ZingTruyen.Xyz

(Drop)Ông chú xấu xa

Chap 9

Lauraluois

- Chứ không phải cháu sợ mất chồng hả?

Hơi thở ấm nóng kề sát bên, giọng nói trầm thấp cùng câu chữ nhanh chóng lọt vào tai cô. Dường như nhận ra điều không đúng, cô ngay lập tức quay đầu sang bên cạnh thì bắt gặp điệu bộ đắc ý của anh. Hóa ra từ nãy tới giờ, anh giả bộ hờn dỗi để cô cảm thấy có lỗi rồi được nước làm tới.

Ông chú này đúng thật... gian manh mà!

Hối hận dần chuyển sang phẫn nộ, Tiểu Vy liếc mắt nhìn Nghị Thành không nói không rằng quay lưng bỏ đi. Anh vội vàng giữ tay cô lại, còn cô thì ra sức vùng vẫy.

- Chú buông cháu ra! Cháu ghét chú. Đồ lừa đảo! Gian xảo! Lưu manh.

- Rồi, rồi, cháu muốn nói chú thế nào cũng được. Đã lỡ đến đây thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi đi.

- Không cần. Không thích. Không muốn nữa.

Trước sự bướng bỉnh của Tiểu Vy, anh biết cô nhất định đang rất giận nên sẽ làm đủ mọi chuyện để anh buông tay. Khẽ thở dài một tiếng, bàn tay vừa định buông lỏng liền nhìn thấy hộp quà trên tay cô. Trong đầu nhanh chóng nảy số, anh liền gợi mở bằng vài câu:

- Chú sẽ để cháu đi chỉ cần cháu nói cho tôi biết lý do cháu đến đây là gì.

Lúc này, Tiểu Vy mới sức nhớ ra nguyên nhân khiến bản thân lặn lội đường xa đến đây tìm ông chú đáng ghét này. Cô nhìn xuống hộp quà trên tay rồi nắm thẳng vào người Nghị Thành. Bằng ngữ điệu vô cùng tức giận, cô nói:

- Sao chú dám tặng cháu mấy thứ đồ không lành mạnh như thế nào hả?

Nghị Thành đắc ý, cuối cùng thì cũng lảng tránh sang chuyện khác giữ chân Tiểu Vy lại thành công. Anh cũng nhanh chóng bắt kịp với chuyện của cô, mở hộp quà lấy mấy món đồ bên trong ra. Vừa ngắm nhìn với thái độ hài lòng, vừa hỏi:

- Chú thấy mấy món quà này rất có ích đấy chứ.

- Có ích cái gì? Bộ đồ hở hang này mà có ích sao? Chú giải thích cho cháu nghe xem nào.

Nghị Thành thở dài một tiếng, đặt hộp quà xuống mặt bàn rồi giơ từng món lên trình bày cặn kẽ công dụng:

- Bộ đồ con thỏ này rất dễ thương, rất hợp với dáng cháu. Ngoài ra nó còn kích thích thị giác, nâng cao khả năng sáng mắt.

- Thế còn cái roi da này, chú giải thích sao?

- Dễ thế mà cháu không nghĩ ra à? Roi da này dùng để kích thích các tế bào trong cơ thể đặc biệt là phần hông và đùi. Cái này người ta gọi là tăng cường sức đề kháng.

Tiểu Vy nhếch mép cười khẩy. Đến bây giờ những lời Nghị Thành nói chẳng thể lọt vào tai cô, bản thân cô cũng không thể ngấm nổi mấy thứ lý thuyết vớ vẩn đó.

Cái gì mà nâng cao khả năng sáng mắt?

Cái gì mà tăng cường sức đề kháng?

Tất cả chỉ là mấy điều vô bổ Nghị Thành tự nghĩ là để bao biện cho việc anh tặng cô những món đồ không hay.

Tiểu Vy im lặng không đáp nửa lời. Cô đưa mắt nhìn anh rồi cười nhạt sau đó quay lưng rời đi. Nghị Thành nhanh chóng giữ tay cô lại, vội vàng nói:

- Này, cháu định cứ thế mà đi hả? Không tính nói gì với chú sao?

- Chú muốn cháu nói gì? Khen ngợi mấy lý do mà chú đưa ra?

- Chính cháu nói muốn nghe giải thích thì cũng nên đáp lại.

- Vậy thì cháu xin phép nói thẳng. Mấy món đồ chú tặng chẳng ra thể thống gì hết nếu không nói là bỏ đi. Được chưa ạ?

Nhìn gương mặt tức giận của Tiểu Vy, Nghị Thành đoán lần này anh đã có nước đi sai lầm. Cô thực sự không thích đồ anh tặng, thậm chí còn ghét nó thì phải. Để gọn đồ vào hộp, anh hạ giọng nhẹ nhàng nói với cô:

- Chú xin lỗi! Vốn định trêu chọc cháu một chút không ngờ lại khiến cháu không thoải mái. Nếu không thích chúng, đem bỏ cũng được.

Tiểu Vy khá bất ngờ với câu nói của Nghị Thành. Cô biết từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn là người nhường nhịn, chiều theo ý cô. Thật không ngờ bị cô chê quà thậm tệ như vậy còn lên tiếng xin lỗi. Sự tức giận trong cô thuyên giảm phần nào, bản thân bỗng dưng cảm thấy những lời khi nãy có phần quá đáng. Dù sao cũng chỉ là một bộ đồ, người ngoài không một ai biết nên chẳng cần làm quá nên. Tiểu Vy cũng nhanh chóng đáp lại anh:

- Không... Không cần thiết phải bỏ đi. Lần sau chú đừng tặng cháu mấy thứ như vậy là được.

- Chú hiểu rồi.

Nghị Thành đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô, Tiểu Vy liền đáp lại anh bằng nụ cười vui vẻ. Chợt, đôi giày đen sang trọng được đặt trong chiếc hôm mà khi nãy thư ký Linh giúp anh thử nhanh chóng lọt vào mắt cô. Tiểu Vy khẽ chau mày tự hỏi nó dành cho ai? Cô nghĩ nó không dành cho cô bởi từ trước đến nay cô chưa từng đi giày cao gót vì không quen. Hơn nữa nhìn sơ qua có vẻ size giày to hơn chân cô một chút thì phải.

Mải mê với dòng suy nghĩ mông lung trong đầu, Tiểu Vy giật mình thoát khỏi khi nghe thấy giọng của Nghị Thành.

- Cháu làm gì mà đăm chiêu vậy?

Thu lại dáng vẻ lơ đễnh, Tiểu Vy lắc đầu:

- Không có gì đâu. Mà chú, đôi giày kia chú định tặng cho ai thế?

- Đôi giày sao?

Nghị Thành đưa mắt nhìn theo hướng mắt Tiểu Vy. Nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen trong hộp thì cười nói:

- Đôi giày đó chú mua tặng một người.

- Là con gái ạ?

- Tất nhiên là con gái rồi chẳng lẽ đi tặng giày cao gót cho đàn ông.

- Chắc cô ấy là một người đặc biệt nhỉ?

- Không phải đặc biệt mà rất quan trọng với chú.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz