ZingTruyen.Xyz

Duc Nguyet De Chu

" Tiểu Trác , ngươi không cần phải làm vậy đâu ,dù gì ta cũng đâu phải quả trứng hay hoa gì đâu mà ngươi nâng niu như thế " Triệu Viễn Châu nói với Trác Dực Thần . Tuy nói vậy chứ trong lòng Triệu Viễn Châu vui cẫng lên rồi .

" Ngươi không muốn sao , vậy lần sau ta không làm vậy nữa " Trác Dực Thần biết thừa đó chỉ là lời nói ngoài của y , biết trong lòng y rất muốn như thế. Nhưng hắn vẫn muốn trêu chọc y .

" Đừng , đừng, ý ta không phải như thế , chỉ là bây giờ ta chỉ là một mảnh thần thức thù ngươi không cần thiết phải làm vậy đâu . " Triệu Viễn Châu vừa nói vừa nghĩ thầm trong đầu * Sau này, ta hóa thành hình rồi ngươi làm vậy cũng không muộn mà. Giờ ta chỉ là một mảnh thần thức thì cảm nhận được gì chứ *

Trác Dực Thần nghe thấy được liền nở một nụ cười ,vừa cười vừa nói " Không phải ngươi muốn như thế sao "

" Không phải mà..." Triệu Viễn Châu càng nói càng nhỏ dần rồi biến mất.

Trác Dực Thần lại tiếp tục công việc hằng ngày của mình là truyền yêu lực cho y ,để y sớm hóa thành hình người sớm nhất có thể.

Vài ngày sau , vì không để ý kỹ nên Trác Dực Thần đã để cho mảnh thần thức của y bị kẻ khác lấy trộm đi . Hắn lo lắng đi tìm khắp nơi ,suốt mấy ngày cuối cùng cũng tìm được y .

Y đang nằm trong tay chả tên thuộc hạ cũ của Ôn Tông Du " Trác Dực Thần, ta thật không ngờ ngươi lại lo lắng cho kẻ giết gia tộc mình như thế đấy " Tên đó vừa nói vừa cười nham hiểm.

" Ngươi coa chuyện gì thì nhắm vào ta đây này , đưa Triệu Viễn Châu cho ta " Trác Dực Thần bói trong lo lắng.

" Đưa cho ngươi , nhắm vào ngươi, ngươi mơ sao . Thứ ra nhắm đến chỉ có một thứ đó chính là mảnh thần thức này của Triệu Viễn Châu. Còn nếu ngươi muốn thì cũng được thôi . Trừ phi ngươi quỳ xuống van xin ta , để ta hành hạ, đánh chết ngươi rồi ta trả lại cho ngươi " Hắn vừa nói vừa cười điên cuồng.

" Được " Một câu nói dứt khoát từ miệng Trác Dực Thần cất lên ,thật không ngờ vì một Đại yêu mà hắn từ bỏ thể diện của mình . Có lẽ hắn đã quá yêu Triệu Viễn Châu rồi .

" Trác Dực Thần, tên điên này, ai cho ngươi đồng ý cơ chứ , bổn đại yêu tự mình thoát ra được, không cần ngươi cầu xin . Ngươi đứng lên cho ta , bổn đại yêu ra lệnh cho ngươi là đứng lên đi .Ta không cần " Triệu Viễn Châu nói với giọng nghẹn ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz