ZingTruyen.Xyz

Duongkieu Xem Mat


Sau vài ngày nghỉ ngơi, cảm giác đau nhức đã giảm bớt và Pháp bắt đầu cảm thấy sẵn sàng quay lại với công việc. Cậu biết mình không thể để một sự cố nhỏ như vậy làm ảnh hưởng đến tiến độ của dự án. Dù còn chút lo lắng về việc phải quay lại sau chấn thương, nhưng Pháp quyết tâm hoàn thành công việc.

Ngày quay đầu tiên sau sự cố, cậu bước vào trường quay với một thái độ đầy kiên định. Ánh đèn sáng, tiếng ồn ào từ ekip, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lần này cậu cảm thấy có một chút thay đổi trong cách mình nhìn nhận mọi thứ. Dù có chút mệt mỏi và đau nhức, nhưng Pháp không cho phép bản thân phải lùi bước.

Cảnh quay tiếp theo yêu cầu Pháp thực hiện những động tác khó nhọc và vất vả, nhưng lần này, cậu đã học cách kiểm soát nỗi lo sợ. Minh Khang không có mặt trong cảnh quay, nhưng sự hiện diện của gã vẫn như một bóng ma đeo bám cậu trong tâm trí. Pháp tập trung vào diễn xuất, tự nhắc mình rằng mọi thứ chỉ là thử thách và chỉ có thể vượt qua nếu cậu không bỏ cuộc.

Đăng Dương vẫn quan sát từ xa, đôi mắt gã luôn đọng lại trên từng cử động của Pháp. Dù không nói ra, nhưng Pháp cảm nhận được sự quan tâm ấm áp từ Dương, như một nguồn động viên vô hình giúp cậu vượt qua mọi khó khăn.

Cảnh quay kết thúc suôn sẻ, và Pháp cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu đã làm tốt hơn những gì mình nghĩ, và cuối cùng cũng hoàn thành xong một phần quan trọng của dự án. Bước ra ngoài trường quay, Pháp nhìn về phía chân trời, lòng đầy hi vọng.

Dự án này sẽ được ra mắt đúng hạn, và cậu sẽ chứng minh rằng mình có thể làm được, dù phải đối mặt với bao thử thách.

Một buổi chiều sau khi kết thúc một cảnh quay vất vả, Pháp trở về phòng nghỉ. Dương bước vào, không thông báo trước, nhưng lần này, Pháp không cảm thấy bất ngờ. Gã mỉm cười nhẹ nhàng, tay cầm một ly nước và đặt lên bàn. "Cậu làm tốt lắm," Dương nói, ánh mắt vẫn chứa đầy sự quan tâm.

Pháp khẽ cười, dù chưa hoàn toàn thoải mái nhưng không còn cảm thấy ngột ngạt khi ở gần Dương nữa. "Cảm ơn anh," cậu trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm.

Dương ngồi xuống bên cạnh, không nói gì thêm nhưng sự hiện diện của gã vẫn khiến Pháp cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Nếu có bất kỳ điều gì khiến cậu lo lắng, cứ nói với tôi," Dương thì thầm.

Pháp nhìn gã, lòng không còn bối rối như trước. "Tôi không còn lo lắng nữa. Tôi sẽ hoàn thành tốt dự án này."

Cả hai im lặng một lúc, nhưng Pháp có thể cảm nhận được sự an tâm từ chính mình và từ sự hỗ trợ của Dương. Cậu nhận ra, đôi khi, không cần phải tự mình gánh vác tất cả, có những lúc cần sự giúp đỡ và có những người sẵn sàng bên cạnh mình.

Bộ phim chính thức công chiếu đúng theo lịch trình, và mọi công sức của đoàn phim, đặc biệt là Pháp, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Cảnh quay vất vả, những lúc căng thẳng, cùng những cảm xúc dồn nén trong suốt quá trình sản xuất đều được thể hiện một cách trọn vẹn trên màn ảnh.

Pháp đứng trước màn hình lớn tại buổi công chiếu, cảm giác vừa tự hào lại vừa lo lắng. Nhưng khi ánh đèn sân khấu chiếu sáng lên, và những tiếng vỗ tay từ khán giả vang lên, cậu biết rằng mình đã làm được. Những nỗ lực, khó khăn trong suốt quá trình làm việc không còn là gánh nặng nữa mà là phần thưởng ngọt ngào.

Dương cũng có mặt trong buổi công chiếu, đứng ở một góc, đôi mắt nhìn Pháp với sự tự hào lặng lẽ. Không cần nói gì, cả hai đều hiểu rằng đây chính là dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp của Pháp.

Bộ phim nhận được sự đón nhận nồng nhiệt từ khán giả và giới chuyên môn. Cái tên Pháp đã bắt đầu được biết đến nhiều hơn, không chỉ là một diễn viên tự do mà còn là một ngôi sao thực sự. Những lời khen ngợi không ngừng được gửi đến, và Pháp biết rằng mình đã vượt qua được mọi khó khăn để đạt được thành công này.

Cùng với Dương, cậu không còn cảm thấy cô độc nữa. Cảm giác về sự hỗ trợ, sự động viên từ những người xung quanh, đặc biệt là từ Dương, là điều mà Pháp cảm thấy trân trọng nhất.

"Vậy cậu nghĩ sao về lời đề nghị của Dương về việc ký hợp đồng với DOMIC?" Khánh hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào Pháp, như muốn biết suy nghĩ thật sự của cậu về quyết định lớn này.

Pháp im lặng một lúc, ánh mắt hướng về phía xa, suy nghĩ sâu sắc. Cậu không phải không biết những gì Dương mong muốn, nhưng liệu đây có phải là bước đi đúng đắn cho mình? Khó khăn, nhưng cũng đầy thử thách.

"Thực ra, em cũng chưa quyết định được," Pháp cuối cùng lên tiếng, giọng nói không có sự chần chừ. "Nó không chỉ là việc ký một hợp đồng, mà là việc em phải tin tưởng vào những gì DOMIC và Dương đem đến cho mình. Dù sao, em cũng chưa có sự chắc chắn hoàn toàn."

Khánh gật đầu, hiểu rõ sự do dự của Pháp. "Anh hiểu. Đó là một quyết định lớn và không dễ dàng. Nhưng anh nghĩ cậu cũng biết, DOMIC có thể là một bước đệm tốt cho cậu, nếu cậu thực sự muốn phát triển hơn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz