Dua Vao Eq Vuot Pho Ban
Lam Chi chửi thầm trong lòng. Có thể đen hơn được nữa không?Cô còn chưa làm bài xong đâu!"Má!" Tạ Vũ mất trọng tâm suýt ngã trên đất được Lăng Tiêu đỡ lấy.Lam Chi đang định qua xem thì nghe thấy có người kêu mình."Cô có nhớ tôi không?" Lăng Kì Minh ánh mắt thân thiện, đưa tay ra chào.Lam Chi cũng cười lại, nhưng không đưa tay ra:"Tất nhiên là tôi nhớ rồi."Đều là người được xét là lực chiến thấp thì tất nhiên Lam Chi có chút ấn tượng, cô thề không phải vì hắn là con trai độc đinh của chủ tịch công ty Kinh Trập đâu!Cô ngó qua lại, không thấy La Chí thì khó hiểu, Lăng Kì Minh thấy thì gãi đầu cười trừ:"Haha...bị bắt ngẫu nhiên, tôi cũng chịu. Nhiếp Hồn này không cho người ta thích nghi gì hết."Lam Chi gật đầu đã hiểu, cô quả thật cũng không chuẩn bị gì, đang định nói xã giao vài câu rồi trở lại với bọn Tạ Vũ thì một giọng nói thét tên cô lần nữa.Lam Chi lần đầu thấy ớn dữ vậy, quay đầu thì thấy Linh Đan ôm cổ mình mắng:"Nhiếp Hồn khốn kiếp!"Cô nàng bận đồ đắt tiền, mặt son phấn xinh đẹp, có vẻ là đang đi chơi thì bị bắt đến đây.Tức là phải.Lam Chi đang định trả lời Linh Đan thì một giọng nói khiến người giận sôi phát lên.//Nhiếp Hồn dẫn bạn hoài niệm~////Dẫn truyện: Thừa thãi là khi có quá nhiều sự lựa chọn. Bất kì ai cũng có quyền được sống. Sống giống như một con người.////Thông điệp: Phải sống thật tốt.////Nhiệm vụ chính: Ngăn cản sự hắc hóa của chủ thể.////Nếu độ hắc hóa lên 100% sẽ tự động kích hoạt đoàn diệt////Nhiệm vụ phụ: Tìm ra chủ thể của phó bản, phó bản dựa trên cảm xúc, suy nghĩ của chủ thể. Càng ít người phát hiện thì đạo cụ thưởng càng có phẩm cấp cao.////Mong chủ thể cật lực giấu diếm.//Lam Chi nghe những gì nó nói, cố gắng suy nghĩ, phân tích từng thứ nó nói.Nhưng quá ít. Ai cũng muốn sống không phải là điều dễ hiểu sao?Linh Đan nhìn cô, chờ một chút rồi chọc tay Lam Chi:"Cô nghĩ ra gì chưa? Tôi nghe chả hiểu gì."....Lam Chi muốn vò đầu bứt tai, có chút không muốn mất mặt, ho khan:"Phải tìm manh mối đã."5 người cùng nhìn qua căn nhà nhỏ hẹp của vùng quê nghèo, Lam Chi nhận ra cái nhà này không có gì khác so với phó bản cấp D mà cô nhớ. Chỉ là xung quanh có thêm một cái nhà nhỏ xập xệ khác và đứa em trai đã biến mất, chỉ có bà mẹ, anh trai và em gái.Cả 2 anh em cũng có vẻ nhỏ tuổi hơn so với phó bản người mới.Lam Chi đang định hỏi mọi người có phát hiện ra gì không thì đã thấy Tạ Vũ nắm chặt tay, mồ hôi đầm đìa, cả người run bần bật.Lăng Tiêu ở một bên nhíu mày.Lam Chi dằn lòng hỏi:"Có chuyện gì sao?"Lăng Tiêu ném tới Lam Chi một ánh mắt cảnh cáo nhưng Tạ Vũ đã lắc đầu, gặng từng chữ nói:"Khô..ng có.. gì cả.""Đây là huyện Vĩnh Ninh, tỉnh Điền An.."Giọng Tạ Vũ thất thểu.Lam Chi đang định hỏi Tạ Vũ đã từng tới đây rồi ư thì một giọng nói máy móc vang lên.//Tiểu Dư Nhi không thích người chơi Tạ Vũ, cô bé sử dụng dây câu, muốn siết chết người chơi Tạ Vũ.//Vừa dứt lời, một bóng hình từ trong nhà vọt ra, "Tiểu Dư Nhi" là một cô bé nhỏ xíu, da đen nhẻm, tay sần sùi, cô cầm dây câu, nhìn chằm chằm Tạ Vũ."Anh. Sao anh không chết đi?"Tạ Vũ nghe tới sững người, đứng im bất động.//Người chơi Lăng Tiêu sử dụng đạo cụ cấp A 《Bùa Hộ Mệnh》bảo hộ người chơi Tạ Vũ khỏi dây câu//Lăng Tiêu tức giận quát:"Tỉnh lại cho tao!"Hắn tát Tạ Vũ một cái, giọng lạnh lẽo:"Con bé chết rồi. Đây chỉ là ảnh ảo mà thôi."Lời nói như sực tỉnh Tạ Vũ, hắn vội lui về sau.Thế nhưng "Tiểu Dư Nhi" vẫn không buông tha, cần câu lại quăng tới.Thế nhưng lúc này, một người đàn bà ra ngoài, quát cô bé:"Trường An đói rồi. Còn chưa có cơm nữa hả?! Mày có biết anh trai mày bị bệnh không?!Nói rồi bà ta véo tai "Tiểu Dư Nhi", kéo vào nhà.Tạ Vũ lúc này mặt trắng bệch, cứ lẩm bẩm:"Đừng..con không sao..con không cần..ăn..con không đi câu cá nữa..con..sai rồi."Lăng Tiêu bất lực chỉ biết kéo hắn dậy, đỡ hắn ngồi vào một gốc cây.Linh Đan thủ thỉ với Lam Chi:"Chẳng lẽ chủ thể là Tạ Vũ?"Lam Chi không đáp, tiến lại chỗ Tạ Vũ, lấy khăn tay trong túi áo đưa cho Lăng Tiêu, hắn gật đầu cảm ơn rồi lấy lau trán cho Tạ Vũ.Cả ba chẳng ai nói gì, đợi đến khi Tạ Vũ ổn định hơn Lam Chi mới nói:"Em vào nhà xem manh mối."Lăng Kì Minh bĩu môi:"Xem gì nữa chứ, chủ thể không phải là Tạ Vũ công ty cô hay sao? Hình mẫu con trai cưng của ba mẹ haha...Á"//Lâm Tiêu không thích người chơi Lăng Kì Minh. Độ chán ghét 80%.//Lăng Kì Minh nhìn sang Lăng Tiêu, ánh mắt lãnh đạm, như quay ngoắt sang 180°, cười lạnh.Lăng Tiêu nhàn nhạt nói với hắn:"Đó là NPC Lâm Tiêu. Đừng có nhìn tôi. Đồ ngu."Lam Chi cũng để ý, ở góc nhà kế bên nhà của "Tiểu Dư Nhi"là một cậu bé mặt mày lem luốc, chân tay không đến mức gầy gò nhưng ánh mắt khiến người ta phát lãnh, nhìn chằm chằm Lăng
Kì Minh.Linh Đan nói nhỏ với Lam Chi:"Không ngờ Lăng Tiêu cũng là người ở huyện nhỏ này."Lam Chi cũng không ngờ tới, cứ nghĩ gia cảnh Lăng Tiêu phải lớn lắm.Nhìn cậu trai một thân khí thế bất phàm, thì ra lại là cùng khu sản xuất với Tạ Vũ.Nhưng phó bản A+ lại cho dễ thế sao?Cả 5 người tuy đã có chút phán đoán nhưng vẫn vào nhà tìm hiểu thêm.Lam Chi nhờ tài ngoại giao của mình vẫn được ké một bữa cơm.3 người còn lại vẫn ổn, chỉ có Tạ Vũ nhìn đống đồ ăn mà không động đũa.Cả đám nhìn vào "anh trai" nằm trên giường gỗ kế bên, cậu ta yếu quá không ăn chung bàn được, "Tiểu Dư Nhi" ngồi dưới đất, đút từng muỗng cháo cho anh.Lăng Kì Minh chậc hai tiếng, nói nhỏ với Lam Chi:"Tôi nói không tiện lắm nhưng cô tránh xa hai tên này một chút. Loại anh trai hút máu em mà sống như vậy không thể trở thành người đàng hoàng đâu. Đều bị nuôi hỏng."Lam Chi nhíu mày, đang định đáp thì Lăng Tiêu đã lườm Lăng Kì Minh sắc lẹm.Không khí căng như dây đàn.Linh Đan gắp một miếng thịt, đưa qua cho "Tiểu Dư Nhi" ở bên kia, cô không muốn tham gia vào cái bàn cơm "hồng môn yến" ấy."Tiểu Dư Nhi" đối với Lam Chi và Linh Đan đều rất dịu dàng, cô bé nhanh chóng cảm ơn nhưng không ăn mà tập trung đút anh ăn.Anh trai trên giường thấy thế thều thào:"Mẹ..con không ăn nữa."Người đàn bà không tiếp bọn Lam Chi nữa mà chạy vội về phía con trai."Aida..phải ăn mới có sức. Con ráng ăn thêm chút nữa."Nói rồi bà quay sang tát "Tiểu Dư Nhi", quát:"Mày có việc đút anh ăn cũng không xong! Sao tao lại sinh ra cái loại vô dụng như mày?!"Chưa dừng ở đó, bà nắm lấy tóc cô bé, dụi thẳng vào tường, Tạ Vũ thấy thế chạy lại ôm "Tiểu Dư Nhi" vào lòng che chở. Mình bị dội vào tường cũng không để ýNgười đàn bà lúc ấy mới mắng một câu vô dụng rồi thôi.
Kì Minh.Linh Đan nói nhỏ với Lam Chi:"Không ngờ Lăng Tiêu cũng là người ở huyện nhỏ này."Lam Chi cũng không ngờ tới, cứ nghĩ gia cảnh Lăng Tiêu phải lớn lắm.Nhìn cậu trai một thân khí thế bất phàm, thì ra lại là cùng khu sản xuất với Tạ Vũ.Nhưng phó bản A+ lại cho dễ thế sao?Cả 5 người tuy đã có chút phán đoán nhưng vẫn vào nhà tìm hiểu thêm.Lam Chi nhờ tài ngoại giao của mình vẫn được ké một bữa cơm.3 người còn lại vẫn ổn, chỉ có Tạ Vũ nhìn đống đồ ăn mà không động đũa.Cả đám nhìn vào "anh trai" nằm trên giường gỗ kế bên, cậu ta yếu quá không ăn chung bàn được, "Tiểu Dư Nhi" ngồi dưới đất, đút từng muỗng cháo cho anh.Lăng Kì Minh chậc hai tiếng, nói nhỏ với Lam Chi:"Tôi nói không tiện lắm nhưng cô tránh xa hai tên này một chút. Loại anh trai hút máu em mà sống như vậy không thể trở thành người đàng hoàng đâu. Đều bị nuôi hỏng."Lam Chi nhíu mày, đang định đáp thì Lăng Tiêu đã lườm Lăng Kì Minh sắc lẹm.Không khí căng như dây đàn.Linh Đan gắp một miếng thịt, đưa qua cho "Tiểu Dư Nhi" ở bên kia, cô không muốn tham gia vào cái bàn cơm "hồng môn yến" ấy."Tiểu Dư Nhi" đối với Lam Chi và Linh Đan đều rất dịu dàng, cô bé nhanh chóng cảm ơn nhưng không ăn mà tập trung đút anh ăn.Anh trai trên giường thấy thế thều thào:"Mẹ..con không ăn nữa."Người đàn bà không tiếp bọn Lam Chi nữa mà chạy vội về phía con trai."Aida..phải ăn mới có sức. Con ráng ăn thêm chút nữa."Nói rồi bà quay sang tát "Tiểu Dư Nhi", quát:"Mày có việc đút anh ăn cũng không xong! Sao tao lại sinh ra cái loại vô dụng như mày?!"Chưa dừng ở đó, bà nắm lấy tóc cô bé, dụi thẳng vào tường, Tạ Vũ thấy thế chạy lại ôm "Tiểu Dư Nhi" vào lòng che chở. Mình bị dội vào tường cũng không để ýNgười đàn bà lúc ấy mới mắng một câu vô dụng rồi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz