ZingTruyen.Xyz

Dung Lam Cha Me Thua Ngay Vach Xuat Phat Thap Nien 70

Tác giả:  Hạp Kim

Nguồn cv: Arpil


Tống Thành: "......"

Thân làm cha nhưng mệnh nô tài.

Hắn hướng về phía Lưu Bình nói, "Đi đây, lần sau lại đánh tiếp, đừng quên bắp rang a."

Tống Đường cũng hướng về phía Lưu Bình nói, "Ca ca, đi đây! Lần sau lại đánh tiếp! Đừng quên bắp rang a!"

Lưu Bình kéo người nọ bên cạnh hỏi: "Thành ca sinh con gái đúng không?" Thật là nghịch ngợm, thật sự là khuê nữ?

Người nọ bên cạnh giống như không nghe thấy: "Gì? Thành ca lại sinh đứa con trai!"

Lưu Bình lặp lại một lần nữa: "Thành ca sinh con gái đúng không?"

Đồng tử người nọ chấn động:  "Gì? Thành ca lại sinh con gái?!"

Lưu Bình :"......" Từ bỏ.

Tống Đường được Tống Thành cõng trên cổ, tâm tình rất tốt đẹp, không khỏi hừ hừ nói, "Ba phần cố định, bảy phần chăm chỉ, yêu thích phấn đấu mới có thể thắng...... Lạp lạp lạp lạp lạp."

Cũng không thể hát thành bài hát, Tống Thành thực vất vả nhẫn nhịn.

Hắn cùng tức phụ Lý Nam lúc trước là đội chủ lực trong đoàn ca xướng, sao có thể sinh ra một khuê nữ ngũ âm không được đầy đủ như vậy chứ?

Nếu không phải Tống Đường lớn lên giống hắn, sớm đã bị ném ra đường rồi.

"Khuê nữ, con có thể đừng hát nữa được không!"

Tống Đường vỗ vỗ cái đầu to của lão cha, cho Tống Thành một ánh mắt "Cha không hiểu" 

Bài hát này chính là tiếng lòng của cô, tình cảnh của cô đó.

Ba phần cố định, còn không phải là nói cô đầu thai sai chỗ sao? Bảy phần chăm chỉ chính là  cô cần thiết phải đem cha mẹ bồi dưỡng thành tài nguyên quốc gia!

Cố lên!

Yêu thích phấn đấu mới có thể thắng!

Tống Đường thấm thía nói, "Cha, lúc trẻ không nỗ lực về già sẽ rất bi thương, cha xem người nhà cục trưởng bí thư mỗi ngày đều học trích lời của chủ tịch, cha nhìn lại cha đi, ai."

Tống Thành trắng mắt nhìn Tống Đường một chút, "Khuê nữ, con nhìn trúng hắn làm cha con có bản lĩnh đừng có ôm cha."

Tống Đường nghiêm túc suy tư nói, "Con cảm thấy cũng không phải không được, con phải hỏi ý kiến mẹ một chút."

Hắc! Sao ta lại sinh ra khuê nữ như vậy!

Thọc gậy bánh xe đào trước mắt!

Mắt thấy bàn tay Tống Thành muốn đem bản thân ném xuống, Tống Đường một phen ôm lấy cái đầu to của Tống Thành:  "Cha, con nói giỡn, nói giỡn thôi!"

Không phải là không có suy nghĩ đổi lão cha khác nhưng không phải đổi không được sao?

Tống Đường xem xét thời thế: "Cha thân ái cũng là cha của con..... Con chính là cục thịt trên người cha rớt xuống a!" Nói ra cũng thật buồn nôn.

Tống Thành hừ một chút, "Này còn kém không nhiều lắm."

Hắn nện bước chân nhanh hơn nói, "Mẹ con chắc chờ sốt ruột rồi." 

Lý Nam cũng là công nhân viên chức ở Quáng Vụ cục, tại chỗ hậu cần, phụ trách đăng ký vật tư.

"Nam tử, chị nói chị xem làm ngần ấy năm vẫn ở chỗ hậu cần chỗ a!" Vương Hiểu Anh loát loát tóc mái trước trán lại rồi nói, "Bất quá như vậy cũng tốt, nhẹ nhàng, không giống tôi mỗi ngày vội đến mức chân không chạm đất, lãnh đạo hở một chút liền mở họp, ngày nào cũng vậy eo tôi thật đau."

Lý Nam đưa hạt dưa cho Vương Hiểu Anh: "Nếu chị ngại mệt thì đổi chỗ khác đi." Sau lời nói này, Vương Hiểu Anh vẫn luôn im lặng, kiên trì cắn hạt dưa, vỏ hạt đã chất đầy như một đống núi nhỏ.

Vương Hiểu Anh: "......"

Cô ta cùng Lý Nam từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, lại ở cùng một chỗ không tránh khỏi việc so sánh với nhau, thời điểm đi học là thành tích, trưởng thành là công tác, kết hôn là nam nhân, sinh hài tử là hài tử.

Vương Hiểu Anh vẫn luôn cảm thấy bản thân so Lý Nam nhỉnh hơn, lần này tới tìm Lý Nam trừ bỏ khoe công việc của mình còn muốn nói với Lý Nam về việc thăng chức của chồng.

"Dì!" Tống Đường vui sướng kêu một tiếng. "Dì tới tìm mẹ cháu chơi sao? Sao lại không dẫn theo tỷ tỷ? Con vừa học được năm bài hát mới!"

Vương Hiểu Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đường Đường thật lợi hại!"

Thật không biết hai vợ chồng Lý Nam cùng Tống Thành sao sinh ra tiểu hài tử thế này.

Lần trước cô ta chỉ thuận miệng nói con cô ta biết rất nhiều bài hát lại còn hát rất hay, là một nha đầu tốt, Tống Đường mỗi lần thấy cô ta đều muốn hát cho cô ta nghe mấy bài hát mới học, hát hay thì thôi đi không nói làm gì, trọng điểm là hát dở đến mức đau lỗ tai, nghe qua một lần tuyệt đối sẽ không muốn nghe lần thứ hai.

Tức khắc tâm tình muôn khoe khoang biến mất, cô ta phải chuồn nhanh mới được, bằng không chờ Tống Đường hát lên lỗ tai cô ta sẽ có chuyện mất.

Vì thế lập tức cùng Lý Nam Tống Thành phất tay: "Tôi về đây, có rảnh thì tới nhà tôi ngồi chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz