Chương 45: Đại tiệc mừng thọ
Ban đầu, Thôi Tú Bân chỉ định ở lại Trường An vài ngày để thăm đệ đệ, sau đó sẽ quay về Vĩnh Châu. Thế nhưng, Khương lão phu nhân và Thôi Phạm Khuê đều có ý muốn giữ hắn lại lâu hơn. Dù sao thì đại thọ của Khương lão phu nhân cũng sắp tới, mà Vĩnh Châu vừa trải qua biến cố lớn, triều đình lại đang trong thời điểm nhiều việc rối ren, khó mà sắp xếp người đến chúc thọ đúng lễ.Bởi vậy, Khương lão phu nhân đề nghị để Thôi Tú Bân cùng Bái Dương lưu lại Trường An, thay mặt Vĩnh Châu tham dự thọ yến. Đây cũng là một cách thể hiện thiện chí và sự gắn kết giữa hai nhà trong thời điểm then chốt.Nghe vậy, Thôi Tú Bân không thể từ chối, chỉ đành mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng thấp thoáng một chút ấm áp.Trên đường theo Thôi Phạm Khuê trở về hậu viện, Thôi Tú Bân không khỏi sinh lòng hiếu kỳ đối với nhân tình thế thái trong Khương phủ. Hắn cảm thấy phần lớn người trong phủ đều thân thiện lễ độ, lời nói ôn hòa, cử chỉ chu toàn, duy chỉ có Khương Thái Hiển là giữ mãi bộ dáng lạnh lùng xa cách, như băng giá ngàn năm phủ kín đỉnh Tuyết Vân, khiến người ta dù muốn đến gần cũng ngần ngại e dè.Thôi Tú Bân trầm mặc một lúc, rồi cất giọng: “Phu quân của đệ xưa nay đều lãnh đạm như vậy sao?”Thôi Phạm Khuê bước chậm lại, nghe vậy chỉ cười nhạt, không đáp ngay. Họ đi qua một khóm trúc nhỏ, gió lay nhẹ, lá xào xạc tựa như tiếng thì thầm giữa trời đất. Qua mấy bước, y mới chậm rãi nói: “Phu quân đệ từ nhỏ đã sống trong quân lữ, tính tình vốn đã nghiêm nghị. Hơn nữa, càng lên cao, người càng khó dễ dàng biểu lộ cảm tình.”Thôi Tú Bân quay sang nhìn y: “Vậy ở trong phủ, đệ với hắn sống có ổn không vậy?”Thôi Phạm Khuê hơi khựng lại, rồi tiếp tục đi về phía trước. Y không trực tiếp trả lời, chỉ thấp giọng nói: “Chỉ cần ta không làm sai, hắn sẽ không làm khó. Như thế với ta là đủ.”Nghe vậy, Thôi Tú Bân hơi chau mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: “Ta thấy người nhà họ Khương, từ tổ mẫu đến Cố huynh đệ, ai cũng khách khí tử tế. Nhưng chỉ có hắn là khiến ta không yên lòng. Ánh mắt hắn khi nhìn người khác như thể đang nhìn một ván cờ, một thế trận, chứ không phải bằng hữu hay thân thích.”Thôi Phạm Khuê mỉm cười, nhưng trong mắt lại thoáng qua một nét gì đó khó gọi tên. Y nhẹ giọng nói: “Huynh không cần quá lo. Ở đây, ai cũng phải học cách ứng phó với ánh mắt đó. Có điều, hắn là chủ nhân của phủ này. Thứ đệ cần làm là không để hắn mất hứng.”Thôi Tú Bân nghe xong, sắc mặt không khỏi nặng nề. Hắn dừng bước, vỗ nhẹ lên vai đệ đệ mình: “Nếu có chuyện gì, đừng giấu. Dù sao ta vẫn là ca ca của đệ. Khương phủ rộng lớn thế nào đi nữa, cũng không bằng một chữ ‘nhà’. Nếu sau này hắn đối xử tệ với đệ, ta nhất định sẽ đưa đệ về nhà!”“Ai dám đưa thê tử của ta đi?” Một giọng nói từ phía xa vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Thôi Phạm Khuê.Thôi Phạm Khuê và Thôi Tú Bân cùng quay đầu lại. Ở phía đầu hành lang, Khương Thái Hiển đã đứng đó từ lúc nào. Hắn từng bước tiến tới, ánh mắt dừng trên người Thôi Tú Bân: “Là đại cữu sao?”Thôi Tú Bân hơi sững người, vội ho một tiếng, xoay người chắp tay: “Muội phu.”Khương Thái Hiển không đáp. Hắn chỉ nhìn Thôi Phạm Khuê, ánh mắt sâu thẳm không thể dò. Lát sau mới nói chậm rãi: “Ta đã bảo nàng sau này đi đâu cũng phải có ta đi cùng mà.”Thôi Phạm Khuê chớp chớp mắt, đáp: “Nhưng…thiếp đi cùng nhị ca của thiếp. Như vậy cũng không được sao?”Khương Thái Hiển tiến tới nắm lấy tay y: “Với ai cũng vậy hết.”Thôi Tú Bân bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng ngổn ngang khó nói. “Nhưng mà…”“Ta cũng muốn được diện kiến đại cữu, tò mò muốn nghe hai người nói chuyện.” Thôi Tú Bân nghe câu ấy thì ngẩn ra, không biết nên khóc hay nên cười. Hắn vốn dĩ chỉ theo chân đệ đệ đi dạo trong phủ cho biết đó biết đây, nào ngờ lại bị phu quân của y nhìn như kẻ có mưu đồ bắt cóc.Thôi Phạm Khuê vội kéo tay áo Khương Thái Hiển, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu quân…Nhị ca là người trong nhà, chàng đừng nghiêm trọng như thế.”Khương Thái Hiển vẫn không buông tay y, nói: “Trong nhà thì cũng vậy. Chỉ cần là đưa nàng đi mà ta chưa biết, đều không được.”Thôi Tú Bân đứng một bên, nghe vậy thì không nhịn được cười khan hai tiếng, khoanh tay nói: “Ta thấy có khi đệ đệ ta gả tới đây không phải làm thê tử mà là làm tù nhân.”Khương Thái Hiển nhướng mày: “Nếu là tù nhân, nàng đã chẳng được mặc đẹp thế này, cũng không có ai đi theo cười nói rôm rả.”Thôi Phạm Khuê vội chen vào hoà giải: “Nhị ca à, chàng ấy chỉ hay nói đùa thôi…”Khương Thái Hiển nhìn y một cái, chậm rãi nói như lẽ đương nhiên: “Ta không đùa đâu.”Thôi Tú Bân: “…”Nếu không phải còn nhớ đây là Khương phủ, hắn thật sự muốn cởi giày ném cho tên muội phu này một phát xem có tỉnh không.Hắn hắng giọng đổi đề tài, “Được rồi, được rồi, ta thấy muội phu lo lắng cũng là chuyện tốt, yêu thì mới giữ. Có điều…muội phu à, đệ đệ ta là người, không phải mèo con chó nhỏ đâu, giữ kỹ quá coi chừng nghẹt thở đó.”Khương Thái Hiển không đáp, chỉ siết nhẹ tay Thôi Phạm Khuê, bộ dáng cứ như đang suy nghĩ: "Nghẹt một chút cũng được, miễn đừng chạy lung tung."Thôi Phạm Khuê cảm thấy không khí càng lúc càng khó phân rõ thật giả, đành cười trừ kéo tay nhị ca: “Thôi, muội dẫn huynh về nghỉ một lát, ở lâu e chàng ấy sẽ nổi ghen với cả ruột thịt mất.”Thôi Tú Bân vừa đi vừa thở dài: “Ta quả thật chưa từng thấy ai ghen kiểu như hắn…”Khương Thái Hiển đứng phía sau, thong thả nói thêm một câu: “Ta không ghen. Ta chỉ không thích chia sẻ.”Thôi Tú Bân quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc như thể đang nói về việc phân chia lương thảo chiến trường.Hắn câm nín, thầm nghĩ: “Đệ đệ ta đúng là cưới phải…một vị lang quân lòng dạ hẹp hơn lỗ kim.”Thôi Phạm Khuê sau khi đưa Thôi Tú Bân về phòng nghỉ ngơi, dặn dò nhũ mẫu bưng trà nước vào, lại dặn thêm vài câu không quan trọng rồi mới quay người rời đi. Lúc quay lại phòng mình, y chưa kịp đẩy cửa đã thấy ánh đèn trong phòng còn sáng, xuyên qua lớp cửa giấy mỏng, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ngồi bên trong.Y thở ra một hơi, biết ngay là hắn.Quả nhiên vừa đẩy cửa vào, liền thấy Khương Thái Hiển đang ngồi bên cạnh bàn, tay cầm một cuốn sách nhưng lại không lật sang trang mới, hiển nhiên đã ngồi đó từ lâu. Nghe thấy tiếng động, hắn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt như sáng lên một chút, nhưng nhanh chóng lại thu về vẻ ấm ức cố tình che giấu không khéo.“Chàng chưa ngủ à?” Thôi Phạm Khuê bước tới, cởi áo khoác ngoài treo lên giá, quay lại thấy hắn vẫn nhìn mình chăm chăm, giống như một con mèo bị bỏ rơi đợi được vuốt ve.Khương Thái Hiển buông sách, vươn tay ra nắm lấy tay y kéo lại, giọng khàn khàn mang theo vẻ uể oải: “Ta đợi nàng.”“Đợi thiếp làm gì? Chẳng phải ban nãy chàng bảo rất mệt sao?” Thôi Phạm Khuê ngồi xuống, vừa định rót nước thì đã bị hắn kéo vào lòng.“Chỉ mệt khi không thấy nàng.”Y bị ôm chặt, cả người nghiêng hẳn về phía hắn. Thôi Phạm Khuê bật cười, không nhịn được vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Phu quân lại bắt đầu rồi.”“Không được sao?” Khương Thái Hiển dụi mặt vào hõm cổ y, giọng nói vờ mỏi mệt: “Nàng đưa nhị ca đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn ta. Ta ngồi đây một mình, đọc mãi một quyển sách, đợi mãi không thấy nàng quay lại.”“Này mà không gọi là giận dỗi thì là gì?”Thôi Phạm Khuê lắc đầu, dịu giọng an ủi: “Thiếp đâu có không quay lại. Chỉ là đưa nhị ca nghỉ ngơi rồi mới trở về đây.”Khương Thái Hiển vẫn chưa buông tay, thậm chí còn ôm chặt hơn, ngữ khí mang theo chút dỗi hờn rất không hợp với khí chất thường ngày lạnh lùng của hắn. “Lần sau nàng không được đi lâu như vậy nữa. Nếu có đi, phải để ta đi cùng.”Thôi Phạm Khuê cảm thấy một bụng bất lực, nhưng trong lòng lại không giấu nổi ý cười: “Phu quân thật chẳng giống phu quân. Cứ như một đứa trẻ không ai dỗ.”“Vậy nàng dỗ ta đi.”Y thở dài, đưa tay xoa đầu hắn, như xoa một chú chó lớn đang nằm trong lòng mình: “Được rồi, đứa nhỏ này, ngoan nào, thiếp dỗ.”Khương Thái Hiển khẽ ngẩng đầu, nhìn y bằng ánh mắt nghiêm túc kỳ lạ: “Dỗ bằng cách nào?”Thôi Phạm Khuê nhất thời nghẹn lời, ánh mắt thoáng dao động.“Có cần ta gợi ý không?” Khương Thái Hiển chớp mắt, vẻ mặt rất vô tội, nhưng giọng điệu lại chẳng có gì đứng đắn.“…Chàng đi tắm đi.” Y vội đứng dậy, đi lấy y phục sạch. “Tắm xong thiếp sẽ dỗ chàng.”Khương Thái Hiển cười khẽ, đứng dậy đi theo, thấp giọng thì thầm bên tai y: “Ta chờ đó.”Phải nói, Khương Thái Hiển là một kẻ không biết điểm dừng. Lần này hắn có phần dịu dàng hơn, không còn cuồng nhiệt vồ vập như dạo trước, nhưng lại kéo dài quá mức, khiến Thôi Phạm Khuê vừa mỏi vừa mệt, đến cuối cùng ngay cả hơi thở cũng khó giữ vững.Cứ ngỡ hắn sẽ dừng lại sau khi thỏa mãn một lần, nào ngờ lại ôm lấy y, thì thầm mấy lời không đứng đắn bên tai rồi lại tiếp tục. Thôi Phạm Khuê lúc đầu còn ráng đáp lại, nhưng sau dần chỉ còn biết nằm yên, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, chỉ mong sớm kết thúc để có thể nghỉ ngơi.Y từng nghĩ mình đã quen với tính khí khó đoán của Khương Thái Hiển, nhưng đến lúc này mới hiểu rõ, cái gọi là quen, thật ra chỉ là tạm thời chịu đựng. Vì hắn, y đã nhẫn nhịn không biết bao nhiêu lần.Thôi Phạm Khuê liếc nhìn cây nến đặt bên giường, thân nến giờ đã cháy gần cạn, chỉ còn lại một đoạn ngắn lay lắt trong ánh vàng sắp tắt. Y lập tức cảm thấy kinh hãi, trong lòng không khỏi thầm than: “Khương Thái Hiển rốt cuộc có biết mệt là gì không vậy?!”Từ lúc bắt đầu đến giờ, đã không biết là canh giờ nào rồi. Người bình thường e là đã ngủ mê man từ lâu, còn hắn thì tinh thần phơi phới, sức lực dường như vô tận. Rõ ràng không còn hung hãn như lần đầu, động tác cũng dịu dàng hơn nhiều, nhưng cái kiểu dẻo dai dai dẳng này thật sự khiến người ta vừa mệt vừa muốn đập đầu vào tường.Thôi Phạm Khuê cố gắng giữ bình tĩnh, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ xem liệu có phải mỗi lần hắn từ biên cảnh trở về đều sẽ bồi bổ tinh thần kiểu này không. Nếu đúng thật thì có lẽ y nên cân nhắc về chuyện mượn cớ đến chùa tụng kinh mỗi khi hắn rảnh rỗi ở nhà.Y vừa nghĩ đến đó, liền bị một bàn tay nóng rực kéo sát vào ngực, giọng nói bên tai lại vang lên một câu thì thầm vừa êm ái vừa ngang ngược: “Nhìn nến làm gì? Nhìn ta này.”Thôi rồi, Thôi Phạm Khuê than thầm. Đêm nay đúng là không còn đường lui.“Phu quân, hay chúng ta nghỉ một chút đi?” Giọng Thôi Phạm Khuê khàn khàn, mang theo chút năn nỉ pha lẫn oán trách.“Không.” Khương Thái Hiển đáp dứt khoát, không thèm suy nghĩ.“...”Thôi Phạm Khuê chớp mắt nhìn trần nhà, nghi ngờ bản thân đã lấy nhầm người. Trên đời này đúng là có loại người đánh giặc không biết mệt, làm chính sự không biết mệt, mà ngay cả chuyện phòng the cũng không biết mệt.Y thở ra một hơi dài, sau đó rút ra kết luận vô cùng khách quan: sau này mỗi lần hắn từ biên cảnh trở về, tốt nhất y nên thu dọn hành lý, dọn thẳng ra chùa ở, đóng cửa tụng kinh, niệm Phật ba tháng.Bằng không, cứ cái đà này, sớm muộn gì cũng có ngày y phải chống gậy ra tiền sảnh lĩnh thưởng lão niên vì bị hắn “dưỡng sinh” quá đà.Thôi Phạm Khuê gối đầu lên tay Khương Thái Hiển, thân thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Mí mắt nặng trĩu, hơi thở mỏng manh như khói sương. Trong lòng y âm thầm cảnh báo, nếu tên này còn dám giở trò nữa y thề sẽ lập tức vùng dậy, à không, yếu ớt lăn ra giường, lấy tư cách một thê tử bị “bóc lột sức lao động” mà sống chết từ chối đến cùng!Dù cho có phải lết tới điện Từ Ân xin quy y cũng tuyệt đối không chần chừ.“Lần này nàng có thấy thoải mái hơn không?” Khương Thái Hiển cúi đầu, giọng điệu pha chút đắc ý xen lẫn săn sóc.Thôi Phạm Khuê nằm im một lúc, ánh mắt lơ đãng nhìn lên xà nhà. Sau cùng miễn cưỡng gật đầu: “Thì cũng…có.”Câu trả lời không hẳn là chê, nhưng tuyệt đối không phải khen. Nghe xong, Khương Thái Hiển nhướng mày: “Thì cũng có là thế nào? Nàng có biết bao người mơ được ta săn sóc tận tình như vậy mà không được không?”Thôi Phạm Khuê nhíu mày quay sang nhìn hắn: “Chàng nói cái đó ra nghe chẳng có chút phong thái quân tử nào cả.”Khương Thái Hiển bật cười, chẳng buồn phản bác, chỉ vươn tay siết lấy y vào lòng: “Với nàng thì không cần làm quân tử.”Y bị ôm sát đến mức không thể giãy, bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái đồ không biết liêm sỉ.” Nhưng giọng nói lại nhẹ tênh, không hề có ý trách thật.“Nếu ta không có liêm sỉ…” Khương Thái Hiển cúi đầu kề sát tai y, giọng trầm thấp pha ý cười. “…e là nàng không thể mạnh miệng như bây giờ được đâu.”Thôi Phạm Khuê đang gối đầu trên tay hắn, nghe xong mặt lập tức đỏ bừng. Y nghiêng người định né tránh ánh mắt trêu chọc ấy, nhưng lại bị hắn vòng tay ôm siết lấy, không cho trốn đi đâu cả.“Chàng thật là—” Y cắn răng, định trách mắng gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại, chỉ có thể thở hắt ra một hơi: “Không nói nổi chàng…”Khương Thái Hiển cười khẽ, hơi thở ấm áp phả bên cổ y: “Nàng không cần nói gì cả. Ngoan ngoãn để ta ôm như thế này là được rồi.”Thôi Phạm Khuê không đáp, chỉ nhắm mắt lại, lặng lẽ tự nhủ trong lòng: Người này thật sự không thể để hắn rảnh rỗi quá lâu, bằng không sẽ nghĩ ra đủ trò khiến người ta sống dở chết dở.“Sắp đến đại thọ tổ mẫu rồi. Ta vừa muốn lại vừa không muốn.” Khương Thái Hiển nói.Thôi Phạm Khuê quay đầu sang nhìn hắn: “Tại sao vậy?”Khương Thái Hiển đưa mắt nhìn lên trần, ngón tay chậm rãi gõ nhẹ lên cánh tay y như đang cân nhắc: “Muốn…vì tổ mẫu đã vất vả nửa đời, đến nay mới có thể hưởng thọ bình an, ta tất nhiên hy vọng mọi thứ thật trọn vẹn, không sơ sót điều gì. Còn không muốn…”Hắn ngừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt: “Vì yến tiệc lần này quá lớn. Tất cả các quan lại trong triều, người có chức vị, kẻ có dã tâm, ai nấy cũng sẽ tới dự. Trong đó, không ít người chướng mắt ta, hận không thể vạch áo cho người xem lưng, chỉ chực chờ một sơ hở nhỏ để cắn.”Hắn quay đầu sang, ánh mắt tối lại: “Bề ngoài là tiệc chúc thọ, nhưng thực chất lại là một buổi dò xét. Có người đến kính rượu, cũng có kẻ đến thử thế cục. Nàng nói xem, có đáng mong chờ không?”Thôi Phạm Khuê lặng đi một hồi rồi mới đáp: “Dù sao cũng phải đối mặt. Chỉ cần có chàng ở đó, thiếp tin bọn họ không làm gì được.”Khương Thái Hiển bật cười, đưa tay nhéo mũi y: “Lời này ta nhận. Chỉ cần nàng đứng bên ta, thì cả trăm ngàn lời gièm pha cũng chẳng thể lay nổi lòng ta.”Khương Thái Hiển không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay kéo Thôi Phạm Khuê vào lòng. Động tác không mạnh mẽ, nhưng lại mang theo ý muốn chiếm giữ rất rõ ràng. Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán y.Thôi Phạm Khuê dựa vào lồng ngực hắn, chỉ cảm thấy nhịp tim kia nặng nề, kiên định giống như một tấm khiên vừa bảo vệ, vừa giữ chặt bên cạnh.
___________
Mấy ngày sau, lễ mừng thọ của Khương lão phu nhân chính thức cử hành.Với địa vị hiển hách của Khương thị ở phương Bắc, lại thêm Khương lão phu nhân là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, ngày đại thọ lần này không khác gì một hội yến long trọng của vương tộc. Không chỉ các thế gia vọng tộc ở Trung Nguyên tranh nhau gửi thiệp mừng, cầu chút thể diện và giao tình, mà ngay cả các châu quận lân cận, những vị Thái thú, Tiết độ sứ cũng không tiếc đường xa, thân chinh đến Trường An dâng lễ chúc thọ.Vô số lễ vật theo đường sông đường bộ ùn ùn kéo đến trước phủ Khương, xếp dài cả phố lớn. Ngay cả Tần Trung Vương đương nhiệm – Trần Kỳ Duệ và trưởng tỷ là Chiêu Đệ cũng sai sứ giả đặc biệt mang lễ phẩm và hồng điều tới cửa. Mặc dù là cháu họ xa, nhưng vẫn giữ đủ lễ tiết, càng cho thấy uy danh của Khương gia lúc này thịnh đến mức nào.Khương phủ ngày ấy mở rộng ba cửa chính, nghi trượng treo cao, cờ ngũ sắc phấp phới, dân chúng trong thành nghe danh cũng lũ lượt kéo tới trước cửa dâng hương, quỳ lạy chúc thọ lão phu nhân. Khương lão phu nhân được người báo lại, cảm động không thôi, đích thân dẫn Khương Thái Hiển cùng Cố Tử Dật bước ra cửa phủ, cúi người đáp lễ dân chúng, cảnh tượng phô trương, khí thế rợp trời, quả thực không lời nào tả xiết.Lễ vật chúc thọ của Thôi Phạm Khuê là một quyển kinh Vô Lượng Thọ được chép tay trên lụa trắng, khâu đóng cẩn thận, trình bày thanh nhã. Ngay khi vừa dâng lên, Khương lão phu nhân đã tỏ ra vô cùng vui mừng.Tuy lúc ấy đã có giấy nhưng chưa tinh xảo, dễ mục nát, nên giới quý tộc vẫn chuộng dùng lụa trắng hoặc thẻ tre để sao chép thư tịch. Kinh thư lại càng đòi hỏi khắt khe hơn. Một bản kinh Vô Lượng Thọ đầy đủ mà dùng thẻ tre thì phải cần tới xe trâu mới chở hết được. Mà chép trên lụa lại càng đắt giá, bởi một chữ sai là hỏng cả tấm lụa, phải bỏ đi, tốn công tốn của, chẳng khác nào dâng bảo vật.Khương lão phu nhân vừa xem vừa gật đầu. Nét chữ uốn lượn như mây nổi, khí cốt đoan chính, tỏa ra phong thái trầm tĩnh mà cao quý. Khi nghe nói quyển kinh ấy là do chính tay Thôi Phạm Khuê cẩn tâm chép suốt hơn một tháng, bà lại càng cảm động, truyền tay cho các vị khách bên cạnh cùng xem.Đúng lúc ấy, trong hàng khách có một người lên tiếng tán thưởng chính là Huyền Chân, người nổi danh khắp Trung Vân với danh hiệu “Ngọc Bút Nhân”. Hắn vốn đi theo Thái thú Trung Vân đến chúc thọ, nghe tin có bản kinh đặc biệt được dâng lên liền cầm tay xem kỹ, không giấu vẻ tâm đắc: “Chữ như rồng bay phượng múa, đường bút gãy mà không đứt, mềm mà không yếu, thẳng mà không cứng. Người viết chữ này hẳn tâm khí an hòa, trong lòng vô dục vô cầu, mới có thể viết ra được nét như thế.”Một lời này khiến mọi người đều xôn xao. Có lời của Ngọc Bút Nhân như một đạo thánh chỉ ngầm, không ai không đồng tình khen ngợi. Khương lão phu nhân được khen, nụ cười càng thêm hiền hậu, sau khi xem xong liền tự tay giao quyển kinh cho Tôn bà bà bên cạnh, dặn phải đem cất giữ cẩn thận trong hòm sách gấm ở từ đường.Buổi trưa hôm ấy, Khương gia mở đại yến tại tiền đường, khách khứa tề tựu đông đúc, yến tiệc linh đình. Trong tộc có một vị trưởng bối là chú họ của Khương Thái Hiển – người năm xưa từng đi theo Khương Mặc chinh chiến Tấn Dực, trong một trận tử thủ đã dùng thân mình che chắn cho ấu chủ, bị chém trọng thương mà chết. Cả tộc đều tiếc thương, Khương lão phu nhân liền cưu mang góa phụ và đứa con thơ của ông, nuôi dạy như con ruột.Giờ đứa trẻ ấy đã trưởng thành, ngang tuổi Khương Thái Hiển, nay cũng đã thành thân sinh tử. Trùng hợp thay, con trai đầu lòng của y lại sinh đúng ngày sinh nhật của Khương lão phu nhân, hôm nay vừa tròn một tuổi, cũng được bế tới chúc thọ tổ mẫu. Cảnh tượng con cháu quây quần, tôn ti phân minh, càng làm nổi bật sự hưng thịnh và vững vàng của một đại tộc kéo dài qua nhiều đời.Hôm ấy khách khứa tề tựu đông đủ, người đến đều là nhân vật có thân phận, hoặc quyền cao chức trọng, hoặc là thân quyến trong ngoài, không một ai không y phục tề chỉnh, lời nói cử chỉ chu đáo. Vì sợ làm mất thể diện, người nhà đứa bé kia đã chuẩn bị từ sớm, cho hài tử ăn uống no nê, còn cẩn thận dạy dỗ cách bắt sách thẻ tre, cung tên, mong rằng khi vào sảnh đường đông người, đứa trẻ có thể làm rạng danh gia môn.Ai ngờ đến khi chính thức được bế vào, ngồi giữa đại sảnh dưới ánh nhìn của trăm quan, lại cứ ngồi bất động, dường như bị dọa sững. Xung quanh toàn người lạ, tiếng người xôn xao, cảnh tượng lộng lẫy làm đứa bé vốn còn đang ở độ tuổi bú mớm trợn tròn mắt, không biết là do no bụng mỏi mệt hay vì căng thẳng, đến nhũ mẫu chọc cười thế nào cũng chẳng chịu động tay động chân. Mẫu thân nó cuống lên, vội vàng bước đến nựng nịu, dỗ dành, vừa sợ mất mặt, vừa sốt ruột đến đỏ cả vành mắt.Khương lão phu nhân lúc đầu vốn có ý tốt. Đứa nhỏ kia sinh cùng ngày với bà, là huyết mạch trong tộc, thân phận tuy không cao quý, nhưng xuất thân bi tráng, phụ thân năm xưa liều chết bảo vệ Khương gia, bà luôn ghi nhớ trong lòng, nay lại tròn một tuổi vào đúng ngày đại thọ của bà, là cơ duyên hiếm có. Ban đầu chỉ muốn lấy đó làm điềm lành, cho đứa bé một chút vinh hiển, không ngờ lại thành ra thế này.Khách khứa trong sảnh đều trông thấy, lời nói dần thưa, tiếng cười cũng tắt. Không khí trở nên lúng túng. Mẫu thân đứa bé sắc mặt khó coi, không dám ngẩng đầu. Khương lão phu nhân trông thấy, trong lòng cũng hơi hối hận. Dẫu sao, trước bao nhiêu quan khách, nếu đứa nhỏ không chịu bắt đồ, chẳng khác nào phá hỏng thể diện gia đình kia.Đang lúc bà định sai Tôn bà bà tìm cớ bế đứa nhỏ lui xuống, phía sau chợt có một giọng nói vang lên, chậm rãi mà mang theo ý cười: “Không vật gì lọt vào mắt, trong tâm lại soi tỏ muôn điều. Ngàn dặm núi non, không cần trèo mà đã thấy đỉnh. Hài nhi này lòng tĩnh mà thần sáng, lớn lên tất sẽ là người nhìn xa trông rộng, phẩm cách hơn người, há có thể xem thường?”Lời vừa dứt, cả sảnh liền xôn xao.Khương lão phu nhân thoáng sững lại, rồi lập tức quay đầu, bắt gặp Thôi Phạm Khuê đang bước ra từ bên cánh cửa, y phục đơn giản, thần sắc ung dung. Không ai ngờ người vốn trầm lặng ít nói như y lại có thể kịp thời lên tiếng, vừa nhẹ nhàng hóa giải thế cục lúng túng, vừa giữ tròn thể diện cho đứa bé lẫn gia chủ.Chúng nhân lúc ấy mới hiểu ra, rối rít phụ họa: “Phải phải, ánh mắt sáng như sao, quả là đứa nhỏ có phúc tướng.”“Quả đúng là đại khí bẩm sinh, biết nhẫn biết nhìn thời!”Mẫu thân đứa bé kia nghe vậy như trút được gánh nặng, cảm động đến suýt rơi lệ. Nàng vội vàng bế con tiến lên, quỳ xuống trước mặt Khương lão phu nhân, cung kính dập đầu ba cái.Khương lão phu nhân cười tươi, ra hiệu cho Tôn bà bà bế đứa nhỏ đặt lên đùi mình. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, hai mắt long lanh, không hề ngốc nghếch như mới rồi, chỉ là nhất thời kinh sợ mà thôi. Bà xoa đầu nó, trong lòng trào dâng thương yêu, liền tuyên bố khai tiệc.Trước khi nhập yến, bà nghiêng đầu liếc nhìn Thôi Phạm Khuê, ánh mắt nhu hòa. Không cần nói gì thêm, chỉ một cái gật đầu chậm rãi, đã đủ thay ngàn lời khen ngợi.Thôi Phạm Khuê đón nhận ánh nhìn ấy, trong lòng thoáng trấn tĩnh. Giữa muôn trùng ánh mắt, y lặng lẽ cúi đầu. Một nụ cười khẽ thoáng qua môi y nhẹ như gió, nhưng lại đậm như gấm.Đứa bé mập mạp kia như vừa được cởi trói, bỗng chốc trở nên sinh động hẳn, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại, đôi mắt đen lay láy đầy tò mò nhìn khắp nơi, bàn tay bụ bẫm khua loạn trong không khí. Mọi người trong thọ đường bật cười ồ lên, mấy vị phu nhân thân quen liền kéo tới, tranh nhau bế bồng, thi nhau khen ngợi. Nào là “khôi ngô tuấn tú”, nào là “sau này chắc chắn thông minh lanh lợi”.Khương lão phu nhân nhìn cảnh ấy, trong lòng đầy vui sướng, quay sang nói với Thôi Phạm Khuê bằng giọng hòa ái: “Cháu cũng ôm nó một cái đi, để lấy hên.”Lời ấy vừa nói ra, tiếng cười trong sảnh càng rộ lên, ánh mắt mấy vị phu nhân cũng thi nhau đổ dồn về phía y. Ở đây ai cũng biết lời ấy là lấy lệ theo phong tục, ôm trẻ nhỏ trong ngày chúc thọ để cầu mong sớm sinh quý tử.Thôi Phạm Khuê thoáng khựng lại, rồi từ tốn hành lễ đáp lời Khương lão phu nhân. Trong lòng y hiểu rõ, chuyện này dù chẳng có mấy thực dụng, nhưng ở trước mặt bao nhiêu quan khách, bất kể là nam hay nữ, y vẫn là thánh hậu của Khương phủ, không thể không thuận theo. Y chậm rãi bước lên, cúi người nhẹ ôm lấy đứa bé đang được đặt trên đệm lụa. Đứa nhỏ có lẽ cảm nhận được hơi ấm, liền bật cười khanh khách, tay nhỏ níu lấy cổ áo y, khiến tiếng cười trong sảnh lại càng vang dội hơn.Ở cửa chính của thọ đường, Khương Thái Hiển đang trò chuyện cùng quan khách cũng nghiêng đầu nhìn vào. Trong một thoáng, ánh mắt hắn bắt được hình ảnh Thôi Phạm Khuê đang ôm đứa nhỏ trong tay, sắc mặt biến đổi. Môi hơi mím lại, như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Một vị quan bên cạnh nói gì đó, hắn mới giật mình quay lại, thu hồi ánh mắt, lại gật đầu đáp lời, nhưng rõ ràng tâm trí đã không còn đặt ở cuộc trò chuyện nữa. Đôi mắt hắn, cứ theo bản năng, thỉnh thoảng lại liếc về phía bên trong sảnh, nơi người kia đang đứng giữa ánh nến và tiếng cười.Mà trong lòng Khương Thái Hiển lại có chút suy tư. Nếu y thật sự sinh được một đứa trẻ cho hắn thì tốt biết bao.Thôi Phạm Khuê ra bộ thẹn thùng không nói, đưa trả đứa bé, không nhịn được lại liếc Khương Thái Hiển một cái.Vẻ mặt hắn cứng ngắc, vừa lúc có người bên ngoài gọi, hắn ngập ngừng một chút, xoay người bỏ đi thật nhanh.Thôi Phạm Khuê thầm thở dài trong lòng. Thân là nam nhân, y vốn không nên bị đặt vào những tình huống như thế này, nhưng lại chẳng thể tránh khỏi. Bởi vì chuyện y là nam, chỉ có người trong Khương phủ là biết rõ, còn lại toàn bộ đều bị Khương Thái Hiển âm thầm bịt kín miệng, không ai dám hé ra một chữ. Từ lúc y được phong làm “thánh hậu”, danh tiết của Khương Thái Hiển gắn chặt với y, có ai dám nói thật nửa lời?Chính vì vậy, phiền toái lại rơi xuống đầu y. Những lời trêu chọc bóng gió của các phu nhân quan lại, những ánh mắt ẩn ý, những nụ cười cợt đầy hàm ý. Tất cả như mưa xuân không dứt, dai dẳng không ngừng. Câu hỏi mà hôm nay y nghe đi nghe lại nhiều nhất chính là:“Khi nào thì sinh quý tử cho Khương hầu đây?”Ban đầu y còn cười đáp cho qua chuyện, về sau đành chỉ biết cười trừ. Nhưng trong lòng thì không khỏi thấy nực cười. Chẳng lẽ y còn phải ra một bài diễn văn giải thích y là nam nhân ư?Mà nghĩ tới đây, ánh mắt y lại thoáng liếc về phía Khương Thái Hiển đang đứng ở đầu sảnh, dáng vẻ ung dung vững chãi, còn thi thoảng quay đầu nhìn về phía y. Rõ ràng là người đầu sỏ giấu giếm tất cả mọi chuyện, vậy mà lại để y một mình đối mặt với đám nữ quyến giảo hoạt kia.Thôi Phạm Khuê nghiến răng, nghĩ bụng. Tối nay không để hắn yên đâu.Đột nhiên, ánh mắt Thôi Phạm Khuê khựng lại, nét mặt thoáng chùng xuống.Y vừa trông thấy Chiêu Đệ.Nàng đang từ hướng đối diện đi tới, mỗi bước đều uyển chuyển như nước, váy dài quét nhẹ trên nền đá khắc hoa văn, dáng vẻ thanh nhã, đoan trang, khác hẳn vẻ cao ngạo thường ngày. Lúc này nàng không nhìn ai khác, ánh mắt chỉ chuyên chú đặt lên Khương Thái Hiển, người đang đứng ngay đầu thọ đường, bận rộn tiếp khách.Thôi Phạm Khuê mím môi, hàng mi dài rủ xuống che đi tia sáng vừa thoáng vụt qua trong đáy mắt.Chiêu Đệ chậm rãi tiến gần Khương Thái Hiển, đứng bên cạnh hắn, nói điều gì đó. Khương Thái Hiển nghiêng đầu nghe, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng một tay lại vô thức đặt sau lưng, dáng đứng nghiêm cẩn như thể giữ khoảng cách. Cử chỉ ấy dù kín đáo, nhưng không lọt khỏi tầm mắt Thôi Phạm Khuê.Vài vị phu nhân đứng gần đó cũng liếc sang với ánh mắt đầy hàm ý. Dù Chiêu Đệ đã trải qua hai đời lang quân nhưng nàng lại luôn giữ thân phận cao quý, tính cách mạnh mẽ, từ trước tới nay vẫn luôn là đối tượng được đem ra để ghép đôi cùng Khương Thái Hiển khi trà dư tửu hậu.Thôi Phạm Khuê quay mặt đi, giả như không thấy gì, nhưng bàn tay siết nhẹ vạt áo đã bán đứng tâm tình y lúc này.Lát sau, y nhấc chân bước ra khỏi hàng nữ quyến, gật đầu nhẹ với Khương lão phu nhân rồi quay người đi thẳng về phía hành lang bên trái, nơi dẫn ra sau hậu viện.Y cần một chút không khí, bằng không e rằng bản thân sẽ không giữ nổi gương mặt bình tĩnh nữa.
“Tiểu Ngọc, ngươi đi hỏi thêm cho ta về mối quan hệ giữa Chiêu Đệ và Quân hầu.”Nhận lệnh, Tiểu Ngọc lập tức rảo bước xuyên qua hành lang, tìm đến nơi Khương Ngạn đang đứng trò chuyện cùng Trọng Uyên và Khương Tường. Vừa thấy hắn, nàng liền tiến tới, không nói không rằng kéo hắn đi.“Đại nhân, theo ta ra đây một lát.”Khương Ngạn bị kéo đi không kịp hiểu chuyện gì, dáng vẻ lộ rõ sự bối rối, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn đám người phía sau đầy hoang mang.Phía bên kia, Khương Bảo chống cằm cười gian: “Ơ kìa, huynh ấy lại bị tiểu tỳ kéo đi hẹn hò nữa kìa!”“Cái số gì đâu mà đỏ như son vậy.” Khương Tường vỗ đùi, tỏ vẻ ghen tị.“Chúng ta phải học hỏi thôi. Cứ ăn chay niệm Phật thế này, không khéo thành hòa thượng thật mất.” hương Vĩ nghiêm túc bình luận.Bách Lý Huyền từ xa bước tới, tay cầm quạt xếp gõ côm cốp vào đầu từng người: “Cả đám rảnh rỗi đến phát ngốc rồi à? Chuyện của người ta mà cũng bàn tới bàn lui!”Ba người kia vừa xoa đầu vừa cười toe: “Ghen tị thôi mà, không được chắc?”Tiểu Ngọc kéo Khương Ngạn ra sau một hành lang vắng trong vườn sau, đi được một đoạn mới dừng lại, thở dốc một hơi, dáng vẻ gấp gáp như có việc khẩn cấp.Khương Ngạn cau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Có chuyện gì mà phải kéo ta như giặc đuổi thế?”Tiểu Ngọc nghiêng đầu nhìn quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Ta hỏi thật, huynh có biết gì về chuyện của Chiêu cô nương và quân hầu không?”Khương Ngạn ngẩn người: “Chuyện gì cơ?”“Chuyện...thân mật đó!” Tiểu Ngọc nhấn mạnh. “Có phải từng có hôn ước hay ngầm qua lại gì không?”Khương Ngạn bật cười một tiếng, xoa trán: “Chuyện này…cũng khó nói rõ ràng được. Chiêu cô nương với quân hầu đúng là từng có nhiều lời đồn, năm đó khi quân hầu chưa cưới thê, lão phu nhân từng nhắc đến việc này. Dù sao Chiêu cô nương cũng là cháu bên ngoại, lại xuất thân từ Tần Trung, môn đăng hộ đối.”Tiểu Ngọc mở to mắt: “Thật sự từng tính chuyện hôn nhân?”“Chỉ là lời nói trong nhà thôi, chưa ra đến miệng triều đình.” Khương Ngạn khoanh tay, giọng bình thản. “Nhưng Chiêu cô nương vốn có tính tình cứng rắn, không thích bị sắp đặt. Lúc biết tin quân hầu được ban hôn với thánh hậu, nàng ấy giận tới mức không thèm về suốt mấy tháng. Sau đó mới biết, nàng ta lập thất với một tên quan ở Quỳ Ngư.” Tiểu Ngọc nghe xong thì chau mày: “Chẳng trách…ánh mắt nàng ấy nhìn phu nhân cứ là lạ.”“Chuyện đã qua rồi, cô đừng nói ra kẻo gây chuyện.” Khương Ngạn nhìn nàng, nói thêm. “Chuyện này quân hầu không bao giờ nhắc tới. Người hiểu rõ ngài ấy đều biết, ngài ấy chưa từng đặt tình riêng trên đại sự. Hôn sự với thánh hậu là do ý chỉ Khương lão phu nhân, nhưng ngài ấy chưa từng phản đối, cũng chưa từng để ai xúc phạm thánh hậu.”Tiểu Ngọc gật đầu, ghi nhớ trong lòng. Nàng biết Thôi Phạm Khuê đang lo lắng điều gì, phu nhân ấy nhạy cảm, lại hay nghĩ sâu, nếu hiểu lầm rồi buồn phiền thì không ai khuyên nổi. Nghĩ đến đây, Tiểu Ngọc quay người, thầm quyết định phải quay về kể lại cặn kẽ cho phu nhân, để y yên lòng.“Này, khoan đã!” Khương Ngạn bất ngờ giữ chặt tay áo nàng. “Cô tìm ta…chỉ có nhiêu đó thôi sao?”Tiểu Ngọc nhướng mày: “Chứ ngài tưởng gì? Ta gọi ngài ra đây để tâm sự đêm trăng chắc?”Khương Ngạn nghẹn lời, nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng: “Ta cứ tưởng cô...có ý gì đó với ta.”Tiểu Ngọc nheo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng, rồi gật gù: “Ồ, không sai, ta có ý thật.”Khương Ngạn nuốt nước bọt, tai đỏ lên thấy rõ: “Thật sao?”Tiểu Ngọc nghiêm túc đáp: “Ý là ta thấy ngài là người…nhiều thông tin. Rất có giá trị khai thác.”Khương Ngạn: “…”Sau một hồi đứng yên trầm mặc như đang cân nhắc chuyện trọng đại thiên hạ, Khương Ngạn bất ngờ thò tay vào trong tay áo, lục lọi một hồi rồi rút ra một vật nhỏ.Là một cây trâm cài tóc, chạm bạc đơn giản, khảm một hạt ngọc xanh, tuy không phải thứ quý giá gì, nhưng nhìn qua cũng biết đã được gìn giữ cẩn thận.Hắn chìa ra trước mặt Tiểu Ngọc, bộ dạng nghiêm túc như đang dâng vật trấn quốc.Tiểu Ngọc ngẩn người, đôi mắt tròn xoe nhìn cây trâm, lại nhìn hắn: “...Ngài tặng ta?”Khương Ngạn ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác như thể bị ánh mắt ấy làm cho chói mắt: “Không thì ta cài lên tóc mình chắc?”Tiểu Ngọc nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt không tin nổi: “Thật đó hả? Có âm mưu gì phía sau không? Hay ngài muốn ta làm việc gì mạo hiểm?”Khương Ngạn khoanh tay, nhìn lên trời như thể bất đắc dĩ lắm: “Cô đúng là không có tí lãng mạn nào. Người ta tặng trâm, cô liền nghi ngờ có thuốc mê bên trong.”Tiểu Ngọc vẫn nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng đưa tay cầm lấy cây trâm, ánh mắt dịu xuống: “Vậy… đa tạ ngài.”Khương Ngạn gật đầu, định xoay người đi, lại quay đầu lại thì thầm: “Cài lên tóc cho ta xem chút.”Tiểu Ngọc bật cười: “Chờ đến lễ hội hoa đăng, nếu ngài mời ta đi xem đèn, ta sẽ cài.”Khương Ngạn trợn mắt: “Còn phải có điều kiện nữa hả?”“Không thì ngài tưởng ta dễ dỗ lắm sao?” Tiểu Ngọc nói xong liền xoay người bỏ đi, để lại Khương Ngạn đứng nhìn theo, gãi đầu, lẩm bẩm:“Chắc ta nên chuẩn bị một bộ đèn lồng to nhất thành Trường An rồi…”
___________
Mấy ngày sau, lễ mừng thọ của Khương lão phu nhân chính thức cử hành.Với địa vị hiển hách của Khương thị ở phương Bắc, lại thêm Khương lão phu nhân là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, ngày đại thọ lần này không khác gì một hội yến long trọng của vương tộc. Không chỉ các thế gia vọng tộc ở Trung Nguyên tranh nhau gửi thiệp mừng, cầu chút thể diện và giao tình, mà ngay cả các châu quận lân cận, những vị Thái thú, Tiết độ sứ cũng không tiếc đường xa, thân chinh đến Trường An dâng lễ chúc thọ.Vô số lễ vật theo đường sông đường bộ ùn ùn kéo đến trước phủ Khương, xếp dài cả phố lớn. Ngay cả Tần Trung Vương đương nhiệm – Trần Kỳ Duệ và trưởng tỷ là Chiêu Đệ cũng sai sứ giả đặc biệt mang lễ phẩm và hồng điều tới cửa. Mặc dù là cháu họ xa, nhưng vẫn giữ đủ lễ tiết, càng cho thấy uy danh của Khương gia lúc này thịnh đến mức nào.Khương phủ ngày ấy mở rộng ba cửa chính, nghi trượng treo cao, cờ ngũ sắc phấp phới, dân chúng trong thành nghe danh cũng lũ lượt kéo tới trước cửa dâng hương, quỳ lạy chúc thọ lão phu nhân. Khương lão phu nhân được người báo lại, cảm động không thôi, đích thân dẫn Khương Thái Hiển cùng Cố Tử Dật bước ra cửa phủ, cúi người đáp lễ dân chúng, cảnh tượng phô trương, khí thế rợp trời, quả thực không lời nào tả xiết.Lễ vật chúc thọ của Thôi Phạm Khuê là một quyển kinh Vô Lượng Thọ được chép tay trên lụa trắng, khâu đóng cẩn thận, trình bày thanh nhã. Ngay khi vừa dâng lên, Khương lão phu nhân đã tỏ ra vô cùng vui mừng.Tuy lúc ấy đã có giấy nhưng chưa tinh xảo, dễ mục nát, nên giới quý tộc vẫn chuộng dùng lụa trắng hoặc thẻ tre để sao chép thư tịch. Kinh thư lại càng đòi hỏi khắt khe hơn. Một bản kinh Vô Lượng Thọ đầy đủ mà dùng thẻ tre thì phải cần tới xe trâu mới chở hết được. Mà chép trên lụa lại càng đắt giá, bởi một chữ sai là hỏng cả tấm lụa, phải bỏ đi, tốn công tốn của, chẳng khác nào dâng bảo vật.Khương lão phu nhân vừa xem vừa gật đầu. Nét chữ uốn lượn như mây nổi, khí cốt đoan chính, tỏa ra phong thái trầm tĩnh mà cao quý. Khi nghe nói quyển kinh ấy là do chính tay Thôi Phạm Khuê cẩn tâm chép suốt hơn một tháng, bà lại càng cảm động, truyền tay cho các vị khách bên cạnh cùng xem.Đúng lúc ấy, trong hàng khách có một người lên tiếng tán thưởng chính là Huyền Chân, người nổi danh khắp Trung Vân với danh hiệu “Ngọc Bút Nhân”. Hắn vốn đi theo Thái thú Trung Vân đến chúc thọ, nghe tin có bản kinh đặc biệt được dâng lên liền cầm tay xem kỹ, không giấu vẻ tâm đắc: “Chữ như rồng bay phượng múa, đường bút gãy mà không đứt, mềm mà không yếu, thẳng mà không cứng. Người viết chữ này hẳn tâm khí an hòa, trong lòng vô dục vô cầu, mới có thể viết ra được nét như thế.”Một lời này khiến mọi người đều xôn xao. Có lời của Ngọc Bút Nhân như một đạo thánh chỉ ngầm, không ai không đồng tình khen ngợi. Khương lão phu nhân được khen, nụ cười càng thêm hiền hậu, sau khi xem xong liền tự tay giao quyển kinh cho Tôn bà bà bên cạnh, dặn phải đem cất giữ cẩn thận trong hòm sách gấm ở từ đường.Buổi trưa hôm ấy, Khương gia mở đại yến tại tiền đường, khách khứa tề tựu đông đúc, yến tiệc linh đình. Trong tộc có một vị trưởng bối là chú họ của Khương Thái Hiển – người năm xưa từng đi theo Khương Mặc chinh chiến Tấn Dực, trong một trận tử thủ đã dùng thân mình che chắn cho ấu chủ, bị chém trọng thương mà chết. Cả tộc đều tiếc thương, Khương lão phu nhân liền cưu mang góa phụ và đứa con thơ của ông, nuôi dạy như con ruột.Giờ đứa trẻ ấy đã trưởng thành, ngang tuổi Khương Thái Hiển, nay cũng đã thành thân sinh tử. Trùng hợp thay, con trai đầu lòng của y lại sinh đúng ngày sinh nhật của Khương lão phu nhân, hôm nay vừa tròn một tuổi, cũng được bế tới chúc thọ tổ mẫu. Cảnh tượng con cháu quây quần, tôn ti phân minh, càng làm nổi bật sự hưng thịnh và vững vàng của một đại tộc kéo dài qua nhiều đời.Hôm ấy khách khứa tề tựu đông đủ, người đến đều là nhân vật có thân phận, hoặc quyền cao chức trọng, hoặc là thân quyến trong ngoài, không một ai không y phục tề chỉnh, lời nói cử chỉ chu đáo. Vì sợ làm mất thể diện, người nhà đứa bé kia đã chuẩn bị từ sớm, cho hài tử ăn uống no nê, còn cẩn thận dạy dỗ cách bắt sách thẻ tre, cung tên, mong rằng khi vào sảnh đường đông người, đứa trẻ có thể làm rạng danh gia môn.Ai ngờ đến khi chính thức được bế vào, ngồi giữa đại sảnh dưới ánh nhìn của trăm quan, lại cứ ngồi bất động, dường như bị dọa sững. Xung quanh toàn người lạ, tiếng người xôn xao, cảnh tượng lộng lẫy làm đứa bé vốn còn đang ở độ tuổi bú mớm trợn tròn mắt, không biết là do no bụng mỏi mệt hay vì căng thẳng, đến nhũ mẫu chọc cười thế nào cũng chẳng chịu động tay động chân. Mẫu thân nó cuống lên, vội vàng bước đến nựng nịu, dỗ dành, vừa sợ mất mặt, vừa sốt ruột đến đỏ cả vành mắt.Khương lão phu nhân lúc đầu vốn có ý tốt. Đứa nhỏ kia sinh cùng ngày với bà, là huyết mạch trong tộc, thân phận tuy không cao quý, nhưng xuất thân bi tráng, phụ thân năm xưa liều chết bảo vệ Khương gia, bà luôn ghi nhớ trong lòng, nay lại tròn một tuổi vào đúng ngày đại thọ của bà, là cơ duyên hiếm có. Ban đầu chỉ muốn lấy đó làm điềm lành, cho đứa bé một chút vinh hiển, không ngờ lại thành ra thế này.Khách khứa trong sảnh đều trông thấy, lời nói dần thưa, tiếng cười cũng tắt. Không khí trở nên lúng túng. Mẫu thân đứa bé sắc mặt khó coi, không dám ngẩng đầu. Khương lão phu nhân trông thấy, trong lòng cũng hơi hối hận. Dẫu sao, trước bao nhiêu quan khách, nếu đứa nhỏ không chịu bắt đồ, chẳng khác nào phá hỏng thể diện gia đình kia.Đang lúc bà định sai Tôn bà bà tìm cớ bế đứa nhỏ lui xuống, phía sau chợt có một giọng nói vang lên, chậm rãi mà mang theo ý cười: “Không vật gì lọt vào mắt, trong tâm lại soi tỏ muôn điều. Ngàn dặm núi non, không cần trèo mà đã thấy đỉnh. Hài nhi này lòng tĩnh mà thần sáng, lớn lên tất sẽ là người nhìn xa trông rộng, phẩm cách hơn người, há có thể xem thường?”Lời vừa dứt, cả sảnh liền xôn xao.Khương lão phu nhân thoáng sững lại, rồi lập tức quay đầu, bắt gặp Thôi Phạm Khuê đang bước ra từ bên cánh cửa, y phục đơn giản, thần sắc ung dung. Không ai ngờ người vốn trầm lặng ít nói như y lại có thể kịp thời lên tiếng, vừa nhẹ nhàng hóa giải thế cục lúng túng, vừa giữ tròn thể diện cho đứa bé lẫn gia chủ.Chúng nhân lúc ấy mới hiểu ra, rối rít phụ họa: “Phải phải, ánh mắt sáng như sao, quả là đứa nhỏ có phúc tướng.”“Quả đúng là đại khí bẩm sinh, biết nhẫn biết nhìn thời!”Mẫu thân đứa bé kia nghe vậy như trút được gánh nặng, cảm động đến suýt rơi lệ. Nàng vội vàng bế con tiến lên, quỳ xuống trước mặt Khương lão phu nhân, cung kính dập đầu ba cái.Khương lão phu nhân cười tươi, ra hiệu cho Tôn bà bà bế đứa nhỏ đặt lên đùi mình. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, hai mắt long lanh, không hề ngốc nghếch như mới rồi, chỉ là nhất thời kinh sợ mà thôi. Bà xoa đầu nó, trong lòng trào dâng thương yêu, liền tuyên bố khai tiệc.Trước khi nhập yến, bà nghiêng đầu liếc nhìn Thôi Phạm Khuê, ánh mắt nhu hòa. Không cần nói gì thêm, chỉ một cái gật đầu chậm rãi, đã đủ thay ngàn lời khen ngợi.Thôi Phạm Khuê đón nhận ánh nhìn ấy, trong lòng thoáng trấn tĩnh. Giữa muôn trùng ánh mắt, y lặng lẽ cúi đầu. Một nụ cười khẽ thoáng qua môi y nhẹ như gió, nhưng lại đậm như gấm.Đứa bé mập mạp kia như vừa được cởi trói, bỗng chốc trở nên sinh động hẳn, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại, đôi mắt đen lay láy đầy tò mò nhìn khắp nơi, bàn tay bụ bẫm khua loạn trong không khí. Mọi người trong thọ đường bật cười ồ lên, mấy vị phu nhân thân quen liền kéo tới, tranh nhau bế bồng, thi nhau khen ngợi. Nào là “khôi ngô tuấn tú”, nào là “sau này chắc chắn thông minh lanh lợi”.Khương lão phu nhân nhìn cảnh ấy, trong lòng đầy vui sướng, quay sang nói với Thôi Phạm Khuê bằng giọng hòa ái: “Cháu cũng ôm nó một cái đi, để lấy hên.”Lời ấy vừa nói ra, tiếng cười trong sảnh càng rộ lên, ánh mắt mấy vị phu nhân cũng thi nhau đổ dồn về phía y. Ở đây ai cũng biết lời ấy là lấy lệ theo phong tục, ôm trẻ nhỏ trong ngày chúc thọ để cầu mong sớm sinh quý tử.Thôi Phạm Khuê thoáng khựng lại, rồi từ tốn hành lễ đáp lời Khương lão phu nhân. Trong lòng y hiểu rõ, chuyện này dù chẳng có mấy thực dụng, nhưng ở trước mặt bao nhiêu quan khách, bất kể là nam hay nữ, y vẫn là thánh hậu của Khương phủ, không thể không thuận theo. Y chậm rãi bước lên, cúi người nhẹ ôm lấy đứa bé đang được đặt trên đệm lụa. Đứa nhỏ có lẽ cảm nhận được hơi ấm, liền bật cười khanh khách, tay nhỏ níu lấy cổ áo y, khiến tiếng cười trong sảnh lại càng vang dội hơn.Ở cửa chính của thọ đường, Khương Thái Hiển đang trò chuyện cùng quan khách cũng nghiêng đầu nhìn vào. Trong một thoáng, ánh mắt hắn bắt được hình ảnh Thôi Phạm Khuê đang ôm đứa nhỏ trong tay, sắc mặt biến đổi. Môi hơi mím lại, như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Một vị quan bên cạnh nói gì đó, hắn mới giật mình quay lại, thu hồi ánh mắt, lại gật đầu đáp lời, nhưng rõ ràng tâm trí đã không còn đặt ở cuộc trò chuyện nữa. Đôi mắt hắn, cứ theo bản năng, thỉnh thoảng lại liếc về phía bên trong sảnh, nơi người kia đang đứng giữa ánh nến và tiếng cười.Mà trong lòng Khương Thái Hiển lại có chút suy tư. Nếu y thật sự sinh được một đứa trẻ cho hắn thì tốt biết bao.Thôi Phạm Khuê ra bộ thẹn thùng không nói, đưa trả đứa bé, không nhịn được lại liếc Khương Thái Hiển một cái.Vẻ mặt hắn cứng ngắc, vừa lúc có người bên ngoài gọi, hắn ngập ngừng một chút, xoay người bỏ đi thật nhanh.Thôi Phạm Khuê thầm thở dài trong lòng. Thân là nam nhân, y vốn không nên bị đặt vào những tình huống như thế này, nhưng lại chẳng thể tránh khỏi. Bởi vì chuyện y là nam, chỉ có người trong Khương phủ là biết rõ, còn lại toàn bộ đều bị Khương Thái Hiển âm thầm bịt kín miệng, không ai dám hé ra một chữ. Từ lúc y được phong làm “thánh hậu”, danh tiết của Khương Thái Hiển gắn chặt với y, có ai dám nói thật nửa lời?Chính vì vậy, phiền toái lại rơi xuống đầu y. Những lời trêu chọc bóng gió của các phu nhân quan lại, những ánh mắt ẩn ý, những nụ cười cợt đầy hàm ý. Tất cả như mưa xuân không dứt, dai dẳng không ngừng. Câu hỏi mà hôm nay y nghe đi nghe lại nhiều nhất chính là:“Khi nào thì sinh quý tử cho Khương hầu đây?”Ban đầu y còn cười đáp cho qua chuyện, về sau đành chỉ biết cười trừ. Nhưng trong lòng thì không khỏi thấy nực cười. Chẳng lẽ y còn phải ra một bài diễn văn giải thích y là nam nhân ư?Mà nghĩ tới đây, ánh mắt y lại thoáng liếc về phía Khương Thái Hiển đang đứng ở đầu sảnh, dáng vẻ ung dung vững chãi, còn thi thoảng quay đầu nhìn về phía y. Rõ ràng là người đầu sỏ giấu giếm tất cả mọi chuyện, vậy mà lại để y một mình đối mặt với đám nữ quyến giảo hoạt kia.Thôi Phạm Khuê nghiến răng, nghĩ bụng. Tối nay không để hắn yên đâu.Đột nhiên, ánh mắt Thôi Phạm Khuê khựng lại, nét mặt thoáng chùng xuống.Y vừa trông thấy Chiêu Đệ.Nàng đang từ hướng đối diện đi tới, mỗi bước đều uyển chuyển như nước, váy dài quét nhẹ trên nền đá khắc hoa văn, dáng vẻ thanh nhã, đoan trang, khác hẳn vẻ cao ngạo thường ngày. Lúc này nàng không nhìn ai khác, ánh mắt chỉ chuyên chú đặt lên Khương Thái Hiển, người đang đứng ngay đầu thọ đường, bận rộn tiếp khách.Thôi Phạm Khuê mím môi, hàng mi dài rủ xuống che đi tia sáng vừa thoáng vụt qua trong đáy mắt.Chiêu Đệ chậm rãi tiến gần Khương Thái Hiển, đứng bên cạnh hắn, nói điều gì đó. Khương Thái Hiển nghiêng đầu nghe, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng một tay lại vô thức đặt sau lưng, dáng đứng nghiêm cẩn như thể giữ khoảng cách. Cử chỉ ấy dù kín đáo, nhưng không lọt khỏi tầm mắt Thôi Phạm Khuê.Vài vị phu nhân đứng gần đó cũng liếc sang với ánh mắt đầy hàm ý. Dù Chiêu Đệ đã trải qua hai đời lang quân nhưng nàng lại luôn giữ thân phận cao quý, tính cách mạnh mẽ, từ trước tới nay vẫn luôn là đối tượng được đem ra để ghép đôi cùng Khương Thái Hiển khi trà dư tửu hậu.Thôi Phạm Khuê quay mặt đi, giả như không thấy gì, nhưng bàn tay siết nhẹ vạt áo đã bán đứng tâm tình y lúc này.Lát sau, y nhấc chân bước ra khỏi hàng nữ quyến, gật đầu nhẹ với Khương lão phu nhân rồi quay người đi thẳng về phía hành lang bên trái, nơi dẫn ra sau hậu viện.Y cần một chút không khí, bằng không e rằng bản thân sẽ không giữ nổi gương mặt bình tĩnh nữa.
“Tiểu Ngọc, ngươi đi hỏi thêm cho ta về mối quan hệ giữa Chiêu Đệ và Quân hầu.”Nhận lệnh, Tiểu Ngọc lập tức rảo bước xuyên qua hành lang, tìm đến nơi Khương Ngạn đang đứng trò chuyện cùng Trọng Uyên và Khương Tường. Vừa thấy hắn, nàng liền tiến tới, không nói không rằng kéo hắn đi.“Đại nhân, theo ta ra đây một lát.”Khương Ngạn bị kéo đi không kịp hiểu chuyện gì, dáng vẻ lộ rõ sự bối rối, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn đám người phía sau đầy hoang mang.Phía bên kia, Khương Bảo chống cằm cười gian: “Ơ kìa, huynh ấy lại bị tiểu tỳ kéo đi hẹn hò nữa kìa!”“Cái số gì đâu mà đỏ như son vậy.” Khương Tường vỗ đùi, tỏ vẻ ghen tị.“Chúng ta phải học hỏi thôi. Cứ ăn chay niệm Phật thế này, không khéo thành hòa thượng thật mất.” hương Vĩ nghiêm túc bình luận.Bách Lý Huyền từ xa bước tới, tay cầm quạt xếp gõ côm cốp vào đầu từng người: “Cả đám rảnh rỗi đến phát ngốc rồi à? Chuyện của người ta mà cũng bàn tới bàn lui!”Ba người kia vừa xoa đầu vừa cười toe: “Ghen tị thôi mà, không được chắc?”Tiểu Ngọc kéo Khương Ngạn ra sau một hành lang vắng trong vườn sau, đi được một đoạn mới dừng lại, thở dốc một hơi, dáng vẻ gấp gáp như có việc khẩn cấp.Khương Ngạn cau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Có chuyện gì mà phải kéo ta như giặc đuổi thế?”Tiểu Ngọc nghiêng đầu nhìn quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng hỏi: “Ta hỏi thật, huynh có biết gì về chuyện của Chiêu cô nương và quân hầu không?”Khương Ngạn ngẩn người: “Chuyện gì cơ?”“Chuyện...thân mật đó!” Tiểu Ngọc nhấn mạnh. “Có phải từng có hôn ước hay ngầm qua lại gì không?”Khương Ngạn bật cười một tiếng, xoa trán: “Chuyện này…cũng khó nói rõ ràng được. Chiêu cô nương với quân hầu đúng là từng có nhiều lời đồn, năm đó khi quân hầu chưa cưới thê, lão phu nhân từng nhắc đến việc này. Dù sao Chiêu cô nương cũng là cháu bên ngoại, lại xuất thân từ Tần Trung, môn đăng hộ đối.”Tiểu Ngọc mở to mắt: “Thật sự từng tính chuyện hôn nhân?”“Chỉ là lời nói trong nhà thôi, chưa ra đến miệng triều đình.” Khương Ngạn khoanh tay, giọng bình thản. “Nhưng Chiêu cô nương vốn có tính tình cứng rắn, không thích bị sắp đặt. Lúc biết tin quân hầu được ban hôn với thánh hậu, nàng ấy giận tới mức không thèm về suốt mấy tháng. Sau đó mới biết, nàng ta lập thất với một tên quan ở Quỳ Ngư.” Tiểu Ngọc nghe xong thì chau mày: “Chẳng trách…ánh mắt nàng ấy nhìn phu nhân cứ là lạ.”“Chuyện đã qua rồi, cô đừng nói ra kẻo gây chuyện.” Khương Ngạn nhìn nàng, nói thêm. “Chuyện này quân hầu không bao giờ nhắc tới. Người hiểu rõ ngài ấy đều biết, ngài ấy chưa từng đặt tình riêng trên đại sự. Hôn sự với thánh hậu là do ý chỉ Khương lão phu nhân, nhưng ngài ấy chưa từng phản đối, cũng chưa từng để ai xúc phạm thánh hậu.”Tiểu Ngọc gật đầu, ghi nhớ trong lòng. Nàng biết Thôi Phạm Khuê đang lo lắng điều gì, phu nhân ấy nhạy cảm, lại hay nghĩ sâu, nếu hiểu lầm rồi buồn phiền thì không ai khuyên nổi. Nghĩ đến đây, Tiểu Ngọc quay người, thầm quyết định phải quay về kể lại cặn kẽ cho phu nhân, để y yên lòng.“Này, khoan đã!” Khương Ngạn bất ngờ giữ chặt tay áo nàng. “Cô tìm ta…chỉ có nhiêu đó thôi sao?”Tiểu Ngọc nhướng mày: “Chứ ngài tưởng gì? Ta gọi ngài ra đây để tâm sự đêm trăng chắc?”Khương Ngạn nghẹn lời, nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng: “Ta cứ tưởng cô...có ý gì đó với ta.”Tiểu Ngọc nheo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một vòng, rồi gật gù: “Ồ, không sai, ta có ý thật.”Khương Ngạn nuốt nước bọt, tai đỏ lên thấy rõ: “Thật sao?”Tiểu Ngọc nghiêm túc đáp: “Ý là ta thấy ngài là người…nhiều thông tin. Rất có giá trị khai thác.”Khương Ngạn: “…”Sau một hồi đứng yên trầm mặc như đang cân nhắc chuyện trọng đại thiên hạ, Khương Ngạn bất ngờ thò tay vào trong tay áo, lục lọi một hồi rồi rút ra một vật nhỏ.Là một cây trâm cài tóc, chạm bạc đơn giản, khảm một hạt ngọc xanh, tuy không phải thứ quý giá gì, nhưng nhìn qua cũng biết đã được gìn giữ cẩn thận.Hắn chìa ra trước mặt Tiểu Ngọc, bộ dạng nghiêm túc như đang dâng vật trấn quốc.Tiểu Ngọc ngẩn người, đôi mắt tròn xoe nhìn cây trâm, lại nhìn hắn: “...Ngài tặng ta?”Khương Ngạn ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác như thể bị ánh mắt ấy làm cho chói mắt: “Không thì ta cài lên tóc mình chắc?”Tiểu Ngọc nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt không tin nổi: “Thật đó hả? Có âm mưu gì phía sau không? Hay ngài muốn ta làm việc gì mạo hiểm?”Khương Ngạn khoanh tay, nhìn lên trời như thể bất đắc dĩ lắm: “Cô đúng là không có tí lãng mạn nào. Người ta tặng trâm, cô liền nghi ngờ có thuốc mê bên trong.”Tiểu Ngọc vẫn nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng đưa tay cầm lấy cây trâm, ánh mắt dịu xuống: “Vậy… đa tạ ngài.”Khương Ngạn gật đầu, định xoay người đi, lại quay đầu lại thì thầm: “Cài lên tóc cho ta xem chút.”Tiểu Ngọc bật cười: “Chờ đến lễ hội hoa đăng, nếu ngài mời ta đi xem đèn, ta sẽ cài.”Khương Ngạn trợn mắt: “Còn phải có điều kiện nữa hả?”“Không thì ngài tưởng ta dễ dỗ lắm sao?” Tiểu Ngọc nói xong liền xoay người bỏ đi, để lại Khương Ngạn đứng nhìn theo, gãi đầu, lẩm bẩm:“Chắc ta nên chuẩn bị một bộ đèn lồng to nhất thành Trường An rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz