Duoi Bong Dao Anh
Tin tức về việc bọn man di chuẩn bị tấn công làng nhanh chóng lan ra khắp nơi. Các thiếu gia trong làng Park Joon-ho không nằm ngoài trong số đó, bắt đầu chuẩn bị vũ khí và cung tên để bảo vệ phụ nữ và người già trong làng. Ngày thành thân của Joon-ho và Mi-kyung cũng đã đến gần, nhưng giờ đây tất cả phải đối mặt với một nguy cơ lớn hơn.Mi-kyung, với trái tim trĩu nặng, nhìn Joon-ho chuẩn bị chiến đấu. Chàng phải chứng tỏ mình là đấng nam nhi, bảo vệ quê hương khỏi sự tàn bạo của bọn man di. Tình thế trở nên ngày càng nguy cấp khi bọn man di rất mạnh và tàn ác, buộc mọi người phải chuẩn bị di chuyển đến nơi an toàn hơn.Ji-ah, lo lắng cho người dân trong làng, đã đề nghị Hyun-seok ở lại để hỗ trợ bảo vệ làng. Tuy nhiên, Hyun-seok ngập ngừng vì làm thế có thể nguy hiểm đến tính mạng. "Cô muốn ta bỏ mạng sao?" Hyun-seok hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng.Ji-ah không từ bỏ, nàng van xin và nài nỉ, "Xin đại nhân hãy giúp chúng ta. Ta không thể để những người vô tội bị thương."Cuối cùng, Hyun-seok rời đi, nhưng thật ra chàng đang theo dõi động tĩnh của bọn man di. Ban đêm, dân làng quyết định rời đi về phía Nam Hàn Quốc để lánh nạn. Khi đang đi trong đêm tối, họ nghe thấy tiếng động từ bọn man di. Mọi người hoảng hốt tản ra để tránh sự phát hiện.Mi-kyung và Ji-ah đi cùng nhau, bế theo một đứa trẻ của người phụ nữ trong làng. Họ chạy vào một hang động nhỏ để tránh ánh nhìn của bọn man di. Không may, đứa trẻ khóc khiến bọn man di chú ý đến nơi họ đang ẩn náu.Ji-ah khẽ nói với Mi-kyung, "Mi-kyung, cô hãy chạy về phía tây của cánh rừng, ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng."Mi-kyung lo lắng, "Nhưng còn cô thì sao, Ji-ah?"Ji-ah kiên quyết, "Đừng lo cho ta. Chúng ta không thể để tất cả mọi người bị bắt. Cô hãy bảo vệ đứa trẻ này."Mi-kyung gật đầu, mắt rưng rưng nước mắt, rồi chạy đi theo hướng Ji-ah chỉ dẫn. Trong khi đó, Ji-ah bắt đầu chạy ngược lại để đánh lạc hướng bọn man di. Bọn man di nhanh chóng đuổi theo nàng. Trong lúc chạy, Ji-ah vấp ngã và cảm thấy sự mệt mỏi bao trùm.Nàng nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện, "Nếu kiếp này không thể hạnh phúc, mong rằng kiếp sau ta sẽ sống một cuộc đời bình yên hơn."Trong lúc tuyệt vọng, Ji-ah đợi bọn man di đến gần, nhưng tiếng bước chân của chúng đột nhiên dừng lại. Nàng mở mắt và thấy Hyun-seok đang đứng đó, với cung tên sẵn sàng. "Ta tưởng cô có thể lo cho mình được," Hyun-seok nói với vẻ mặt mỉa mai.Ji-ah thở dài nhẹ nhõm, "Cảm ơn thiếu gia."Hyun-seok tiếp tục, "Các quý tộc trong làng học thức sao cầm kiếm bảo vệ dân được. May cho cô đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz