Drop Isaacmtp Khiet Sung
Kéo rèm.... Tối ấm.==========="Sơn Tùng, bảo bối. Cuộc đời này thật may mắn vì đã gặp được em".Vì nếu không có em. Anh chắc chắn sẽ mãi mãi là một tảng băng ở Nam Cực, không thể nào cảm nhận được thế nào là yêu thương người khác. Càng không thể hiểu, cưng chiều, bảo vệ người mà mình yêu thương là hạnh phúc như thế nào.Tảng băng này vốn dĩ cũng chỉ là nước. Thế nhưng bị cái lạnh thấu xương của xã hội, của con người, của showbiz, của cái gọi là tiền, là quyền, là súng ống đạn dược mà đóng thành.Đối với người khác thì lạnh lẽo khinh thường, cẩn trọng. Đối với bản thân thì nghiêm khắc. Chưa từng vì những ham muốn, du͙ƈ vọиɠ tầm thường mà tan chảy.Nhưng người đó đến. Tựa như tia nắng ấm áp rực rỡ đến chói mắt. Mang hơi ấm của mình nhẹ nhàng vỗ về tảng băng đó. Để tảng băng từ từ tan ra.Người ngoài nhìn là cậu khiến hắn động lòng. Mặc dù đúng. Nhưng chính hắn đã động tâm từ trước. Tình nguyện để cậu mang tia nắng tiến đến cuộc sống đầy nhơ nhuốc của hắn. Mạnh mẽ kéo hắn khỏi thế giới đầy rẫy du͙ƈ vọиɠ tầm thường kia, nhưng cũng nhẹ nhàng lay hắn thức tỉnh.Chính vì vậy, không chỉ là động tâm trước, mà còn là yêu thương gắn bó cả đời. Yêu cậu thì dễ, nhưng buông xuống thì khó khăn vô cùng. Không thể nào đành lòng."Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em nhiều như vậy. Chỉ mang đến cho em toàn là những mất mát, đau thương. Chưa từng đối em một ngày an bình. Thế nhưng em chưa từng quay lưng với anh. Dù em có giận anh, chán ghét anh. Nhưng anh biết, trong lòng em vốn dĩ chưa bao giờ căm hận anh. Đúng không bảo bối ?".Không phải là không muốn căm hận hắn. Nhưng là không thể nào căm hận nỗi. Chỉ cần một khi bản thân nhấy lên một tia chán ghét, hắn sẽ lại đem cái ôn nhu cưng chiều thiên vị đó của bản thân ra mà dỗ dành cậu. Khiến cậu càng không thể không yêu.
Cuộc đời hắn cái gì cũng nhàm chán tầm thường. Nhưng cậu là ngoại lệ riêng của hắn. Nhẹ nhàng bước đến, nhưng lại mạnh mẽ thay đổi cả con người hắn, thay đổi cả cuộc đời hắn.Không chỉ là sự liên kết giữa máu mủ tình thâm mà còn là cả tình yêu day dứt không buông."Không hận anh. Hứa với anh. Không được hận anh. Được không ?". Giọng nói hắn rất trầm ấm, nhẹ tênh như cơn gió đầu đông kia. Dẫu cơn gió đó có lạnh lẽo đến đâu cũng khiến người khác cam tâm đón nhận.Sơn Tùng cắn môi nhíu mày. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại vô cùng khó coi.Vốn dĩ từ đầu đến cuối đều không thể hận hắn được."Bảo bối..." Isaac tinh mắt thấy cái nhíu mày của Sơn Tùng. Liền đau lòng đưa bàn tay to lớn thuôn dài của mình nhẹ nhàng miết những nếp nhăn kia."Anh xin lỗi..."
Trong lòng hắn mặc định. Dù cho có xin lỗi trăm ngàn lần nữa cũng không thể nào chuộc lại những đau đớn, tủi nhục, phiền phức mà bản thân đem đến cho mẹ con Sơn Tùng."Không cần..." Sơn Tùng giọng nói trầm đi vì bệnh nhẹ nhàng thốt lên."Bảo bối..."Quả nhiên. Sơn Tùng không chấp nhận hắn. Đúng không ? Sau những tổn thương như vậy.Hắn cứ nghĩ, nếu bản thân cưng chiều cậu, sủng nịnh cậu, đem cậu trở thành ngoại lệ của riêng bản thân mà thiên vị thì chắc chắn sẽ có thể bảo vệ cậu và tạo ra cho cậu một cuộc sống tốt nhất.Nhưng, không phải. Cậu vẫn chịu mọi đau đớn tổn thương.Ung Chính vì sủng nịnh Chân Hoàn mà khiến nàng năm lần bảy lượt chịu tổn thương từ Hoa Phi Niên Thế Lan, Qua Nhĩ Giai Ngạc Mẫn, An Lăng Dung, Ô Lạc Na Lạp Nghi Tu.Dận Chân và Dận Tự cũng vì sủng nịnh Mã Nhĩ Thái Nhược Hy mà khiến nàng chịu bao nhiêu là thương tổn.
Rốt cục, hắn càng sủng cậu, cũng chỉ đem lại thương tổn cho cậu. Nhưng mà nếu nói hắn ngừng sủng nịnh yêu thương, cưng chiều cậu thì hắn không làm được.Yêu thương, cưng chiều, bảo bọc đến tận xương tận tủy, không thể nào dứt ra được. Bén rễ sâu thẳm như cây tằm gửi."Anh không cần xin lỗi". Sơn Tùng vẫn không nhìn đến Isaac."Em giận anh thật sao ?". Thật là, bị Isaac làm cho ra thân thời như thế này. Không giận mới là lạ. "Anh thật sự là rất yêu em"."Yêu em ? Vậy còn Thanh Trà... Còn cốt nhục kia nữa". Sơn Tùng vẫn nghĩ, mình hơn được tình nhân ngoài kia của Isaac là vì sinh được cho anh ấy một đứa con thần đồng. Nhưng thật ra bản thân lại quên mất rằng ai cũng có khả năng sinh con cho Isaac. Tư chất có lẽ còn tốt hơn."Bảo bối... Nghe anh giải thích. Được không. Ngoan ngoãn nghe anh giải thích có được không ?". Isaac đặt bàn tay thuôn dài anh tuấn của mình lên bàn tay của Sơn Tùng. Thân nhiệt em ấy vẫn còn nóng lắm. Dầm mưa như thế mà.
Sơn Tùng không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào khoảng không vô định. Bên cạnh nhau đủ lâu để Isaac hiểu Sơn Tùng là đang cho bản thân mình một cơ hội để giải thích."Đứa con đó, thật sự không phải của anh. Trước khi đến gặp cô ta thì anh đã đi thắt ông dẫn tinh rồi. Nhưng mà, may mắn là bảo bối lại có thai". Isaac cảm thấy ông trời cũng là đang đứng về phía mình. Trong mắt hiện lên vô vàng hạnh phúc. Miệng nói "Bảo bối thực giỏi".Thường ngày, cái câu 'Bảo bối thực giỏi' ấy Isaac chỉ nói mỗi khi cả hai làʍ ŧìиɦ. Bây giờ trong khoảnh khắc này lại nói, làm cho mặt Sơn Tùng đột nhiên nóng lên. Cũng may là ánh đèn vàng đã che hết đi những bối rối đó."Tại sao... Trước khi đi cùng em. Anh lại đến tìm Thanh Trà ?". Đây chính là điều khiến cho Sơn Tùng thắc mắc nhất, nhức nhối nhất.
"Cha cô ấy bảo anh đến dùng cơm và hỏi nguyên nhân anh ra nước ngoài. Thế nhưng ông ấy lại không ở đó. Chỉ có mỗi Thanh Trà".Quả thật cha cô ta thật sự muốn đem Isaac thành rể quý của nhà mình. Là ca sĩ nổi tiếng, lại còn có sự nghiệp kinh tế riêng, trong giới hắc đạo lại còn có chút máu mặt. Huống chi con gái cưng của ông ta lại si mê Isaac ngay từ phút giây đầu tiên gặp mặt. Khi biết Isaac qua lại với con gái lớn của mình, ông ta liền vui vẻ chuẩn bị kế hoạch solo cho Isaac.Nhưng ông ta cũng không nhìn đến, Isaac vốn dĩ chỉ là chơi đùa nhất thời mà thôi."Anh... Có phải trong khoảng thời gian em không ở bên cạnh... Đều tìm người khác, có phải không ?". Nam nhân này hấp dẫn đến thế, ở bên cạnh lại không có tình nhân chính thức, phải biết bao nhiêu người thèm muốn vị trí đó.
"Có... Mỗi khi nhớ em đều tìm người khác. Đều bảo Công và Phong tìm người có ngoại hình giống em. Thế nhưng mỗi khi lên giường anh cũng không động, chỉ bảo bọn họ giúp anh khẩu giao... Anh nhớ em, luôn luôn nhớ hình ảnh của em". Isaac đột nhiên hiện lên một tia lỗi lầm. Tìm người khác trong khi em ấy không có ở bên. Chẳng khác nào phản bội em ấy."Vậy khi đã trở lại bên cạnh em. Anh có đi tìm người khác không ?". Sơn Tùng nắm chặt bàn tay, móng tay ghim vào chăn dày, bởi vì cậu sợ, sẽ nghe được hắn ta nói phải."Không, không có. Ở bên cạnh em, mỗi khi em bệnh, anh đều dùng tay giải quyết. Cũng không có đi tìm người khác". Isaac nói.Trong lòng Sơn Tùng đột nhiên như có bột tiêu rưới lên, cay xè.Rất nhiều lần Isaac bày tỏ bản thân muốn làʍ ŧìиɦ, thế nhưng Sơn Tùng đều từ chối, bởi vì sức khỏe của cậu không tốt, ngại vì ngày mai còn có lịch trình. Cho nên đã khước từ Isaac không biết bao nhiêu là lần. Vậy mà lại không nghĩ đến Isaac đã bức bối cỡ nào.
Hắn cũng là đàn ông, cũng sẽ có du͙ƈ vọиɠ. Huống chi người như Isaac khẳng định là nhu cầu rất lớn.Càng nghĩ thì móng tay Sơn Tùng lại ghim càng mạnh vào chăn dày.Sơn Tùng ở bên cạnh Isaac, quả thực là đã thiệt thòi cho Isaac. Ngoài kia còn có rất nhiều người có khả năng phát tiết giúp hắn, kĩ thuật của họ lại tốt hơn Sơn Tùng nhiều lần, ngay cả hôn Sơn Tùng cũng không biết làm sao cho phải. Isaac còn cố nhịn đi du͙ƈ vọиɠ trướng cao của mình, tự mình cùng nước lạnh và nhà tắm tương thân tương ái.Nhưng mà cậu lại không nghĩ đến. Ngoài kia nhiều người ưu tú như vậy nhưng hắn không chọn. Lại đi chọn một tên kém cỏi như cậu. Đó là bởi vì cậu khác họ.Khác ở rất nhiều điểm. Nhưng quan trọng nhất là.Chỉ khi ở bên cậu, đối tượng là cậu thì hắn mới cương lên được.
"Bảo bối... Anh thật sự rất yêu em. Còn có rất thương em. Vốn dĩ anh không biết nói mấy lời hoa mỹ làm sao để em có thể cảm động. Không thể làm em yên tâm. Nên chỉ có thể sủng em thật nhiều, cưng chiều em thật nhiều.Dường như là sợ Sơn Tùng giận dỗi, cho nên giọng nói trầm ấm thường ngày đột nhiên mềm mỏng đi rất nhiều.Hắn thường ngày là một người lịch thiệp nhưng ít nói, lên sân khấu sẽ thành nam thần mê hoặc đầy khí chất, ở trong giới chính trị hắc đạo lại lạnh lùng nghiêm khắc cẩn trọng với người đời, trên giường lại hóa cầm thú, không chuyện gì là không làm.Thế nhưng, một Isaac khi đứng bên cạnh Sơn Tùng cũng chỉ là một nam nhân gần 30 tuổi biết yêu mà thôi. Sẽ hóa thành một con Samoyed ngốc ngốc đứng phía sau người hắn yêu."Bảo bối, tại sao em lại không nói gì. Có phải là đã giận anh hay không ? Bảo bối... Đừng giận anh. Từ đầu đến cuối anh đều rất yêu em". Đúng vậy, từ đầu đến cuối đều yêu cậu. Không biết có bao nhiêu thật lòng. Thế nhưng yêu thương cậu đó chính là sự thật.
"Isaac..." Sơn Tùng nói chuyện bằng giọng mũi. Mềm mại khiến cho người ta liên tưởng đến con mèo đang làm nũng."Bảo bối... Đừng giận anh. Anh thật sự là rất yêu em". Hắn quen rồi cái giọng điệu mềm nhũn rung động lòng người này. Giống như cái đệm thịt hồng hào của mèo con chạm nhẹ vào vách tường của hắn. Rung động đến không thể nói nên lời.Bản chất của Sơn Tùng rất hiền lành ngoan ngoãn, đối xử với người khác đều rất thân thiện hòa đồng. Cũng bởi vì đáng yêu như vậy cho nên dễ bị người khác ức hϊếp. Không chỉ đáng yêu mà còn rất mẫn cảm. Lời thiên hạ nói đều giữ trong lòng, còn thích suy nghĩ lung tung theo hướng tiêu cực."Bảo bối..."Hai tiếng này hắn gọi đến quen miệng. Còn gọi rất ngọt ngào."Em tin anh..." Sơn Tùng vẫn như cũ trước sau cũng không quay lại nhìn Isaac một cái. Khiến cho Isaac nghĩ Sơn Tùng là đang an ủi mình thôi.
Nhưng nếu nhìn xuống phía dưới lớp chăn thì từ lâu đã bị Sơn Tùng miết thành đám bánh quai chèo."Bảo bối. Anh thật sự rất yêu em. Anh thật sự rất muốn sau này mỗi ngày đều có thể mua đồ ăn ngon cho em. Cùng em lên sân khấu hòa âm ánh sáng. Sủng em cả đời, không để em chịu tổn thương. Còn có sẽ cùng em già đi. Ngay cả em không còn đáng yêu như hiện tại, anh vẫn sủng em như cũ".Isaac cúi người xuống, đặt gương mặt nam tính điển trai của mình lên người của Sơn Tùng, cảm nhận mùi hương nội cỏ quen thuộc lưu luyến. Khắc sâu vào trong đại não, bước vào trong thùy chẩm.Ước mơ gì đó Isaac vốn dĩ là không có, không quan tâm đến. Nhưng càng ngày càng yêu người con trai này thì Isaac chỉ có một ước mơ nho nhỏ. Mãi mãi ở bên cạnh nhau, hắn sẽ đưa cậu đến mọi nơi phồn hoa viễn cảnh xinh đẹp nhất, mua nhiều thứ đẹp đẽ cho Sơn Tùng, nuôi lớn các bảo bối nhỏ của họ. Cùng nhau an lạc hạnh phúc sống đến cuối đời.
Suốt đời sủng cậu."Em cũng yêu anh. Rất yêu anh. Vốn dĩ tâm đã chết như đóa hoa héo đi vĩnh viễn không thể tươi tốt trở lại được. Thế nhưng em thật sự rất yêu anh. Yêu anh là thật, cần anh là thật". Sơn Tùng mặc kệ gò má đỏ ửng nên như quả xuân đào, nhẹ nhàng nói ra câu đó. Trong lòng không đo được bao nhiêu thật tâm."Bảo bối, xoay lại đây". Isaac đem cơ thể ấm áp trong chăn quay về phía mình. Một chữ cũng bảo bối, hai chữ cũng bảo bối. Rõ ràng là yêu thương đến tận tâm can.Isaac ôn nhu sờ gò má đáng yêu đỏ hồng kia. Thân nhiệt thật sự ấm áp, nếu không nói là nóng. Lúc nghe Minh Tuấn bảo Sơn Tùng dầm mưa đến ngất đi, còn kéo theo bị sốt. Lúc đó trong lòng Isaac thật sự rất khó chịu.Bàn tay của Isaac hơi lạnh, ngón tay thuôn dài tinh tế, cùng những nốt chai theo năm tháng. Từng nốt chai nho nhỏ đó ma sát da thịt của cậu. Khiến Sơn Tùng được một trận rùng mình.
Isaac ngồi hẳn lên giường. Vì đây là phòng tổng thống cao cấp cho nên giường cũng lớn hơn rất nhiều lần, nếu không muốn nói là giường kingsize.Mùi hương trầm nam tính, mùi rượu ngoại đắt tiền, mùi thuốc lá nhè nhẹ, còn có cả mùi nước hoa và bụi trần gió thổi. Tất cả chúng Sơn Tùng in sâu trong tâm trí. Mùi hương ấy quen thuộc như sợi tóc, giọt máu. Thật sự rất dễ chịu. Bao lần Sơn Tùng không ngủ được, người đó sẽ ôm cậu từ phía sau, mùi hương nam tính dẫn dắt cậu chìm vào giấc ngủ.Isaac hôn lên cánh môi tinh tế của Sơn Tùng, môi áp môi. Hai đôi môi có phần tương đồng cắи ʍút̼ lấy nhau đến sưng đỏ. Isaac rất mãnh liệt bá đạo đem đôi môi xinh đẹp phiếm hồng kia không ngừng tàn phía, Sơn Tùng cũng nhiệt tình đáp trả, há miệng dâng lên cái lưỡi trơn ướt của mình. Thuận lợi để Isaac luồn cái lưỡi lưu manh của mình vào khoang miệng cậu, điên cuồng luân động khám khá. Quấn lấy cái lưỡi trơn ướt của đối phương, nhẹ nhàng câu dẫn đem qua vòm miệng của mình.
Sơn Tùng chưa bao giờ chủ động tấn công vào khoang miệng của người trước mặt, bởi vì không có kĩ thuật, da mặt lại không đủ. Cho nên lần nào cũng là Isaac nhẹ nhàng đem cái lưỡi nhỏ kia vào miệng mình. Thế nhưng cũng là bản thân tự động.Quả nhiên là còn phải huấn luyện nhiều hơn.Bên này hôn đến trời đất quay cuồng, bên kia bàn tay ma mãnh của Isaac không an phận mà luồn vào bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh.Isaac chợt nhận ra, đồ mà Sơn Tùng mặc có màu hồng nhạt. Chẳng phải chỉ có bệnh nhân nữ mới mặc hay sao ? Isaac hoàn toàn không biết được đây là tâm ý của Minh Tuấn. Bởi vì Minh Tuấn cảm thấy Sơn Tùng mặc đồ này cực kì dễ thương.Bàn tay cầm micro, cầm súng, cầm viết lâu năm tạo ra những nốt chai không ngừng sờ soạng từng mảnh da thịt trắng ngần mềm mại dưới thân. Từ bụng phẳng lì đến cái eo nhỏ. Cuối cùng là dừng lại ở hai quả hồng anh nhấp nhô theo từng nhịp thở. Đưa hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê.
Không sớm không muộn nghe được tiếng rên mê hoặc của người dưới thân :"Ư..."Người ta nói, con trai giọng Bắc nói chuyện rất dễ nghe, hát còn rất hay. Isaac còn nhận ra con trai giọng Bắc rên cũng vô cùng phiến tình.Nhận biết Isaac đang muốn gì. Sơn Tùng cũng mặc kệ không can ngăn, chỉ thuận theo cảm xúc mà rêи ɾỉ cùng thở dốc."Rên như vậy, là muốn câu dẫn anh ?". Isaac đáy mắt âm trầm đi vài phần nhìn Sơn Tùng qua ánh đèn ma mị.Không phải là câu dẫn. Mà là Sơn Tùng đang sợ...Người khác kĩ thuật tốt như vậy, rất dễ khiến Isaac hứng thú, khẳng định là chăm sóc Isaac vô cùng tốt. Sơn Tùng ngay cả thở bằng mũi khi hôn cũng không biết. Khi quan hệ đều là một thân Isaac chủ động.Hắn ta sẽ không chán sao ?Dường như Isaac hiểu được Sơn Tùng đang nghĩ gì, cho nên cúi xuống hôn lên cái trán đã thấm đẫm mồ hôi kia, nhẹ nhàng ôn nhu nói :
"Em không cần cố ý câu dẫn anh đâu bảo bối. Anh chỉ có thể cương lên với một mình em mà thôi".Lời ít nghĩa nhiều, Sơn Tùng bị cái ôn nhu của nam nhân trước mặt làm cho trong thâm tâm nổi lên ấm áp dương dương. Cánh tay thon thả không cố ý mà tự động quàng sang bờ vai Thái Bình Dương của Isaac, kéo người lại gần hơn.Isaac nhanh nhẹn rũ bỏ quần áo của Sơn Tùng, trên thân mình cũng một dạng lõa thể. Da thịt trực tiếp ma sát, cảm nhận sự ấm áp nóng hổi trên người Sơn Tùng. Du͙ƈ vọиɠ của Isaac không có tiền đồ mà mạnh mẽ đứng thẳng, đâm vào đùi non nhẵn nhụi của Sơn Tùng.Biết người kia đã bị bức đến trướng căng như vậy, cự vật nóng hổi ma sát đùi non. Thế nhưng Isaac lại không gấp gáp mà lại trao cho Sơn Tùng từng vết nút, vết cắn màu đỏ dâʍ mỹ.Hickey...
Từng nụ hôn ma cà rồng hay những vết cắn yêu đến bật máu của Isaac đáp xuống da thịt nhẵn nhụi của Sơn Tùng. Từng mảng đỏ chi chít hết cả cổ, sau gáy, xương quai xanh, cái tay, lồng ngực...Isaac nút đến khi phần trên cơ thể của Sơn Tùng toàn là dấu hôn màu đỏ, không biết bao nhiêu mạch máu dưới da đã vỡ. Chốc lát lại hỏi Sơn Tùng rằng có đau không. Ôn nhu như mật ngọt đường thơm.Isaac nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào trong mật huyệt chật hẹp thít chặt kia. Tiểu huyệt đỏ hồng bị Isaac làm cho căng thẳng. Đã lâu không va chạm. Mật huyệt kia lại vô cùng chật hẹp. Cảm tưởng một ngón tay cũng không thể vào.Isaac nhìn lên thì biết ngay người kia đang nhíu mày đau đớn chịu đựng. Thế nhưng lại không phát ra một âm thanh khó chịu nào. Nhẫn nhịn mà cắn môi, bàn tay nắm chặt grap giường đến nhăm nhúm.
"Đau ?". Isaac dừng lại mọi động tác mà hỏi."Ưʍ..." Từ nãy đến giờ Sơn Tùng toàn nói giọng mũi, mê hoặc mềm mại nhũn cả tim."Tại sao không nói cho anh ?". Isaac ôn nhu vuốt tóc Sơn Tùng."Anh... Như thế kia... Em chỉ muốn giúp anh... Nhanh một chút". Quả thực rất đau, và còn rất ngại ngùng. Cho nên Sơn Tùng đứt quãng nói.Ai bảo cɦịƈɦ là sướng ? Ra đây Sơn Tùng tát vài cái cho tỉnh nè. Đau đến thấu trời xanh. Nam nữ quan hệ đã đau, nam nam quan hệ còn đau đến mức nào ? Nên nói các người đừng có mà tưởng tượng là sẽ sướng đến run mình gì đó. Toàn là lừa đảo."Bảo bối ngoan, một lát sẽ hết đau. Anh hứa, một ngón thôi". Isaac vẫn như mọi lần an ủi Sơn Tùng.Sau một hồi luân động thì tiểu huyệt của Sơn Tùng mới chảy ra một ít dâʍ ɖịƈɦ bôi trơn. Thuận lợi để ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba của Isaac đi vào.
Lừa đảo, một phút trước bảo rằng một ngón, một phút sau cả bàn tay cũng muốn vào rồi ! Đây là lừa ai ? Lừa ai ?Sơn Tùng trong lòng mặc niệm một chút. Nhưng ngoài miệng lại rêи ɾỉ dụ tình. Khiến Isaac không thể kiềm chế mà đưa hẳn cự vật đã trướng to đâm vào trong. Bắt đầu luân chuyển mạnh mẽ, dồn dập.Cảm nhận cự vật to lớn nóng hổi kia ở trong thân thể mình không ngừng đâm đến, ma sát với vách thịt đến đỏ ửng. Isaac mạnh mẽ đâm đến nơi mẫn cảm của Sơn Tùng, thu về những tiếng rêи ɾỉ dụ hoặc.Đại công cáo thành đem Sơn Tùng úp qua úp lại như xoài lắc đến phát tiết. Từng mảng lớn ướt sũng trên grap giường.Sơn Tùng đã phát tiết ba lần. Thế mà Isaac vẫn đầy nhiệt huyết như cũ. Đợi Sơn Tùng bị ép đến sắp ngất, Isaac mới thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng, đem dịch trắng bắn đến nơi sâu nhất của Sơn Tùng.
Sau đó mãn nguyện nằm trên lưng đã đầy ắp dấu hôn của Sơn Tùng.Isaac làm xong rồi mới chợt nhớ Sơn Tùng mang thai. Thế là một hai ôm cậu tiến đến phòng tắm tẩy rửa.Sơn Tùng bị ép đến mệt lã. Mặc cho Isaac giúp mình tẩy rửa, đem hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy ra, thay quần áo và grap giường.Sau đó cả hai cùng ôm nhau bình an ngủ. Trước khi ngủ Isaac còn tranh thủ hôn lên trán Sơn Tùng và hôn lên cái bụng vẫn còn phẳng của cậu.Nụ hôn trên trán là nụ hôn chân thành thuần khiết của tình yêu. Với ý nghĩa là sự tin tưởng, bao dung và nghiêm túc trong mối quan hệ.Nhưng đối với Isaac thì có lẽ nó còn là sự cưng chiều bảo bọc, trân trọng người trước mặt như một bảo bối trân quý, chỉ có thể nhẹ nhàng chạm đến và nâng trong lòng bàn tay mà không dám làm tổn thương.Buổi sáng Minh Tuấn theo thói quen đem bữa ăn sáng đến cho Sơn Tùng thì bị một màn trước mắt làm cho trán nổi gân xanh.
"Chời má đây là bệnh viện chứ đâu phải cái khách sạn mà để boss vào đây ứ ứ hả ??? Boss ơi là boss".Dù gì cũng là cấp trên của mình nên Minh Tuấn chỉ có thể nói như vậy. Chua ngoa cũng không đến mức ngu ngốc đạp đổ chén cơm của mình."Cậu không đồng ý ?". Isaac đem mấy thứ thức ăn sáng kia xử lý sơ qua cho Sơn Tùng. Sơn Tùng vẫn còn đang say ngủ cho nên động tác của Isaac vẫn rất nhẹ nhàng.Trên bàn ăn có trứng cá hồi hun khói, nấm, bánh ngọt phết bơ, trứng chiên, thịt nguội cùng sữa tươi và hoa quả.Minh Tuấn biết đêm qua Isaac có đến 'thị tẩm' cho nên lúc nãy đã dặn đầu bếp ở nhà hàng của Isaac đem thức ăn mà hắn thường ăn đến. Tận tâm đến không thể tận tâm hơn.Cứ tưởng là sẽ có một màn ngược luyến tàn tâm gì đó. Ai ngờ tối qua cɦịƈɦ luôn rồi. Thiện tai thiện tai. Thật sự là Minh Tuấn đắn đo bản thân có nên lén gắn chip ghi hình lại hay không...
Yaoi full HD gì đó. Rất đáng mong chờ.Thế nhưng nhìn cái mặt lạnh như băng tuyết ngàn năm của boss mình thì vẫn là thôi đi. Minh Tuấn chưa muốn mất việc."Minh Tuấn, cậu nói trong mấy tháng đầu này tôi cùng Sơn Tùng quan hệ được không ?". Isaac mặt không cảm xúc đọc báo điện tử trên Ipad, đồng thời xem lịch trình cá nhân của mình có gì mới không."Hả ? Được, mấy tháng đầu thì được. Nhưng mà bụng Sơn Tùng to quá thì nên hạng chế lại. À mà đừng có chơi ba cái trò SM gì đó..."Isaac nghe đến đây liền liếc Minh Tuấn. Khiến cho cậu ngại ngùng gãi gãi sống mũi quay đi chỗ khác.Nhìn Isaac giống mấy kẻ thích chơi ba trò đó sao ?Minh Tuấn trong lòng điên cuồng gào thét 'Không phải anh thì còn ai vào đây???'."À mà Boss này, tôi nói. Anh cũng nên dành nhiều thời gian hơn cho Sơn Tùng đi. Chẳng hạn đem cậu ấy đi ra ngoài tản bộ hay ăn uống gì đấy. Thời gian mang thai tính tình người ta dễ thay đổi lắm. Dễ khóc dễ căng thẳng. Thiết nghĩ anh nên ở bên cạnh cậu ấy". Lời này Minh Tuấn là thật tâm.
"Biết rồi..." Isaac lười biếng uống sữa."Biết rồi biết rồi... Hôm trước anh cũng bỏ Sơn Tùng mà chạy lịch trình đó còn gì ?". Minh Tuấn bĩu môi."Tôi sắp xếp lịch trình xong rồi. Sẽ có nhiều thời gian cho cậu ấy hơn". Isaac uống sữa xong thì định dùng bữa sáng, thế nhưng lại ngưng lại động tác vì muốn đợi Sơn Tùng cùng ăn luôn. Isaac nhìn Minh Tuấn, nói : "Phiền cậu cho cậu ta uống vài loại thuốc bổ hay vitamin gì đó".Chứ nhìn Sơn Tùng dù gì cũng là thanh niên 23 tuổi nhưng mà sức khỏe lại không bằng ai. Khiến Isaac rất sót.Minh Tuấn gật đầu rồi rời khỏi phòng. Vừa đi vừa lẩm bẩm.Còn không phải muốn Sơn Tùng khỏe lên để dễ bề quan hệ sao ? Đi theo Isaac lâu như vậy Minh Tuấn rành quá mà. Đại ma vương này...Còn Đại ma vương nào đó hiện tại đang hầu bảo bối nhà hắn đánh răng rửa mặt. Sau đó đút thức ăn đến miệng cậu. Hầu hạ từ đầu đến cuối. Ngay cả khi Sơn Tùng đã ăn no thì Isaac vẫn chưa có miếng nào vào bụng.
Sáng hôm đó Isaac mặc thêm áo khoác cho Sơn Tùng, quần jean skinny đen xẻ gối, boot cũng màu đen nốt. Sau đó tự mình khoát thêm một cái áo khoác, mang giày Sperry Top-Sider. Rồi cùng nhau ra ngoài."Lạnh không ? Bảo bối ?". Isaac nắm tay của Sơn Tùng."Không lạnh, anh chú ý lái xe đi kìa".Hôm nay bởi vì là ban ngày nên chỉ dám chạy Corvette C7. Đi trên đường có người cũng ngoái đầu nhìn theo. Mặc dù không biết chủ nhân của chiếc xe kia là ai, nhưng mà nhìn qua chắc chắn là có tiền.Corvette C7 động cơ V8 nạp khí tự nhiên 6.2l LT1 trên các phiên bản thường và 6.2l siêu nạp V8 LT4 trên bản Z06, dẫn động cầu sau và công suất không đổi cùng 2 lựa chọn hộp số là số sàn 7 cấp hoặc số tự động 8 cấp...Isaac đưa Sơn Tùng đi dạo công viên Gia Định. Thật sự hắn chẳng biết nên đi đâu. Hầu như mọi ngóc ngách trong thành phố đều quá chật chội đông đúc. Buổi sáng không khí rất trong lành. Màu xanh ngát của công viên khiến cho Sơn Tùng cảm thấy thật thoải mái. Nhìn biểu tình trên mặt Sơn Tùng, Isaac cũng thoải mái theo.
Isaac mua cho Sơn Tùng một ly tokbokki và nước ngọt có ga. Nhìn Sơn Tùng ăn mà bản thân cũng đói theo. Mặc dù đã ăn sáng rồi. Thế là mua thêm một phần nữa. Cặp chồng chồng trẻ ngồi trên ghế đá thản nhiên ăn mặc kệ sự đời."Mew..."Đột nhiên có một chú mèo nhỏ xíu dưới chân Sơn Tùng. Sơn Tùng bị mèo nhỏ thu hút, cứ nhìn mãi. Hai mắt long lanh thấy rõ."Đáng yêu thật..." Sơn Tùng cảm thán, còn định cho bé mèo nhỏ kia một miếng tokbokki. Nhưng đã bị Isaac nhanh chóng ngăn lại, mèo không biết đâu ra, lỡ như ăn thức ăn của người lạ mà bị bệnh thì sao."Thật sự rất đáng yêu đó. Đáng yêu quá trời quá đất. Coi kìa..."Sơn Tùng miệng không ngừng khen ngợi con mèo tam thể dưới chân. Nó dường như biết có người khen nó nên vô cùng ngoan ngoãn kêu hai ba tiếng."Ngáo !!! Lại đây !!!". Đột nhiên một thanh niên đứng phía xa xa hút gió mấy cái. Rồi thì con mèo tam thể dưới đất đứng dậy, nhìn Sơn Tùng một cái rồi chạy lại người đó. Đi mất.
Ra là mèo có chủ. Sơn Tùng tiếc nuối rũ mắt. Isaac nhìn thấy cái má đáng yêu thường ngày xụ xuống thì liền nghĩ nghĩ một lát rồi kéo tay cậu đứng dậy."Trở về sao ? Còn sớm mà ?". Nếu đứng đây một lát nữa biết đâu thấy được con mèo lúc nãy thì sao ?"Em chẳng phải thích mèo sao ? Anh với em đi mua mèo". Isaac nói một câu rồi kéo Sơn Tùng ra xe."Thật... Thật ạ ? Mua mèo ạ ?". Sơn Tùng ngơ ngác nhìn Isaac.Isaac mỉm cười xoa má của cậu."Uhm, đi mua mèo. Em chẳng phải rất thích sao ?".Nhìn bộ dạng bảo bối nhỏ trước mặt thì khẳng định là rất thích mèo đi. Vốn dĩ bản thân cũng là một con mèo, cho nên tất nhiên sẽ có thiện cảm với mèo ? Isaac bị logic thần thánh của bản thân mà tự khâm phục.Sơn Tùng là người thích mèo đến nghiện. Còn gặp chó là chạy mất dép. Thế mà ông trời lại cho con mèo nhỏ này dây vào một con sư tử bự như thế này.
Đến cửa hàng thú cưng của một người quen. Vừa bước vào thì Sơn Tùng đã bị đống mèo làm cho lu mờ con mắt.Thật lòng. Thật sự. Thật tình. Siêu cấp. Vô cùng. Hoàn toàn.Đáng yêu hết chỗ nói."Isaac mua gì đây ?". Chủ cửa hàng là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi, tóc uốn xoăn gợn sóng."Dẫn người yêu đến mua thú cưng". Isaac nói ra hai chữ người yêu thì tự hào vô cùng. Nụ cười điển trai nở rộ trên môi như ánh dương mặt trời."Người yêu luôn. Dữ dằn, con người ta..." Cô gái che miệng cười."Sao nào, được rồi. Tìm giúp tôi một bé thú cưng đáng yêu đi". Isaac nói."Ok". Cô gái nhanh nhẹn quay đi rồi ẵm lên một chú cún con samoyed màu trắng thuần chủng : "Sao nào, đáng yêu không ?".Còn đưa qua cho Isaac xem."Á..."Sơn Tùng bị cún con dọa sợ. Được rồi, chuyện Sơn Tùng sợ chó là chuyện cả showbiz này đều biết. Được chưa.
Sơn Tùng bị cún dọa, liền quay đầu chui vào ngực Isaac. Isaac bị hành động đáng yêu này làm cho tâm tình vô cùng tốt."... Cậu ấy sợ chó sao ? Sơn Tùng sợ chó ?". Cô gái nhịn cười."Đúng rồi. Em ấy sợ chó lắm. Cho nên cô giúp em ấy tìm mèo đi". Isaac xoa mái tóc màu trắng khói mềm mại của Sơn Tùng, ghé vào tai cậu nói hai chữ 'đừng sợ'.Cô chủ tiệm thú cưng quay đi một lát rồi đem lại một chú mèo mập mập tròn tròn lông màu xám trắng."Đây là mèo Scottish Fold, tai bé cụp xuống là do đột biến gen. Sao nào, đáng yêu không ?". Cô chủ tự hào nói. "Này nhóc kia, em thử đến ôm đi".Sơn Tùng nghe cô chủ gọi mình liền rụt rè đi đến. Nhìn chằm chằm vào con mèo ú na ú nần tròn ủm kia, đôi mắt mào xám trong vắt to tròn cũng nhìn lại cậu."Chịu theo anh về nhà không bé ?"
"Có chúc chích thì theo...""Nhà anh có rất nhiều đồ ngon ~""Có chúc chích không ?""Đương nhiên !""Vậy theo !""Em muốn nó". Mắt Sơn Tùng sáng ngời nhìn Isaac. Bé mèo này mặc dù nhìn khinh người một chút nhưng lại rất đáng yêu."Bao nhiêu ?". Isaac mỉm cười nhìn cô chủ tiệm."Nhập ngoại về, tiêm thuốc đầy đủ, giống cái, còn bé tí. Thôi thì lấy rẻ cho anh vậy". Cô chủ ôn hòa cười tươi. Còn Isaac thì đưa thẻ mình cho cô. Sơn Tùng vui vẻ vừa ôm bé mèo vừa lựa ổ và đồ chơi cho bé.Cái rẻ mà cô chủ nói, cũng chỉ bằng một cái IPhone X...
============Tập kích ban đêm. Chíu chíu chíu.Thật ra ban đầu định cho Mèo nuôi Samoyed, nhưng viết hơn 1k chữ thì nhớ ra. Mèo sợ chó =]]]]]YuJiang Đơn Bào
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz