Chap 4
- Muốn biết “yếu” hay không lên giường chú cho cháu thử. Tiểu Vy tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô vẫn chưa tin vào những gì mình nghe thấy. Anh không đùa đấy chứ? Thử?Cô chỉ mới 17 tuổi thôi mà? Sao có thể thử mấy chuyện đó được? Càng nghĩ đến càng sợ, cô biết rõ anh là người nói được làm được. Cảm giác bất an bao trùm toàn bộ tâm trí, cô lắc đầu phản đối:- Không! Cháu không muốn thử. - Chẳng phải khi nãy cháu nói chú không đủ khả năng, chê bai chú đủ điều sao? Thử một lần cũng không chết sau này cháu chỉ cần yên phận làm vợ chú là được. - Chú đừng lại gần đây. Nếu không... nếu không cháu la lên cho ông biết đấy. - La thoải mái, phòng này cách âm. Chú cũng khóa luôn của rồi, cháu có chạy đằng trời. Nghị Thành vòng tay ôm lấy vòng eo thọn gọn của Tiểu Vy, ánh mắt dán lên cơ thể thiếu nữ đầy dục vọng. Cô hiểu ý đồ đó, càng rõ hơn những chuyện về sau liền ra sức vùng vẫy đánh mạnh vào lưng anh:- Chú bỏ cháu ra! Cháu không muốn. Bỏ cháu ra nhanh!Tay Tiểu Vy đánh liên tiếp vào lưng Nghị Thành cố gắng phản kháng. Bỗng, cô cảm nhận bàn tay ôm lấy eo mình lới lỏng dần, đưa mắt nhìn người đối diện thì thấy gương mặt cau có của anh. Hình như khi nãy cô hơi mạnh tay thì phải!Tiểu Vy đứng lùi về sau một bước cố tình giữ khoảng cách với Nghị Thành nhưng trong lòng lo lắng vô cùng. Nhìn sắc mặt anh, cô biết bản thân hơi quá tay liền cuống cuồng hỏi han:- Chú có sao không? Cháu xin lỗi, tại chú cứ đòi làm chuyện đó nên em mới hoảng. Để cháu xem vết thương có nặng không. Dứt lời, Tiểu Vy nhanh chóng ra sau lưng Nghị Thành. Vừa vén áo lên, cô thấy một vết thương dài đã bầm tím hằn sâu trên lưng. Cô hoảng hốt, bản thân chỉ mới đánh vài cái mà đã nặng như vậy rồi sao? Cô nghiêng đầu nhìn anh, thanh âm chứa đầy sự hối hận:- Chú...- Không phải lỗi tại cháu!- Để cháu bôi thuốc cho chú. Dứt lời, Tiểu Vy vội vàng kéo Nghị Thành ngồi xuống giường rồi nhanh chân đi lấy hộp y tế. Anh ngồi quay lưng về phía cô, im lặng để cô bôi thuốc cho mình. Nhìn vết thương dài đã bầm tím, cô cảm thấy ân hận không ngờ trò đùa của mình lại tai hại đên vậy. Bàn tay nhỏ lươt nhẹ trên lưng khiến anh dễ chịu hơn nhiều. Bỗng, giọng nói của cô vang lên, ngữ điệu nhỏ nhẹ bất thường:- Chú cho cháu xin lỗi, cháu không ngờ ông lại mạnh tay như vậy. Nghị Thành cười nhạt đáp:- Có gì đâu, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. - Nhưng mà... Nhưng mà cũng tại chú đấy chứ. Ai bảo chú không cho cháu ra ngoài chơi với bạn. Mấy cái lý do của chú đều không thể chấp nhận được. - Sao lại không thể chấp nhận?- Chú cấm cháu nói chuyện hay tiếp xúc với các bạn nam trong khi đó bọn cháu chỉ là quan hệ bạn bè trong sáng. Chú cấm cháu đủ điều còn nhiều hơn cả ông. Cháu không thích như thế!Nghị Thành chỉ nghe không đáp, khoé môi khẽ nở một nụ cười khắc khổ. Anh đâu muốn cấm cô nhiều như vậy chẳng qua là anh đang giữ vợ mà thôi. Tiểu Vy bây giờ đã 17, chẳng mấy chốc mà bước sang tuổi 18. Công sức bao năm nuôi vợ từ bé, anh sao có thể để kẻ khác hẫng tay trên. Cứ nghĩ đến cảnh cô cười nói với người con trai khác, trong lòng anh đã thấy khó chịu vô cùng đằng nói đến chuyện đi chơi đếm cùng mấy tên đó. Sự im lặng của Nghị Thành trước những lời khi nãy khiến Tiểu Vy càng thêm bối rối. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn bày trò chọc phá để ông trách phạt anh. Duy chỉ có lần này để lại vết thương nặng đến thế. Cô hiểu trêu đùa như vậy không tốt nhưng mấy điều cấm anh đặt ra thật vô lý. Chuyện cô mang thai là giả, còn về kinh nguyệt chẳng qua là chậm vài ngày sau với tháng trước chứ không phải là không có. Trò đùa này của cô có vẻ hơi quá thì phải. Bôi thuốc xong, Tiểu Vy thu dọn lại đồ để gọn sang một bên. Nghị Thành cũng mau chóng chỉnh sửa lại trang phục, thanh âm lạnh lẽo vang lên phá tan bầu không khí lúc này:- Cảm ơn đã bôi thuốc giúp chú. Cháu về phòng được rồi. Tình huống này là thế nào? Lần đầu tiên cô thấy anh nói chuyện với cô bằng giọng điệu này hơn nữa còn chẳng nhìn cô đến một cái. Cô trộm nghĩ, anh... giận rồi sao?Nghị Thành tiến đến bàn làm việc thu dọn lại số tài liệu bị Tiểu Vy làm cho lộn xộn. Tiện tay cầm quyển sách của cô đưa cho cô, nói:- Về phòng đi!Tiểu Vy đưa tay ra lấy, ánh mắt dò xét không rời khỏi người anh. Đôi môi khẽ mấp máy vài lời:- Chú giận cháu sao? - Không, chú có giận gì đâu. - Chú nói dối, rõ ràng là đang giận. Cháu biết chuyện cháu làm chú bị ông phạt rất quá đáng. Cháu xin lỗi, chú đừng giận nữa được không? Tiểu Vy đứng lại gần Nghị Thành, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo anh năn nỉ. Đôi mắt đen láy ngây ngô nhìn anh và chờ đợi câu trả lời. Từ lúc Tiểu Vy đến tập đoàn nói mấy lời kỳ lạ Nghị Thành đã cảm thấy có gì không đúng. Cô cũng đã 17 tuổi, đủ nhận thức để biết một người đàn ông đã xâm hại mình hay chưa huống hồ anh chỉ ôm cô ngủ không thể nói đã làm cô mất lần đầu. Vốn đã quen với những trò phá của cô từ nhỏ nên anh cũng không mấy ngạc nhiên cứ vậy mà phối hợp với cô. Điều anh không ngờ đến chính là việc cô chạy ra khỏi văn phòng nói rằng sẽ báo công an. Nghĩ Tiểu Vy nhiều lúc nghịch dại, chuyện này đến tai ông Long lại chẳng hay ho bởi ông vẫn luôn ngăn cấm anh gần gũi quá mức với cô. Nào ngờ, anh vẫn chậm một bước. Nhớ lại cách không lâu, khi anh vội vã về nhà giải thích cho bố hiểu. Hàng loạt những ánh mắt dè bỉu, miệt thị của người làm hướng về phía anh. Không cần hỏi cũng đủ biết đã có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn họ nghĩ anh làm điều có lỗi với cô chủ nhỏ nên mới vậy. Đưa mắt nhìn dáng vẻ ủy khuất của người con gái đang nài nỉ kế bên, anh hận không thể giấu cô làm riêng để khỏi bị mấy đứa con trai dòm ngó. Anh thở hắt một tiếng vốn định tha lỗi cho cô nào ngờ cô đã mở lời trước:- Chú đừng giận nữa mà. Giận nhiều mau già lắm! Tuổi chú đã cao, chú nên biết chăm sóc nhan sắc của mình. Nghị Thành tròn xoe mắt ngạc nhiên. Một đòn chí mạng đâm thẳng vào tim! Vẫn là chữ già phát ra từ miệng nhỏ khiến anh phát hoả. Mỗi lần trò chuyện dường như không nhắc đến chữ đó cô không chịu được thì phải. Anh chau mày khó chịu:- Trông chú già lắm sao?Tiểu Vy nheo mắt ậm ừ một lúc mới đáp:- Cũng không già lắm nhưng đối với cháu thì già. - Lý do?- Chú hơn cháu tận một giáp thì chẳng già còn gì nữa.- Cháu có thể thôi ngay cái kiểu lúc nào cũng chê chú già có được không? Chú mới có 29 tuổi thôi đấy!Nghị Thành vừa dứt lời, Tiểu Vy không nhịn được mà ôm miệng cười. Đúng rồi! Anh “mới có” 29 gần 30 thôi chứ có già đâu. Vốn định nài nỉ xin lỗi không ngờ lại càng thêm chuyện. Tiểu Vy biết Nghị Thành ghét bị chê già nhưng anh lớn hơn cô tận một giáp hơn nữa cô muốn trêu chọc ông chú mình một chút để thay đổi bầu không khí.Nhìn nét mặt cau có cùng ánh mắt chẳng mấy vui vẻ kia, cô ho lên mấy tiếng lấy lệ trấn tĩnh bản thân, nói:- Thôi được rồi, cháu không chê chú già nữa. Chú đừng giận cháu có được không?- Không! - Cháu xin lỗi rồi còn gì. Sao chú khó tính thế? Vậy bây giờ chú muốn cháu làm gì mới hết giận. Nghị Thành chỉ tay lên má ra hiệu. Tiểu Vy nhanh trí hiểu ý anh liền kiễng chân hôn nhẹ vào má anh một cái.- Chú hết giận chưa?Nghị Thành gật đầu hài lòng:- Hết rồi.- Vậy cháu về phòng học nhé?- Ừ, đi đi. Tiểu Vy mỉm cười, đuôi mắt khẽ cong lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp. Cô quay người rời khỏi, vừa bước chân ra cửa phòng liền bắt gặp người làm trong nhà. Thấy cô, anh ta cúi đầu kính cẩn nói:- Thưa cô chủ, có bạn cô chủ đến chơi. - Bạn sao? Nhưng cháu đâu có hẹn với ai? - Cậu ta nói mình tên là Gia Minh. Tiểu Vy chau mày suy nghĩ, chợt như nhớ ra chuyện gì cô cúi đầu cảm ơn người giúp việc kia rồi nhanh chân chạy xuống dưới lầu. Có điều, toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người đều bị Nghị Thành nghe thấy. Anh khoanh tay trước ngực suy nghĩ, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi về người tên Gia Minh kia. Rốt cuộc cậu ta là ai? Có mối quan hệ thế nào với Tiểu Vy mà khiến cho cô vui mừng khi nhắc đến. Trong lòng bỗng chốc cảm thấy bất an, Nghị Thành vội vàng đi theo Tiểu Vy. Đặt chân xuống lầu, Tiểu Vy thấy thấp thoáng dáng hình cao lớn của một người con trai. Cô mừng rỡ lớn tiếng gọi:- Gia Minh!Nghe tiếng người, Gia Minh lập tức quay đầu lại. Tiểu Vy chạy đến ôm chầm lấy anh, tay vỗ sau lưng vài cái, ngữ điệu đầy trách móc:- Tớ tưởng cậu đi luôn rồi chứ. - Sao tớ có thể đi trong khi chưa nói lời chào với người bạn thân của mình được. Tiểu Vy buông tay đứng đối diện với Gia Minh. Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt đã làm ướt mi từ bao giờ. Gia Minh là người bạn thân nhất của cô, bây giờ cậu chuẩn bị đi Pháp du học thử hỏi cô không buồn sao được. Gia Minh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, từng cử chỉ vô cùng dịu dàng:- Tớ đi rồi sẽ về, chúng ta vẫn có thể gọi điện hỏi thăm nhau mà.- Nhưng cậu đi tận 4 năm liền đấy. - Cũng bằng thời gian học Đại học thôi. Đừng buồn khi nào được nghỉ tớ sẽ về thăm cậu. Mặc dù không nỡ nhưng Tiểu Vy vẫn ủng hộ quyết định của Gia Minh để cậu đi du học thực hiện ước mơ của mình. Từng hành động, cử chỉ hai người làm đều thu vào tầm mắt của người đàn ông đứng phía sau. Gương mặt anh đằm đằm sát khí, ánh mắt sắc lạnh như dao găm nhìn về phía người con trai đang có những cử chỉ thân mật với cô. Cơn thịnh nộ trong lòng không kìm nén nổi, bức tường thành cuối cùng cũng bị phá vỡ. Anh bước nhanh về phía cô, trực tiếp kéo mạnh cô về phía mình. Hành động bất ngờ ấy vừa chen ngang cuộc trò chuyện vừa khiến Tiểu Vy bắt ngờ. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình không nói thành lời. Thấy anh, Gia Minh hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi:- Cháu chào bác! Chắc bác là bố của Tiểu Vy đúng không ạ? Cháu tên Gia Minh, bạn thân của Tiểu Vy. Rất vui được gặp bác!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz