Drop Dm Abo De Y Den Anh Mot Chut Di Ma
Tưởng Nghiêu nhìn cậu chăm chú, trong mắt hiện rõ niềm khát vọng.Đầu óc Doãn Triệt trống rỗng.Loại cảm giác ấy lại đến, đau đớn kịch liệt.Giống như có máy khoan khoan thẳng vào não, giống như có thanh thép xuyên qua thân thể.Tưởng Nghiêu không tiếp tục động tác nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy đau đớn.“Làm sao vậy? Sắc mặt cậu tái nhợt……” Tưởng Nghiêu thu chân, duỗi tay sờ mặt cậu.Bị cậu hất văng ra: “Đừng chạm vào tôi.”Cậu biết phản ứng của mình hơi quá mức, nhưng cậu không khống chế được thân thể cùng đại não của mình, run rẩy trượt xuống, cuộn tròn người lại, mồ hôi lạnh ròng ròng rơi xuống, trước mắt một mảng hỗn loạn, thân ảnh của Tưởng Nghiêu biến thành rất nhiều hình ảnh lờ mờ, hư thật khó phân biệt.Tưởng Nghiêu cũng ngồi xổm xuống: “ Cậu có sao không? Tôi không nghĩ cậu sẽ kháng cự như vậy…… Thực xin lỗi, về sau sẽ không như thế nữa.”Không như thế? Chẳng lẽ cả đời bọn họ chỉ dừng lại ở bước nắm tay với ôm sao?Doãn Triệt bỗng nhiên cảm thấy Tưởng Nghiêu thật đáng thương.Một Alpha ưu tú lại không được trải nghiệm yêu đương đích thực, hiện tại chỉ có thể cùng cậu thật cẩn thận mà hẹn hò, chạm nhiều một chút cũng không được, hèn mọn muốn chết.Yêu đương như vậy, với cậu mà nói, mỗi một ngày đều rất có ý nghĩa, nhưng đối với Tưởng Nghiêu mà nói, thật sự có ý nghĩa sao?Doãn Triệt vùi đầu khoảng năm phút, thẳng đến khi dòng suy nghĩ miên man cùng cảm giác đau đớn dần dần tiêu tán.Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thấp thỏm quan tâm của Tưởng Nghiêu, ánh mắt của hắn còn phảng phất như chính mình đã làm chuyện xấu vậy.“…… Một bước này của cậu quá lớn.” Cậu tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói “ Sau nắm tay với ôm là bước này sao? Có phải quên bước nào không?”Tưởng Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhìn cậu cười: “Chúng ta đã hôn rồi.”“Khi nào?”“Cậu quên? Lần trước cậu hôn trộm mu bàn tay của tôi.”“…… Không hôn.” Đánh chết Doãn Triệt cũng không thừa nhận “Là cậu xuất hiện ảo giác.”“Ừm, là tôi có ảo giác, cậu nói cái gì thì là cái đó.” Tưởng Nghiêu kéo cậu lên, ôm lấy cậu “ Tôi vừa mới vận động xong nên pheromone không ổn định, nhất thời xúc động dọa cậu rồi, xin lỗi.”“Biết rồi, nói xin lỗi một lần là đủ rồi.”Nam sinh tuổi này luôn có dục vọng bồng bột, không có gì đáng trách. Nếu đổi lại là Omega bình thường, có lẽ đã bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, ước gì được Tưởng Nghiêu chạm vào nhiều hơn.Nhưng còn cậu luôn cự tuyệt, tránh né, biểu hiện như vậy có hơi kỳ quái.Không ai sẽ thích phản ứng như vậy nhỉ?“Từ từ tới được không, hiện tại tôi chưa thích ứng kịp.”“Vậy có thể hôn cậu không?” Tưởng Nghiêu thấp giọng hỏi.Doãn Triệt tưởng tượng hình ảnh kia một chút, tim cũng đập nhanh hơn: “ Bây giờ không được.”“Vậy hôn chỗ khác nha? Tay thì sao?”“Tay thì có gì mà hôn……”“ Muốn hôn.” Tưởng Nghiêu chấp nhất mà nhìn cậu, ánh mắt tựa một loại thú ăn thịt.“…… Tùy cậu.”Cậu vừa dứt lời, Tưởng Nghiêu lập tức nắm lấy tay cậu, “Chụt” một cái hôn lên mu bàn tay của Doãn Triệt, hôn xong cười nói: “Huề nhau.”Rõ ràng là sói, có đôi khi lại ngốc nghếch, khờ khạo như Husky.Đêm nay không thể nói chuyện với nhau được rồi.Tưởng Nghiêu lo hắn nhịn không được nên khuyên cậu trở về, còn nói mấy lời thấm thía, răn đe: “ Nửa đêm không được chạy đến phòng ngủ của bạn trai biết chưa? Alpha thành niên đều là sói xám, thích nhất là ăn thịt thỏ con da thịt non mịn như cậu đấy.”Nên đêm đó Doãn Triệt mơ ác mộng, mơ thấy mình bị trói trên giá nướng, Tưởng Nghiêu đang rải bột thì là lên người cậu.Buổi sáng lúc đứng rửa mặt, cậu đột nhiên nhìn thấy vết sẹo bỏng trên cổ còn tưởng rằng ác mộng trở thành sự thật. Nhưng mà may cậu nhớ ra, ác mộng đã sớm qua rồi.Nghỉ trưa thứ sáu, trận chung kết bóng rổ diễn ra.Toàn bộ khối lớp 11 đều có người tới sân cổ vũ, một nửa xem chơi bóng, một nửa xem náo nhiệt.Hai vị giáo thảo quyết đấu, giáo thảo cùng giáo bá liên thủ, huynh đệ tình thù giữa anh trai giáo bá cùng em trai giáo thảo. Cốt truyện này quá mức xuất sắc, có thể ghi vào lịch sử trường.Lớp 1 với lớp 3 tới sớm chiếm được vị trí tốt, mặt đối mặt mà ngồi ở hai bên sân bóng rổ, xa xa vênh mặt nhìn nhau.Quách Chí Hùng nhận đồng phục từ giáo viên thể dục phát cho đồng đội.Hàn Mộng thực ghét bỏ mà nhón tay lan hoa chỉ*, dò xét cái áo: “ quần áo từ năm trước phóng tới hiện tại có giặt không vậy ? Toàn mùi mồ hôi.”
* Lan hoa chỉ kiểu vầy nè :
* Lan hoa chỉ kiểu vầy nè :
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz