Drop Tam Thoi Draco X Ron Hieu Lam Tai Hai
Có thể đó chỉ là một thoáng thương cảm. Cũng có thể, là một chấp niệm không gọi tên được.Ron Weasley – cậu bé lớn lên trong căn nhà nhỏ luôn thơm mùi bánh quy gừng, rộn ràng tiếng cười, nơi hạnh phúc tưởng chừng đủ để làm thỏa mãn một đời người. Nhưng Ron không thỏa mãn. Hạnh phúc ấy quá rộng, quá chung, quá dễ chia đều. Nó để lại trong cậu một khoảng trống khó giải thích: khao khát có được một điều gì chỉ của riêng mình, không ai khác chạm tới.Cậu mang trong mình tình thương nhiều đến mức thành thừa mứa. Nhưng chính vì quá nhiều, nó loãng ra, không để lại dấu ấn riêng. Ron thường thấy mình chỉ là một đường viền mờ xung quanh người khác. Bên cạnh Harry – định mệnh sáng chói, bên cạnh Hermione – trí tuệ rực rỡ, cậu chỉ như cái bóng đi kèm, vừa đủ để hiện diện nhưng không bao giờ là trung tâm. Những lúc cười xòa cho qua, trong sâu thẳm, khoảng trống ấy vẫn rỉ máu âm thầm.Có lẽ chính vì thế mà ánh nhìn đầu tiên chạm phải Draco Malfoy trở nên khác thường. Không phải sự khinh miệt hay mỉa mai mới lạ, mà là lần đầu Ron thấy bản thân được phản chiếu như một cá thể độc lập. Không phải cái bóng của bạn thân, không phải đứa con thứ trong gia đình đông đúc. Từ khoảnh khắc ấy, một ngọn lửa ngầm bén rễ. Nó không sinh ra từ sự thiếu thốn, mà từ một dư dả đến ngột ngạt. Giữa bao vòng tay ấm áp, Ron lại khao khát một ánh mắt khác – ánh mắt tách cậu ra khỏi đám đông, định nghĩa cậu như một ai đó duy nhất. Và ánh mắt ấy, không ai có thể trao ngoài Draco.Đó không phải thương hại. Draco, kẻ kiêu hãnh đến mức cái bóng của lòng trắc ẩn cũng không thể chạm tới, chỉ có thể bước vào thế giới của Ron theo một cách duy nhất: bằng cái nhìn ngang hàng, thẳng thắn, khước từ mọi bố thí. Và chính khi được nhìn như thế, Ron bỗng thấy tim mình thôi không còn run rẩy vì mặc cảm.Hai con người, hai thế giới. Một bên là cậu trai tưởng chừng ngập trong yêu thương nhưng lại cô đơn đến tận xương tủy. Một bên là kẻ đứng trên đỉnh cao kiêu ngạo, nhưng đơn độc đến mức sự lặng lẽ cũng trở thành vết thương. Giữa khoảng cách tưởng chừng không thể vượt, hai linh hồn lại nhận ra sự đồng điệu khắc khoải, như thể cả đời chỉ chờ nhau để có một lần được thật sự hiện hữu.Ron không bao giờ thừa nhận với chính mình rằng cậu đã bắt đầu chờ đợi một điều gì đó từ Malfoy. Sự chờ đợi ấy mơ hồ đến nỗi đôi khi chính cậu cũng lẫn lộn giữa khao khát và ảo giác. Chỉ cần một cái liếc mắt thoáng qua, một câu buông ra với giọng điệu nửa châm biếm nửa hờ hững, Ron lại thấy trái tim mình run rẩy như vừa bị ai nắm lấy rồi siết chặt.Nhưng những run rẩy ấy luôn đi kèm một nỗi đau mơ hồ. Bởi trong mắt Ron, dường như Harry mới là người Malfoy hướng đến. Họ đối đầu, cãi cọ, va chạm như thể không thể rời nhau. Giữa họ có một sợi dây ngầm mà Ron, dù cố gắng đến đâu, cũng không thể chen chân. Cậu mỉm cười ngoài mặt, giả vờ như chẳng quan tâm, nhưng trong lòng thì dày vò đến rách nát.Ron tự nhủ: Tại sao lại là Harry?
Lúc nào cũng là Harry.
Harry chiến thắng, Harry tỏa sáng, Harry được cả thế giới dõi theo. Và giờ đây, ngay cả Malfoy – người Ron không bao giờ dám nói ra nhưng đã trở thành thứ duy nhất có thể làm cậu cảm thấy mình là “Ron” – cũng bị cuốn vào quỹ đạo ấy.Cảm giác ấy vừa giống ghen tuông, vừa giống tự hận. Ron thấy mình tầm thường đến mức buồn cười. Trong thẳm sâu, cậu muốn hét lên, muốn khẳng định: cậu cũng xứng đáng được chọn, được yêu, được giữ một vị trí không thể thay thế. Nhưng rồi giọng nói ấy nghẹn lại, hóa thành im lặng. Bởi Ron biết, nếu nói ra, sẽ chẳng ai tin.Sự tự trách gặm nhấm cậu từng ngày. Ron nhớ đến những lần cậu cau có, buông lời nặng nề với Harry, với Hermione – chỉ vì không chịu nổi khi bản thân luôn bị bỏ lại phía sau. Rồi nhớ đến Malfoy, những ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng, sợ rằng nếu nhìn lâu hơn một giây thôi, tất cả sẽ lộ tẩy.Nỗi cô độc của Ron không đến từ việc bị ghét bỏ, mà đến từ việc được yêu thương quá nhiều mà chẳng tình cảm nào thật sự thuộc về riêng cậu. Thế giới rộng lớn, nhưng không có một góc nhỏ nào đủ chật để chỉ chứa duy nhất Ron Weasley. Và điều ấy, còn đau đớn hơn sự ghẻ lạnh. Có lẽ, vì thế mà Malfoy đã trở thành chấp niệm. Bởi chỉ trong sự kiêu ngạo, lạnh lùng kia, Ron mới tìm thấy thứ đối diện trực diện với mình, không cần so sánh, không cần chia sẻ. Cậu tự dối lòng rằng mình căm ghét Malfoy, nhưng nỗi căm ghét ấy lại chồng chất bằng thương nhớ. Và rồi, khi bắt gặp Harry và Malfoy cùng trong một khung hình, cùng bước vào cùng một không gian, cậu chỉ còn lại một sự thật tàn nhẫn: mình đã thua cuộc ngay cả khi chưa bao giờ dám tham gia.Trong lòng Ron, từng tầng cảm xúc xếp chồng lên nhau: ghen tuông, tự ti, thương cảm, khao khát, rồi lại quay về nỗi buồn cũ rích của một đứa trẻ mãi mãi đứng ngoài vòng sáng. Cậu ngẩn người, mặc kệ cửa sổ chưa đóng hoàn toàn để từng làn gió lạnh buốt thổi vô giường bệnh. tự hỏi liệu có ai từng thật sự thấy mình không. Hay tất cả chỉ thấy “bạn thân của Harry Potter.”
Lúc nào cũng là Harry.
Harry chiến thắng, Harry tỏa sáng, Harry được cả thế giới dõi theo. Và giờ đây, ngay cả Malfoy – người Ron không bao giờ dám nói ra nhưng đã trở thành thứ duy nhất có thể làm cậu cảm thấy mình là “Ron” – cũng bị cuốn vào quỹ đạo ấy.Cảm giác ấy vừa giống ghen tuông, vừa giống tự hận. Ron thấy mình tầm thường đến mức buồn cười. Trong thẳm sâu, cậu muốn hét lên, muốn khẳng định: cậu cũng xứng đáng được chọn, được yêu, được giữ một vị trí không thể thay thế. Nhưng rồi giọng nói ấy nghẹn lại, hóa thành im lặng. Bởi Ron biết, nếu nói ra, sẽ chẳng ai tin.Sự tự trách gặm nhấm cậu từng ngày. Ron nhớ đến những lần cậu cau có, buông lời nặng nề với Harry, với Hermione – chỉ vì không chịu nổi khi bản thân luôn bị bỏ lại phía sau. Rồi nhớ đến Malfoy, những ánh mắt cậu không dám nhìn thẳng, sợ rằng nếu nhìn lâu hơn một giây thôi, tất cả sẽ lộ tẩy.Nỗi cô độc của Ron không đến từ việc bị ghét bỏ, mà đến từ việc được yêu thương quá nhiều mà chẳng tình cảm nào thật sự thuộc về riêng cậu. Thế giới rộng lớn, nhưng không có một góc nhỏ nào đủ chật để chỉ chứa duy nhất Ron Weasley. Và điều ấy, còn đau đớn hơn sự ghẻ lạnh. Có lẽ, vì thế mà Malfoy đã trở thành chấp niệm. Bởi chỉ trong sự kiêu ngạo, lạnh lùng kia, Ron mới tìm thấy thứ đối diện trực diện với mình, không cần so sánh, không cần chia sẻ. Cậu tự dối lòng rằng mình căm ghét Malfoy, nhưng nỗi căm ghét ấy lại chồng chất bằng thương nhớ. Và rồi, khi bắt gặp Harry và Malfoy cùng trong một khung hình, cùng bước vào cùng một không gian, cậu chỉ còn lại một sự thật tàn nhẫn: mình đã thua cuộc ngay cả khi chưa bao giờ dám tham gia.Trong lòng Ron, từng tầng cảm xúc xếp chồng lên nhau: ghen tuông, tự ti, thương cảm, khao khát, rồi lại quay về nỗi buồn cũ rích của một đứa trẻ mãi mãi đứng ngoài vòng sáng. Cậu ngẩn người, mặc kệ cửa sổ chưa đóng hoàn toàn để từng làn gió lạnh buốt thổi vô giường bệnh. tự hỏi liệu có ai từng thật sự thấy mình không. Hay tất cả chỉ thấy “bạn thân của Harry Potter.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz