Chương 29
Lô Hãn Văn nghe có âm thanh lạ mới nhận ra Dụ Văn Châu đang đứng cạnh Hoàng Thiếu Thiên, nó chớp chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn chào một tiếng, "Thúc thúc."
Dụ Văn Châu tâm tình có chút phức tạp, vươn tay tới nhẹ nhàng xoa đầu nó, bàn tay vừa chạm vào mái tóc ngắn mềm mại hắn liền chân chính cảm nhận được cái gì gọi là quan hệ huyết thống. Cảm giác ấm áp từ tay chạm thẳng tới nơi mềm mại nhất cõi lòng hắn, hắn đột nhiên cảm thấy khóe mắt nóng bừng như muốn rơi lệ.
Hoàng Thiếu Thiên đứng ở bên cạnh nhìn hai người, đột nhiên nhớ tới bảy năm trước khi lần đầu y ôm Lô Hãn Văn trong tay, nếu lúc ấy Dụ Văn Châu cũng có mặt ở đó hẳn hắn cũng có những cảm xúc giống như y đã từng trải qua, hạnh phúc, căng thẳng, cùng một chút lo lắng không biết làm sao.
Lô Hãn Văn ngược lại cười hì hì cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt to tròn sáng rỡ, "Thúc thúc, chúng ta lại gặp rồi."
"Ừ, quả nhiên sao với lần trước cao thêm không ít." Dụ Văn Châu mỉm cười nhìn nó.
Lô Hãn Văn nghe hắn nói vậy vô cùng cao hứng, vui vẻ nhảy nhót quanh hai người, "Thật sao thật sao? Hoàng thiếu, thúc thúc nói con cao lên, ba ba có thấy con cao lên không?"
"Có có có, con cứ đắc ý đi, dù sao vẫn giống một viên bánh trôi tròn xoe như vậy." Hoàng Thiếu Thiên gõ gõ trán nó, sau đó đứng thẳng dậy chạm nhẹ vào vai Dụ Văn Châu, "Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào nhà."
Lô Hãn Văn vẫn còn líu ríu nói chuyện với Dụ Văn Châu, "Thúc thúc, chú sắp gặp bà ngoại cháu rồi, chú có hồi hộp không?"
Nó vẫn chưa biết tình huống hiện tại, thanh âm đều là ngây thơ hoạt bát, Hoàng Thiếu Thiên nghe nó trái một tiếng "thúc thúc" phải một tiếng "thúc thúc" không khỏi có chút nhức đầu. Đó không phải chính là lão cha con ngày đêm mong nhớ sao, y liếc nhìn Dụ Văn Châu một cái, nhận ra hắn quả nhiên vẫn là khuôn mặt bình thản dịu dàng, đối phương cũng vừa vặn nhìn đến y, độ cong trên môi tăng thêm một chút nữa, "Đương nhiên là hồi hộp, nhưng không phải còn có ba ba con sao?"
Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ mũi một chút, nhéo má Lô Hãn Văn, "Tiểu Lô con đây là đang hỏi vấn đề gì?!"
Bước vào phòng khách, Hoàng mụ mụ đang ngồi trên sofa xem ti vi, thấy ba người liền chậm rãi đứng dậy, "Về rồi sao?" Ánh mắt của bà dừng lại ở trên người Dụ Văn Châu, hoàn toàn không có ý che giấu.
Dụ Văn Châu đối mặt với nghiêm túc đánh giá của Hoàng mụ mụ vẫn không hề thất lễ, hắn tiến lên một bước đưa quà tới, "Con chào dì, con là Dụ Văn Châu, cũng là cha ruột của Lô Hãn Văn, lần đầu gặp mặt có chút quà mọn, hy vọng dì không chê."
Hoàng mụ mụ nhận lấy quà Dụ Văn Châu đưa tới, bên trong là đồ bổ, vừa không quá mức phô trương khách sáo cũng không qua loa có lệ, quả nhiên rất có tâm chọn lựa, "Khách sáo rồi, mau ngồi xuống đi, dì Triệu cũng sắp chuẩn bị xong cơm tối, lát nữa cậu ở đây cùng ăn cơm luôn."
Nói xong bà liền đứng dậy tiến vào phòng ăn xem cơm tối như thế nào.
Dụ Văn Châu quay đầu lại, Lô Hãn Văn đang đứng sững sờ tại chỗ. Nó như thú nhỏ bị dọa sợ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn rồi lại nhìn Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên ho khan một tiếng, "Con không phải muốn hắn làm cha con sao? Vừa vặn hắn chính là cha ruột của con, này xem như phù hợp với nguyện vọng của con đi?"
Tuy nói như vậy, song y hiểu rõ con trai nhà mình nhất, Lô Hãn Văn nhất định sẽ vui vẻ từ đáy lòng, nhưng mọi chuyện đột ngột như vậy, nhất định sẽ rất e ngại cùng tức giận đi.
"Không phải ba ba nói cha con bị Ma vương bắt đi ăn thịt rồi sao?" Đúng như dự đoán, Lô Hãn Văn bất mãn ồn ào.
"Ách... đó là trêu con, con sẽ không tin là thật chứ?" Hoàng Thiếu Thiên vô tội nhìn về phía Dụ Văn Châu, "Dụ thúc thúc chính là cha ruột của con, con còn chưa gọi cha sao?"
Dụ Văn Châu từng bước từng bước chầm chậm tiến về phía Lô Hãn Văn, trong lòng ngũ vị tạp trần, trăm mối cảm xúc ngổn ngang xen kẽ. Đây là con trai của hắn và Thiếu Thiên, chỉ cần nghĩ tới đây, trái tim hắn liền rộn lên cảm xúc, trong lòng cũng ấm áp lạ thường.
"Hãn Văn, cha..."
"Hừ, gạt người! Như vậy mọi người vẫn luôn biết, nhưng không ai nói cho con biết!" Lô Hãn Văn lùi về sau hai bước, mím môi nhìn hai người, sau đó xoay lưng chạy lên lầu.
Dụ Văn Châu muốn đuổi theo nó, lại bị Hoàng Thiếu Thiên cản lại, "Em hiểu nó, anh hiện tại để Tiểu Lô bình tĩnh chấp nhận một chút là được, bằng không chỉ là lưỡi thương chồng lên lưỡi thương mà thôi."
"Nhưng..." Đáy mắt Dụ Văn Châu lộ ra lo lắng bất an, Hoàng Thiếu Thiên tiến tới nhẹ nhàng hôn hắn, "Tin tưởng em."
Cảm xúc trong mắt hắn dần dần được trấn tĩnh an ổn lại, thần sắc nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm ôn nhu ban đầu, gật đầu, "Ừ."
Hoàng mụ mụ từ phòng ăn gọi vọng ra nhắc mọi người tới ăn cơm, sau khi Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu vào phòng ăn, Lô Hãn Văn mới chạy tới núp phía sau lưng bà, chờ hai người ngồi xuống liền chọn vị trí cách hai người xa nhất. Tuy vậy bữa cơm này cũng không có gì không hài hòa, thanh âm của Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ líu ríu không ngừng, Dụ Văn Châu tĩnh tại lại ôn văn khiến Hoàng mụ mụ vô cùng hài lòng, duy chỉ có Lô Hãn Văn tương đối yên lặng ngồi yên một chỗ ăn cơm, ăn xong liền trực tiếp lên lầu, Dụ Văn Châu ngay cả cơ hội gắp thức ăn cho nó cũng không có.
Ăn cơm xong, Hoàng Thiếu Thiên vào phòng tắm tẩy rửa một chút, trước khi đi còn nhắc nhở Dụ Văn Châu, "Anh nói chuyện với mẹ trước, chờ lát nữa đi dỗ Tiểu Lô sau."
"Ân." Đôi mắt hắn cong cong nhu hòa khiến Hoàng Thiếu Thiên hơi nhíu mi, "Anh đúng là rất bình tĩnh."
Dụ Văn Châu nắm lấy tay y, "Nào có, em xem tay anh đầy mồ hôi đâu."
Hoàng Thiếu Thiên bị hắn chọc cười, vỗ vỗ vai hắn một chút rồi tiến vào phòng tắm. Dụ Văn Châu trở lại phòng khách, Hoàng mụ mụ đang chuẩn bị lên lầu, vì bà đi lại có chút bất tiện, Dụ Văn Châu nhanh chóng bước tới đỡ bà, "Để con đỡ dì."
Hoàng mụ mụ cũng không từ chối, để Dụ Văn Châu đỡ mình trở về phòng.
"Tôi biết cậu có vài chuyện muốn hỏi, tôi cũng có mấy lời muốn nói." Hoàng mụ mụ nhìn Dụ Văn Châu, mặc dù tinh thần hắn khá tốt, song sắc mặt hình như có chút mệt mỏi, "Bất quá hôm nay mọi người đều vất vả, cũng nên đi ngủ sớm một chút, có gì để mai nói sau."
Bà đưa mắt về gian phòng đối diện, "Hãn Văn tuy hoạt bát hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng mới chỉ là một đứa trẻ, cũng sẽ biết giận dỗi làm nũng. Nó sẽ không giận quá lâu, hiện tại có lẽ cũng rất muốn nói chuyện với cậu. Con trai của tôi còn bị cậu nắm giữ, huống hồ nó là con trai cậu."
Dụ Văn Châu lễ phép mỉm cười, "Vâng, con biết rồi, cảm ơn dì."
Hắn đứng trước cửa phòng Lô Hãn Văn một hồi lâu, vẫn đang cân nhắc xem có nên gõ cửa hay không, cửa phòng đột nhiên bật mở, Lô Hãn Văn định bước ra liền bị Dụ Văn Châu đứng trước cửa làm cho giật mình sửng sốt mấy giây, "Ầm!" một tiếng đóng cửa lại. Có điều mấy giây sau cửa phòng lại hé mở, Lô Hãn Văn đảo tròn đôi mắt hệt như sóc nhỏ lén nhìn hắn, bộ dáng xem ra đã sớm không còn giận nữa.
Đáy lòng mềm mại, Dụ Văn Châu cúi xuống hỏi nó, "Hãn Văn, cha có thể vào không?"
Lô Hãn Văn gật gật đầu, Dụ Văn Châu đẩy cửa tiến vào phòng, nó đã leo lên giường ôm lấy khỉ bông vốn nằm một bên, còn kéo tủ đầu giường lấy ra một gói khoai tây chiên đẩy về phía hắn, "Cái này... cho chú..."
Dụ Văn Châu có chút bất ngờ nhận lấy khoai tây chiên, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nó, tóc hài tử mềm mượt dễ chịu hệt như tóc Thiếu Thiên, cảm xúc truyền đến thật tốt. Lô Hãn Văn để yên cho hắn xoa, nó cúi đầu nhìn xuống hai bàn chân nhỏ nhỏ ngắn ngắn của mình, nhỏ giọng, "Dụ thúc thúc... thật sự là cha của cháu sao?"
Dụ Văn Châu mỉm cười gật đầu, "Ân."
"Hoàng thiếu nói cha đã bị Ma vương bắt lấy ăn thịt, hừ hừ cháu thông minh như vậy đã sớm biết ba ba đang gạt cháu, nhất định là cha không thương cháu với ba ba nên ba ba mới lấy lý do như vậy gạt cháu..." Lô Hãn Văn hít hít mũi, khóe mắt đỏ bừng.
Dụ Văn Châu thấy nó như sắp khóc òa lên, trong lòng ẩn ẩn đau đớn, hắn ngồi xuống đối diện với tầm mắt của nó, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nhóc con, "Cha không phải không thương con với ba ba, chỉ là cha và ba ba phải tách ra, sau đó liền không tìm được hai người..."
"Nhưng lần trước ở thư viện chú còn đọc sách cho cháu lại làm như không quen biết cháu, đây rõ ràng là không thương cháu!"
"Thời điểm cha cùng ba ba tách ra, con còn nằm trong bụng ba ba, vì vậy cha không biết diện mạo con như thế nào... Xin lỗi..."
Tuy khi ấy hai người còn chưa nhận thức, nhưng liên kết huyết thống là thực, cảm giác thân thiết ấm áp khi ấy vẫn còn nguyên trong lòng hắn.
Lô Hãn Văn nghĩ nghĩ một chút, "Nhất định là ba ba lạc đường, Hoàng thiếu có lúc rất ngốc."
"Thiếu Thiên không ngốc chút nào, ba ba của con rất thông minh, người lạc đường là cha chứ không phải là ba ba..."
Quên đi tên cùng hình dáng của y... đây là chuyện mà cả đời Dụ Văn Châu không thể tha thứ cho mình, cũng không đáng được y tha thứ...
"Cháu cũng rất thông minh." Lô Hãn Văn chớp chớp mắt.
"Đúng vậy, Hãn Văn vô cùng thông minh."
Hai người đều thông minh, chỉ có hắn là hồ đồ ngây ngốc...
Lô Hãn Văn vặn vẹo bàn tay nhỏ nhắn, thanh âm thực nhẹ, "Này... Chú phải đáp ứng với cháu một điều kiện, cháu mới gọi chú là cha..."
"Ân, chuyện gì vậy?"
Đừng nói là một điều kiện, cho dù cả trăm cả ngàn điều kiện hắn cũng đáp ứng không do dự.
"Ước nguyện sinh nhật của cháu chính là hy vọng có người có thể ở bên quan tâm chăm sóc Hoàng thiếu, cháu biết ba ba vẫn luôn cô đơn cực khổ. Chú có thể hứa sau này sẽ đối xử với Hoàng thiếu thật tốt, nhất định không được bắt nạt Hoàng thiếu sao?"
Dụ Văn Châu ôn nhu lau những giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt nhóc con, thanh âm dịu dàng trịnh trọng như một lời tuyên thệ, "Nhất định, con tin tưởng cha, cha rất yêu thương ba ba của con, hai người đều là bảo bối còn quan trọng hơn sinh mệnh của cha, cho dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, cha vẫn sẽ bảo hộ hai người chu toàn."
Lô Hãn Văn mím mím môi, nước mắt lại càng rơi không ngừng, Dụ Văn Châu ôm nó vào ngực, nó vùi đầu trong ngực hắn, rốt cuộc không nhịn được òa khóc, "Oa oa oa... cha..."
Dụ Văn Châu khóe mắt chua xót, thanh âm cũng nghẹn ngào, nhẹ nhàng xoa lưng cho nó, "Cha ở đây."
"Cha."
"Ân."
"Oa oa, cha thật ngốc, lạc đường lâu như vậy... Con đều lớn rồi..." Lô Hãn Văn ôm cổ hắn, trước đây nó vẫn luôn hỏi Hoàng Thiếu Thiên cha nó đang ở nơi nào, chỉ là sau này sợ nhắc tới khiến y buồn nên nó không hỏi nữa.
"Đúng vậy, đều là lỗi của cha, do cha thật ngốc, xin lỗi con..."Động tác của Dụ Văn Châu run rẩy, có chút không đè nén được xúc động trong lòng.
Xin lỗi, vì đã không ở bên hai người lâu như vậy...
Xin lỗi...
"Cha đừng khóc, Hãn Văn cũng không khóc, nếu không Hoàng thiếu nhìn thấy, ba ba nhất định sẽ khóc." Lô Hãn Văn vươn bàn tay nhỏ lau đi ướt át nơi khóe mắt hắn.
"Ân, chúng ta sẽ luôn làm cho ba ba thật vui vẻ."
Trước đây cha không thể cùng ba ba nhìn con lớn lên, để hai người chịu nhiều ủy khuất như vậy, sau này tất cả thời gian của cha đều là dành cho hai người.
Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng Lô Hãn Văn, Dụ Văn Châu đang ngồi bên giường, trên tay là cuốn "Nghìn lẻ một đêm" để mở.
"Ngủ rồi?"
"Ân."
Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng bất mãn, "Vì sao em muốn dỗ nó ngủ thì phải mở phim kinh dị, mà anh chỉ cần đọc truyện cổ tích là được rồi?"
Dụ Văn Châu buồn cười, nắm tay y kéo y ngồi lên đùi mình, "Em xem, mũi Tiểu Lô rất giống anh đúng không?"
Hoàng Thiếu Thiên liếc nhìn hắn, không phục, "Rõ ràng mũi ưng của em càng soái hơn."
"Mắt giống em, mũi đương nhiên sẽ giống anh." Dụ Văn Châu đưa tay xoa xoa chóp mũi y, sau đó đau lòng vuốt đuôi mi đối phương, "Mắt em đỏ, đã khóc hay sao? Ban nãy anh và Tiểu Lô nói chuyện em nghe được rồi?"
Hoàng Thiếu Thiên tránh né tay hắn, quay đầu nhìn hướng khác, "Ân."
Dụ Văn Châu nắm chặt tay y, "Sau này em sẽ không phải rơi nước mắt thêm một lần nào nữa, nhất định!" Có anh ở cạnh em rồi, anh nhất định sẽ khiến nhân sinh của em mỗi ngày đều trải qua hạnh phúc vui vẻ, khoái nhạc an yên.
Hoàng Thiếu Thiên "Dừng!" một tiếng, ghét bỏ nhìn hắn, "Em đường đường là đại nam nhân, đâu phải trẻ con mà khóc tới khóc lui." Sau đó tháo kính của Dụ Văn Châu xuống, vuốt quanh viền mắt hắn, "Anh đi tắm rửa đi, em lấy quà cho Tiểu Lô. Năm nay không giả làm ông già Noel nữa, sau này còn nhiều cơ hội, anh không ngủ sớm ngày mai sẽ thực sự bị đưa đi làm quốc bảo đây."
Dụ Văn Châu gật đầu, cúi xuống hôn lên trán Lô Hãn Văn một chút rồi rời đi. Hoàng Thiếu Thiên xuống dưới nhà lấy quà Noel của Lô Hãn Văn giấu trong sân lên nhét vào chiếc vớ nhóc con treo ở đầu giường, cũng nhẹ nhàng hôn xuống trán của bảo bối nhà mình, "Merry Christmas! Ngủ ngon, tiểu thiên sứ."
Y và Dụ Văn Châu ngủ trong phòng y, trong phòng không mở đèn. Thời điểm Hoàng Thiếu Thiên đang mơ mơ màng màng, Dụ Văn Châu tiến đến lật chăn lên giường, từ phía sau cẩn thận ôm lấy y, chỉ trong chốc lát liền hô hấp đều đều.
Hôm nay hắn quả thực rất mệt mỏi.
Hoàng Thiếu Thiên mở mắt, nhìn chằm chằm dung nhan tuấn dật của Dụ Văn Châu, có chút ngẩn người.
Không ngờ Dụ Văn Châu cũng đột nhiên mở mắt, mỉm cười hỏi y, "Anh rất đẹp sao?"
"Phi! Sao anh còn chưa ngủ? Mau ngủ mau ngủ!!!" Hoàng Thiếu Thiên thẹn quá hóa giận.
"Em không ngủ được?"
"Ưm, có một chút."
"Vậy để anh hát cho em dễ ngủ."
Dụ Văn Châu hôn lên mi mắt y, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng ái nhân, thanh âm của hắn trầm khàn ôn nhu vây quanh Hoàng Thiếu Thiên tựa như bảo hộ, Hoàng Thiếu Thiên cõi lòng dần an tĩnh trở lại, nằm trong ngực hắn từ từ nhập mộng, bên tai là Dụ Văn Châu nhẹ giọng ngâm nga.
"Tiểu bảo bối mau mau ngủ
Ở trong mộng đã có anh đi cùng
Cùng em vui cười, cùng em mỏi mệt
Đã có anh gắn bó kề bên
Tiểu bảo bối mau mau ngủ
Em sẽ mơ tới anh nhiều lần
Có anh ở, mộng thêm đẹp đẽ
Mộng tỉnh rồi, cũng vẫn an tâm
Hoa rơi theo dòng nước
Nắng rạng tuyết sẽ tan
Nở nụ cười trên môi rạng rỡ
Lén giấu đi giọt lệ tương tư
Chim bồi hồi giữa núi
Cây cỏ tràn sắc xuân
Rộn ràng quyến luyến lui đi
Dư âm vương lại làm người tương tư
Mắt trong mờ mịt ngây ngô
Có ai đáng giá cho em bận lòng
..."
_ End Chương 29 _
Khi nào chăm hơn mỗ sẽ bù tiếp phần lời bài hát ._.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz