ZingTruyen.Xyz

Du Hoang Luu Quang

Sau giờ cơm trưa, Hoàng Thiếu Thiên trở về phòng viết bản kiểm điểm, Lô Hãn Văn cũng ngoan ngoãn đi ngủ trưa, trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng mụ mụ và Dụ Văn Châu.

"Văn Châu, dì có thứ muốn cho con xem." Hoàng mụ mụ đơn giản nói, sau đó từ trong tủ dưới bàn lấy ra một tập hồ sơ đưa cho hắn.

Dụ Văn Châu nhận lấy hồ sơ, vừa mở ra liền ngây ngẩn, "Đây là..." Hắn tận lực chế an tâm tình đang nổi lên sóng lớn, bàn tay cẩn thận vuốt ve từng giấy tờ bên trong, có giấy xét nghiệm, có ảnh siêu âm, có cả ảnh chụp của Hoàng Thiếu Thiên, không khỏi hít sâu một hơi.

Hoàng mụ mụ dịu dàng nhìn xuống hồ sơ, "Đây là tư liệu quá trình Thiếu Thiên mang thai."

Từng món trong hồ sơ đều được bảo quản rất tốt, nhất là ảnh siêu âm thai nhi, Dụ Văn Châu nhìn nhóc con trong ảnh vẫn chưa hình thành trọn vẹn, nhớ tới dáng vẻ Hoàng Thiếu Thiên khi ấy liền không khỏi đau lòng khổ sở.

Thiếu Thiên...

"Ban đầu vốn là không định giữ lại, hẳn con cũng biết, Thiếu Thiên khi ấy cũng mới chỉ là một đứa nhóc, hơn nữa chuyện này còn ảnh hưởng tới tiền đồ của Thiếu Thiên về sau. Vốn mọi người đã bàn bạc kỹ càng, chỉ là tới trước hôm giải phẫu bỏ thai, nó liền hối hận... Khi ấy nó gắng gượng cười cười làm ra vẻ không có chuyện gì an ủi dì với chú, bộ dáng cậy mạnh khiến chúng ta đặc biệt đau lòng..."

"Chuyện này suy cho cùng cũng là lỗi của gia trưởng, không cẩn thận để mắt tới nó..." Hoàng mụ mụ khẽ thở dài, bà nhìn Dụ Văn Châu một chút, sau đó nói tiếp, "Nhưng nhờ chuyện này mới có Hãn Văn, cho nên mọi người cho dù đau lòng cũng không hề hối hận..."

"Dì hy vọng, sau này con có thể quý trọng hai người họ, giúp cho nhân sinh của cả hai trôi qua hạnh phúc an bình."

Dụ Văn Châu yên lặng nghe bà nói, ngồi thẳng người, thanh âm trịnh trọng chắc chắn, "Con sẽ, cảm ơn dì."

Con thề sẽ không bao giờ rời khỏi hai người họ nữa, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ bảo hộ hai ba con họ hạnh phúc chu toàn.

Hai người nói rất nhiều chuyện, về Hoàng Thiếu Thiên, về Lô Hãn Văn, giống như đối với họ, chỉ cần nhắc tới một trong hai người ấy, vĩnh viễn sẽ không hết chuyện để nói.

Dụ Văn Châu chủ yếu là ngồi nghe, nắm tay siết chặt, những gì hắn đã nợ Thiếu Thiên và hài tử, có trả cả đời này cũng không thể bù đắp được.

Hoàng mụ mụ nhìn ra tâm tư của hắn, lắc đầu một cái, "Con không cần phải cảm thấy hổ thẹn hay để ý quá nhiều, mọi chuyện đều đã là quá khứ, dì nói với con những chuyện này bởi vì con là người mà Thiếu Thiên yêu, là cha của Hãn Văn, con có quyền biết."

"Con hiểu." Dụ Văn Châu nhẹ nhàng mỉm cười, "Vì vậy con nhất định sẽ không để Thiếu Thiên và Hãn Văn sau này phải chịu ủy khuất khổ sở."

Khi Dụ Văn Châu về phòng, Hoàng Thiếu Thiên mới viết xong bản kiểm điểm gửi cho X lão sư, y đứng dậy duỗi tay duỗi chân hoạt động gân cốt, vừa vặn nhìn thấy Dụ Văn Châu tiến vào phòng.

"Sao vậy? Mẹ em không làm khó anh chứ?" Y thấy vẻ mặt Dụ Văn Châu có điểm không đúng, không khỏi lo lắng hỏi.

"Không có, dì đối với anh rất tốt." Dụ Văn Châu cong môi tiến lên một bước ôm lấy y, cúi xuống cần cổ đối phương cảm nhận hương quất cát trong veo ngọt ngào.

Đây là hương vị hắn nhớ nhung mê luyến suốt bảy năm qua, luôn luôn thường trực trong giấc mộng của hắn.

Hai người yên lặng ôm nhau, Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền đẩy Dụ Văn Châu ra, từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một cuốn album.

"Đúng rồi, cho anh xem cái này! Hắc lịch sử của bạn nhỏ Lô Hãn Văn bị Hoàng gia ghi lại!"

Dụ Văn Châu bị y chọc tới bật cười, đây là cái tên gì chứ?

Hai người ngồi xuống giường, Dụ Văn Châu ôm Hoàng Thiếu Thiên để y ngồi trong ngực mình, một bên lật cuốn album một bên nghe y giảng giải từng câu chuyện trong mỗi bức ảnh. Tất cả đều là quá trình trưởng thành của Lô Hãn Văn, trước đây hắn không thể tham gia, hiện tại Hoàng Thiếu Thiên đang tái hiện lại cho hắn chi tiết từng sự kiện.

"Anh nhìn tấm này, trang phục cừu nhỏ rất đáng yêu đúng không? Đây là bộ đầu tiên em mua cho Tiểu Lô, em vẫn nghĩ nó sẽ là bé gái, sau này có thể cột tóc hai bên siêu cấp đáng yêu. Hừ, tất cả là tại Trịnh Hiên miệng quạ đen, cuối cùng Tiểu Lô lại là con trai."

"Tiểu Lô hai tuổi nghịch ngợm cực kì, có lần nó làm hỏng mô hình của em, em hỏi nó là ai làm hỏng, nó liền chỉ vào xe đồ chơi nói là do xe, thanh âm nhí nha nhí nhảnh làm em giận không nổi."

"Có điều đôi khi cũng đặc biệt ngốc, lần trước em lấy chổi lông gà của mẹ muốn đánh nó, nó cũng đứng yên để em đánh một hồi, kết quả bị X lão sư thấy phạt viết kiểm điểm..."

"Anh lại cảm thấy Hãn Văn thực thông minh." Dụ Văn Châu lật sang một tấm ảnh khác, con trai của hắn dù ở thời điểm nào, góc độ nào, đang làm gì cũng đều đáng yêu, "Nó biết em không nỡ đánh nó đau."

Hoàng Thiếu Thiên hừ mũi, "Anh cho rằng nó tâm bẩn giống anh sao?"

"Anh có thể cho rằng đây là một lời khen không?" Dụ Văn Châu cong mi cúi xuống hôn y, Hoàng Thiếu Thiên cũng ngoan ngoãn thuận theo ôm lấy cổ hắn đáp lại, Dụ Văn Châu liền không khách khí nữa, trực tiếp đặt người xuống giường hôn môi.

Đúng lúc này, bạn nhỏ Lô Hãn Văn mới tỉnh ngủ theo thói quen chạy sang phòng ba ba, "Hoàng thiếu, cha!"

Hai người bị nó làm cho giật mình, Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng vội đẩy Dụ Văn Châu ra, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên.

Thấy hai người gần gũi thân mật như vậy, Lô Hãn Văn chớp chớp mắt ngây ngô hỏi, "Hai người đang muốn làm tình sao?"

Hoàng Thiếu Thiên bị câu hỏi của nó làm cho suýt sặc nước miếng, "Phi phi phi, con là trẻ con mà nói linh tinh cái gì vậy..."

"Đúng vậy ^^"

Hoàng Thiếu Thiên thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, vươn tay ngắt nhéo Dụ tâm tạng một hồi, tên này đang ở trước mặt hài tử nói hươu nói vượn gì đây?

"Hoàng thiếu lớn như vậy còn làm nũng với cha, thật ngốc!" Lô Hãn Văn đưa ngón tay bé xíu trạc trạc khuôn mặt nhỏ của chính mình, le lưỡi với y.

Hoàng Thiếu Thiên đen mặt, "Phi, ai làm nũng? Tiểu tử con đang ngứa da sao? Mau tới đây, đừng chạy!"

Y vừa ồn ào vừa giương nanh múa vuốt muốn đuổi tới túm lấy nhóc con kia, Lô Hãn Văn cũng không hoảng hốt, cười hì hì trốn sau lưng Dụ Văn Châu, còn hướng y làm mặt quỷ.

Ba người nháo loạn một hồi, trong phòng đều là tiếng cười vui vẻ hạnh phúc.

Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, Lô Hãn Văn ôm gối đứng trong phòng Hoàng Thiếu Thiên nhất định muốn ngủ cùng hai người, kết quả bị Hoàng Thiếu Thiên nắm lấy cơ hội chế nhạo một hồi.

"Ba ba lớn như vậy cũng cùng cha ngủ mà!" Lô Hãn Văn không phục phản bác lại.

Hoàng Thiếu Thiên vô lực, "Này... căn bản là không giống nhau..."

"Vì sao không giống nhau?"

Hoàng Thiếu Thiên nhất thời nghẹn lời, sao trước đây y không nhận ra nhóc con này kỳ thực rất tinh ranh đây?!

Dụ Văn Châu cười cười hòa giải, "Được rồi được rồi, chúng ta cũng ngủ... Hãn Văn con nằm ở giữa đi."

Tiểu tử hô to một tiếng "Vạn tuế!", nhanh như sóc nhỏ leo lên giường, "Vẫn là cha thật tốt, Hoàng thiếu quá hẹp hòi rồi!"

Hoàng Thiếu Thiên chọt chọt bàn chân nó, "Còn dám nói ba ba hẹp hòi, con quên ai nuôi con đến giờ sao?!"

"Ha ha ha Hoàng thiếu con sai rồi ha ha ha mau dừng mau dừng lại a..."

Dụ Văn Châu ngồi bên bàn đọc sách, trên giường hai đứa trẻ một lớn một nhỏ ôm gối chơi game, ánh đèn vàng nhạt êm dịu phủ xuống, cả căn phòng một mảnh ấm áp yên bình.

Lô Hãn Văn lại thua thêm một ván, không nhịn được mở miệng càu nhàu, "Hoàng thiếu cũng quá hung tàn, ngay cả trẻ con còn không chịu buông tha!"

Hoàng Thiếu Thiên cười đến đắc ý để lộ răng nanh nhỏ, "Đó là đương nhiên, ba ba của con làm gì cũng lợi hại!"

"Con nhất định sẽ đánh bại ba!"

"Hừ hừ, chờ thêm hai mươi năm nữa rồi nói tiếp!"

Dụ Văn Châu ôn hòa nhìn hai người đấu võ miệng, Hoàng Thiếu Thiên vừa vặn ngẩng lên chạm vào tầm mắt của hắn, hai người mắt đối nhìn nhau thật lâu, cho dù không cần nói tiếng nào, không gian vẫn phảng phất hương vị ngọt ngào tình ái.

Lô Hãn Văn nhìn trái nhìn phải, thành thật suy đoán, "Hai người lại đang yêu nhau sao?"

Hoàng Thiếu Thiên lập tức ho khan một tiếng dời đi tầm mắt, nhẹ nhàng gõ trán hài tử, "Con cả ngày nghĩ thất loạn bát tao gì vậy, còn không mau ngủ, mai phải dậy sớm."

Dụ Văn Châu khẽ cười, "Để anh tắt đèn."

"Được..."

Hắn quay đầu sang, một lớn một nhỏ bên kia rất hòa hợp dùng bốn con mắt sáng rực trong trẻo nhìn hắn, trong lòng không khỏi mềm mại như tan ra thành nước ấm.

Đều thật tốt.

Tắt đèn xong, Lô Hãn Văn ngoan ngoãn nằm xuống ôm lấy cổ Hoàng Thiếu Thiên hôn lên má y, "Ngủ ngon, Hoàng thiếu." Sau đó lại quay sang Dụ Văn Châu hôn hắn một ngụm, "Cha ngủ ngon."

Hoàng Thiếu Thiên cười cười giúp nó chỉnh lại chăn cẩn thận, "Ân, ngủ ngon."

Dụ Văn Châu vòng tay ôm cả hai người vào lòng, trong ngực ấm áp.

Hai bảo bối, ngủ ngon.


_ End Chương 31 _

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz