ZingTruyen.Xyz

Dung Khoc


        Cô giáo nhắc cả lớp trật tự, cả lớp cũng hợp tác lắm, ngoan ngoãn ngồi im phăng phắc. Vì tôi khá nhỏ con nên cô xếp tôi ngồi đầu bàn. Cũng ổn, ngồi đây dễ nhìn bảng. Vì đây là bàn đơn nên mỗi bạn một bàn, vậy là không có bạn cùng bàn rồi. Chán ghê! Giờ ra chơi, các bạn xúm lấy hỏi tôi, nào là trước đây sống ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? Học giỏi lắm đúng không? Nhiều đến nỗi tôi chả trả lời được câu nào, nhìn các bạn thân thiện mà tôi cũng thấy vui. Tên nhóc mặt cau có nhà bác Khải ngồi ở bàn thứ tư dãy bàn phía bên cạnh tôi, từ giờ ra chơi là cậu ta đã gục mặt xuống bàn rồi. Bộ mắc chứng phản xã hội hay gì? Không có bạn bè hả? Mà quan tâm đến cậu ta làm gì, dính đến cậu ta là xui xẻo lắm đó!

Lớp học cũng không có đông học sinh lắm, bạn nào cũng có vẻ sáng sủa, thân thiện. Mà phải nói là trên người toàn đồ xịn luôn, không phải soi mói hay gì đâu nhé! Bạn thì đồng hồ thông minh, bạn thì vòng cổ bạc sáng chói mắt, có bạn còn mang cả điện thoại đến lớp. Coi bộ lớp này toàn con em nhà giàu rồi, số tôi khổ ghê vậy.

Suốt cả buổi tôi chả học được chữ nào vào đầu nhưng bài thì lại viết đầy đủ. Chắc do cơ cấu bài học thay đổi khác quá, tôi không theo kịp. Cái danh học sinh xuất sắc toàn trường dưới quê rồi sẽ đi về đâu đây, chứ trên này cạnh tranh gắt gao quá! Nhưng lớp học có đầy đủ trang thiết bị hiện đại nên tôi nghĩ sẽ ổn, chỉ là học kém hơn người khác chút thôi. Chả sao cả, người ta nói "Có công mài sắt có ngày lên kim" mà.

Vừa tan học mẹ đã đứng đợi tôi trước cổng trường, còn mua cho tôi hộp bánh ngọt nữa. Phải nói là hạnh phúc chết mất! Và về đến nhà cũng là lúc hạnh phúc kết thúc, mẹ lôi cổ tôi lên phòng bắt làm một đống bài tập từ cơ bản đến nâng cao. Bất giác tôi ngước nhìn về phía cửa sổ thì ở đối diện, cửa sổ nơi căn phòng duy nhất sáng đèn trong ngôi nhà rộng lớn màu trắng mà tôi ngưỡng mộ, cậu ta cũng đang nhìn về hướng tôi. Ánh đèn mờ ảo nhưng thật lạ khi hình ảnh cậu lại vô cùng rõ nét in sâu vào tâm trí tôi.

Không lẽ tôi bị viễn thị? Có bố là bác sĩ mà lại bị viễn thị? Không phải kì quặc lắm sao?

Ơ kìa, tôi vừa nhìn cậu ta một cái cậu ta liền kéo rèm kín mít rồi! Bộ ghét tôi đến vậy luôn á? Thiếu nữ mới lớn hay gì mà e thẹn thế?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz