Chương 14: Bại lộ
Thôi Phạm Khuê ngồi trong phòng, tĩnh lặng vá từng mũi kim trên đôi giày vải vừa mới cắt may. Đôi giày màu đen thẫm, chất liệu tuy không quý giá nhưng từng đường kim đều tỏ rõ sự cẩn trọng và tâm ý của y. Chẳng vì điều gì lớn lao, chỉ vì mấy hôm gần đây y để ý thấy giày của Khương Thái Hiển đã có dấu hiệu cũ mòn, phần mép gót đã sờn, đường chỉ dần bung. Hắn bận rộn triều vụ, lại vốn không hay lưu tâm mấy chuyện vụn vặt quanh thân, nên y muốn tự tay làm cho hắn một đôi mới như một lời quan tâm chẳng bao giờ nói ra.Cách đây vài hôm, y đã lặng lẽ viết thư gửi về Vĩnh Châu, trình bày ngắn gọn tình hình hiện tại và xin thêm vài lọ thuốc làm mềm giọng. Lọ thuốc cũ của y gần như đã cạn, chỉ còn đủ dùng chưa đầy mười ngày nữa. Loại thuốc ấy tuy không phổ biến, nhưng với y, nó là lá chắn duy nhất để che giấu thân phận thật sự.Y không dám tưởng tượng nếu một ngày bí mật kia bị lộ, hậu quả sẽ ra sao. Là nhục nhã cho cả gia tộc, là thất tín với Khương phủ, là lừa dối Khương Thái Hiển.Kim chỉ vẫn đều đặn qua lại trong tay, nhưng lòng y đã ngổn ngang. Từng mũi chỉ đâm xuống như đâm vào chính ngực mình, không đau nhưng nặng nề. Giữa căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng sột soạt rất khẽ của vải lụa chạm kim, như tiếng thở dài bị ép nén, chẳng ai nghe thấy.“Chủ tử, Khương bá mẫu cho gọi người đến chính điện. Nói là có việc cần nói.” Tiểu Ngọc bước vào, cúi người hành lễ rồi khẽ ghé tai thưa nhỏ.Thôi Phạm Khuê khựng tay lại giữa chừng, mũi kim còn dang dở trên mảnh giày vừa mới ráp. Y gật đầu, nhẹ đáp: “Ừm, ta đến liền.”Đặt đôi giày sang một bên, y chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, động tác tuy chậm rãi nhưng vẫn giữ vẻ đoan trang, nghiêm cẩn. Trên khuôn mặt thanh tú, thần sắc không đổi, nhưng khóe môi lại vô thức mím lại, như để che đi nỗi bất an đang dần dâng lên trong lòng.Từng bước, y lặng lẽ rời khỏi phòng, đi về phía nơi chính điện tọa lạc. Con đường quen thuộc trong phủ giờ bỗng như dài hơn thường ngày, tựa hồ gió cũng khẽ lạnh hơn một chút. Lòng y không khỏi thấp thỏm. Khương bá mẫu vốn ít khi đích thân cho gọi, nhất là vào lúc trời đã xế chiều. Một việc “cần nói” trong hoàn cảnh này tuyệt chẳng phải điềm lành.Y siết nhẹ vạt áo, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu trong đáy lòng đã dấy lên một lớp sóng ngầm. Mỗi bước chân tiến gần Tam phòng, y càng thấy rõ hơn cơn sóng dữ mang tên “sự thật” kia, e là đang từ từ kéo đến.Trong chính điện lúc này, đèn lồng treo cao, lư hương tỏa ra làn khói mờ ảo khiến gian phòng rộng lớn phủ lên một tầng khí tức nặng nề khó tả. Hai hàng quan thần vận triều phục tề chỉnh đứng thành hàng, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt phức tạp khó lường. Giữa chính điện, Khương bá mẫu ngồi uy nghi trên ghế chủ tọa, bên cạnh là Dao Quân, xiêm y lộng lẫy, mắt ngấn nước, dáng vẻ uất ức như thể bị tổn thương sâu sắc.Thôi Phạm Khuê vừa đặt chân đến ngưỡng cửa liền khựng người lại. Trái tim trong lồng ngực đập lỡ một nhịp.Một khung cảnh như thế, vốn không phải nơi dành cho y, một "nội quyến" lại càng không phải thời khắc để y có thể ung dung đối diện.Nhưng tất cả ánh mắt đã đồng loạt hướng về phía y, như thể chờ đợi nhân vật chính bước lên vũ đài. Không thể quay đầu nữa rồi.Y hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tiết tấu hô hấp cho ổn định, rồi mới chậm rãi bước vào, từng bước đều cẩn trọng như đi trên băng mỏng.Chiếc bóng y kéo dài trên nền đá xanh, thanh mảnh mà kiên định. Dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng biểu hiện ngoài mặt vẫn vững vàng, thần sắc cung kính. Y khom người hành lễ với Khương bá mẫu, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên giữa gian điện tĩnh lặng:“Cháu dâu phụng chỉ đến bái kiến bá mẫu. Không rõ người gọi con đến là vì chuyện gì?”Tiếng nói vừa dứt, không khí trong điện dường như ngưng đọng. Dao Quân liếc nhìn y, ánh mắt ẩn chứa tia hả hê khó giấu. Khương bá mẫu không đáp ngay, chỉ hơi nhướng mày, từ tốn nâng chén trà lên nhấp một ngụm.Tựa như, cơn giông lớn sắp sửa đổ xuống, nhưng trước đó, bầu trời vẫn cố gắng duy trì vẻ tĩnh lặng đáng sợ.Thôi Phạm Khuê vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay buông theo thân người, sống lưng thẳng tắp, mắt cụp xuống, nhưng trong lòng đã bắt đầu siết chặt lại. Mỗi khắc trôi qua, dự cảm chẳng lành trong tim càng thêm rõ rệt.Khương bá mẫu nhấp xong ngụm trà cuối cùng thì nhếch môi cười, nụ cười lạnh như sương đêm mùa chớm đông. Bà chậm rãi đặt chén sứ xuống bàn, phát ra một tiếng "cạch" khô khốc, rồi nghiêng đầu liếc Dao Quân bên cạnh.“Quân nhi, nói đi. Nói cho tất cả các vị đại nhân có mặt ở đây biết sự thật là gì.”Không gian lập tức chìm vào tĩnh mịch. Dao Quân nhẹ nhàng bước lên một bước, váy lụa theo chuyển động khẽ xô vào nhau, nàng siết chặt bàn tay trước bụng như đang cố nén lại cảm xúc. Nhưng khóe mắt lại lấp lánh nước, ánh nhìn dừng nơi Thôi Phạm Khuê, không còn dịu dàng như trước mà đan xen oán trách lẫn giễu cợt.“Các vị…” Dao Quân cất tiếng, giọng nàng run rẩy nhưng từng lời rõ ràng, như từng mũi kim đâm thẳng vào lớp bình thản mỏng manh đang bao lấy Thôi Phạm Khuê. “Người mà quý vị đang gọi là thánh hậu, là nữ quân. Thật ra… lại không phải là nữ nhân.”Tiếng xì xào vang lên như thủy triều tràn tới, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía y. Một vị quan không kiềm được mà nhíu mày, thấp giọng hỏi lại: “Nói vậy…ý tiểu thư là…”Dao Quân rưng rưng ngẩng đầu: “Quân hầu phu nhân, y là nam nhân. Là huynh trưởng của Thôi Nhược Uyển, người vốn được chọn gả vào Khương phủ.”Một câu nói rơi xuống, làm chính điện như vỡ tung trong một khắc. Những lời rì rầm vang lên không ngớt, không khí đảo chiều lạnh toát.Thôi Phạm Khuê vẫn đứng đó, ánh mắt không lay động. Gương mặt y trắng đến dọa người, nhưng môi lại mím chặt, sống lưng vẫn giữ thẳng như cũ.Dao Quân chưa dừng lại, nàng nắm chặt vạt áo, giọng cao hơn một chút, như sợ người ta chưa đủ kinh động: “Không chỉ thế…y còn dùng thuốc để giả giọng, qua mặt cả Khương phủ, qua mặt cả triều đình. Đây là lừa dối hôn ước, là tội khi quân, là bất kính với huyết mạch quý tộc! Một kẻ như vậy thì sao xứng làm thánh hậu?”Lời cuối cùng vừa dứt, trong điện vang lên tiếng đập bàn của một vị quan cao tuổi, nét mặt giận dữ, dường như đã cảm thấy bị xúc phạm.Khương bá mẫu vẫn không biểu cảm, chỉ hơi liếc mắt nhìn Thôi Phạm Khuê. Bà không nói, nhưng ánh mắt kia chứa đầy hàm ý sâu cay.Còn y vẫn bất động như tượng. Trong lồng ngực, tim đang dồn dập đập loạn, nhưng ngoài mặt lại tuyệt nhiên không hiện một tia kinh hoảng.Vì y biết, khoảnh khắc bước vào chính điện này, ván cờ đã hạ. Máu thịt đã dâng lên miệng đao. Giờ đây, không còn là lúc để biện minh hay thanh minh. Y chỉ có thể chọn hoặc đứng vững giữa bão tố, hoặc hoàn toàn sụp đổ.“Nhưng…Dao tiểu thư có chứng cứ gì để khẳng định, thánh hậu là nam nhân?” Một quan thần trong đó lên tiếng hỏi.“Có lần ta nghe được cuộc trò chuyện giữa y và tùy tùng, mới biết y là nam nhân. Chính miệng y thừa nhận chuyện đó. Thêm cả, các vị xem thử…làm gì có nữ nhân nào lại có vóc dáng cao ráo đến vậy? Rõ ràng chỉ có nam tử mà thôi. Nếu các vị không tin ta, thì cứ kiểm chứng thôi.” Dao Quân mỉm cười nhìn Thôi Phạm Khuê, trong đáy mắt không có ý tốt nào.“Người đâu, soát!” Khương bá mẫu lạnh lùng lên tiếng ra lệnh.Đám thị vệ tiến lại dồn y vào một góc cố gắng xé nát y phục của Thôi Phạm Khuê.Một tiếng quát vang lên giữa chính điện, phá tan sự hỗn loạn đang lan nhanh như lửa bén cỏ khô. Hứa Ninh Khải từ trong đám đông xông ra chắn trước mặt Thôi Phạm Khuê, hai tay dang ra ngăn cản đám thị vệ đang ồ ạt kéo đến.“Không được! Các ngươi không được làm vậy!”Gương mặt y phừng phừng lửa giận, mắt ánh lên vẻ kiên quyết chưa từng thấy. Đám thị vệ nhất thời khựng lại, nhìn nhau phân vân. Một người lính định lên tiếng, nhưng Hứa Ninh Khải đã quát lớn: “Muốn chạm vào thánh hậu, phải bước qua xác ta trước!”Không khí nghẹn lại. Trong một thoáng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía trung tâm, nơi Thôi Phạm Khuê đang đứng bị dồn vào góc tường, sắc mặt y trắng bệch, bàn tay siết lấy vạt áo run rẩy đến không thể che giấu. Nhưng ánh mắt y, như một thanh kiếm giấu trong vỏ, vẫn không chịu cụp xuống, vẫn thẳng lưng như cây tùng giữa tuyết lạnh.Dao Quân nheo mắt, bước tới một bước, cười nhẹ đầy giễu cợt:“Hứa công tử, ngươi biết ngươi đang bảo vệ ai không? Một kẻ dối trên lừa dưới, giả nữ nhi nhập cung. Làm loạn cương thường, tổn hại thanh danh Khương phủ!”Một vị quan khác cũng lên tiếng tiếp lời: “Nếu đây là sự thật, thì không chỉ là dối gạt hôn ước, mà còn là lừa dối quân thượng, tội lớn không thể dung tha. Hôm nay, việc này cần phải làm sáng tỏ!”Hứa Ninh Khải cười lạnh, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt đầy chính khí giả tạo kia: “Chỉ bằng vài lời vu vạ của một tiểu thư, các vị đã muốn lột y phục thánh hậu trước mặt bá quan? Đây là chính điện, là nơi tôn nghiêm, các người định biến thành pháp trường sao?”Khương bá mẫu đập mạnh tay xuống bàn: “Câm miệng! Ngươi quá phận rồi đấy! Người đâu, soát tiếp cho ta! Hôm nay ta phải vạch bộ mặt thật của con tiểu yêu này!”Đám thị vệ ào vào như lũ thú dữ, nhanh chóng khống chế Hứa Ninh Khải, dồn ép hắn vào góc điện. Một toán khác xông đến, lôi Thôi Phạm Khuê ra giữa sảnh đường, bất chấp y vùng vẫy, giãy giụa yếu ớt như chiếc lá trong cơn bão, chúng vẫn cố sức xé toạc y phục trên người y.Ngay khoảnh khắc hỗn loạn dâng đến đỉnh điểm, một tiếng quát vang dội từ cửa lớn vọng vào, tựa sấm nổ giữa trời quang: “Các ngươi đang làm gì đấy?!”Tiếng quát vang dội như một lưỡi đao xé toạc không khí ngột ngạt của chính điện. Cả gian đường đột ngột rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Khương Thái Hiển bước vào, trường bào tung bay trong gió, sắc mặt u tối, ánh mắt lạnh như băng phủ xuống cả chính điện khiến lòng người cũng đông cứng lại. Mắt Khương Thái Hiển quét qua từng người một, ánh nhìn tối sầm, gương mặt phủ đầy sát khí.Thôi Phạm Khuê đang bị đè xuống nền gạch lạnh buốt, y phục xộc xệch, tóc tai tán loạn, thân thể run rẩy trong tuyệt vọng. Khương Thái Hiển bước nhanh đến, vung tay tát thẳng vào mặt một tên thị vệ đang giữ lấy cổ áo Thôi Phạm Khuê. “Buông tay! Ai cho phép các ngươi làm thế?!”Đám lính vội vàng lui lại, không ai dám thở mạnh. Khương Thái Hiển vội vàng cởi áo choàng rồi khoác lên người Thôi Phạm Khuê. Dao Quân đứng bên cạnh Khương bá mẫu, sắc mặt tái mét. Giọng Khương Thái Hiển trầm xuống, nhưng từng chữ nặng như tảng đá đè lên ngực tất cả: “Ta hỏi lại một lần nữa, ai cho phép các ngươi động đến người của ta?”Không ai trả lời.Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, sắc mặt Khương Thái Hiển âm trầm đến cực điểm, như một cơn giông đang kéo đến trước lúc trời đổ bão.“Biểu ca, hắn là giả nữ!” Dao Quân cuối cùng cũng cất giọng, gần như hét lên. “Hắn là nam nhân! Là giả dối! Huynh đã bị lừa suốt thời gian qua!”“Ngậm miệng.” Khương Thái Hiển nhìn Dao Quân như đang nhìn rắn độc. “Cho dù y có là ai, thì cũng không đến lượt ngươi định đoạt.”Tất cả mọi người đều cảm thấy luồng áp khí ngột ngạt ép thẳng lên đỉnh đầu.Khương Thái Hiển cúi xuống, ôm lấy người trong lòng, người hắn đã tự tay chọn, là người không cầu xin tình cảm mà vẫn khiến hắn để tâm từng chút một. “Tôn nhi à! Hắn là nam! Là nam nhân! Con điên rồi à?” Khương bá mẫu tức muốn chết.“Con biết, con đã biết điều đó từ lâu rồi.” Lời nói của Khương Thái Hiển gây kinh động đến mọi người có mặt tại đây và cả Thôi Phạm Khuê. Y ngước lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh phủ tầng sương mỏng. Cảm giác như không thể tin được những gì hắn vừa thốt ra.Khương Thái Hiển cúi nhìn Thôi Phạm Khuê rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào Khương bá mẫu: “Chuyện y là nam nhân, con vốn biết ngay từ đầu rồi.”Khương bá mẫu đập bàn: “Hoang đường! Vậy sao con còn cưới hắn về làm thê tử?! Con không sợ truyền đến tai Khương lão phu nhân, bà sẽ nổi trận lôi đình sao?”Khương Thái Hiển nhếch môi: “Tổ mẫu cũng biết chuyện này. Bá mẫu, chỉ duy nhất người không biết.”“Con...con nói cái gì?!” Khương bá mẫu gần như nghẹn thở. Bà bật dậy khỏi ghế, đôi mắt đỏ ngầu như thể máu đang dồn ngược lên não, “Ngay cả tổ mẫu cũng biết?! Các ngươi...các ngươi đều điên hết rồi sao?! Một nam nhân mà cũng có thể cưới làm chính thê?! Lẽ nào Khương gia này đã không cần danh tiết, không cần thể diện nữa ư?!”Bà lảo đảo vài bước, như thể nếu không có người hầu đỡ lấy liền sẽ ngã quỵ. Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên trong hàng quan thần, kẻ hoảng hốt, kẻ không dám tin, lại có kẻ len lén liếc nhìn Thôi Phạm Khuê như thể y là dị vật giữa chốn cung đình nghiêm trang.Thôi Phạm Khuê vẫn chưa hoàn toàn tin vào những gì Khương Thái Hiển đang nói, bên tai y ù ù, đầu như sắp vỡ tung, cảm giác chân không thể đứng vững được nữa.Khương Thái Hiển nói hắn biết. Từ lâu đã biết.Y vốn nghĩ, bản thân đã che giấu tuyệt đối đến như vậy, đến mức có thể qua mặt rất nhiều người nhưng vẫn chẳng biết vì lý do gì lại không thể qua mặt được hắn ta.Một dòng lệ rơi xuống gò má, y không ngăn được.Khương bá mẫu chỉ tay vào y, giọng the thé, sắc như lưỡi dao: “Là ngươi! Chính ngươi là thứ yêu nghiệt đã làm mê muội Thọ Đức! Ngươi mưu mô thế nào để khiến nó chống lại cả gia tộc hả?!”Khương Thái Hiển lúc này tiến lên, chắn hẳn trước mặt y, nói rõ từng chữ: “Dù y là nam hay nữ, thì cũng là chính thê của ta. Là phu nhân của Khương phủ này. Ai dám khinh thường, ta tuyệt không tha.”“Thọ Đức—!” Bà giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, “Con đã bị nó bỏ bùa mê thuốc lú đến mức không biết phải trái nữa rồi!”“Bá mẫu, thứ lỗi cho con.”Khương Thái Hiển dừng lại một nhịp, đôi mắt đen sâu hun hút không gợn sóng, rồi cất giọng trầm trầm: “Người đâu, đưa bá mẫu hồi phủ nghỉ ngơi. Còn những kẻ dám ra tay với thánh hậu, chém đầu lập tức, không cần tra xét.”Hắn xoay người, ánh nhìn sắc như dao rơi xuống người Dao Quân, từng lời phun ra như băng giá: “Dao tiểu thư, công nhiên gây loạn nơi chính điện, buông lời xúc phạm danh dự thánh hậu, dám vu khống, khi quân phạm thượng. Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó dung. Kéo y ra, cắt lưỡi, trục xuất khỏi biên giới Đại Khương. Từ nay về sau, nếu còn dám đặt chân trở lại, giết không cần báo.”“Tuân lệnh!” Khương Ngạn bước nhanh ra giữa điện, nghiêm mặt nhận lệnh, rồi tiến đến kéo mạnh Dao Quân ra ngoài.“Không! Buông ra! Các ngươi buông ta ra! Khương Thái Hiển, ngươi là kẻ điên! Là tên bạo quân giết người không gớm tay! Ta sẽ nguyền rủa ngươi! Ngươi sẽ chết trong chính tình yêu của mình! Aaaaa—!!”Tiếng hét oán độc của Dao Quân vang vọng khắp chính điện, bị kéo lê giữa nền gạch lạnh như rút ra từ cõi địa ngục. Chỉ còn dư âm run rẩy đọng lại trong không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở.Khương Thái Hiển quay về phía đám quan thần, giọng nói lạnh băng vang lên như lời phán từ quỷ môn quan: “Chuyện hôm nay, bất kỳ kẻ nào dám truyền ra ngoài...tru di cửu tộc.”Nói xong, hắn không để thêm ai kịp lên tiếng. Cả người bước thẳng xuống bậc điện, sải chân đến bên Thôi Phạm Khuê đang ngồi quỳ nơi góc điện, gương mặt trắng bệch, ánh mắt mờ đục như sương giăng.Không một lời dư thừa, Khương Thái Hiển cúi xuống bế thốc y lên.Thôi Phạm Khuê giật mình, cơ thể vẫn còn run rẩy vì hoảng sợ. Y nắm lấy vạt áo hắn như tìm chút an toàn, hơi thở mỏng manh như tơ liễu trong gió.Chẳng ai dám ngăn cản.Chẳng ai dám nói lời nào.Từng bước chân của hắn nện xuống nền gạch âm vang, dứt khoát như một bản tuyên cáo, đưa người trong lòng rời khỏi chính điện hỗn loạn, quay về đình viện quen thuộc.Trong đình viện, ánh chiều tàn rơi nghiêng qua tán lá, vệt nắng cuối cùng vắt ngang mái hiên như một vết thương chưa lành.Khương Thái Hiển đặt y xuống giường, sắc mặt u ám như nước đọng đáy hồ, tay còn run vì tức giận chưa kịp tiêu tan. Hắn ngồi bên mép giường, ánh mắt gắt gao nhìn người trước mặt.Thôi Phạm Khuê vẫn chưa hoàn hồn. Cổ tay y bầm đỏ, y phục xộc xệch: “Chàng…đã biết từ lâu rồi sao?”Khương Thái Hiển im lặng hồi lâu mới đáp: “Phải. Ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta đã biết…nàng không phải nữ nhân.”Thôi Phạm Khuê cụp mi, đôi mắt buồn như mặt nước mùa thu: “Vậy…tại sao chàng không vạch mặt thiếp tại đó? Sao chàng còn lấy thiếp về làm gì?” Khương Thái Hiển không đáp, hắn thở dài.“Chàng không giận sao? Không cảm thấy bị lừa dối?” Y ngẩng đầu, nghẹn ngào hỏi.Khương Thái Hiển siết nhẹ tay: “Tại sao ta phải giận? Chuyện này không phải rất thú vị sao?”Thôi Phạm Khuê nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt lay động: “Chàng còn đùa được sao?” “Chuyện hôm nay là lỗi của ta. Đáng lẽ ra ta nên bảo vệ nàng sớm hơn.”Y mím môi, bờ mi run run: “Vậy…từ giờ về sau, chàng còn muốn thiếp ở lại không?”Hắn mỉm cười, vỗ nhẹ vai y: “Nàng đã là người của ta. Dù là ai, dù mang thân phận gì, ta cũng không giao nàng cho bất kỳ ai.”Thôi Phạm Khuê nhất thời không biết nên nói gì, y cúi đầu để nước mắt lăn dài trên gò má rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thiếp xin lỗi. Chuyện chiếc hộp của chàng, thiếp không hề động đến nó nhưng thiếp thất trách không giữ nó kĩ càng khiến nó bị người ta làm hỏng…”Khương Thái Hiển vỗ vỗ mu bàn tay y trấn an: “Chuyện đó ta đã biết nàng không phải người làm. Ta…xin lỗi vì hôm đó làm nàng sợ hãi.” Thôi Phạm Khuê lắc đầu, mỉm cười: “Thiếp không giận. Thiếp còn sợ làm chàng không vui. Chuyện hôm nay, đa tạ chàng và tổ mẫu.” Y dừng lại một thoáng rồi hỏi.“Nhưng mà làm sao tổ mẫu lại biết chuyện này vậy?”“Là tổ mẫu của nàng gửi thư cho tổ mẫu của ta, nói hết sự thật và mong bà chấp nhận nàng.” Thôi Phạm Khuê khựng lại, hàng mi run lên, ánh mắt ánh lên một tia sững sờ: “Là… tổ mẫu thiếp đã gửi thư?”Khương Thái Hiển gật đầu: “Phải. Bà viết cho tổ mẫu ta, kể rõ mọi chuyện.”Y lặng đi hồi lâu, trái tim như thắt lại. Cảm giác tội lỗi đột ngột dâng lên, vừa như cơn sóng tràn bờ, vừa như lưỡi dao bén ngọt cứa thẳng vào lòng ngực.“Thiếp…” Y cất giọng, khàn đến gần như mất tiếng. “Thiếp thật sự không đáng để người làm như vậy…”Khương Thái Hiển im lặng nhìn y một lúc lâu, rồi mới cất giọng: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa. Ngoan, nàng nên nghỉ ngơi sớm.” Thôi Phạm Khuê gật đầu lau nước mắt: “À phải rồi, Ninh Khải…”“Nàng đừng lo, ta đã cho ngự y chữa trị cho hắn rồi. Nàng thật có phúc khi có tùy tùng tốt như vậy. Được rồi, ta không phiền nàng nghỉ ngơi. Nào mau nằm xuống, ta dặn người nấu canh bồi bổ cho nàng.” Khương Thái Hiển chậm rãi đỡ y nằm xuống giường, động tác không nhanh không chậm, như thể sợ làm y đau. Ngón tay hắn lướt nhẹ qua trán y, rồi lại rụt về, kéo chăn lên đắp kín tận ngực.Thôi Phạm Khuê nhắm mắt lại, không nói gì, cũng không nhìn hắn. Chỉ có làn mi run run động như lá tre lay trước gió, khiến tâm trí hắn dậy lên một cơn sóng nhỏ.“Ngủ một lát đi,” hắn nói.Khương Thái Hiển đứng dậy, tay áo nhẹ quét qua mép giường. Không nói thêm gì nữa, hắn quay người, sải bước ra khỏi phòng, để lại không gian lại cho chủ tớ Thôi thị. Mùi hương trầm nhàn nhạt trong phòng vẫn chưa tan, chỉ còn dư âm hơi ấm nơi tay hắn từng chạm qua.Cánh cửa khép lại, tiếng gió ngoài hiên khe khẽ len vào, vỡ ra trong tĩnh mịch.Trời về khuya, sương giăng mờ phủ quanh nha môn phủ tổng trấn. Bên trong thư phòng, ánh nến lập lòe đổ bóng Khương Thái Hiển lên vách tường, dáng người thẳng tắp như khắc bằng gươm đá.Bách Lý Huyền và bốn vị tướng quân họ Khương được triệu vào trong. Trên bàn là bản đồ chi tiết địa hình phía nam Vĩnh Châu, nơi có quận Trường Viễn - một địa giới hiểm yếu, cũng là mạch máu tiếp tế của vùng biên.Khương Thái Hiển hạ bút xuống bản đồ, khoanh một vòng đỏ quanh Trường Viễn. “Trường Viễn hiện đang lỏng lẻo quyền quản, tướng trấn thủ mới nhậm chức, lòng người chưa phục. Đây là thời điểm tốt nhất để kiểm soát.”Khương Ngạn nhíu mày: “Nhưng quận này thuộc về Vĩnh Châu, vốn là đất phong danh nghĩa của thánh hậu…”“Cho nên càng phải đi trước một bước.” Hắn ngắt lời, mắt không rời bản đồ. “Âm thầm điều quân. Chia làm ba tốp nhỏ, cải trang dân binh, lặng lẽ áp sát Trường Viễn từ hướng đông, nam và tây. Không đánh, chỉ đóng trại ngoài thành, ép thế xuống dân.”Khương Bảo hiểu ý, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện này…thánh hậu có cần tấu báo?”Khương Thái Hiển dừng một nhịp, ánh mắt dần lạnh lại.“Không. Chuyện Trường Viễn, tuyệt đối không để y biết.”Khương Ngạn liếc nhìn Khương Bảo nhưng không ai dám lên tiếng.“Dạ rõ.”Hắn ngẩng lên, nhấn mạnh từng tiếng: “Đây là quân cơ. Kẻ nào tiết lộ, bất kể thân phận ra sao giết không tha.”“Tuân lệnh!”
_________
Kể từ ngày định mệnh hôm đó cho đến nay cũng đã trôi qua khá lâu. Thôi Phạm Khuê cuối cùng cũng sống thật với thân phận của mình. Không còn phải quẩn quanh giữa lớp vỏ nữ nhi mong manh, không còn phải che giấu từng hơi thở, từng giọt lệ, từng cái liếc mắt sợ lộ tẩy.Y giờ đây có thể thở một hơi thật dài, có thể đứng thẳng lưng nhìn vào mắt người khác mà không cảm thấy hổ thẹn. Nhưng dù là vậy, thực tại vẫn không hoàn toàn nhẹ nhõm.Để không ảnh hưởng đến thanh danh của Khương gia, y vẫn phải giữ mình trong thân phận nữ nhân trước mặt người ngoài. Quần áo vẫn là váy lụa thướt tha, giọng nói vẫn phải uyển chuyển mềm mại. Tên gọi vẫn là “thánh hậu”, và thân phận ấy chưa từng được ai chính thức công nhận là một “vị nam nhân”.Đây cũng không hẳn là điều tệ.Thôi Phạm Khuê ngồi lặng trong ánh tà dương rọi nghiêng góc rèm, ngón tay vuốt nhẹ đường thêu chưa hoàn thành trên chiếc khăn tay. Y nghĩ, so với những ngày lo sợ từng ánh mắt soi mói, từng câu hỏi vô tình về thân phận, thì hiện tại ít ra, y đã được sống là chính mình. Cả phủ Khương gia từ nha hoàn, quản sự, đến bá mẫu, quan thần và binh lính đều đã biết rõ thân phận của y. Thậm chí người nằm bên cạnh y mỗi đêm, người từng siết cổ y bằng chính tay mình giờ đây lại là kẻ đứng ra chắn gió che mưa cho y.Không ai dám thất lễ, không ai dám buông lời khinh bạc. Thôi Phạm Khuê thở dài, trong lòng như trút đi một tầng gánh nặng. Chiều hôm ấy, gió từ phía hành lang lướt qua những chậu ngọc lan trắng nơi góc hiên, hương thơm dịu nhẹ vương vào tay áo. Thôi Phạm Khuê đang ngồi bên cửa sổ, tỉ mẩn thêu một chiếc khăn tay, ánh sáng hoàng hôn đổ lên từng đường kim mũi chỉ, khiến cả gian phòng như phủ một lớp lặng lẽ của thời gian.Tiểu Ngọc đột nhiên gõ cửa, rồi Hứa Ninh Khải bước vào, vẻ mặt có chút do dự.“Chủ tử, ta có chuyện cần bẩm báo.”Thôi Phạm Khuê ngước lên, thấy thần sắc hắn khác thường liền đặt khung thêu sang một bên, nghiêng đầu hỏi: “Lại có chuyện gì vậy, Ninh Khải?”Hứa Ninh Khải thoáng liếc ra ngoài cửa, chắc rằng không có kẻ lạ nào nghe trộm, rồi mới tiến gần hạ giọng nói: “Là chuyện của Khương hầu. Hắn…đã bí mật điều quân đến đóng trại ở Trường Viễn.”Y khựng lại một chút, vẻ mặt như bị bóp nghẹt.“Cái gì? Tại sao lại-” “Theo tin ta nghe được, có khả năng hắn đang chuẩn bị bao vây toàn bộ vùng biên phía nam. Việc này…e rằng không đơn giản.”Thôi Phạm Khuê nắm chặt tay áo, ánh mắt rúng động.“Chàng ấy không hề nhắc gì đến chuyện này với ta.”“Có lẽ là cố ý giấu,” Hứa Ninh Khải dè dặt đáp, “Khương hầu có dặn người dưới tuyệt đối không được tiết lộ với chủ tử. Nhưng thuộc hạ nghĩ, nếu không nói ra, người sẽ không bao giờ biết được ván cờ hắn đang âm thầm bày ra.”Thôi Phạm Khuê cúi đầu, y đã tưởng mình và hắn, sau tất cả, có thể bình yên sống những ngày yên ổn không thù không hận. Nhưng dường như, chiến trường vẫn luôn ở đó, dẫu không có gươm đao, thì cũng là mưu kế giăng kín.“Ngươi đi điều tra thêm giúp ta,” y nói, ánh mắt trầm hẳn xuống. “Ta muốn biết rõ ràng hắn đang định làm gì.”Hứa Ninh Khải thoáng sững người, nhưng rồi cũng gật đầu. “Thuộc hạ hiểu.”“Khoan đã.” Thôi Phạm Khuê gọi lại, tay đã cầm lấy bút giấy, vội vàng viết lên mảnh lụa mềm một lá thư bằng lối chữ gấp gáp mà cẩn trọng.Y dừng một chút sau khi viết xong, ánh mắt lướt qua từng con chữ như trút cả một phần tim gan vào đấy. Sau đó, y cẩn thận gấp lại, niêm phong bằng dấu son đặc biệt.“Đưa nó đến cho huynh trưởng của ta,” y nói, trao thư cho Hứa Ninh Khải, “bằng mọi giá, phải đích thân trao tận tay.”“Người có mưu tính gì sao?” Hứa Ninh Khải hỏi.“Ta nhờ huynh ấy lập tức triển khai phòng tuyến, đào hầm thông lối qua Nam Lân, gia cố thành lũy. Nói rõ với huynh trưởng rằng không được chần chừ. Hiện tại hắn chưa xâm lược Vĩnh Châu, nhưng nếu Khương Thái Hiển thật sự có ý định đó, một khi hắn đổi ý thì chúng ta sẽ không kịp trở tay.”“Ta không ngờ bản thân lại bị vẻ ngoài đó của hắn làm lu mờ trọng đại trước mắt…” Thôi Phạm Khuê cau mày, day trán thở dài. “Mau đi đi.” “Đã rõ.”Sau khi Hứa Ninh Khải rời đi, gian phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Thôi Phạm Khuê ngồi bên án thư một lúc lâu, tay lần theo cạnh hộp gỗ nhỏ đã sẫm màu thời gian. Trong ấy là những vật dụng lặt vặt - kim chỉ, mảnh ngọc, vài chiếc bút đã cùn đầu tưởng như chẳng liên quan gì đến chính sự, nhưng lúc này lại có thể trở thành nơi ẩn giấu những ý định thầm kín nhất.Y mở hộp ra, lật đáy, lấy ra một bản đồ thô vẽ tay vùng Trường Viễn. Đó là nơi Khương Thái Hiển đang bí mật đóng quân.Y đã biết. Từ ánh mắt, cử chỉ đến việc hắn đột ngột trở nên trầm mặc khi nhắc đến Vĩnh Châu, tất cả đều là dấu hiệu.“Chắc chắn hắn đang có mưu đồ,” y thì thầm, tựa như nhắc nhở bản thân. “Nếu ta không phòng bị thì tất cả những gì tổ mẫu và huynh trưởng đã cố gắng gìn giữ, sẽ bị vùi lấp chỉ trong một trận chiến.”Thôi Phạm Khuê kéo lại tấm rèm cửa, khóa chặt cánh cửa chính rồi ngồi xuống bắt đầu viết những mệnh lệnh ngầm. Y cho người âm thầm rải tin qua những thương đội nhỏ, giả làm thư thương, trà trộn vào các trạm dịch.Y không muốn đối đầu, càng không muốn binh đao. Nhưng nếu Khương Thái Hiển dám động binh với Vĩnh Châu thì dù có phải đối đầu với người y từng ngưỡng mộ, từng gọi là "phu quân", y cũng tuyệt không lui bước.Bàn tay cầm bút thoáng run nhẹ, nhưng ánh mắt đã sắt lại như thép nguội."Ta không thể là điểm yếu của Vĩnh Châu. Cũng không thể để người khác dùng ta làm đòn bẩy."
_________
Kể từ ngày định mệnh hôm đó cho đến nay cũng đã trôi qua khá lâu. Thôi Phạm Khuê cuối cùng cũng sống thật với thân phận của mình. Không còn phải quẩn quanh giữa lớp vỏ nữ nhi mong manh, không còn phải che giấu từng hơi thở, từng giọt lệ, từng cái liếc mắt sợ lộ tẩy.Y giờ đây có thể thở một hơi thật dài, có thể đứng thẳng lưng nhìn vào mắt người khác mà không cảm thấy hổ thẹn. Nhưng dù là vậy, thực tại vẫn không hoàn toàn nhẹ nhõm.Để không ảnh hưởng đến thanh danh của Khương gia, y vẫn phải giữ mình trong thân phận nữ nhân trước mặt người ngoài. Quần áo vẫn là váy lụa thướt tha, giọng nói vẫn phải uyển chuyển mềm mại. Tên gọi vẫn là “thánh hậu”, và thân phận ấy chưa từng được ai chính thức công nhận là một “vị nam nhân”.Đây cũng không hẳn là điều tệ.Thôi Phạm Khuê ngồi lặng trong ánh tà dương rọi nghiêng góc rèm, ngón tay vuốt nhẹ đường thêu chưa hoàn thành trên chiếc khăn tay. Y nghĩ, so với những ngày lo sợ từng ánh mắt soi mói, từng câu hỏi vô tình về thân phận, thì hiện tại ít ra, y đã được sống là chính mình. Cả phủ Khương gia từ nha hoàn, quản sự, đến bá mẫu, quan thần và binh lính đều đã biết rõ thân phận của y. Thậm chí người nằm bên cạnh y mỗi đêm, người từng siết cổ y bằng chính tay mình giờ đây lại là kẻ đứng ra chắn gió che mưa cho y.Không ai dám thất lễ, không ai dám buông lời khinh bạc. Thôi Phạm Khuê thở dài, trong lòng như trút đi một tầng gánh nặng. Chiều hôm ấy, gió từ phía hành lang lướt qua những chậu ngọc lan trắng nơi góc hiên, hương thơm dịu nhẹ vương vào tay áo. Thôi Phạm Khuê đang ngồi bên cửa sổ, tỉ mẩn thêu một chiếc khăn tay, ánh sáng hoàng hôn đổ lên từng đường kim mũi chỉ, khiến cả gian phòng như phủ một lớp lặng lẽ của thời gian.Tiểu Ngọc đột nhiên gõ cửa, rồi Hứa Ninh Khải bước vào, vẻ mặt có chút do dự.“Chủ tử, ta có chuyện cần bẩm báo.”Thôi Phạm Khuê ngước lên, thấy thần sắc hắn khác thường liền đặt khung thêu sang một bên, nghiêng đầu hỏi: “Lại có chuyện gì vậy, Ninh Khải?”Hứa Ninh Khải thoáng liếc ra ngoài cửa, chắc rằng không có kẻ lạ nào nghe trộm, rồi mới tiến gần hạ giọng nói: “Là chuyện của Khương hầu. Hắn…đã bí mật điều quân đến đóng trại ở Trường Viễn.”Y khựng lại một chút, vẻ mặt như bị bóp nghẹt.“Cái gì? Tại sao lại-” “Theo tin ta nghe được, có khả năng hắn đang chuẩn bị bao vây toàn bộ vùng biên phía nam. Việc này…e rằng không đơn giản.”Thôi Phạm Khuê nắm chặt tay áo, ánh mắt rúng động.“Chàng ấy không hề nhắc gì đến chuyện này với ta.”“Có lẽ là cố ý giấu,” Hứa Ninh Khải dè dặt đáp, “Khương hầu có dặn người dưới tuyệt đối không được tiết lộ với chủ tử. Nhưng thuộc hạ nghĩ, nếu không nói ra, người sẽ không bao giờ biết được ván cờ hắn đang âm thầm bày ra.”Thôi Phạm Khuê cúi đầu, y đã tưởng mình và hắn, sau tất cả, có thể bình yên sống những ngày yên ổn không thù không hận. Nhưng dường như, chiến trường vẫn luôn ở đó, dẫu không có gươm đao, thì cũng là mưu kế giăng kín.“Ngươi đi điều tra thêm giúp ta,” y nói, ánh mắt trầm hẳn xuống. “Ta muốn biết rõ ràng hắn đang định làm gì.”Hứa Ninh Khải thoáng sững người, nhưng rồi cũng gật đầu. “Thuộc hạ hiểu.”“Khoan đã.” Thôi Phạm Khuê gọi lại, tay đã cầm lấy bút giấy, vội vàng viết lên mảnh lụa mềm một lá thư bằng lối chữ gấp gáp mà cẩn trọng.Y dừng một chút sau khi viết xong, ánh mắt lướt qua từng con chữ như trút cả một phần tim gan vào đấy. Sau đó, y cẩn thận gấp lại, niêm phong bằng dấu son đặc biệt.“Đưa nó đến cho huynh trưởng của ta,” y nói, trao thư cho Hứa Ninh Khải, “bằng mọi giá, phải đích thân trao tận tay.”“Người có mưu tính gì sao?” Hứa Ninh Khải hỏi.“Ta nhờ huynh ấy lập tức triển khai phòng tuyến, đào hầm thông lối qua Nam Lân, gia cố thành lũy. Nói rõ với huynh trưởng rằng không được chần chừ. Hiện tại hắn chưa xâm lược Vĩnh Châu, nhưng nếu Khương Thái Hiển thật sự có ý định đó, một khi hắn đổi ý thì chúng ta sẽ không kịp trở tay.”“Ta không ngờ bản thân lại bị vẻ ngoài đó của hắn làm lu mờ trọng đại trước mắt…” Thôi Phạm Khuê cau mày, day trán thở dài. “Mau đi đi.” “Đã rõ.”Sau khi Hứa Ninh Khải rời đi, gian phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Thôi Phạm Khuê ngồi bên án thư một lúc lâu, tay lần theo cạnh hộp gỗ nhỏ đã sẫm màu thời gian. Trong ấy là những vật dụng lặt vặt - kim chỉ, mảnh ngọc, vài chiếc bút đã cùn đầu tưởng như chẳng liên quan gì đến chính sự, nhưng lúc này lại có thể trở thành nơi ẩn giấu những ý định thầm kín nhất.Y mở hộp ra, lật đáy, lấy ra một bản đồ thô vẽ tay vùng Trường Viễn. Đó là nơi Khương Thái Hiển đang bí mật đóng quân.Y đã biết. Từ ánh mắt, cử chỉ đến việc hắn đột ngột trở nên trầm mặc khi nhắc đến Vĩnh Châu, tất cả đều là dấu hiệu.“Chắc chắn hắn đang có mưu đồ,” y thì thầm, tựa như nhắc nhở bản thân. “Nếu ta không phòng bị thì tất cả những gì tổ mẫu và huynh trưởng đã cố gắng gìn giữ, sẽ bị vùi lấp chỉ trong một trận chiến.”Thôi Phạm Khuê kéo lại tấm rèm cửa, khóa chặt cánh cửa chính rồi ngồi xuống bắt đầu viết những mệnh lệnh ngầm. Y cho người âm thầm rải tin qua những thương đội nhỏ, giả làm thư thương, trà trộn vào các trạm dịch.Y không muốn đối đầu, càng không muốn binh đao. Nhưng nếu Khương Thái Hiển dám động binh với Vĩnh Châu thì dù có phải đối đầu với người y từng ngưỡng mộ, từng gọi là "phu quân", y cũng tuyệt không lui bước.Bàn tay cầm bút thoáng run nhẹ, nhưng ánh mắt đã sắt lại như thép nguội."Ta không thể là điểm yếu của Vĩnh Châu. Cũng không thể để người khác dùng ta làm đòn bẩy."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz