Dụ Thụ (VânDuyên) [ Sắc, Sủng] COVER
15 LI HÔN
Y tá Du đã quá say, nghe tiếng cúp máy thì cũng mặc kệ, đặt chiếc điện thoại của Khánh Vân ở cái bàn gần đó, rồi tiếp tục nhảy nhót. – Hú, chúc mừng bác sĩ Nguyễn Trần ......– Đám cưới phải mời bọn tôi đó.....– Hú, bác sĩ Nguyễn Trần , tôi sẽ đi cho cô phong bì thật dày nha....haha......– Haha..........bác sĩ Nguyễn Trần , cái gì không hợp với mình thì phải biết từ bỏ, có được người vợ mới, phải hạnh phúc, thật hạnh phúc. – Chúc mừng.....– Chúc mừng bác sĩ Nguyễn Trần , chúc mừng bác sĩ Tăng. Nhân vật chính ngượng ngùng, nắm tay " vợ sắp cưới " cười tươi tắn. ******Khánh Vân tối hôm nay say quá nên không thể gọi về cho vợ, chỉ có thể nhắn cho nàng một tin chúc ngủ ngon. Nhưng hình như tin nhắn đó không được gửi thành công, vì người bên kia đã khóa nguồn điện thoại từ lúc nào. Kim Duyên cuộn người trong chăn, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Cái gì đang xảy ra vậy Khánh Vân ? Chị chán em ? Chán một người trẻ con như em ? Em lúc nào cũng chỉ biết mè nheo với chị, chẳng làm gì có ích cho chị cả. Chị cần một người vợ chính chắn hơn, thành đạt hơn em.Chị muốn li dị với em, mà em lại là người biết sau cùng. Sao hôm trước còn hát chúc em ngủ ngon ? Còn nói yêu thương em ? Nói nhớ em ? Nói đủ lời mật ngọt ? Em có đáng thương quá rồi không ? Được, chị đã chán rồi, thông báo bước thêm bước nữa với người chị yêu rồi, quyết định li hôn rồi. Em làm sao dám cấm cản chị đây ? Được. Li hôn. **********Sáng hôm sau, có thêm một chút trục trặc, sự là trong làng còn mười mấy người chưa được khám bệnh. Vì mấy hôm trước họ có việc trên thị trấn, không về kịp. Hôm nay họ gấp rút chạy về thì đoàn bác sĩ lại chuẩn bị về nước. Khánh Vân tạch lưỡi. Thôi ráng ở lại khám cho họ nốt buổi sáng rồi sẽ về. Sau mấy tiếng ròng rã, cuối cùng cũng xong. Khánh Vân trở về khách sạn, gọi cho nàng. – Alo......em à.......– Chị còn gì để nói ? – Bên kia, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, làm Khánh Vân lạnh lạnh sóng lưng. – Em ơi, chị xin lỗi......– Khánh Vân nghĩ rằng nàng giận vì mình về trễ nên vội vàng xin lỗi ngay. – Xin lỗi ? Một câu xin lỗi là xong ? Li hôn....hức....li hôn.... – Em nói cái gì vậy Kim Duyên ? Tại sao lại li hôn ? – Khánh Vân như không tin vào tai mình, có cần đến mức này không ? – Lí do, chị còn ở đó giả vờ...? Tôi nói li hôn thì li hôn mau đi.....hức....tôi chịu hết nỗi rồi........Tôi không cần chị nữa......LI HÔN MAU điiiiii..........– KIM DUYÊN, EM NÓI SAO CŨNG ĐƯỢC, NHƯNG CẤM EM ĐÒI LI HÔN. – Khánh Vân hét lên, tình cảm thiêng liêng, một khi đã trở thành vợ chồng, chắc hẳn có duyên từ kiếp trước, tại sao lại có thể nói hai chữ li hôn dễ dàng như vậy ? – Hm.... ai mới là người cần nói câu đó, tôi nói li hôn, li hôn, tôi muốn li hôn. – Nàng cười nhạt, từng lời nói ra là nước mắt rơi xuống không ngừng. – KIM DUYÊN, RÚT LẠI LỜI NÓI CỦA MÌNH, MAU ĐI. – Khánh Vân nắm chặt điện thoại, mắt ánh lên tia đỏ. Kim Duyên nở nụ cười chua chát, đã quyết định cưới vợ mới mà còn giả vờ yêu thương nàng. Rốt cuộc chị là người như thế nào vậy Khánh Vân ? – TÔI – NÓI - LI – HÔN– Được.........Ngày mai...........lập tức có đơn li hôn gửi về cho em. – Khánh Vân dùng tay quệt lấy dòng nước mắt nóng hổi mới trào ra bên ngoài khóe mi, nói bằng giọng hết sức bình tĩnh. Dứt câu, cô tắt máy. Kim Duyên, em hết cần tôi rồi sao ? Tại sao lại trở nên như vậy ? Tôi đã làm gì sai ? Bên ngoài, một thân ảnh somi đi vào. – Vân, về, ra sân bay mau đi. – À chị Phương, em không về Việt Nam. Em sang Anh một thời gian. Em sẽ gọi cho viện trưởng. – Em có việc sao ? Mấy ngày nay cứ trông tới trông lui để về mà. – Thu Phương đeo balô trên tay, còn cầm thêm balo của Ngọc Mỹ. – Nhưng bây giờ không cần nữa rồi. Cô buồn buồn lắc đầu dọn dẹp đồ đạc. Chợt nhớ gì đó, cô đưa cho Thu Phương hai túi lớn. Đều là quà cô mua cho những người cô yêu nhất. – Cái này chị đem về cho Kim Duyên hộ em, cái này cho Hoàng Yến và Minh Tú, còn có cafe em gửi ba mẹ chị uống lấy thảo nhé ! Thu Phương nhận lấy, không hiểu Khánh Vân bị cái gì nữa. Nhưng thôi, chuyện riêng của cô, không tò mò thêm. Thu Phương bước ra bên ngoài, đưa balô cho Ngọc Mỹ rồi tạch lưỡi, lắc đầu. Ngọc Mỹ nhìn vào trong rồi hỏi chị :– Ủa, sao Vân nó không về ? – Chị đâu có biết, nó bảo nó sang Anh làm gì đó. Thôi, khi nào ổn nó về ấy mà. Cả hai như vậy bước đi ra xe. Thật ra Thu Phương đã có một đời vợ, lại lấy nhầm một cô vợ ăn chơi, bòn rút tiền của chị. Chị quyết định li dị cô ta vào 3 tháng trước, dự định chuyến này về, đợi giữa năm sẽ cưới bác sĩ Dương Ngọc Mỹ về làm vợ. Bọn họ đã tìm hiểu hơn một năm rồi. Chị cảm nhận Ngọc Mỹ mới đúng là một nửa chị cần tìm. Khánh Vân ngồi bó gối ở trong phòng khách sạn, ôm mặt khóc nức nở. Đây là lần thứ hai cô khóc, là khóc cùng một người con gái cô yêu thương nhất. Khi cô còn nhỏ, cô té ngã khi chơi đá bóng, cô không khóc. Khi cô vào lớp 1, bạn bè trêu ghẹo cô, cô không khóc. Lớn hơn một chút, cô ham chơi, bị mẹ đánh cũng không khóc. Cô vì lo chơi mà trượt lớp 7, cô không khóc, tự hứa sẽ học hành chăm chỉ hơn. Cô đỗ vào trường đại học với điểm cao. Hạnh phúc như thế, vẫn không khóc. Nhưng khi chính tay cô nắm chặt tay nàng vào lễ đường, trao cho người ta chiếc nhẫn chứng minh tình yêu, thì cô lại bật khóc như một đứa trẻ. Khánh Vân ngồi dậy, đeo balo trên vai, đặt một vé đến Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz