Dung Dat Gia Bao Nhieu
Gần đây chúng tôi đều chấn động trước một câu chuyện, bạn bè tôi đều đăng status cầu nguyện, tôi cũng đăng bài "Giữa ngày mai và tai nạn bất ngờ, chúng ta không bao giờ biết thứ nào sẽ tới trước, bởi vậy chuyện bạn muốn làm, nơi bạn muốn đi, thứ bạn muốn có, chỉ cần đủ khả năng thì hãy nắm bắt ngay đừng do dự nữa"Mới đăng bài, đã nhận được rất nhiều bình luận từ mọi người, ai cũng cảm khái về sự vô thường và sự yếu đuối của sinh mệnh. Trong đó có một bình luận cực kỳ nổi bật "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô chỉ có cảm khái mấy câu thế này thôi à ? Cô đúng là đồ ích kỷ "Tôi vừa đọc xong lại phát hiện người này bình luận thêm một câu "Cô có biết những người này đáng thương đến mức nào không ? Dù sao cô cũng ở nhà, sao cô không tới giúp họ ? Dù cô sợ ô nhiễm cũng có thể quyên góp tiền đấy!"Có người bạn chung trả lời cô ta "Cô còn rảnh mà ngồi gõ bàn phím thì sao không đi giúp người ta?"Cô ta đáp "Tôi còn phải đi làm chứ, cô ta có phải đi làm chấm công đâu, mà cô ta giàu hơn tôi, có thể làm từ thiện nhiều hơn tôi" (Tôi chắc chắn không được xem như một người giàu có, nhưng so sánh với mức lương ba ngàn tệ của cô ta, cô ta liền thấy tôi giàu hơn cô ta"Bạn tôi không khỏi bênh vực tôi "Số tiền cô ấy quyên góp từ thiện còn nhiều hơn cả số tiền cô đóng thuế đấy, chẳng lẽ cô ấy làm gì cũng phải thông báo cho cô sao ?"Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng block người đó.Sau đó, khi tôi lên weibo, lại phát hiện tin nhắn của cô ta " Sao cô lại block tôi ? Cô chột dạ à ? Nếu tôi là cô, nhất định tôi sẽ quyên góp nhiều tiền cho bọn họ. Cô thử nghĩ xem, chỉ cần là người có nhân tính thì chắc chắn sẽ không thể nào thờ ơ"Tôi lại block, sau đó phát hiện cô ta kiên nhẫn theo đuổi tôi đến diễn đàn mở "Nếu bọn họ là người nhà của cô, liệu cô có dốc toàn lực để cứu bọn họ không ? Chỉ khi người nhà cô gặp chuyện không may thì cô mới hiểu được thôi"Nhờ cô ta tôi bỗng nhớ tới một người khác. Vụ động đất ở Ngọc Thụ năm xưa, vì chồng tôi tin Phật nên chúng tôi đã hứa với nhau, chỉ cần thấy người ăn xin hoặc xảy ra thiên tai, chúng tôi đều sẽ góp một phần tấm lòng, có lẽ không nhiều nhưng đó cũng là ý tốt. Đương nhiên trận động đất đó cũng không ngoại lệ.Hôm sau, khi tôi đi dạo phố với bạn thì có gặp một người quen. Thấy chúng tôi từ xa, cô ta bèn chạy lại tới hỏi có biết vụ động đất ở Ngọc Thụ không, chúng tôi gật đầu, cô ta bèn hỏi chúng tôi có quyên góp không, quyên góp bao nhiêu, tôi thành thật đáp tôi quyên góp năm trăm tệ. Khi đó cô ta bèn nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên "Tai họa lớn như thế mà cô quyên góp có năm trăm tệ thôi à ? Đến người nghèo như tôi mà còn quyên góp hai trăm đấy nhé "Vẻ mặt cô ta hiện rõ vẻ khiển trách như lẽ đương nhiên, dường như tôi quyên góp vậy là một việc đáng xấu hổ. Nói thật, tôi cũng biết năm trăm tệ không nhiều nhưng từ năm 2008 tới nay, thiên tai vẫn xảy ra không ngừng. Lúc Vấn Xuyên xảy ra động đất, thấy nhiều người gặp tai họa như vậy, hầu như chúng ta đều quyên góp rất nhiều, nhưng các vụ việc cứ lần lượt xảy ra, quyên góp hết lần này tới lần khác, không thể phủ nhận còn quyên góp được nhiều như lần đầu tiên nữa, tôi tin rằng phần lớn mọi người đều nghĩ giống tôi.Tôi vốn chẳng muốn bận tâm đến cô ta, nhưng cô ta cũng không muốn buông ta tôi. Cô ta chỉ túi đồ tôi vừa mua, tỏ ý chúng tôi không đủ lòng nhân ái, lẽ ra tôi phải dùng hết tiền mua đồ để đi quyên góp. Thời điểm đó tôi còn chưa bình tĩnh như bây giờ, càng nghe càng bực, còn đưa ra một đề nghị : "Nếu cô thấy nên cân đo lòng nhân ái bằng thu nhập,vậy chúng ta cùng quyên góp một tháng thu nhập, thế coi như công bằng, được chứ ?"Không ngoài dự đoán của tôi, cô ta lập tức từ chối, lý do là cô ta còn phải lo cơm áo gạo tiền, còn phải nuôi con dưỡng cái, không thừa nhiều tiền nhưng nếu cô ta là tôi, nhất định sẽ không mua những thứ vô dụng này mà mang toàn bộ tiền đi quyên góp cho nhân dân vùng thiên tai.Không chỉ với tôi cô ta mới đối xử như vậy. Mấy năm trước, chỉ cần gặp ai mắc bệnh nan y, trẻ con vùng nào không tới trường, chắc chắn cô ta sẽ gửi tin tức cho chúng tôi, ý rằng cơ hội để chúng tôi làm việc tốt tới rồi đó.Ban đầu chúng tôi cũng không quá bận tâm, thậm chí còn nghĩ cô ta cao thượng hơn mình nhiều. Nhưng sau vài lần tôi nhận ra có gì đó không ổn, thế là bắt đầu không phối hợp nữa. Nhưng chỉ cần chúng tôi không làm theo ý cô ta, cô ta liền nói những lời cay nghiệt thậm chí còn nguyền rủa chúng tôi ví dụ như " Tới lúc người thân mấy người mắc bệnh nan y, các người cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn à?" Thế là có rất nhiều người block cô ta, nếu thấy cô ta trên đường sẽ tránh mặt. Nhưng mười năm trước, chúng tôi đều là bạn bè, thời điểm đó thu nhập của chúng tôi sàn sàn nhau không ai giàu hơn ai nếu xét về điều kiện gia đình thì có khi cô ta còn khá giả hơn chúng tôi.Sau đó, vài người bạn đều xin nghỉ việc để tự thân lập nghiệp, có người mở tiệm trà, có người thành lập công ty riêng, cũng từng rủ cô ta tham gia nhưng cô ta thấy khởi nghệp quá nguy hiểm, không yên ổn bằng đi làm công ăn lương. Mỗi người một lí tưởng nên chúng tôi bắt ép.Mấy năm sau, sự khác biệt bắt đầu xuất hiện, bạn bè lúc trước đều có sự nghiệp riêng, thu thập cũng tăng lên. Thế là chúng tôi bỗng biến thành những người "có tội".Bởi tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nên ở bên cạnh có rất nhiều người thế này: Cha mẹ họ chỉ là những người bình thường, trong gia tộc không phải dạng giàu có, mọi chuyện đều dựa vào bảo thân, bởi vậy phải nỗ lực nhiều hơn mới trở thành giai cấp trung lưu. Nhưng một khi thành công, họ sẽ bị những người xung quanh khoác lên đủ loại trách nhiệm không liên quan tới họ như lẽ đương nhiên, nếu từ chối liền bị chửi bới là người vô lương tâm. Mà những kẻ đề xuất ra chuyện này lại tỏ vẻ thản nhiên: Bởi vì anh giàu hơn tôi nên anh phải gánh nhiều trách nhiệm hơn tôi, cha mẹ anh thì một mình anh phải nuôi, tiền chữa bệnh anh cũng phải lo hết, tương lai con cháu anh cũng không được đổ cho người khác.
Trong khi mọi thành quả của họ đều do họ tự thân nỗ lực.Trước giờ tôi không nghĩ người này phải giàu hơn người kia phải nghèo, năng lực và hoàn cảnh không liên quan đến nhau, chỉ cần có năng lực và lí tưởng thì ai cũng nên được tôn trọng. Rất nhiều người cho rằng, "người nghèo" là những người có thu nhập thấp, nhưng tôi cho rằng " người nghèo" là những người thiếu thốn bần cùng về cả vật chất và tinh thần. Trên thế gian này có rất nhiều người không có thu nhập cao nhưng tay làm hàm nhai, luôn cố gắng giúp người nhà có cuộc sống tốt nhất, bọn họ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần một ngày ăn đủ ba bữa, người trong nhà khỏe mạnh bình an là đủ. Có người xuất thân bình thường, nhưng có giấc mơ có lí tưởng, hăng hái nỗ lực. Bất kể là người lao động hay thanh niên trẻ có giấc mơ hoài bão, tôi đều thấy cảm động.Tôi không nghĩ con người có thể phân chia địa vị cao thấp sang hèn, nếu thực sự phải phân chia cao thấp sang hèn, vậy chỉ có thể phân chia linh hồn mà thôi.Tôi tôn trọng mọi sự bình đẳng trên thế gian này, không quan trọng bạn mặc hàng hiệu hay không, chỉ cần tâm hồn bạn cao thượng thì bạn cũng xứng đáng được người khác tôn trọng. Dù thành tựu của bạn là cao hay thấp dù bạn là nhân tài kiệt xuất hay là một người rất đỗi bình thường, chỉ cần bạn đối xử công tâm với người khác, vậy bạn chính là người đáng được tôn trọng nhất trên thế gian này.
Trong khi mọi thành quả của họ đều do họ tự thân nỗ lực.Trước giờ tôi không nghĩ người này phải giàu hơn người kia phải nghèo, năng lực và hoàn cảnh không liên quan đến nhau, chỉ cần có năng lực và lí tưởng thì ai cũng nên được tôn trọng. Rất nhiều người cho rằng, "người nghèo" là những người có thu nhập thấp, nhưng tôi cho rằng " người nghèo" là những người thiếu thốn bần cùng về cả vật chất và tinh thần. Trên thế gian này có rất nhiều người không có thu nhập cao nhưng tay làm hàm nhai, luôn cố gắng giúp người nhà có cuộc sống tốt nhất, bọn họ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần một ngày ăn đủ ba bữa, người trong nhà khỏe mạnh bình an là đủ. Có người xuất thân bình thường, nhưng có giấc mơ có lí tưởng, hăng hái nỗ lực. Bất kể là người lao động hay thanh niên trẻ có giấc mơ hoài bão, tôi đều thấy cảm động.Tôi không nghĩ con người có thể phân chia địa vị cao thấp sang hèn, nếu thực sự phải phân chia cao thấp sang hèn, vậy chỉ có thể phân chia linh hồn mà thôi.Tôi tôn trọng mọi sự bình đẳng trên thế gian này, không quan trọng bạn mặc hàng hiệu hay không, chỉ cần tâm hồn bạn cao thượng thì bạn cũng xứng đáng được người khác tôn trọng. Dù thành tựu của bạn là cao hay thấp dù bạn là nhân tài kiệt xuất hay là một người rất đỗi bình thường, chỉ cần bạn đối xử công tâm với người khác, vậy bạn chính là người đáng được tôn trọng nhất trên thế gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz