Drop Trao Em Ca Trai Tim Nghe Da Hi
Edit: Vong Cơ
Hôm nay Lục Chẩm Tuyết mới chuyển đến đây, còn lý do tại sao thì, đương nhiên là vì Lâm Cảnh. Ngày tiếp theo là cuối tuần, đã vào đông nên thời tiết khó có được lúc tốt. Sáng sớm, trợ lý Tiểu Triệu đã nhấn chuông cửa, “Tứ tiểu thư, cô mau mở cửa đi.”Lục Chẩm Tuyết vội vàng chạy ra mở cửa, trợ lý Tiểu Triệu trong ngực ôm một vali hành lý lớn, là đồ của Lục Chẩm Tuyết.Lục Chẩm Tuyết tới ôm lấy, một bên đi đến phòng khách, một bên hỏi, “Đồ còn nhiều không?”Trợ lý Tiểu Triệu: “Không nhiều lắm, bên dưới còn hai cái vali như vậy nữa, bây giờ tôi đi lấy.”Tiểu Triệu là trợ lý của Lục Nam Kinh, vừa lúc là cuối tuần, bị Lục Chẩm Tuyết mạnh mẽ kéo đi giúp cô chuyển nhà.Ngày hôm qua cô nói đến chuyện chuyển nhà, Lục Nam Kinh tò mò hỏi cô, “Đang êm đẹp, tự nhiên chuyển nhà làm cái gì?”Lục Chẩm Tuyết nào dám nói sự thật với Lục Nam Kinh, nếu anh biết cô muốn đi trêu chọc Lâm Cảnh, không chừng sẽ mắng cô gây chuyện. Vì thế cô tùy tiện trả lời cho có lệ, “Gần đây viết bản thảo không thuận lợi, muốn thay đổi một chút để tìm linh cảm thôi.”Lục Nam Kinh cũng không hoài nghi, bởi vì anh cuối tuần phải đi công tác, việc giúp cô dọn nhà liền giao cho trợ lý.Lục Chẩm Tuyết đứng ở cửa, nói với Tiểu Triệu đang đi đến thang máy, “Cậu chậm một chút, không cần vội, tôi chờ được.”“Vâng.” Tiểu Triệu đồng ý, đi vào thang máy.Khu dân cư này là một trong những khu bất động sản của Lâm Cảnh, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, là nơi tấc đất tấc vàng. Tuy nằm ở trung tâm thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, khung cảnh đặc biệt tốt.Tối hôm qua ngủ, thế mà lại không nghe được bất cứ âm thanh ồn ào náo, đối với loại người coi ngủ là mạng sống như Lục Chẩm Tuyết thì không còn gì tốt hơn.Cô dựa vào cửa chờ Tiểu Triệu dọn đồ lên, cúi đầu chơi di động.Cô đăng nhập Weibo, mở ra trò chơi được thiết kế trong đó chơi một lát, lại đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâm Cảnh đang nghe điện thoại mở cửa đi ra.Cô lập tức tươi cười chào hỏi, “Lâm tổng, sớm a.”Đối với sự nhiệt tình của Lục Chẩm Tuyết, Lâm Cảnh mặt không biểu tình liếc nhìn cô một cái, trực tiếp ngó lơ cô đi về phía thang máy.Biểu tình của hắn lạnh như băng, hoàn toàn coi cô như không khí. Lục Chẩm Tuyết lại không tức giận, cô ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, dựa vào cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn bóng lưng Lâm Cảnh, khóe môi hàm chứa cười, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, không biết đang suy nghĩ gì.Suốt một tuần, Lục Chẩm Tuyết mỗi sáng đều đứng ở cửa chờ Lâm Cảnh, đợi khí hắn mở cửa ra ngoài liền cười khanh khách chào buổi sáng.Vẫn như thường lệ, Lâm Cảnh mặt lạnh băng đi qua cô, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn.Nhưng Lục Chẩm Tuyết lại không nhụt chí, cô còn cảm thấy chơi rất vui nha. Cô muốn xem xem đến khi nào Lâm Cảnh mới phản ứng lại cô.Rốt cuộc cô kiên trì mỗi ngày chào buổi sáng với Lâm Cảnh được nửa tháng. Hôm nay vẫn như thường lệ, Lâm Cảnh mặt lạnh lùng lướt qua cô. Nhưng mà cửa thang máy đã mở được một lúc cũng không đi vào, mà bỗng nhiên xoay người lại, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn cô, lạnh giọng hỏi, “Lục Chẩm Tuyết, cô muốn chơi trò gì đây?”Lục Chẩm Tuyết hỏi, “Tôi làm sao à?”Lâm Cảnh tựa như đã mất kiên nhẫn, ấn đường nhíu lại, lạnh giọng cảnh cáo cô, “Lục Chẩm Tuyết, đừng diễn trò trước mặt tôi, tôi không hề có hứng thú gì với cô. Có đem hết chiêu bài của cô ra cũng không có tác dụng đâu.”Lục Chẩm Tuyết sửng sốt một chút, không tức giận mỉm cười, cô chỉ đơn giản nói thẳng vấn đề với Lâm Cảnh, “Chúng ta đánh cược một chút, nếu một ngày nào đó anh thích tôi thì làm thế nào?”Lâm Cảnh ánh mắt đen nhánh, lạnh lùng nhìn cô một cái, một từ cũng không nói, xoay người trực tiếp đi vào thang máy.Lục Chẩm Tuyết biết hắn lười nói chuyện với cô, đối với sự lạnh nhạt của Lâm Cảnh một chút cũng không để ý.Chơi thật vui!!!Cô dựa vào cạnh cửa, nhìn cửa thang máy dần khép lại, khóe môi cười cong cong, xinh đẹp giống tiểu hồ ly.Từ hôm nói thẳng tâm tư cho Lâm Cảnh biết, Lục Chẩm Tuyết càng không có cố kỵ.Sáng sớm hôm sau, cô cố ý trang điểm thật xinh đẹp, gõ cửa căn hộ đối diện.Chuông cửa vang lên hai tiếng, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân.Lục Chẩm Tuyết đứng chờ ở bên ngoài, thời điểm cửa được mở ra, khóe môi cô cong lên một đường xinh đẹp, tươi cười chào hỏi Lâm Cảnh, “Chào buổi sáng, Lâm tổng.”Trước cửa, Lâm Cảnh mặc một áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen, tựa hồ đang chuẩn bị đi ra ngoài.Áo sơ mi không giống ngày thường, hai cúc trên còn chưa cài vào, làm cho hắn lại thêm vài phần lười biếng cấm dục.Hắn dường như không biết là cô, sắc mặt lạnh lùng, “Có việc gì?”Lục Chẩm Tuyết trong tay ôm hộp cơm, cười nói, “Anh chắc hẳn còn chưa ăn sáng, tôi vừa làm một phần, có muốn cùng nhau ăn hay không?”Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô, tựa hồ muốn đem cô nhìn thấu, muốn nhìn xem cô đang muốn chơi trò gì.Lục Chẩm Tuyết hào phóng cho hắn nhìn, mỉm cười hỏi hắn, “Nhìn đủ chưa? Thế nào, có phải bỗng nhiên phát hiện tôi rất xinh đẹp hay không?”Lâm Cảnh hơi ngẩn ra, ấn đường nhíu lại, không nghĩ tới cô có thể nói ra câu không biết xấu hổ như vậy.Lục Chẩm Tuyết biết mình xinh đẹp, cũng chẳng cần mặt mũi gì nữa, nói cô cậy sắc đánh người cũng không sai.Cô hỏi Lâm Cảnh, “Anh có người mình thích rồi à? Nếu không có, tôi theo đuổi anh nhé.”Lâm Cảnh lạnh mặt nhìn cô, “Tôi nói có?”Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, “Tôi đã tìm hiểu rồi, không có.”Lâm Cảnh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, lạnh giọng, “Cho dù không có, tôi cũng không có hứng thú với cô."Lâm Cảnh nói xong, trực tiếp phanh một tiếng đóng cửa lại.Lục Chẩm Tuyết lại bị nhốt ở bên ngoài, nhưng mà cô vẫn như cũ không có tức giận.Cô sớm đã dự tính được, nếu Lâm Cảnh dễ theo đuổi như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Cô nhìn cánh cửa đang đóng chặt, khóe môi cong lên cười, ôm hộp cơm xoay người trở về nhà.Từ sau ngày hôm nay, cô cũng chưa gặp lại Lâm Cảnh. Cô không biết hắn đi công tác, chỉ nghĩ hắn phiền chán mình nên trực tiếp dọn đi rồi. Cô cũng không thèm để ý, vừa hay cô cũng cần yên tĩnh xử lý công việc.Cô nộp xong bản thảo đã là tháng ba, liền dự định trở về Giang thị thăm mọi người. Hôm đó ở nhà ông nội, lúc ăn cơm, mẹ Lục một bên lấy cho cô một chén canh, một bên nói, “A Tuyết, con lần này trở về thì ở lâu thêm một chút. Mấy ngày nữa ông ngoại con đến hồ nước câu cá, không phải lần trước con la hét muốn ăn cá nướng sao, lần này có thể ăn thoả thích.”“Được ạ, con còn chưa muốn trở về.” Lục Chẩm Tuyết mới vừa giao xong bản thảo, có thể nghỉ dài hạn. Tháng ba ở Giang thị rất ấm áp, hoa đào bên sông cũng đã nở rộ. Vừa đến mùa xuân, kí ức lúc nhỏ không nhịn được mà ùa về, khoảng thời gian ấy làm cô hồi tưởng.Lục Chẩm Tuyết ở nhà nhàm chán không có việc làm, nằm trên chiếc ghế bập bênh để trong sân, vừa lắc lư ghế vừa tắm nắng.Ngày đó cô đi dạo quanh sông đào, nhìn hoa nở khắp một vùng, nhớ tới khi còn nhỏ mấy anh chị em bọn họ theo ông nội chạy bộ quanh sông.Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt một cái bọn họ từ một đám củ cải nhỏ, bây giờ đều đã trưởng thành.Phong cảnh quanh sông một chút cũng không thay đổi, ông lão bán kẹo hồ lô mấy chục năm vẫn còn đó, bán hương vị chính tông của hồ lô ngào đường.Cô nhớ khi còn nhỏ Lục Dao thích ăn nhất chính là cái này, nhưng thím tư lại không cho cô bé ăn, cô bé liền tự mình ăn vụng, kết quả là bị sâu răng, đi khám nha sĩ trở về liền ở cửa khóc lớn, nói mình từ giờ không bao giờ ăn kẹo hồ lô nữa.Kết quả quay đầu đã quên đau, mỗi lần nhìn trên bàn có kẹo đường, không tự chủ được mà bỏ vào túi áo.Lục Chẩm Tuyết nhớ tới chuyện đó, bỗng nhiên muốn trở lại tuổi thơ một chút. Cô đi đến gốc cây đa, hỏi ông lão mua một xiên hồ lô.Ông lão bán kẹo hồ lô nhận ra cô, hiền từ mà cười rộ lên, nói, “ Này không phải nha đầu Lục gia sao, nhiều năm không gặp, đã lớn như vậy rồi.”Lục Chẩm Tuyết cười, “ Đúng là cháu ạ. Thân thể ông dạo này thế nào ạ?”Ông lão lấy cho cô một xiên, nói, “Còn tốt còn tốt, ông nội cháu thì sao, thân thể còn tốt chứ?”"Vẫn tốt ạ, mỗi ngày đều đến công viên đánh thái cực quyền.”“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ông lão cười hiền từ, lấy cho Lục Chẩm Tuyết xiên lớn nhất, “Cái này bọc nhiều đường, rất ngọt.”Lục Chẩm Tuyết cười, cầm lấy xiên kẹo, “Cảm ơn ông.” Cô đứng dậy trả tiền, lại nói, “Ông phải giữ gìn sức khỏe nha.”“ Được, cháu yên tâm đi.”Lục Chẩm Tuyết tạm biệt ông lão, tìm một quán cà phê cạnh sông đào ngồi xuống uống trà.Cô chụp một bức ảnh sông đào, cùng với ảnh chụp kẹo hồ lô, gửi vào trong nhóm chat của mấy người anh chị em.Lục Dao đang đóng phim ở phim trường, thời gian nghỉ ngơi đang ôm di động lướt web, nhìn trong nhóm chat được gửi đến hai ảnh chụp, cô lập tức kêu lên, [ A...a...a... Chị thế mà lại về nhà. ]A Tuyết: [ Thời tiết mấy hôm nay ở Giang thị không tốt lắm. ]Lục Dao chụp một bức ảnh nơi cô ấy đang quay, cát vàng vạn dặm, hoàn cảnh quả thực quá gian khổ. Cô nàng khóc thầm nửa ngày, ủy khuất nói nhớ nhà.Lục Chẩm Tuyết vừa cười vừa gõ chữ: [ Chị sẽ giúp em ăn hai xiên kẹo luôn nhé. ]A Dao: [ huhuhu, em muốn ăn, chị có thể gửi cho em không? ]LNJ: [ Gửi nước đường cho em uống? ]A Dao: [ …… ]Lục Chẩm Tuyết nhìn bọn họ trêu nhau đến phát cười, trực tiếp gửi hàng loạt biểu cảm hahahaha đến.Cô ngồi ở bờ sông ngắm cảnh gần hết một buổi chiều. Buổi sáng ngày hôm sau, cô cùng mẹ Lục đến nhà ông ngoại.Nói đến ông ngoại, ông là người biết cái sinh hoạt của người nhất. Ông không thích ở trên thành phố, tự mình về quê mua một căn biệt thự, phía trước là vườn hoa, mặt sau là vườn rau, mỗi ngày không phải câu cá thì chính là đi chăm sóc vườn rau, cuộc sống hằng ngày miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.Lúc Lục Chẩm Tuyết đến nơi, anh họ cô đang cầm lưới đánh cá từ trong nhà đi ra, vừa thấy Lục Chẩm Tuyết đến đã gọi cô, “A Tuyết, lại đây đi xem đánh cá!”Lục Chẩm Tuyết nhảy xuống xe, “ Được.”Cô chạy tới chỗ anh họ cầm lấy xô nước, đi cùng nhau đến bờ sông.Mẹ Lục ở phía sau kêu lớn, “Cẩn thận một chút, đừng ngã xuống sông.”“Con biết rồi!”Mẹ Lục nhìn bóng dáng con gái lắc đầu, nhịn không được cười.Lục Chẩm Tuyết tuy rằng là tứ tiểu thư Lục gia, nhưng tính cách lại rất tốt, một chút tính tình đại tiểu thư cũng không có, không làm nũng nịnh hót, học vấn đều ở loại xuất sắc.Nhưng cô cũng không phải là người dễ chọc, chọc tới cô, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua.Lục Chẩm Tuyết chạy ra bờ sông xem cậu và mấy người anh họ bắt cá.Vùng ngoại thành không khí rất tốt, mùa xuân nắng gió ấm áp, gió nhẹ thổi mang theo mùi hương.Lục Chẩm Tuyết ngồi xổm trên bờ nhìn bọn họ vớt cá, cậu hai cười với cô, “A Tuyết, lát nữa cháu muốn ăn cá gì?”Lục Chẩm Tuyết cười nói, “Gì cũng được ạ, cháu không kén ăn.”Cậu cả lại gọi cô, “A Tuyết, cháu trở về lấy giúp cậu cái lưới đánh cá mới, cái này không dùng được nữa rồi.”“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết đáp lời, đứng dậy chạy về nhà.Người trong nhà hiện tại đều ở bờ sông xem đánh cá, mẹ Lục cũng cùng bà ngoại lên vườn trồng rau, trong nhà lúc này không có người, cửa nhà cũng khoá.Lúc Lục Chẩm Tuyết từ bờ sông trở về, nhìn thấy có người đang đứng trước cửa nhà ấn chuông.Cô đi đến, “Có việc gì sao?”Đối phương ăn mặc tây trang nhã nhặn, thoạt nhìn là một người đàn ông quy củ. Anh ta vừa nghe thấy có tiếng người thì lập tức xoay người lại, lễ phép nói, “Xin chào, chuyện là thế này, xe chúng tôi đang chạy trên đường thì xảy ra vấn đề, muốn hỏi tiểu thư cho chúng tôi mượn dụng cụ kiểm tra một chút.”Lục Chẩm Tuyết theo bản năng nhìn về chiếc xe phía sau. Hình như là hỏng thật, cô liếc nhìn xuống ghế sau, người ngồi trong xe thế mà lại là Lâm Cảnh.Lâm Cảnh cũng nhìn thấy cô, nhưng sắc mặt vẫn như cũ lạnh băng, mắt nhìn phía trước, căn bản không muốn nhìn cô.Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh mới nhớ tới một thời gian dài bọn họ không có gặp nhau.Sau sự việc lần trước cô cũng chưa một lần gặp lại hắn, nhưng mà cô cũng không vội, giao bản thảo xong liền trở về Giang thị, trong khoảng thời gian này vẫn luôn đợi cơ hội gặp mặt. Nếu tính một chút thì đã được một tháng.Lục Chẩm Tuyết mỉm cười tiến đến, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ cửa xe, cùng Lâm Cảnh chào hỏi, “Lâm tổng đã lâu không gặp, anh có nhớ tôi hay không?"Lâm Cảnh sắc mặt trầm xuống, quay mặt lại lạnh lùng nhìn cô.Lục Chẩm Tuyết đối với ánh mắt dò xét của hắn lập tức thanh minh, “ Lần này tôi thật sự không có ý tiếp cận anh.” cô chỉ chỉ phía sau, “Đó là nhà ông ngoại tôi.”Trợ lý Tiểu Dương thấy vị tiểu thư xinh đẹp này cùng ông chủ nhà mình nói chuyện, anh ta vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến lên, “Lâm tổng, ngài quen vị tiểu thư này sao?”Lục Chẩm Tuyết cười nói, “Đương nhiên quen, chúng tôi là hàng xóm.”Tiểu Dương kinh hỉ nói, “ Vậy thì tốt quá. Không biết nên xưng hô với cô thế nào?”“Tôi họ Lục.”“Lục tiểu thư, nhà cô có dụng cụ sửa xe hay không, có thể cho chúng tôi mượn một chút không? Ở đây cách xa nội thành, gọi điện thoại kêu nhân viên đến sửa xe cũng mất nhiều thời gian.”Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, nói, “Đương nhiên nhiên có thể, tôi còn quen biết một người sửa xe nữa.”“Thật vậy sao, thế thì tốt quá, cô có thể——”“Nhưng mà——” Lục Chẩm Tuyết không chờ Tiểu Dương nói hết lời, cô nhìn về phía Lâm Cảnh, ghé vào cửa sổ xe, trong ánh mắt hàm chứa cười, nhìn Lâm Cảnh nói, “Cầu xin tôi đi.”Lâm Cảnh giương mắt nhìn cô, ánh mắt này lạnh đến nỗi có thể giết người.Lục Chẩm Tuyết một chút cũng không sợ, khoé môi mỉm cười tiếp tục nói, “Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi liền giúp anh tìm người sửa xe."Lâm Cảnh nhìn cô, một lúc sau lại lạnh lùng dời mắt, phân phó trợ lý, “Gọi điện thoại cho nhân viên sửa xe.”Trợ lý Dương “A” một tiếng, anh ta khó xử nói, “Chỉ sợ sẽ phải đợi lâu, chi bằng——”Anh ta còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lâm Cảnh, làm anh ta sợ tới mức im bặt, vội vàng lấy di động ra gọi điện cho nhân viên sửa xe.Lục Chẩm Tuyết vẫn dựa vào cửa sổ, trong mắt mang theo ý cười nói với Lâm Cảnh, “Ở đây cách nội thành rất xa, nhân viên sửa xe muốn tới đây cũng phải mất ít nhất hai giờ. Chỉ cần anh cầu xin tôi, tôi có thể suy nghĩ nha.”Lâm Cảnh lạnh lùng liếc cô, “Cô cảm thấy có khả năng sao?”Lục Chẩm Tuyết sửng sốt một chút, cô há miệng định nói gì đó thì có tiếng gọi, “A Tuyết? Con đang nói chuyện với ai đó”Lục Chẩm Tuyết đứng thẳng người dậy, "Mẹ——”Mẹ Lục vừa từ vườn rau trở về, trên tay còn xách theo một túi rau xanh. Bà từ xa nhìn thấy con gái đang nói chuyện với người ta, đi đến gần mới phát hiện người này là Lâm Cảnh. Bà có chút kinh ngạc, “Lâm tổng?”Mặc kệ thế nào, dù sao cũng là trưởng bối, lễ phép cơ bản Lâm Cảnh vẫn có, hắn nhìn mẹ Lục Chẩm Tuyết đang đi đến, lễ phép nói, "Chào dì." Mẹ Lục hoà ái tươi cười nói, " Cháu đến đây công tác sao? Làm sao lại đỗ xe ở chỗ này?"Lâm Cảnh, “Bên này có cái hạng mục, cháu đến đây xem một chút.”“À à.” mẹ Lục kỳ thật cũng không biết nên nói gì, vốn dĩ cũng không quá thân quen, hơn nữa Lâm Cảnh vừa mới từ hôn con gái bà, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.Nhưng mà chuyện hôn sự bà cũng không để trong lòng. Dù sao cũng là trưởng bối định ra hôn ước, thời đại bây giờ không muốn cũng là điều bình thường.Bà nhìn thời gian cũng đã sắp đến giờ cơm trưa, nhìn Lâm Cảnh nói, “Tiểu Cảnh cháu cũng chưa ăn cơm phải không. Nếu không ở lại ăn cơm cùng chúng ta?”“Không cần đâu dì.”“Không có gì đâu, chỉ là bữa cơm bình thường thôi.” mẹ Lục nhiệt tình nói, “Vừa lúc cậu của A Tuyết đang đi đánh cá, giữa trưa dì làm món cá om cay cho cháu.”“ Thật sự không cần đâu dì, lát nữa cháu còn có việc, phải đi ngay.”
“A? Phải đi ngay sao?”Lâm cảnh vâng một tiếng, gật đầu.Trợ lý Dương lúc này cũng đã nói chuyện xong với bên kia, “Lâm tổng, đã liên hệ với nhân viên, bọn họ sẽ lập tức tới đây.”Lâm Cảnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.Mẹ Lục nghe thấy chữ nhân viên, vội hỏi “Làm sao vậy? Xe bị hỏng rồi sao? Nhưng mà ở đây khá xa nội thành, chờ bọn họ đến cũng phải mất hai giờ.”Bà nói lại nhớ tới cái gì đó, vội kêu Lục Chẩm Tuyết, “A Tuyết, còn sang hàng xóm nhìn xem Tiểu Đinh có nhà hay không, nhờ thằng bé đến đây nhìn xem.”Lục Chẩm Tuyết không quá tình nguyện, hắn ta còn chưa có cầu xin cô.“Mau đi đi, đừng thất thần nữa.”Lục Chẩm Tuyết bị mẹ Lục thúc giục đi tìm người, không có biện pháp nào đành phải không tình nguyện mà đi tìm.Lúc đi đến nhà hàng xóm, Đinh Húc mới từ gầm xe chui ra.Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, giơ tay hô, “Anh Đinh Húc!”Đinh Húc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Lục Chẩm Tuyết liền tươi cười, “A Tuyết, em về lúc nào vậy?”“ Vừa mới hôm nay thôi ạ.” Lục Chẩm Tuyết nhìn vào trong sân, hỏi “ Hiện tại anh có rảnh không? Giúp xem sửa xe với."“Có! Em chờ một lát, anh đi lấy thùng dụng cụ." Nói xong liền xoay người vào trong nhà.Lâm Cảnh phiền chán dựa vào thân xe, đôi tay cắm ở túi quần, hơi rũ mắt nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ gì.Thẳng đến lúc nghe Tiểu Dương kích động mà hô lên, “Lục tiểu thư trở lại rồi!” Hắn không tự giác mà nhíu mày, nhìn Lục Chẩm Tuyết đang đến gần.Trong tay cô cầm củ khoai nướng, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi đang xách thùng dụng cụ. Hai người vừa nói vừa cười đi đến bên này.Hắn lạnh nhạt nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.Vừa lúc điện thoại kêu, hắn cầm điện thoại đi ra chỗ khác nghe máy.Lục Chẩm Tuyết mang Đinh Húc lại, nói, “Anh Đinh Húc, chính là chiếc xe này, anh nhìn thử một chút xem.”“ Được, không thành vấn đề.” Đinh Húc cười, anh ta đem thùng dụng cụ đặt trên mặt đất, mở động cơ xe ra kiểm tra, nói với Lục Chẩm Tuyết, "A Tuyết, lấy đèn pin cho anh.”“Dạ.” Lục Chẩm Tuyết ngồi xổm xuống, tìm đèn pin ở trong thùng, cô cầm lấy đứng bên cạnh Đinh Húc soi cho anh ta.Đinh Húc một bên sửa xe, một bên chỉ huy Lục Chẩm Tuyết, “Chiếu qua bên này một chút.”“Bên nào?”“Bên này, hướng sang phải một chút.”Lục Chẩm Tuyết giúp Đinh Húc chiếu sáng, hai người dựa vào nhau rất gần, đầu cơ hồ là chụm lại một chỗ.Lâm Cảnh vừa nghe điện thoại trở về, vừa hay thấy một màn này.Ánh mắt hắn lạnh xuống, lạnh giọng hỏi, “ Sửa mất bao lâu?”Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu, “Anh gấp cái gì, nào có nhanh như vậy chứ.”Đinh Húc: “ Chắc khoảng hai mươi phút, vấn đề không quá lớn, chỉ là cần chút thời gian."_____Lịch đăng trước mắt là 1c/tuần nhé, thời gian chưa xác định, đợi hoàn Bạn Trai Thiên Tài sẽ tăng chương 😆
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz