ZingTruyen.Xyz

Dung Co Kieu Ngao Nhu The Edit Kookyeon Ver

Tại sao phần giới tính lại ghi là "Song tính"? Đó là bởi vì lúc ấy, Park Jiyeon lập ra tài khoản "Tại Jeon Jungkook" này, một mặt cô cảm thấy mình mới là "Tại Jeon Jungkook", mặt khác "Tại Jeon Jungkook" cũng là gương mặt đại diện cho Jeon Jungkook. Giới tính của anh và cô không giống nhau, cho nên cô mới chọn mục "Song tính" trong phần giới tính, đây là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Sau khi lựa chọn xong, Park Jiyeon còn rất vui vẻ tự khen mình thông minh nữa.

Có đôi khi, Park Jiyeon cô chính là cơ trí như vậy đấy!

Hiện tại, hai chữ "Song tính" này lại khiến thân thể Kim Mingyu chấn động không ngừng, anh ta run run nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một hồi, sau đó thấp thỏm đi tới bên cạnh Jeon Jungkook, thử thăm dò: "Lão đại, cậu..... song tính hả?"

Jeon Jungkook dựa vào thành ghế tập trung nhìn màn hình trước mặt, đang suy nghĩ về lượng tử cơ học. Nghe thấy Kim Mingyu dè dặt hỏi, anh dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua anh ta một cái, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Không, tôi chỉ thích con gái."

Chỉ thích con gái...... Kim Mingyu có cảm giác mình bị lừa gạt, lẩm bẩm nói: "Vậy tại sao trong thông tin tài khoản cậu lại để là song tính, đúng là đại lừa gạt mà!"

Jeon Jungkook không cần nghĩ cũng biết cái từ "Song tính" mỹ miều kia từ đâu mà tới. Anh hít sâu một hơi, muốn đi ra ngoài hóng gió một chút! Jeon Jungkook đứng lên, bước về phía ban công, trước khi đi còn không quên hung ác trợn mắt với Jeon Wonwoo : "Tôi thích thế!"

Jeon Jungkook đứng ngoài ban công, Park Jimin đi ra theo. Cửa ra được đóng lại, nhất thời ngăn cách ban công với sự huyên náo trong phòng, không khí bên ngoài mát lạnh lại yên tĩnh.

Đêm đã khuya, khung cảnh bên dưới chỉ còn một hai chỗ vẫn sáng đèn. Gió đêm lành lạnh, Park Jimin khoác tay lên trên lan can, sau một hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Nghỉ hè cậu có dự định gì không?"

Dự định? Jeon Jungkook tựa cả người vào lan can, suy nghĩ một chút: Nếu là lúc trước, khi chưa quen biết Park Jiyeon thì đại khái anh sẽ nhận lời mời đến học tập tại một viện nghiên cứu nổi danh của nước Mỹ. Một tháng trước, luận văn mà anh viết đã nhận được sự đồng ý của bọn họ, anh cũng đã xác định được mục tiêu phía trước cho mình. Mặt khác, tuy rằng tình cảm của anh với ba mẹ không được gần gũi cho lắm, nhưng hai người họ đều sống ở bên đó, ba của anh cũng vô cùng hi vọng anh có thể qua Mỹ vào hè này.

Nhưng còn bây giờ? Ngày đó anh và Park Jiyeon đi xem phim xong, anh đã nói với cô tương lai sẽ phát triển sự nghiệp ở trong nước......

Jeon Jungkook hít một hơi khí lạnh đêm khuya, quay sang nhìn Park Jimin : "Còn cậu thì sao?"

Park Jimin đưa mắt nhìn về phía bóng đêm xa xôi mông lung, nhẹ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, ánh mắt kiên định hơn lúc nào hết: "Vốn định thi IELTS xong thì ra nước ngoài học nghiên cứu, nhưng bây giờ đã không còn ý định này nữa. Cứ thực tập rồi làm việc thôi, ngành này của chúng ta, cơ hội phát triển trong nước cũng không ít, cần gì phải đi lòng vòng cho phiền toái."

Jeon Jungkook không lên tiếng, hồi lâu sau mới gật đầu một cái.

Chuyên ngành mà anh và Park Jimin đang học, với thành tích cùng năng lực của Park Jimin thì rất dễ dàng nhận được những lời mời làm việc tốt nhất. Nhà của cậu ta và Park Jiyeon đều ở thành phố H, cách thành phố S hai giờ chạy xe, lựa chọn ở lại làm việc ở thành phố S hay quay về thành phố H đều được. Ngành điện tử tại thành phố H đang rất phát triển......

Jeon Jungkook bỗng cảm thấy có chút hâm mộ Park Jimin .

"Vậy dự định của cậu?" Park Jimin lại hỏi Jeon Jungkook một lần nữa, "Đừng nói chưa nghĩ ra, đó không phải là tính cách của cậu."

Jeon Jungkook quay đầu: "Biết S&N không? Tôi định gia nhập với bọn họ."

S&N, Park Jimin tất nhiên đã nghe nói qua, đó là một công ty khoa học kỹ thuật – điện tử mới được thành lập. Ưu điểm của nó là mới, nhưng khuyết điểm cũng là mới. Park Jimin quay đầu: "Cậu có biết tôi đang nghĩ gì không? Tôi thật sự hy vọng cậu sẽ đi nước Mỹ, đi xa thật xa."

"Tôi cũng vậy." Jeon Jungkook chẳng cần khách khí nữa, nhàn nhạt khẽ nhếch khóe môi, "Tôi vô cùng ủng hộ cậu ra nước ngoài học nghiên cứu."

Tháng 6 là thời điểm tốt nghiệp của các sinh viên năm cuối. Là khoảng thời gian kết thúc học tập và tạm biệt trường đại học, đồng thời cũng là dấu mốc để ước mơ và tương lai bắt đầu. Ước mơ là gì? Đó là một vấn đề liên quan trực tiếp đến tâm huyết và trách nhiệm của một người đàn ông. Học kỳ cuối sắp kết thúc, mấy người Park Jimin sẽ phải chuẩn bị lập kế hoạch, hoạch định cho con đường sau này của mình. Mấy ngày nay, có rất nhiều công ty nổi danh cũng tới Đại học S để chiêu mộ thực tập sinh; các loại băng rôn, thông báo tuyển dụng treo đầy trên sân trường.

Ngay cả Kim Mingyu vốn sống mà không có kế hoạch gì, hai ngày nay cũng không ngừng nói đến vấn đề này.

Buổi trưa, Jeon Jungkook, Jeon Wonwoo và Kim Mingyu đi ăn cơm cùng nhau. Park Jimin phải ở lại thảo luận với giáo sư điều gì đó nên tạm thời không đi cùng.

Kim Mingyu rất nghiêm túc nói: "Nếu tôi mở một cửa hàng bán đồ tình thú trên Tao Bao thì mấy cậu có mua ủng hộ cho tôi không?"

Jeon Wonwoo trả lời: "Cứ cần đã rồi nói tiếp."

Miễn cưỡng quá đấy! Kim Mingyu mong rằng cả đời này Jeon Wonwoo cũng không cần dùng đến đồ tình thú. Không nhận được kết quả vừa lòng từ chỗ Jeon Wonwoo , Kim Mingyu lại đem tầm mắt đặt ở trên người Jeon Jungkook: "Lão đại, cậu thì sao?"

Jeon Jungkook đang dùng đũa gẩy gẩy thức ăn trong khay, anh đã quen cùng ăn cơm với Park Jiyeon , hôm nay Park Jiyeon lại muốn đi ăn với Eunji , nhưng anh vẫn theo thói quen để phần lại những món cô thích ăn. Ăn được một miếng, Jeon Jungkook ngẩng đầu lên trả lời Jeon Wonwoo : "Không biết, vì tôi có bạn gái rồi."

Kim Mingyu bị nội thương, ôm ngực hộc máu.

Nghe Jeon Jungkook nói đến bạn gái thì Jeon Wonwoo bỗng lên tiếng hỏi: "Lão đại, cậu và Park mỹ nhân thật sự nghiêm túc?"

Jeon Jungkook để đũa xuống: "Rất nghiêm túc."

Sự kiện "Đào góc tường" đã qua, phòng 921 cuối cùng cũng khôi phục lại bầu không khí hài hòa. Dĩ nhiên Jeon Wonwoo chỉ cảm thấy đây là hòa bình ở mặt ngoài thôi, nói không chừng lão Tam đang vận sức chờ phát động, chuyển thủ sang công đấy. Chỉ có điều, chuyện tình cảm cũng rất khó nói, lão Tam chưa từng thừa nhận quan hệ giữa cậu ta và Park mỹ nhân, quan hệ của hai người chỉ có thể coi là thanh mai trúc mã mà thôi.

Ba người ăn được một lát thì Park Jimin bưng khay thức ăn tới, vẫn ngồi đối diện với Jeon Jungkook như cũ.

Park Jimin tách đũa ra, cúi đầu tập trung ăn cơm. Một lát sau, anh ngẩng đầu lên: "Jeon Wonwoo , cậu nhìn tôi làm cái gì?"

Jeon Wonwoo vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Nhìn cậu lớn lên đẹp trai như thế nào thôi!"

Park Jimin khẽ cong khóe miệng: "Thần kinh!"

Ngày kỷ niệm thành lập trường của Học viện Sư phạm sắp bắt đầu, hệ vũ đạo vô cùng bận rộn. Nhất là Hahm Eunjung , cô nàng hận không thể lấy toàn bộ thời gian để luyện tập khiêu vũ. Hahm Eunjung lấy được cơ hội biểu diễn tiết mục trọng điểm, khi mọi việc đã được ấn định chính thức, Hahm Eunjung mời mấy người trong phòng 636 đi ăn cơm, Park Jiyeon cũng đi. Địa điểm được chọn là một quán ăn Gang Nam đối diện với Học viện.

Ở trong quán, Hahm Eunjung liên tục gọi thức ăn, khẩu vị đều chiều theo ý của Yoon Bomi. Yoon Bomi này có chút ngang ngược, vậy nên thấy biểu hiện của Hahm Eunjung như vậy cũng rất vừa lòng.

Park Jiyeon vùi đầu vào ăn, cô không nói nhiều. Gần đây cả phòng ký túc xá, chỉ có cô với Eunji là rảnh rỗi nhất. Eunji đối với khiêu vũ không có hứng thú, vì học khoa chính quy mới tới Học viện này, sau khi tốt nghiệp sẽ không tiếp tục khiêu vũ nữa, lại càng không có hứng thú đi tranh giành cơ hội biểu diễn gì đó trong ngày thành lập trường, mà giáo sư Ôn cũng chỉ coi Eunji là người vô hình trong lớp.

"Park Jiyeon , lần này giáo sư Ôn cho mình cơ hội biểu diễn, mình còn phải cảm ơn cậu đấy." Ăn ăn, Hahm Eunjung giơ lên một ly nước chanh, nói với cô, "Như vậy đi, mình lấy nước chanh thay rượu, kính cậu một ly."

Park Jiyeon ngước mắt, không nói gì lập tức cầm nước chanh lên đụng với Hahm Eunjung một cái. Cô uống hết một hơi, thẳng thắn vô tư đón nhận "lòng biết ơn" của Hahm Eunjung : "Không cần cám ơn."

"Cám ơn" vốn là chỉ nói cho lịch sự, không ngờ Park Jiyeon lại thực sự chấp nhận nó. Hahm Eunjung khẽ

"Cám ơn" vốn là chỉ nói cho lịch sự, không ngờ Park Jiyeon lại thực sự chấp nhận nó. Hahm Eunjung khẽ nhếch khóe miệng, trong giọng nói có chút chua: "Mình còn tưởng rằng cậu sẽ để bụng cơ, hóa ra mình là tiểu nhân rồi."

Ha ha. Park Jiyeon không muốn làm hỏng không khí, vẫn duy trì im lặng tiếp tục ăn cơm. Lần này, bài biểu diễn của cô bị loại ra, cô không thể trách ai được, lại càng không muốn so đo với Hahm Eunjung . Chỉ có điều, Hahm Eunjung cứ không ngừng nhai đi nhai lại chuyện này, khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Bài múa với lụa đỏ kia, cô đã phải luyện tập ròng rã trong ba tháng trời đấy. Thời gian luyện tập cô bỏ ra không ít hơn Hahm Eunjung bao nhiêu đâu.

Park Jiyeon cảm thấy nên kiếm việc gì đó cho mình làm mới được, như vậy mới có thể xóa đi cảm giác tiêu cực của cô lúc này. Vậy nên khi quay về ký túc xá, cô lập tức gọi điện thoại cho Jeon Wonwoo , Kim Mingyu cùng Jeon Jungkook, kêu bọn họ qua đây để tập khiêu vũ.

Jeon Wonwoo và Kim Mingyu nhận được điện thoại của Park Jiyeon , tuy rằng trong lòng rất kinh ngạc nhưng vẫn rửa mặt sạch sẽ một phen, hấp tấp chạy đến nơi hẹn.

Jeon Jungkook không biết tối nay có thêm hai người cùng đến tập nữa, khi anh tới phòng múa thì đã thấy Park Jiyeon cùng Jeon Wonwoo và Kim Mingyu đang trò chuyện vui vẻ rồi. Jeon Jungkook khó chịu ho khan hai tiếng.

Park Jiyeon đang nghe Jeon Wonwoo cùng Kim Mingyu cãi vả châm chọc lẫn nhau, trong lòng nhớ lại quãng thời gian vui vẻ ấm áp khi sống ở phòng 921, căn bản không có thời gian để ý đến người nào đó đang u oán đứng ở ngoài cửa phòng.

Bởi vì không có ai ở đây "nghênh đón" nên Jeon Jungkook chỉ có thể tự mình đi vào. Anh rất tư nhiên đi tới bên cạnh Park Jiyeon : "Tôi tới rồi đây."

Park Jiyeon quay đầu cười nói: "Tôi biết, vừa rồi nhìn thấy anh cứ đứng mãi ở cửa không đi vào, còn đang nghĩ không biết có phải anh đi nhầm phòng rồi hay không?"

Jeon Jungkook hất mặt.

"Cúp Thanh niên" sẽ được tổ chức vào thứ năm tới, sớm hơn ba bốn hôm so với ngày kỷ niệm thành lập của Học viện Sư phạm. Ba người cùng khiêu vũ, Kim Mingyu và Jeon Wonwoo đã tập rất tốt rồi, Jeon Jungkook cũng coi như đạt về mặt động tác, tuy nhiên biểu cảm trên mặt vẫn không được thích hợp cho lắm.

Nhảy Jazz nên giống như Kim Mingyu đây này, nhiệt tình lại tự do phóng khoáng, trong tự do phóng khoáng lại lộ ra hai phần xinh đẹp; hoặc cũng có thể như Jeon Wonwoo , động tác lưu loát, biểu cảm thoải mái.

Dáng dấp của Jeon Jungkook rất được, động tác cũng rất đẹp mắt, đẹp trai nhưng không mất đi khí chất nam tính. Nhưng mà, Park Jiyeon nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Jeon Jungkook , cô cảm thấy có lẽ nên mua cho anh một cái mặt nạ, đeo khi khiêu vũ nhất định sẽ rất tuấn tú.

Trong đầu Park Jiyeon tưởng tượng ra dáng vẻ Jeon Jungkook nếu đeo mặt nạ, ánh mắt cô nhìn anh sáng long lanh y như thỏ trắng, vô cùng hí hửng.

Cô tách Jeon Wonwoo và Kim Mingyu ra để sửa lại các động tác, do không quá để ý nên vô tình thốt ra cái tên quen thuộc: "Min Min anh nắm tay rồi vung ra sau đi."

Kim Mingyu nghe lời hất tay, hất xong mới lấy lại tinh thần, chớp mắt mấy cái: "Yeonie, em gọi anh là gì cơ?"

"Kim Mingyu đó!" Park Jiyeon phản ứng lại rất nhanh.

Kim Mingyu ôm đầu, Trời ạ, anh ta xuất hiện ảo giác rồi! Kim Mingyu muốn tiếp tục hỏi tiếp, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Jeon Jungkook thì đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Park Jiyeon nói ra ý tưởng để cho Jeon Jungkook đeo mặt nạ khi biểu diễn. Cô đứng ở trước mặt anh, ra sức ca ngợi có mặt nạ sẽ đẹp ra sao. Sau đó ngước đầu lên, bộ dáng đáng thương cầu xin: "Thế có được không?"

Jeon Jungkook uống một ngụm nước, nụ cười của Park Jiyeon khiến anh mềm lòng, tương đối dễ thương lượng: "Tùy em."

Kim Mingyu cũng muốn mặt nạ: "Yeonie, anh cũng muốn có!"

Wonwoo trực tiếp đả kích Mingyu: 'Mặt của cậu lớn như vậy, đi đâu tìm được cái mặt nạ vừa với mặt cậu chứ, đeo lên cũng chẳng khác đeo khẩu trang là mấy."

Sức chịu đựng của Kim Mingyu vốn mạnh mẽ: "Đàn ông mặt vuông như tôi thế này mới là đẹp nhất."

Park Jiyeon của hùa theo: "Đúng, đúng. Đẹp trai như Kim Mingyu đây thì nhất định phải lộ ra khuôn mặt anh tuấn trước các học muội mới được! Nếu không, làm sao anh có thể để lại cho Đại học S một truyền thuyết lưu danh của mình trước khi ra ngoài xã hội chứ, có đúng hay không?"

Park Jiyeon mềm mại, ngọt ngào nói xong, toàn là những câu đập mạnh vào trái tim Jeon Wonwoo . Anh ta gật đầu liên tục nói: "Được rồi, tôi không mang mặt nạ nữa. Nhưng tôi cảm thấy Jeon Wonwoo đứng biểu diễn ở giữa thì người cần đeo mặt nạ phải là cậu ta mới đúng chứ!"

Mẹ kiếp! Tiện nhân mà.

Đột nhin, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ, sau đó cửa phòng múa được mở ra. Park Jiyeon ngẩng đầu, liền nhìn thấy Park Jimin với nụ cười chuẩn mực, tay phải giơ lên gõ vào cánh cửa hai cái lấy lệ: "Tôi mời khách, có muốn đi ăn khuya không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz