ZingTruyen.Xyz

Duong Thanh Sung Hau

Dùng xong bữa tối, Diệp Thiên đi Thọ An Đường thỉnh an lão phu nhân, đây là việc mỗi ngày đều phải thực hiện.

Hôm nay người tới đây phá lệ đầy đủ, ngoại trừ hầu phu nhân Mạnh thị thì người trong phủ đều có mặt.

Diệp Dung hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái, Diệp Phù cũng trầm mặt không nói gì, đây không phải ở bên ngoài, không cần phải diễn cảnh tỷ muội tình thâm. Diệp Chi rụt rè, trong ánh mắt đều là cực kỳ hâm mộ.

Ngược lại Diệp Sở lại là tự nhiên hào phóng, chắp tay nói: "Nghe nói Dự Vương điện hạ là nhân trung long phượng, dáng vẻ bất phàm, chúc mừng tứ muội muội."

Diệp Thiên đáp lễ, "Cảm ơn nhị ca."

Tam phu nhân Mai thị thấy Diệp Thiên nhắc tới Dự Vương thì một chút thẹn thùng của nữ nhi cũng không có, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, căn bản vẫn chưa nhìn rõ mọi việc, Dự Vương bắn một mũi tên lung tung thế nhưng liền bắn trúng một tiểu vương phi nhỏ như vậy, không biết có hối hận hay không. Nhìn cánh tay mập mạp nhỏ nhắn lại nhìn khuôn mặt tròn trịa kia của Diệp Thiên, thế não cũng vẫn là một tiểu hài tử a, nếu là lúc trước đứa bé của nàng thuận lợi sinh ra, có lẽ cũng lớn tầm đó.....

Tam lão gia Diệp Thừa Xương thấy ánh mắt của Mai thị thay đổi, biết nàng nhớ tới chuyện cũ thương tâm, mượn tay áo che lấp, lặng lẽ nắm tay nàng.

Mai thị lấy lại tinh thần, cảm kích nhìn người nam nhân bên cạnh một cái, thôi, mặc dù nàng không có hài tử, nhưng nàng có một phu quân sủng nàng trong lòng bàn tay như vậy đã hạnh phúc hơn so với rất nhiều nữ nhân trên đời rồi, cả đời này, với nàng có lẽ như vậy cũng là đủ rồi. Cùng lắm thì, qua mấy năm nữa, nếu như mình thật sự không sinh được hài tử, phu thê hai người lại nhận một nam hài trong tộc làm con thừa tự là được.

"Khụ khụ," lão phu nhân ngồi pử vị trí ghế đầu lên tiếng, "Thiên nhi cùng Dự vương điện hạ định ra một mối hôn sự, đây chính là đại hỷ sự của nhà chúng ta. Các người ở bên ngoài làm việc phải cẩn thận, tuyệt đối không thể mượn danh nghĩa của Dự vương mà làm xằng làm bậy, nếu có người dám vi phạm không nghe thì liền xử theo gia pháp"

Thấy tiểu bối đều nghe lọt tai, lão phu nhân rất vừa lòng, lại dặn dò thêm vài câu, nói: "Nếu Dự Vương điện hạ đã đưa ma ma dạy dỗ việc lễ nghi tới, từ ngày mai, việc giảng bài sẽ diễn ra ngay ở đình Tiểu Hoa đi, các ngươi phải cung kính một chút, nghiêm túc nghe theo Phùng ma ma dạy dỗ."

"Các ngươi?" Diệp Lệ nâng mắt lên hỏi, "Là những ai?"

Lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, "Giảng cho một người cũng là giảng, giảng cho hai người cũng là giảng, bốn tiểu nha đầu đều học cùng một người, tương lai ra ngoài có gặp người cũng vẫn giữ đuoejc đoan chính có lễ, người ta sẽ tự khen Hầu phủ ta có giáo dưỡng." Ma ma từ trong cung ra ngoài rất hiếm, lại không dễ dàng mời được, khó khăn lắm mới có một người, đương nhiên muốn cho bốn cô nương trong phủ đều đi theo học tập.

Diệp Phù mừng thầm, hôm diễn ra bách hoa yến, nàng nhìn thấy dáng vẻ ưu nhã của nhóm quý nữ, đi đứng ngồi nằm đều mang vẻ phong tình, nghĩ đến bọn họ đều được cố ý học qua, không nghĩ tới, chính mình cũng có vận khí như vậy, nàng cũng không thể buông bỏ cơ hội tốt như vậy, nàng nhất định phải học được phong thái giống nhóm quý nữ đó mới được.

Diệp Dung lại rất không thoải mái, nghe nói học lễ nghi rất vất vả, nàng một chút cũng không muốn học, nhưng từ trước đến nay lão phu nhân nói một không nói hai, nàng không dám phản bác.

Ngược lại Diệp Lệ lại phản bác, "Phùng ma ma là phụng mệnh của Dự Vương điện hạ tới giảng dạy cho Thiên Thiên, làm sao có thể để tất cả đều đi học đâu?"

"Nhiều người ngược lại càng náo nhiệt đâu" lão phu nhân không vui nói ra: "Nếu như chính Phùng ma ma cũng không nguyện ý, vậy đương nhiên ta cũng không miễn cưỡng."

Lão phu nhân đẩy trách nhiệm lên người Phùng ma ma, Diệp Lệ cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Bất quá, ngày thứ hai, Phùng ma ma cũng không có giảng bài, bởi vì sáng sớm Dự vương điện hạ đã đích thân đến Hầu phủ.

Nhìn một đoàn người lũ lượt kéo nhau ra nghênh đón, Dự vương không vui nhăn mày lại, không kiên nhẫn mà phẩy phẩy cây roi ngựa nạm đầy châu báu hoa lệ trong tay "Giải tán cả đi, bản vương tới đón tiểu vương phi vào cung."

Thái độ của hắn mặc dù không tốt, nhưng đám người cũng không có ai dám nói gì, ai bảo người ta là hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất đây, đừng nói tới Hầu phủ nghèo túng của bọn họ, ngay cả ở trước mặt vương công đại thần, hắn vẫn luôn luôn kiêu ngạo phách lối như vậy.

Một đám người vội vàng giải tán, Diệp Dung muốn tiến lên cùng Dự Vương nói mấy câu, lại bị Tề thị liều mạng lôi đi, nghe nói cây roi kia trong tay Dự Vương là dùng để đánh những người hắn không vừa mắt, nàng ta cũng không dám để nữ nhi của mình tuỳ tiện tiến lên.

Lão phu nhân ngược lại không ra, bà ta tự mình kiềm chế thân phận, nghĩ đến Dự vương sẽ chủ động tới bái kiến chính mình, dù sao bà ta cũng là tổ mẫu của Diệp Thiên nha.

Đảo mắt, hiện trường cũng chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Diệp Lệ.

"Điện hạ." Thân mình nho nhỏ của Diệp Thiên thi lễ, Diệp Lệ cũng bất đắc dĩ mà hành lễ.

Không có người ngoài, Dự Vương điện hạ liền thay đổi thành một người khác, đôi lông mày giãn ra, roi ngựa cũng không vung nữa, đôi con ngươi đen như mực mang theo ý cười nói "Thiên Thiên, ta mang nàng vào cung gặp qua mẫu phi một lần." Hôm qua không dẫn tiểu vương phi của mình đến Ngưng Ngọc Cung, hắn thực sự có hơi hối hận, tiểu nha đầu nhà mình đáng yêu như vậy, khẳng định mẫu phi cũng sẽ yêu tháich nàng.

"Điện hạ, như vậy không ổn." Diệp Lệ ngăn lại nói: "Thiên Thiên còn chưa có học xong lễ nghi trong cung, sợ rằng sẽ va chạm Ngọc phi nương nương." So với việc cùng với một đám quý nữ vào cung tham dự yến tiệc thì việc đơn độc vào cung bái kiến quý nhân không có giống nhau đâu. Lại nói, vị Ngọc phi kia tính tình thích xa hoa, đoán chừng sẽ không dễ ở chung, hắn sợ muội muội bảo bối của mình tiến cung sẽ chịu ủy khuất.

Dự Vương nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Lệ một cái. Kiếp trước hắn cũng chưa từng gặp qua vị đại cữu ca này, bởi vì thời điểm hắn cùng Thiên Thiên đính hôn, Diệp Lệ đã chết.

Cái nhìn này của Dự vương dù bình thản lạnh nhạt nhưng Diệp Lệ vẫn cảm nhận được một loại áp lực vô hình trong đó, Diệp Lệ nghiêm nghị suy nghĩ, Dự vương này chỉ sợ không đơn giản như bề ngoài hắn thể hiện. Nhưng mà, vì muội muội, hắn cũng không nguyện ý thừa nhận sợ hãi  "Mặt khác, còn phiền điện hạ gọi lệnh muội một tiếng Diệp tứ cô nương, cái tên Thiên Thiên này chỉ sợ điện hạ gọi không phù hợp với lễ nghi." Nam nữ sau đính hôn vốn di  có thể thân mật hơn một chút, ví dụ như trong những ngày lễ có thể cùng nhau đi du ngoạn nhưng lễ tiết cần có vẫn phải có.

Dự Vương nắm thật chặt roi ngựa trong tay, thì ra nguyên lai vị đại cữu ca này lại đáng ghét như vậy, rất muốn vung đánh hắn một roi.

Diệp Thiên thức thời hơn Diệp Lệ nhiều, chủ yếu là ca ca đã dạy qua cho nàng, lời nói của quý nhân không thể phản bác, hơn nữa nàng cũng sợ Dự Vương tức giận sẽ mặc kệ chuyện đã đáp ứng với nàng, vội nói: "Ca ca, muội cũng muốn đi gặp Ngọc phi nương nương mà."

Tiểu vương phi đã nể tình như thế, Dự Vương cũng không khỏi có chút vui mừng ở trong lòng, mặt mày Diệp Lệ đen lại, trách không được đều nói con gái như bát nước hắt đi, hắn tâm tâm niệm niệm nuôi muội muội khôn lớn, lúc này mới chỉ là đính hôn mà muội muội đã nói giúp nam nhân khác rồi.

Dự Vương nhìn thấy sắc mặt anh vợ này, trong lòng càng cảm thấy sung sướng, cười nói: "Thiên Thiên không vội, trước tiên chúng ta đi thỉnh an nhạc mẫu đã."

"Cái gì nhạc mẫu?!" Diệp Lệ bác bỏ nói: "Đó là nhạc mẫu tương lai của ngài!"

"A, vậy chúng ta liền đi thỉnh an nhạc mẫu tương lai." Dự Vương điện hạ thật biết nghe lời.

Diệp Lệ nghẹn một bụng, mắt thấy Dự Vương muốn kéo tay muội muội nhà mình, hắn vội tiến lên phía trước nhanh chóng nắm tay muội muội, sau đó làm động tác mời "Dự Vương điện hạ, mời bên này."

Dự Vương nhìn bàn tay hai người nắm bên nhau , mắt phượng nheo lại một cách nguy hiểm.

Diệp Thiên mẫn cảm đã sớm nhận ra hai người này có chút đối chọi gay gắt, thấy sắc mặt Dự Vương điện hạ không tốt, nàng vội lôi kéo ca ca đi chậm lại hai bước dùng tay còn lại của mình nắm tay Dự Vương điện hạ.

Nàng một tay lôi kéo ca ca, một tay lôi kéo Dự Vương, đôi mắt như nho đen chớp chớp nhìn hai người, "Ca ca, điện hạ, chúng ta đi bên này đi?"

Nàng có chút sợ hai người sẽ gây lộn, nên khi nói chuyện có vẻ thật cẩn thận, Diệp Lệ sao có thể làm muội muội khó xử, Dự Vương cũng không muốn hù dọa tiểu vương phi của mình, vì thế ba người liền nắm tay nhau một cách kỳ lạ như vậy, tiến về phía Tư Viễn Đường.

Hầu phu nhân Mạnh thị sớm đã nghe nói Dự Vương điện hạ tới hầu phủ muốn đưa tiểu nữ nhi vào cung, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ tự mình tới sân viện của nàng, lúc này Mạnh thị vội vàng giãy giụa muốn đứng dậy.

Tiêu Ngôn Phong vội vàng ngăn cản, "Phu nhân không cần khách khí, chúng ta cũng không phải người ngoài."

Mạnh thị từng gặp Dự Vương lúc hắn còn nhỏ, nàng chỉ nhớ lúc ấy hắn là một tiểu thiếu niên xinh đẹp, hiện tại gặp lại, vẫn là một thiếu niên đẹp mắt như vậy, không hổ là nhi tử do đệ nhất mỹ nhân sinh ra. "Ngọc phi nương nương mạnh khỏe chứ?"

"Mẫu phi người rất tốt, vốn nghe nói Thiên Thiên là một tiểu cô nương đáng yêu nên muốn gặp một lần." Tiêu Ngôn Phong vừa cùng Mạnh thị hàn huyên vừa nhìn qua dáng vẻ bệnh tật của nàng mà đánh giá, thấy dáng vẻ thoạt nhìn thực suy yếu, thầm nghĩ: Trách không được kiếp trước Mạnh thị qua đời sớm vì bạo bênh, nghĩ tới bộ dáng yếu đuối này của nàng, chắc chắn không chịu nổi trước nỗi đau mất chồng lại thêm nỗi đau mất con. Chỉ có thể thương cho Thiên Thiên, vốn là đích nữ hầu phủ, lại rơi vào hoàn cảnh không nơi nương tựa. Đương nhiên, nếu không phải nàng lẻ loi hiu quạnh lại có chút thân phận, cũng sẽ không trùng hợp như vậy mà bị tứ hôn cho mình. Bất quá, chính mình cũng đã sống lại, rất nhiều chuyện đã biết được trước, tự nhiên hắn sẽ không để bi kịch tái diễn, cha mẹ của nàng, ca ca của nàng, hắn đều sẽ thay nàng bảo vệ thật tốt.

Thấy Mạnh thị mệt mỏi không có tinh thần, Dự Vương rất nhanh liền cáo từ.

Lão phu nhân vẫn chờ Dự Vương làm vãn bối tới bái kiến bà, kết quả người ta đi Tư Viễn Đường nhìn Mạnh thị về sau liền trực tiếp rời đi căn bản không thèm để ý đến một lão thái bà này.

"Xe ngựa hẳn là đã chuẩn bị tốt ——" Diệp Lệ đưa muội muội và Dự Vương tới cửa.

"Không cần." Dự Vương vung roi ngựa lên, "Thiên Thiên ngồi xe ngựa của ta sẽ càng thoải mái hơn, chờ sau khi gặp qua mẫu phi, ta sẽ đưa Thiên Thiên trở về."

Diệp Lệ vừa định phản bác, đã thấy Diệp Thiên chạy tới trước xe ngựa hoa kệ của Dự vương, mắt thấy Dự vương muốn ôm muội muội bảo bối nhà mình lên xe, Diệp Lệ liền vội vàng xông đến, Diệp Thiên như thường lệ giang hai cánh tay, Diệp Lệ hai tay bắt chéo giơ lên nhẹ nhàng đem nàng bế lên xe ngựa.

Dự vương sau đó cũng lập tức lên xe.

Xe ngựa lăn bánh, Diệp Thiên vén màn xe lên, hướng về phía ca ca mình vẫy vẫy tay.

Diệp Lệ nhìn xe ngựa đã đi xa, tâm tình có chút phiền muộn, cải trắng nhà mình tâm tâm niệm niệm cực khổ nuôi lớn sao giờ lại bị heo gặm mất rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz