ZingTruyen.Xyz

Duoc Ong Lon Co Chap Cung Chieu Tu Nho Den Lon

Chương 47: Anh chắc chắn không biết 'bước đi vội vã' trong tiếng Anh là gì đâu...

Tần Ý An không để tài xế chờ bên ngoài.

Hắn thay Tịch Bối xách cặp sách, sau đó đưa cho cậu hộp sữa bò nhỏ còn ấm trong túi áo của mình.

"Anh thấy Giang Uyển Kiều rồi." Hắn nhận xét: "Cậu ta đang làm gì vậy? Đóng vai 'Đứa trẻ phân phát tài sản' à?"

Giang Uyển Kiều vừa tan học đã dẫn theo một nhóm người ồn ào đi đến một cửa hàng thực phẩm nhập khẩu gần trường. Tư thế đó không giống như đi mua đồ, mà giống như tiểu thư đến thu mua công ty hơn.

Tịch Bối phì cười, ngoan ngoãn lắc đầu: "Trường chuẩn bị cho chúng ta đi dã ngoại mùa thu."

Vừa mới tan học, tin đồn đã lan rộng: Thầy giáo thông báo rằng thứ Năm và thứ Sáu tuần này sẽ tổ chức chuyến dã ngoại mùa thu, phí đăng ký là 800 tệ, đến thăm đền Khổng Tử, nhà trường bao trọn xe và chỗ ăn ở, rất đáng tiền.

Tần Ý An ồ lên một tiếng.

Hắn nghe giáo viên chủ nhiệm nói rằng trường sẽ có hoạt động trong hai ngày tới, không ngờ đó chính là việc này.

Tịch Bối theo thói quen chọc ống hút vào hộp sữa bò nhỏ, hơi kiễng chân lên, đưa ngụm sữa đầu tiên đến bên môi của Tần Ý An.

Chiều cao của cậu thấp hơn Tần Ý An khoảng mười mấy centimet.

Rõ ràng cả hai đều ăn cùng một loại thức ăn mà lớn lên lại chênh lệch đến thế vậy?

Tần Ý An chỉ nhấp một ngụm, xác nhận rằng sữa bò dâu tây vẫn còn ấm, sau đó hắn nhả ống hút ra và cúi đầu: "Em uống đi."

Tịch Bối ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt cậu rơi vào cặp kính của Tần Ý An.

Không hiểu tại sao năm ngoái Tần Ý An lại đắm chìm trong công việc, suốt ngày ngồi trước máy tính, cuối cùng bị cận thị.

Mặc dù độ cận không nặng, chỉ có 50 độ(*), hắn chỉ đeo kính khi nhìn vào máy tính và điện thoại.

(*)Có nhầm kh vậy...

Nhưng Tịch Bối vẫn lo lắng, lúc này cậu cẩn thận ngắm nghía, miệng vẫn ngậm ống hút, hơi mơ hồ cất lời: "An An, lớp em cũng có rất nhiều người bị cận, mấy hôm trước có một bạn mượn vở của em thì em mới biết là bạn ấy ngồi ngay trước mặt mà cũng không nhìn rõ."

Giọng cậu mang theo chút "đe dọa", đôi mắt tròn xoe và đen láy: "Bạn ấy nói bạn ấy cận 800 độ(*), đến tàu lượn siêu tốc cũng không dám chơi, bạn ấy còn nhắc em phải thật chú ý bảo vệ mắt!"

(*)...

"Độ cận của anh không được tăng thêm nữa đâu." Tịch Bối lo lắng không ngừng.

Hộp sữa bò 125ml nhanh chóng hết sạch, Tịch Bối nắm lấy hộp giấy, chưa kịp tìm thùng rác thì đã bị Tần Ý An cốc nhẹ vào trán.

Tần Ý An lấy hộp sữa bỏ vào túi của mình, nhẹ nhàng nói: "Biết rồi, độ cận sẽ không tăng thêm nữa."

Kính mắt từ một góc độ nào đó có thể phản chiếu ánh sáng, giúp che đi đôi mắt như hổ phách trong trẻo của hắn.

Đeo kính vào, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ, ánh mắt sắc bén lướt qua người đàn ông đang đứng trước cửa hàng thực phẩm nhập khẩu.

Người đàn ông đó ngây người nhưng ánh mắt lại cháy bỏng mà nhìn chằm chằm Tịch Bối.

Hàng lông mày của Tần Ý An bỗng chốc nhíu lại.

"Chúng ta đến siêu thị lớn một chuyến nhé."

Tịch Bối "dạ" một tiếng: "Nhưng chị Uyển Kiều đang ở bên trong, chúng ta không đến chào hỏi sao?"

"Em muốn để cậu ta tiếp tục làm 'đứa trẻ phân phát tài sản' à?"

Tịch Bối vội vàng lắc đầu: "Không muốn."

Tần Ý An gật đầu: "Vậy thì đừng tìm cậu ta lúc này, cậu ta chắc chắn sẽ tranh trả tiền. Đi thôi, đến siêu thị xem một vòng."

Tịch Bối cảm thấy rất hợp lý.

Trường học của họ nằm ngay trung tâm thành phố, không cần đi xa, ngay bên cạnh đã có một siêu thị lớn, đám đông tấp nập, nhân viên bận rộn liên tục xếp đặt xe đẩy hàng.

Tịch Bối nói một câu cảm ơn, lấy từ túi ra một đồng xu một tệ, cùng Tần Ý An đẩy một chiếc xe đẩy, chuẩn bị tiến vào khu vực bán hàng đầy ắp.

Bất chợt, phía sau họ vang lên một tiếng hét chói tai như thể nhân viên kia vừa phát hiện ra điều gì: "Anh đang làm gì vậy! Chiếc xe đẩy đó là của người khác mà!"

"Anh bị điên à, tôi vừa mượn xe mà, nếu anh muốn thì tự mượn lấy! Sao lại lấy đồ của người khác, một đồng xu cũng là tiền đấy!"

Người phụ nữ suýt bị đẩy mất xe vội vàng chạy đến, trợn mắt mắng người đàn ông trung niên đang cúi đầu, bị đẩy sang một bên.

Người đàn ông trung niên này mặc quần áo không đẹp lắm, cúi đầu với vẻ thảm thương, tóc cũng không cắt gọn gàng.

Tịch Bối vô thức muốn nhìn kỹ hơn.

Tần Ý An lại dùng một tay ôm lấy Tịch Bối, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Đi thôi, không có gì đáng xem đâu."

"Có muốn mua chút đồ ăn cho Giang Uyển Kiều không? Chúng ta còn nhiều thứ cần mua nữa."

Tịch Bối thu hồi lại ánh mắt: "Ồ, đúng rồi!"

Kệ hàng trong siêu thị rất nhiều và lộn xộn, hai người quyết định bắt đầu từ khu vực đồ ăn vặt.

Mặc dù Tịch Bối thích ăn vặt nhưng cậu cũng biết ăn nhiều không tốt, Tần Ý An không cấm cậu ăn vặt hoàn toàn nhưng sẽ hạn chế số lượng.

"Em nghe chị Uyển Kiều nói hình như cậu ấy muốn mua loại bánh quy này." Tịch Bối nhìn Tần Ý An với ánh mắt thèm thuồng: "An An, cái này mua cho chị Uyển Kiều thì không tính là em mua đồ ăn vặt đâu nhé."

Tần Ý An nhìn vào đôi mắt thèm thuồng của Tịch Bối và gật đầu: "Anh biết rồi."

Tịch Bối thở phào nhẹ nhõm.

"Bạn cùng lớp mà em kể chuyện bị cận ấy, bạn ấy nói bạn ấy luôn muốn ăn loại khoai tây chiên này nhưng trường không bán, em mua cho bạn ấy một gói nhé?"

Tần Ý An gật đầu đồng ý.

"Nghiêm Du Nhiên nói cậu ấy đang giảm cân, chỉ ăn thạch konjac* này, bảo em nếu thấy thì mua giúp cậu ấy."
(*) Thạch konjac:

Nghiêm Du Nhiên vào năm lớp 11 đã được phân lớp cùng với Tịch Bối và Giang Uyển Kiều. Cô ấy là một cô gái rất dễ gần nên đã nhanh chóng trở thành bạn của bọn họ.

"Em nhớ là Tần Tư Vũ rất thích ăn bánh phồng tôm vị tỏi, em..."

Tịch Bối kiễng chân định lấy một gói bánh phồng tôm ở phía trên, giọng nói vô cùng vui vẻ, suýt nữa thì quên mất Tần Ý An đang đứng ngay phía sau.

"Tịch Heo Con."

Giọng nói của Tần Ý An lạnh lùng: "Nghiêm Du Nhiên thì anh đã nhịn rồi, còn Tần Tư Vũ nữa?"

"Sao em không nói mua cho Tạ Diệp luôn đi?"

Đôi mắt của Tịch Bối lập tức sáng lên, cậu với tay lấy thêm món ăn mặn bên cạnh: "Em suýt nữa quên mất, Tạ Diệp thích ăn món này mà..."

Tần Ý An lấy mấy túi đồ ăn vặt từ tay cậu, cười như không cười:

"Tịch Bối."

"......"

Tịch Bối ngừng lại một chút rồi mới quay đầu lại.

Cậu cười tươi như hoa: "Aiya, em đúng là ngốc quá, quên mất không biết người anh tốt nhất của em là Tần Ý An muốn ăn gì rồi! An An muốn ăn gì nào?"

Tần Ý An lạnh lùng đáp: "Muốn ăn heo con."

Tịch Bối trợn tròn mắt: "Có thể không ăn được không?"

"Không được."

Cuộc đối thoại trẻ con này kéo dài vài hiệp, hai người đều hứng thú đến kỳ lạ, Tịch Bối dễ bị chọc cười, mà lại cười rất kỳ quặc, chẳng mấy chốc cậu đã cười đến mức dựa vào xe đẩy, vai rung lên từng đợt: "An An, em lại nghĩ ra một câu chuyện cười rồi..."

"Anh chắc chắn không biết 'bước đi vội vã' trong tiếng Anh là gì đâu..."

Tần Ý An thay cậu lấy xuống một gói sữa bò nhỏ mà cậu thích.

Ánh mắt của hắn thoáng lướt qua người phía sau.

Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay.

Hắn bình tĩnh đỡ Tịch Bối đứng thẳng dậy, kéo cậu cùng bước nhanh về phía trước và hỏi: "Stride?"

Tịch Bối cười mắt cong cong: "Không phải không phải, không phải vậy đâu."

"Thế là gì?"

"Bước đi vội vã-" Tịch Bối kéo dài âm cuối, "W, Star!"

"Gộp lại chính là WStar!"

Nói xong, cậu tự làm mình cười, dựa vào Tần Ý An, còn phải dựa vào anh mới có thể đi được.

Một câu chuyện cười đầy phong cách cá nhân của Tịch Bối.

Mặc dù không hiểu điểm buồn cười nằm ở đâu.

"Có buồn cười không?"

Khóe mắt Tịch Bối đã rớm nước, đôi mắt cậu lấp lánh như được thoa lớp men bóng.

"Rất buồn cười."

"Vậy thì ngày mai em sẽ kể cho từng người một nghe!"

"......"

Tần Ý An theo bản năng nhìn về phía quầy bán áo khoác lông vũ trong siêu thị, gật đầu: "Được."

Tất nhiên họ đã không mua áo khoác lông vũ.

Tần Ý An dẫn Tịch Bối mua hết những thứ cần thiết còn lại, sau đó đưa cậu về nhà.

Cậu thường hay đùa giỡn với mọi người ở trường, luôn trông vui vẻ, làm người khác khó nhận ra rằng cậu có điều gì phiền muộn.

Chỉ khi nhắm mắt lại, đôi lông mi dài khẽ run như cánh bướm, cả người cậu dường như sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào, lúc ấy người ta mới có thể nhìn thấy trái tim mềm mại và nhạy cảm của cậu.

Nhiều người đều nghĩ Tịch Bối rất may mắn, rất hạnh phúc.

Mặc dù cha mẹ ruột của Tịch Bối đã qua đời nhưng cậu không những không bị đưa vào trại trẻ mồ côi mà còn được ở lại nhà họ Tần, trở thành con nuôi, thậm chí còn được thiếu gia Tần thực sự cưng chiều đến mức sợ tan chảy.

Nhưng mùa thu luôn là cơn ác mộng đối với Tịch Bối.

Mặc dù cậu chưa bao giờ nói ra nhưng mỗi khi đến mùa thu, vào khoảng thời gian cha mẹ cậu qua đời, tâm trạng của cậu luôn trở nên rất tồi tệ.

Khi có người ở bên thì còn đỡ nhưng khi chỉ có một mình, cậu thường thẫn thờ, ngây người nhìn về phía xa xăm.

Trên xe, Tần Ý An nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho quản gia Cố.

Ông năm nay khoảng bốn mươi tuổi, nhưng dường như không thay đổi chút nào, vui vẻ trả lời Tần Ý An: "Thiếu gia, có gì cần dặn dò không?"

Tần Ý An im lặng một lúc.

"Còn ngoại cháu vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe, thiếu gia không cần lo lắng; lão phu nhân còn dặn tôi nhắn rằng, nếu có thời gian, cậu có thể đến thăm bà ở dinh thự."

Ngón tay của Tần Ý An dừng lại trên màn hình một lúc: "Cháu biết rồi. Phiền chú liên hệ với người ở dinh thự, giúp cháu để ý đến camera giám sát ở cổng trường gần đây, có người đang theo dõi cháu và Đoàn Đoàn."

Ở đầu kia, biệt danh của quản gia Cố hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập".

Một lúc sau, quản gia Cố trả lời: "Tôi đã nhận được thông báo."

Ở một mức độ nào đó, quản gia Cố cũng được coi là người đứng về phía họ.

Tần Ý An không muốn để cha mình biết mình đang điều tra gì, làm gì.

Nhưng sự nghiệp của hắn mới bắt đầu, mối quan hệ của hắn chắc chắn không thể so sánh với một gia tộc lớn như nhà họ Tần.

May mắn thay, "Dinh thự" - bên ngoại của Tần Ý An, gia đình bên ngoại của hắn cũng là một gia đình danh giá lâu đời, giới học thức, nên việc thực hiện những việc này cũng dễ dàng.

Bà ngoại họ liên lạc với Tần Ý An từ khi hắn vào lớp 10.

Trước đó, họ dường như có mâu thuẫn với nhà họ Tần nên không liên lạc nhiều.

Mãi đến hai năm gần đây khi họ nhận ra Tần Ý An đã gần trưởng thành, bà ngoại mới mềm lòng.

Dù vậy, bà ngoại cũng chỉ sẵn lòng quan tâm đến Tần Ý An và Tịch Bối, còn Tần Việt Nguyên thì không thể bước vào cửa dinh thự.

Ánh mắt của Tần Ý An hơi nâng lên, nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon rực rỡ không ngừng.

Ánh đèn lấp lánh tím hoặc vàng từ xa chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo của Tịch Bối.

Tần Ý An đắm chìm trong cái nhìn ấy một lúc.

Khoảnh khắc tiếp theo, điện thoại của hắn phát ra tiếng "đing" vang lên.

Quản gia Cố: 【Mặc dù tôi biết thiếu gia yêu cầu tôi liên lạc trước với người ở dinh thự, nhưng xin lỗi vì sự mạo muội này, xin hỏi người mà cậu nhìn thấy hôm nay có trông giống như thế này không?】

Quản gia Cố: 【Hình ảnh】

Tần Ý An mở bức ảnh ra xem.

Người đàn ông trung niên, tóc tai bù xù bẩn thỉu, toàn thân rách rưới tiều tụy, chiếc áo khoác là một chiếc áo khoác nỉ, nửa trên khuôn mặt không nhìn rõ.

"Đúng rồi."

Quản gia Cố: "......"

Quản gia Cố: "Thiếu gia, người này tên là Tịch Chính Quốc."

Tần Ý An bất ngờ ngẩng đầu lên, cau mày.

Người này... Cũng họ Tịch.

.🌷

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz