Dung Ca Doi De Bu Dap Cho Nang
Dùng cả đời để bù đắp cho nàng.
#đoản
•••
Hắn đánh nàng sao ? Gương mặt diễm lệ của nàng vô hồn nhìn hắn.- Hoàng hậu , nàng không sao chứ?- hắn đỡ Đào Nhi đứng lên ân cần hỏi han. - Thiếp không sao , Quý Phi tỷ tỷ , muội xin lỗi muội không nên giữ Hoàng Thượng ở đây , chàng mau đi đi- Đào Nhi nói với nàng xong liền quay qua dùng khuôn mặt đã rưng nước mắt nhìn hắn.- Đào Nhi , nàng nói cái gì vậy ? Nàng đuổi ta đi sao ? Nàng không thương ta nữa à - Hắn quay qua hỏi Đào Nhi.- Thần thiếp lúc nào cũng yêu thương chàng , nhưng thiếp không thể giữ chàng ở đây mãi được- nói xong những giọt nước mắt của Đào Nhi rơi xuống chọc người thương xót.- Nàng không được nói vậy , ta là tự nguyện ở lại nếu ai mà dám nói gì về nàng ta sẽ xử trảm người đó kể cả là ai đi nữa , nàng cũng không cần gọi Quý phi một tiếng tỷ tỷ đâu , theo địa vị nàng ấy phải gọi nàng là tỷ tỷ mới đúng- hắn lạnh lùng nhìn nàng , ánh mắt ấy như đông cứng tim nàng lại vậy.- Nhưng mà....- Chưa để Đào Nhi nói xong nàng liền cắt lời.- Được rồi , ta sẽ đi - nói xong nàng không thi lễ mà quay lưng đi thẳng ra cửa , một khắc đó nước mắt nàng đã rơi xuống nhưng không ai thấy được, tim nàng đau thật đau. Ngay sáng hôm sau Hoàng Thượng hạ chỉ công bố khắp dân chúng.- Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế chiếu viết , Quý Phi nương nương mang tội danh mưu sát Hoàng Hậu , tước bỏ ngôi vị Quý phi giam vào lãnh cung , thi hành ngay bây giờ- nhận được mệnh lệnh thì ngay lập tức năm thị vệ xông vào tháo bỏ y phục và trang sức trên người nàng chỉ còn lại bộ đồ trắng mỏng giữa mùa đông lạnh giá đưa nàng vào lãnh cung. Như tên của nó Lãnh cung lạnh thật lạnh , ở đây nàng không có ai hầu hạ ngay cả Tiểu Hoa cũng bị đưa đi nơi khác , nàng phải tự lo cho bản thân mình , đến giờ ăn thì sẽ có người đưa cơm đến nhưng không phải những món sơn hào hải vị nàng ăn lúc trước mà là cơm thừa của những tiểu thiếp khác. Nàng kinh tởm những thứ đó nên nàng chỉ uống nước nhịn cơm liên tục mấy ngày , cả người nàng xanh xao gầy gò như một cơn gió có thể thổi nàng đi bất cứ lúc nào. Lúc này nàng nghĩ đến những giọt nước mắt của các nương và gương mặt đau khổ của các caca mà tim nhói lên , nàng cô độc ngồi bó gối một góc suy nghĩ có phải mình đã sai rồi không?. Một hôm có hai tiểu thái giám đi đem cơm đến cho nàng.- Haizz...từ ngày lập Hậu , Hoàng Thượng đã không màng triều chính , bây giờ lại mang bệnh trong người- một tiểu thái giám nói.- Hoàng Thượng vẫn chưa có một vị Hoàng Tử hay Công Chúa nào cả , ta sợ nếu lỡ ngài có mệnh hệ gì thì ngai vàng làm sao ?- Tên miệng thối nhà ngươi nói bậy , thân thể Hoàng Thượng được long thiên bảo hộ làm sao có chuyện gì xảy ra chứ.- Là ta nói bậy , là ta miệng thối- nói xong tiểu thái giám vỗ vào miệng mình vào cái. Nghe được những lời hai tiểu thái giám vừa nói mà nàng như hồn phi phách tán, hắn bị làm sao vậy ? Không phải vài ngày trước còn đánh nàng sao?. Nàng phải đi xem mới an tâm được. Đêm đến, nàng dùng những chiêu thức phòng thân mà các caca dạy lẻn vào tẩm cung của hắn , chuẩn bị bước vào phòng thì nàng nhìn thấy hai bóng người ở cạnh hồ sen cách tẩm cung của hắn không xa đang lén lén lút lút , nổi trí tò mò nàng liền khẽ bước đến gần hồ sen nghe lén.- Âya...ta đã bỏ thuốc cho hắn rồi , hắn sẽ mau chết thôi , chàng có thể cho ta làm Hoàng Hậu nước Huyền Vũ của chàng chưa??- là Đào Nhi sao ??? Nàng kinh ngạc che miệng lại.- Chưa được đâu , nàng hãy ở lại giúp ta lấy chiến lược đánh trận của hắn đem cho ta rồi nàng sẽ được làm Hoàng Hậu của ta thôi - nam tử quay qua nâng cằm của Đào Nhi lên đặt lên đôi môi đó một nụ hôn. Nàng ấy là nội gián cho nước Huyền Vũ sao??? Đang định đi nói cho hắn biết thì từ cái cây nàng đang núp bỗng một con rắn độc thò đầu ra lè lưỡi nhìn nàng , trời sinh nàng đã sợ bò sát nhất là rắn, lập tức nàng thét lên một tiếng sợ hãi.- Ai ?- nam tử đang hôn Đào Nhi quay phắt lại tìm nơi phát ra giọng nói. Chết rồi , nàng lập tức dùng khinh công chạy nhanh về Lãnh cung , lúc vừa về đến nơi nàng ló đầu ra nhìn thì thấy một đội quân mặc y phục đen lục soát từng nơi và sắp đến Lãnh cung của nàng. Không còn nhiều thời gian nàng liền lấy giấy bút có sẵn trên bàn viết một lá thư ngắn gọn"Đào Nhi là nội gián từ nước Huyền Vũ" Viết xong nàng nhét vào áo rồi chạy nhanh ra từ cửa sau vừa lúc đó đội quân lập tức đạp tung cửa Lãnh cung , bước vào phòng bọn họ lập tức quét mắt khắp phòng nhưng không thấy ai , bỗng nhiên tên thủ lĩnh nhìn thấy bút mực bị vứt trên bàn ánh mắt liền biến đổi .- Chết tiệt, mau đi tìm tên đó nhanh lên- tên thủ lĩnh hét lên. Nàng chạy nhanh vào phong hắn , lúc này hắn đã tỉnh lại và đang uống thuốc, nàng lao đến lấy bức thư ra nhét vào tay hắn rồi quay người qua cửa sổ chạy mất , nàng biết hắn sẽ không tin nàng nếu nàng ở lại sẽ bị bắt và không mong gì hắn sẽ bảo vệ nàng. Chạy đến cổng Hoàng cung nàng phi thân nhảy lên tường thành quay mặt nhìn lại Lãnh cung phía xa đang bị nuốt trọn trong biển lửa , nàng nhếch mép cười lạnh , ra tay nhanh thật đấy. Mắt nhìn thấy đội quân lúc nãy đang tiến nhanh về phía này nàng nhảy xuống rồi dùng hết sức lực của mình chạy thẳng về phía trước, mắt tên thủ lĩnh lóe nhìn lên cổng Hoàng cung nơi nàng vừa đứng. Không biết nàng đã chạy qua bao nhiêu nơi bao nhiêu ngọn cây , nàng chỉ biết bây giờ chân nàng đã rã rời và đang đứng trước vực sâu không đáy. Nhìn thấy bọn họ đã đến nơi nàng chỉ biết mỉm cười cho số phận của mình rồi thả người xuống vực trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.- Nếu có kiếp sau, ta thật mong chàng hãy yêu ta- nàng mỉm cười rồi nhắm mắt lại rơi một giọt nước mắt thê lương. Nhưng nàng đâu hay biết nơi Hoàng Cung đầy cạm bẫy đó đang xảy ra phong ba bão táp liên quan đến nàng chứ.
#đoản
•••
Hắn đánh nàng sao ? Gương mặt diễm lệ của nàng vô hồn nhìn hắn.- Hoàng hậu , nàng không sao chứ?- hắn đỡ Đào Nhi đứng lên ân cần hỏi han. - Thiếp không sao , Quý Phi tỷ tỷ , muội xin lỗi muội không nên giữ Hoàng Thượng ở đây , chàng mau đi đi- Đào Nhi nói với nàng xong liền quay qua dùng khuôn mặt đã rưng nước mắt nhìn hắn.- Đào Nhi , nàng nói cái gì vậy ? Nàng đuổi ta đi sao ? Nàng không thương ta nữa à - Hắn quay qua hỏi Đào Nhi.- Thần thiếp lúc nào cũng yêu thương chàng , nhưng thiếp không thể giữ chàng ở đây mãi được- nói xong những giọt nước mắt của Đào Nhi rơi xuống chọc người thương xót.- Nàng không được nói vậy , ta là tự nguyện ở lại nếu ai mà dám nói gì về nàng ta sẽ xử trảm người đó kể cả là ai đi nữa , nàng cũng không cần gọi Quý phi một tiếng tỷ tỷ đâu , theo địa vị nàng ấy phải gọi nàng là tỷ tỷ mới đúng- hắn lạnh lùng nhìn nàng , ánh mắt ấy như đông cứng tim nàng lại vậy.- Nhưng mà....- Chưa để Đào Nhi nói xong nàng liền cắt lời.- Được rồi , ta sẽ đi - nói xong nàng không thi lễ mà quay lưng đi thẳng ra cửa , một khắc đó nước mắt nàng đã rơi xuống nhưng không ai thấy được, tim nàng đau thật đau. Ngay sáng hôm sau Hoàng Thượng hạ chỉ công bố khắp dân chúng.- Phụng thiên thừa nhận, Hoàng đế chiếu viết , Quý Phi nương nương mang tội danh mưu sát Hoàng Hậu , tước bỏ ngôi vị Quý phi giam vào lãnh cung , thi hành ngay bây giờ- nhận được mệnh lệnh thì ngay lập tức năm thị vệ xông vào tháo bỏ y phục và trang sức trên người nàng chỉ còn lại bộ đồ trắng mỏng giữa mùa đông lạnh giá đưa nàng vào lãnh cung. Như tên của nó Lãnh cung lạnh thật lạnh , ở đây nàng không có ai hầu hạ ngay cả Tiểu Hoa cũng bị đưa đi nơi khác , nàng phải tự lo cho bản thân mình , đến giờ ăn thì sẽ có người đưa cơm đến nhưng không phải những món sơn hào hải vị nàng ăn lúc trước mà là cơm thừa của những tiểu thiếp khác. Nàng kinh tởm những thứ đó nên nàng chỉ uống nước nhịn cơm liên tục mấy ngày , cả người nàng xanh xao gầy gò như một cơn gió có thể thổi nàng đi bất cứ lúc nào. Lúc này nàng nghĩ đến những giọt nước mắt của các nương và gương mặt đau khổ của các caca mà tim nhói lên , nàng cô độc ngồi bó gối một góc suy nghĩ có phải mình đã sai rồi không?. Một hôm có hai tiểu thái giám đi đem cơm đến cho nàng.- Haizz...từ ngày lập Hậu , Hoàng Thượng đã không màng triều chính , bây giờ lại mang bệnh trong người- một tiểu thái giám nói.- Hoàng Thượng vẫn chưa có một vị Hoàng Tử hay Công Chúa nào cả , ta sợ nếu lỡ ngài có mệnh hệ gì thì ngai vàng làm sao ?- Tên miệng thối nhà ngươi nói bậy , thân thể Hoàng Thượng được long thiên bảo hộ làm sao có chuyện gì xảy ra chứ.- Là ta nói bậy , là ta miệng thối- nói xong tiểu thái giám vỗ vào miệng mình vào cái. Nghe được những lời hai tiểu thái giám vừa nói mà nàng như hồn phi phách tán, hắn bị làm sao vậy ? Không phải vài ngày trước còn đánh nàng sao?. Nàng phải đi xem mới an tâm được. Đêm đến, nàng dùng những chiêu thức phòng thân mà các caca dạy lẻn vào tẩm cung của hắn , chuẩn bị bước vào phòng thì nàng nhìn thấy hai bóng người ở cạnh hồ sen cách tẩm cung của hắn không xa đang lén lén lút lút , nổi trí tò mò nàng liền khẽ bước đến gần hồ sen nghe lén.- Âya...ta đã bỏ thuốc cho hắn rồi , hắn sẽ mau chết thôi , chàng có thể cho ta làm Hoàng Hậu nước Huyền Vũ của chàng chưa??- là Đào Nhi sao ??? Nàng kinh ngạc che miệng lại.- Chưa được đâu , nàng hãy ở lại giúp ta lấy chiến lược đánh trận của hắn đem cho ta rồi nàng sẽ được làm Hoàng Hậu của ta thôi - nam tử quay qua nâng cằm của Đào Nhi lên đặt lên đôi môi đó một nụ hôn. Nàng ấy là nội gián cho nước Huyền Vũ sao??? Đang định đi nói cho hắn biết thì từ cái cây nàng đang núp bỗng một con rắn độc thò đầu ra lè lưỡi nhìn nàng , trời sinh nàng đã sợ bò sát nhất là rắn, lập tức nàng thét lên một tiếng sợ hãi.- Ai ?- nam tử đang hôn Đào Nhi quay phắt lại tìm nơi phát ra giọng nói. Chết rồi , nàng lập tức dùng khinh công chạy nhanh về Lãnh cung , lúc vừa về đến nơi nàng ló đầu ra nhìn thì thấy một đội quân mặc y phục đen lục soát từng nơi và sắp đến Lãnh cung của nàng. Không còn nhiều thời gian nàng liền lấy giấy bút có sẵn trên bàn viết một lá thư ngắn gọn"Đào Nhi là nội gián từ nước Huyền Vũ" Viết xong nàng nhét vào áo rồi chạy nhanh ra từ cửa sau vừa lúc đó đội quân lập tức đạp tung cửa Lãnh cung , bước vào phòng bọn họ lập tức quét mắt khắp phòng nhưng không thấy ai , bỗng nhiên tên thủ lĩnh nhìn thấy bút mực bị vứt trên bàn ánh mắt liền biến đổi .- Chết tiệt, mau đi tìm tên đó nhanh lên- tên thủ lĩnh hét lên. Nàng chạy nhanh vào phong hắn , lúc này hắn đã tỉnh lại và đang uống thuốc, nàng lao đến lấy bức thư ra nhét vào tay hắn rồi quay người qua cửa sổ chạy mất , nàng biết hắn sẽ không tin nàng nếu nàng ở lại sẽ bị bắt và không mong gì hắn sẽ bảo vệ nàng. Chạy đến cổng Hoàng cung nàng phi thân nhảy lên tường thành quay mặt nhìn lại Lãnh cung phía xa đang bị nuốt trọn trong biển lửa , nàng nhếch mép cười lạnh , ra tay nhanh thật đấy. Mắt nhìn thấy đội quân lúc nãy đang tiến nhanh về phía này nàng nhảy xuống rồi dùng hết sức lực của mình chạy thẳng về phía trước, mắt tên thủ lĩnh lóe nhìn lên cổng Hoàng cung nơi nàng vừa đứng. Không biết nàng đã chạy qua bao nhiêu nơi bao nhiêu ngọn cây , nàng chỉ biết bây giờ chân nàng đã rã rời và đang đứng trước vực sâu không đáy. Nhìn thấy bọn họ đã đến nơi nàng chỉ biết mỉm cười cho số phận của mình rồi thả người xuống vực trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.- Nếu có kiếp sau, ta thật mong chàng hãy yêu ta- nàng mỉm cười rồi nhắm mắt lại rơi một giọt nước mắt thê lương. Nhưng nàng đâu hay biết nơi Hoàng Cung đầy cạm bẫy đó đang xảy ra phong ba bão táp liên quan đến nàng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz