như không hề có ý định dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz