ZingTruyen.Xyz

Drop Quy Ngai Hoang Da Moc Tam Quan

Chương 25: Quá Khứ của Nguyên Đại Quân

Đó là một câu chuyện rất đỗi tầm thường, thậm chí không đáng để Mai Tử Quy bận tâm. Thế nhưng, vì câu chuyện này liên quan đến Nguyên Cảnh Thạch, nên cậu vẫn kiên nhẫn ngồi trên ban công lộng gió sớm, để tâm trí trôi theo dòng kể của Nguyên Cảnh Thạch.

Nguyên Cảnh Thạch nói: "Trong ký ức thời thơ ấu của tôi, mọi thứ đều là thiếu thốn, vì tôi lớn lên ở một trại trẻ mồ côi cũ nát."

"Điều này thật không bình thường," Mai Tử Quy đáp, "Những bé trai khỏe mạnh thường được nhận nuôi từ rất sớm."

Nguyên Cảnh Thạch gật đầu, ánh mắt đăm chiêu: "Đúng vậy, tôi cũng từng hy vọng có người đưa tôi đi, cho tôi một mái ấm. Nhưng số phận lại dường như đặc biệt tàn nhẫn với tôi. Tôi luôn là đứa trẻ bị bỏ lại, ở lại trại trẻ mồ côi, trải qua một tuổi thơ cô độc và khó khăn."

Mai Tử Quy im lặng lắng nghe, cảm nhận được vị đắng và sự bất lực trong giọng nói của anh.

"Mãi sau này, tôi mới biết, đó là ý đồ của lão Đại Quân họ Nguyên." Nguyên Cảnh Thạch thở dài, "Ông ta không muốn tôi nhận tổ quy tông, nhưng cũng không để tôi có cơ hội nhận người khác làm người thân."

Mai Tử Quy khẽ nói: "Quả là hợp với phong cách của ông ta."

"Ồ?" Nguyên Cảnh Thạch nghe lời nhận xét này liền hỏi lại, "Cậu biết ông ta sao?"

"Không, chưa gặp bao giờ," Mai Tử Quy thản nhiên đáp, "Tôi chỉ đã từng gặp nhiều người giống như ông ấy mà thôi."

Nguyên Cảnh Thạch nhìn cậu: "Cậu từng gặp nhiều người giống ông ấy? Họ là những người như thế nào?"

Mai Tử Quy đặt tay lên lan can ban công, nhìn xa xăm: "Họ là những người khát khao quyền lực, giỏi thao túng người khác, coi tình thân và cảm xúc là công cụ. Họ luôn muốn nắm giữ mọi thứ, kiểm soát tất cả, không bao giờ chịu mất đi quyền điều khiển người khác, và thường lấy vỏ bọc tình thân để che đậy lòng khao khát kiểm soát của mình."

Nguyên Cảnh Thạch nghe xong mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy vừa có vẻ phóng khoáng vừa mang theo chút bất lực: "Chuẩn xác lắm. Ông ấy đưa tôi đi khi tôi còn trong tã lót, nói là muốn mẹ tôi tỉnh ngộ, nhưng ai cũng hiểu rằng câu nói 'Con à, cha làm vậy là vì con' thực chất chỉ là để thỏa mãn ham muốn điều khiển của ông ta."

Mai Tử Quy dường như đã đoán ra phần nào câu chuyện quá khứ, cậu thử hỏi: "Lão Đại Quân đưa ra quyết định này để chia cắt mẹ anh và Diệp Hiên, vậy tức là trong mắt ông ấy, Diệp Hiên là một kẻ có lỗi lớn?"

"Đúng, là lỗi lớn." Nguyên Cảnh Thạch đáp, "Diệp Hiên là một gã nhà nghèo, thời trẻ lăn lộn ở các sòng bạc trên Kim Ngân Đảo, vô tình thắng được khoản tiền đầu tiên. Hắn lấy số tiền này để tạo dựng quan hệ, đầu tiên trở thành 'tri kỷ' của vài tiểu thư nhà giàu. Rồi nhờ quen biết trong giới đó, hắn gặp mẹ tôi và cũng trở thành 'tri kỷ' của bà."

Mai Tử Quy trầm ngâm: "Hắn đã chọn mẹ anh làm bến đỗ an toàn giữa bao nhiêu tiểu thư con nhà giàu."

"Đúng vậy, cũng dễ hiểu thôi." Nguyên Cảnh Thạch thở dài, "Mẹ tôi là một người đơn thuần, dịu dàng và xinh đẹp. Hơn nữa, bà còn là con gái duy nhất của lão Đại Quân họ Nguyên. Đâu còn lựa chọn nào tốt hơn?"

Mai Tử Quy im lặng lắng nghe lời kể, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong ánh mắt thoáng qua chút sáng tỏ: "Nhưng hắn đã bỏ qua một yếu tố, là dù cô tiểu thư họ Nguyên đơn thuần, nhưng lão Đại Quân thì không dễ đối phó."

"Đương nhiên rồi. Nhưng lúc phát hiện ý đồ của Diệp Hiên, lão Đại Quân không lập tức ngăn cản, vì ông ta cho rằng mẹ tôi cần trải qua vài bài học vấp ngã trong đời." Khóe miệng Nguyên Cảnh Thạch nhếch lên, nụ cười đầy lạnh lùng, "Cho đến khi mẹ tôi và Diệp Hiên thực sự trốn đến Kim Ngân Đảo, lão Đại Quân mới nhận ra sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát."

Mai Tử Quy yên lặng nhìn Nguyên Cảnh Thạch, chờ anh kể tiếp câu chuyện.

Nguyên Cảnh Thạch nói khẽ: "Thế là mẹ tôi và Diệp Hiên trốn đến Kim Ngân Đảo, nhưng lão Đại Quân không hề can thiệp. Ông ta cứ để mặc hai người họ sống cảnh túng thiếu, không chu cấp gì, cũng không tìm cách đưa mẹ tôi trở về."

Mai Tử Quy chậm rãi nói: "Lão Đại Quân muốn Diệp Hiên thấy khó mà lui, đồng thời muốn con gái ông hiểu rõ sự khắc nghiệt của đời sống, sớm nhận thức thực tế."

"Đáng tiếc, ông ấy đã không đạt được mục đích." Nguyên Cảnh Thạch thở dài, "Diệp Hiên không dễ dàng bỏ cuộc. Hắn biết mẹ tôi là con gái duy nhất của lão Đại Quân, là viên ngọc quý do người vợ quá cố của ông để lại. Dù ngoài miệng có lạnh lùng thế nào, chắc chắn lão Đại Quân cũng sẽ không bỏ rơi bà. Tuy nhiên, Diệp Hiên vẫn lập kế hoạch hai đường: vừa sống cùng mẹ tôi như vợ chồng, vừa tiếp tục làm tri kỷ của các tiểu thư giàu có trên Kim Ngân Đảo."

Mai Tử Quy lắng nghe, khẽ hỏi: "Mẹ anh có phát hiện ra sự không chung thủy của hắn không?"

"Cậu cũng biết bà ấy không phải là người thông minh hay tỉnh táo." Nguyên Cảnh Thạch liếc nhìn Mai Tử Quy, trong ánh mắt chứa đầy cay đắng và bất lực, "Thậm chí, bà ấy còn mang thai con của Diệp Hiên..."

Mai Tử Quy lặng đi.

Cậu muốn nói: Đúng là bất hạnh.

Nhưng nếu vậy, chẳng phải Nguyên Cảnh Thạch chính là kết tinh của cái "bất hạnh" ấy sao.

Nguyên Cảnh Thạch tiếp tục: "Diệp Hiên vốn định chờ mẹ tôi sinh ra một đứa con trai rồi mới mang hai mẹ con về ra mắt lão Đại Quân. Hắn tin rằng trái tim người già, dù cứng rắn đến đâu, cũng sẽ mềm lại trước đứa cháu nội mới chào đời."

Nghe đến đây, Mai Tử Quy khẽ cười: "Hắn đã đánh giá thấp độ cứng rắn trong lòng lão Đại Quân rồi."

Nguyên Cảnh Thạch nhìn cậu đầy ý nghĩa, gật đầu: "Có vẻ như cậu hiểu rõ lão Đại Quân hơn cả mẹ tôi và Diệp Hiên."

Mai Tử Quy đáp nhạt: "Tôi chỉ hiểu kiểu người như vậy."

Nguyên Cảnh Thạch quan sát ánh mắt lạnh lùng của Mai Tử Quy.

Mai Tử Quy lại hỏi: "Anh vừa nói, Diệp Hiên 'vốn định' chờ mẹ anh sinh con rồi mới trở về... Ý anh là, kế hoạch của hắn đã thay đổi?"

"Đúng, ban đầu hắn định chờ đứa trẻ ra đời rồi mới quay lại." Nguyên Cảnh Thạch gật đầu, "Nhưng hắn đọc được trên báo rằng lão Đại Quân đã bổ nhiệm cháu trai mình làm CEO của tập đoàn, và còn tuyên bố công khai rằng con gái ông sẽ tập trung theo đuổi nghệ thuật, không dính líu đến kinh doanh, sẽ bồi dưỡng cháu trai làm người kế nghiệp. Tin này khiến Diệp Hiên hoảng sợ, hắn vội vàng đưa người vợ đang mang thai trở về nhà cha vợ."

Mai Tử Quy nhìn sâu vào mắt Nguyên Cảnh Thạch, im lặng chờ anh nói tiếp.

Nguyên Cảnh Thạch kể tiếp: "Khi trở về Đảo Châu, lão Đại Quân không thể hiện sự lạnh nhạt cũng chẳng quá nồng nhiệt, nhưng ông ta vẫn sắp xếp cho con gái mình phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện tốt nhất, chờ ngày lâm bồn. Thế nhưng khi bà sinh nở, bác sĩ lại thông báo rằng đứa trẻ đã không qua khỏi."

Mai Tử Quy khẽ động lòng: "Nhưng sự thật là đứa trẻ đã bị đưa đi, đến trại trẻ mồ côi xa xôi ở Bích Tích Sơn."

"Đúng, và đứa trẻ đó chính là tôi." Nguyên Cảnh Thạch cười chua chát, "Lão Đại Quân đã dập tắt mọi hi vọng của Diệp Hiên khi để cháu trai mình lên làm CEO, còn con gái mình thì 'mất con'. Diệp Hiên cảm thấy đã mất đi chỗ dựa duy nhất nên rời khỏi Đảo Châu, quay lại Kim Ngân Đảo tiếp tục sự nghiệp dựa vào các quý bà giàu có. Xem ra hắn cũng khá thành công."

Mai Tử Quy thấy lòng mình trĩu nặng, liền hỏi: "Vậy anh biết tất cả chuyện này từ bao giờ?"

"Lúc lão Đại Quân sắp qua đời." Nguyên Cảnh Thạch chậm rãi nói, "Ông ta không mềm lòng như Diệp Hiên nghĩ ban đầu, nhưng cũng không hoàn toàn vô tình như hắn nghĩ sau này. Dù đã gửi tôi đi, lão Đại Quân vẫn âm thầm quan sát. Khoản học bổng mà tôi nhận được từ nhỏ đến lớn đều từ tay ông ta. Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, một vị giáo sư đã 'giới thiệu' tôi vào tập đoàn Nguyên Thị. Tôi được đưa vào làm quản trị viên thực tập, qua các bộ phận quan trọng, cuối cùng làm việc bên cạnh lão Đại Quân... Suốt quá trình đó, tôi cảm nhận được công ty đang cố tình bồi dưỡng mình, nhưng không hề biết lý do thực sự."

Mai Tử Quy khẽ gật đầu: "Tôi tin rằng, không một ai biết chuyện này."

"Đúng vậy," Nguyên Cảnh Thạch trầm giọng đáp, "Cho đến khi lão Đại quân bị chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo, ông ấy mới tiết lộ sự thật với tôi trong phòng bệnh."

Mai Tử Quy nặng nề thở dài: "Vậy anh không dùng thắt lưng quất ông ấy à?"

Nguyên Cảnh Thạch thở dài lớn: "Đúng là không! Tính tôi vốn mềm lòng mà!" Giọng nói của anh pha lẫn chút tiếc nuối.

Ánh mắt Nguyên Cảnh Thạch xa xăm, như thể quay về với cơn gió sớm mai đến căn phòng bệnh đã thay đổi cuộc đời anh—

Hôm đó, lão Đại quân từng một thời uy nghiêm, nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi dõi nhìn Nguyên Cảnh Thạch đang đứng cạnh giường. Trong đôi mắt ấy thoáng hiện chút hối hận và bất lực: "Ta biết, ta đã phạm phải nhiều sai lầm đối với con và mẹ con. Ta cứ nghĩ mình đang bảo vệ hai người, nhưng lại quên mất hạnh phúc và tự do của con. Giờ đây ta mới nhận ra lỗi lầm của mình, lòng đầy hối hận. Ta nợ con và mẹ con, đã khiến hai người phải chịu nhiều đau đớn và phiền muộn..."

Ban đầu, khi vừa nghe sự thật, Nguyên Cảnh Thạch vẫn khó mà tin nổi, nhưng khi các ký ức xưa cũ lần lượt trỗi dậy, kết hợp với những bằng chứng mà lão Đại quân đưa ra, mọi mảnh ghép trong đầu anh dần ráp lại, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.

—Mọi thứ cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, những thắc mắc và hoài nghi trước đây giờ đã có lời giải.

Một cảm giác nhẹ nhõm và minh bạch lan tỏa trong lòng Nguyên Cảnh Thạch. Trên môi anh dần hiện ra một nụ cười: "Tôi cóc thèm nhận cái ơn nghĩa của ông."

Lão Đại quân đã quan sát Nguyên Cảnh Thạch nhiều năm, hiểu rõ tính cách của anh. Dù khi Nguyên Cảnh Thạch đến bên cạnh ông làm trợ lý có vẻ thái độ khá tốt, nhưng dường như ông đã quên mất tính khí ngang tàng của anh.

Nghe câu nói bất nhã ấy, lão Đại quân cũng ngẩn người.

Nhưng ông là người dạn dày phong ba bão táp, bị cháu mắng mà vẫn có thể bình thản mỉm cười, quả đúng là bậc quyền quý.

Giọng nói lão Đại quân trầm khàn: "Ta luôn coi con như con ruột, nhưng vì một số quan niệm sai lầm và lợi ích mà để con phải lớn lên trong cô nhi viện, lỡ mất mối liên hệ với gia đình. Ta cũng có lỗi với mẹ con, bà ấy là người ta hết mực yêu thương, lẽ ra ta phải mang đến cho bà ấy một cuộc sống yên bình và hạnh phúc, thay vì những đắng cay và phiền muộn..."

Giọng nói của lão Đại quân đầy ân hận và tiếc nuối, như thể ông rất mong được Nguyên Cảnh Thạch tha thứ.

Nghe đến "mẹ", trong lòng Nguyên Cảnh Thạch dâng lên một chút mềm lòng.

Thấy anh yếu lòng, lão Đại quân tiếp lời: "Con biết đấy, ta chưa bao giờ ngừng dõi theo con..."

"Ồ, vậy nên khi tôi bị bắt nạt ở cô nhi viện, ông cũng biết rõ? Khi tôi bị trêu ghẹo vì là đứa trẻ mồ côi, ông cũng biết? Ngay cả khi tôi mới vào công ty bị cấp trên chèn ép, chắc ông cũng nắm rõ nhỉ... Khoan đã, đừng nói với tôi rằng tất cả đều là do ông bày ra để rèn luyện ý chí cho tôi nhé!" Nguyên Cảnh Thạch trừng mắt hỏi.

Lão Đại quân suýt nghẹn chết trên giường bệnh, nhưng vẫn đưa tay lên ngực, cố bình tĩnh lại: "Ta luôn tự hào về sự thông minh của con. Thực tế, học bổng từ nhỏ đến lớn của con đều là do ta tự tay chuyển. Từng bảng điểm của con, ta đều xem qua. Thậm chí từng vị trí của con trong tập đoàn Nguyên thị hôm nay cũng đều là do ta sắp đặt..."

Nguyên Cảnh Thạch gật đầu: "Vậy ra, chỉ cần tôi có một bảng điểm không đạt yêu cầu, hay có vị trí nào không làm ông hài lòng, ông sẽ ngừng bồi dưỡng tôi, đúng không?"

"Khụ khụ..." Lão Đại quân trên giường bệnh ho khan mười giây, uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói: "Giờ ta đã hiểu, hạnh phúc gia đình và tình thân quan trọng hơn mọi của cải. Ta chân thành cầu xin con tha thứ, nếu con có thể chấp nhận lời xin lỗi của ta, ta nguyện cố gắng bù đắp những sai lầm xưa, mang lại hạnh phúc cho con và mẹ con."

Nguyên Cảnh Thạch cười lạnh: "Chân thành của ông là nằm đây rơi vài giọt nước mắt, mong tôi tiễn ông đoạn cuối? Xin lỗi, tôi không nhận."

Trông Nguyên Cảnh Thạch đúng là sắt đá, dường như không mảy may động lòng trước lời xin lỗi của lão Đại quân.

Thấy thái độ cứng rắn của anh, lão Đại quân cũng chẳng làm bộ làm tịch nữa, lập tức bỏ vẻ yếu đuối của một ông già.

Ông nhếch mép cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta thiếu người đưa tiễn à?"

Ngay lúc này, khuôn mặt già nua vì bệnh tật tàn phá của lão Đại quân bỗng lộ ra một chút khí thế còn sót lại.

Nguyên Cảnh Thạch thoáng sững sờ, rồi nói: "Vậy ông muốn gì?"

Lão Đại quân nói: "Con hãy về chăm sóc mẹ mình một thời gian, rồi sẽ hiểu, ta muốn gì."

Nguyên Cảnh Thạch có thể oán trách lão Đại quân, nhưng khó lòng oán giận mẹ mình.

Dù bề ngoài anh trông có vẻ ngang tàng, khi nghe đến "mẹ", lòng anh không tránh khỏi xao động.

Vì vậy, dưới sự sắp đặt của lão Đại quân, Nguyên Cảnh Thạch và Nguyên Thục Quân đã nhận lại nhau.

Sau khi biết sự thật, Nguyên Thục Quân cũng sốc nặng, giận dữ, đau lòng, nhưng bà dễ mềm lòng hơn Nguyên Cảnh Thạch. Lão Đại quân trên giường bệnh rơi nước mắt xin lỗi, Nguyên Thục Quân nhanh chóng tha thứ cho người cha già đáng thương của mình.

Từ khi mẹ con nhận lại nhau, Nguyên Cảnh Thạch có được sự ấm áp mà mình luôn khao khát.

Đồng thời, anh cũng hiểu ra điều mà lão Đại quân thật sự mong muốn.

Không đời nào Nguyên Thục Quân có thể tiếp quản vị trí Đại quân. Còn nếu để người cháu của lão Đại quân kế thừa, cuộc sống yên bình của bà sẽ không còn.

Điều lão Đại quân cần là một Đại quân mới đủ khả năng bảo vệ Nguyên Thục Quân.

Và giờ đây, chính Nguyên Cảnh Thạch cũng muốn bảo vệ bà.

Thế là, Nguyên Cảnh Thạch quyết định nhận tổ quy tông, đấu tranh và vượt qua người cháu của lão Đại quân, hoàn thành thử thách cuối cùng, lên ngôi Đại quân.

Nhờ đó, Nguyên Thục Quân có thể sống thanh thản trong biệt thự xa hoa, chuyên tâm làm một nghệ sĩ, một nhà từ thiện và là quý bà số một của đảo Châu.

Nghe Nguyên Cảnh Thạch kể lại, Mai Tử Quy trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Nhưng bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ hỏi: "Nếu lão Đại quân đã từng nói về Diệp Hiên và lệnh đường, tại sao anh lại không nhận ra Diệp Hiên?"

Nguyên Cảnh Thạch thở dài đáp: "Khi nhắc đến Diệp Hiên, lão Đại quân cố ý giấu đi vài chi tiết, không nói tên thật của hắn ta, chỉ bảo đó là một kẻ đào mỏ từ phương xa — nói thế thì tôi cứ tưởng tên hắn ta là Vương chứ!"

Mai Tử Quy ngại ngùng hỏi: "Anh cũng không nghĩ đến chuyện điều tra người này à?"

"Có gì đáng để điều tra?" Nguyên Cảnh Thạch thờ ơ đáp, "Cứ coi như hắn ta chết rồi."

Tử Quy lặng đi một chút, rồi lại hỏi: "Vậy mẹ anh nói sao?"

"Mẹ tôi chưa bao giờ nhắc tới người đó." Nguyên Cảnh Thạch thờ ơ trả lời.

Tử Quy thở dài một hơi thật dài: "Bà ấy thật đáng thương."

"Thì tôi cũng vậy." Nguyên Cảnh Thạch nhìn Tử Quy, cố tình nhíu mắt lại, như thể đang thử xem có thể ép ra được hai giọt nước mắt hay không.

Tử Quy khẽ cười khổ một tiếng: "Anh kể câu chuyện này cho tôi nghe, có phải cố ý muốn tôi đồng cảm với anh không?"

Nguyên Cảnh Thạch nháy mắt với cậu: "Cậu chỉ cần cho tôi biết, tôi đã thành công lấy được sự đồng cảm của cậu chưa?"

Tử Quy nhìn sâu vào ánh mắt của Nguyên Cảnh Thạch, dường như đang lặng lẽ suy ngẫm từng lời mà Cảnh Thạch vừa nói.

Một lúc sau, Tử Quy xoay người trở về phòng, bước vào tủ đồ, lấy ra một chiếc thắt lưng da.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz