Drop Chuyen Ver Yeu Em Nho Em Cung Chieu Em
Trước đây cô gọi anh là gì?
"A, em mới phát hiện, nếu em liên tục lặp đi lặp lại tên Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác cuối cùng chính là sẽ nói thành Bác Bác! Từ giờ em sẽ gọi anh là Bác Bác, nghe rất dễ thương!"
Nhớ lúc cô nói những lời đó, anh cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái không nói không rằng, Trình Tiêu còn tưởng anh không thích biệt danh cô đặt. Mãi cho tới khi, anh đặt lên môi cô nụ hôn đầu tiên, sau đó dán vào tai cô thấp giọng thì thào:
-Tiêu Tiêu gọi tên anh đi.
Khi đó cô đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, cũng chẳng suy nghĩ nhiều lập tức mở miệng:-Nhất Bác.
-Không phải.
Nhất Bác bất mãn dùng ngón tay vân vê môi cô:
-Không phải cái này.
-Bác Bác?Cô thấp thỏm lên tiếng, sau đó bị anh tóm lại hôn sâu hơn. Khi ấy cô mới hiểu được, anh thật sự rất thích cái tên "Bác Bác" này
-Tiêu Tiêu
Vương Nhất Bác thấp giọng gọi tên cô, hơi thở nóng bỏng phả tới, khiến cô cũng lơ mơ không rõ đâu là thực, đâu là hồi ức của chính mình nữa.
Thật lâu sau, Trình Tiêu mới kịp phản ứng lại, sợ hãi lùi về phía sau 2 bước, theo bản năng né tránh người đàn ông trước mắt.
Vừa đứng thẳng, thân ảnh đàn ông liền tiến tới, áp cô vào góc tường.
Chỉ trong phút chốc, khuôn mặt anh cúi xuống, Trình Tiêu như nhận ra được anh muốn làm gì, lập tức nghiêng đầu sang một bên.
Vương Nhất Bác dừng lại, môi mỏng cách mặt cô chỉ 2 cm, gần tới mức hơi thở của hai người như hòa vào nhau, bầu không khí trở nên cực kì ám muội.
Hồi lâu, anh lên tiếng, giọng khàn khàn:
-Em uống rượu.
Trình Tiêu giải thích:
-Đoàn làm phim có tiệc.
Vương Nhất Bác cau mày, không vui nói:
-Không phải anh đã nói rồi sao, không có anh ở bên cạnh thì em không được phép uống rượu.
-Cho nên em không được uống rượu trong suốt 3 năm?
Trình Tiêu đưa mắt nhìn anh, được vài giây lại nhanh chóng dời tầm mắt.
Vương Nhất Bác nắm lấy cằm cô, bắt cô phải quay đầu nhìn anh.
Anh nói:
-Tiêu Tiêu, em đang giận anh.
Trình Tiêu trừng mắt, phủ nhận:
-Không phải.
-Vậy tại sao không nghe điện thoại của anh?
Tại sao lại không nghe điện thoại của anh ư?
Trình Tiêu cười giễu.
Ba năm trước, anh nói cô hãy chờ anh. Cô chấp nhận chờ, kết cục cái cô mà chờ được, lại là tin tức về vị hôn thê của anh.
Nếu như đến nước này mà cô vẫn còn không biết lý lẽ cứ tiếp tục dính lấy anh, vậy thì cũng quá thảm hại rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Trình Tiêu có chút phiền não, dứt khoát không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, đáp:
-Gọi điện quốc tế tính cước quá đắt, em nghèo, không trả nổi.
-.... Anh nói là mới vừa nãy.
Vương Nhất Bác liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bổ sung:
-Là nửa tiếng trước.Cú điện thoại trong phòng vệ sinh chính là anh gọi?
Trình Tiêu kinh ngạc nhìn anh. Thoáng thấy khuôn mặt anh lại áp xuống, cô lập tức giơ tay lên đẩy ngực anh, chặn lại:
-Lục tiên sinh, thỉnh tự trọng.
(Editor: Khổ thân anh tôi 2 lần bị gái từ chối hôn hít =)))))))))))))
Hai lần muốn hôn đều bị cự tuyệt, Vương Nhất Bác có chút mất bình tĩnh.
Ba năm, 1095 ngày, 26280 giờ, 1576800 phút, ở nơi đó mỗi ngày đối với anh lại như một năm. Xa cách lâu như vậy, cô căn bản không biết anh muốn cô nhớ cô tới mức nào!
Vương Nhất Bác quyết định phớt lờ lời cô nói, mạnh mẽ kéo hai tay cô lên cao giam chặt lại.
-Đau!
Vết thương đụng vào vách tường, Trình Tiêu đau tới mức hít một ngụm khí lạnh.
Nụ hôn còn chưa rơi xuống, Vương Nhất Bác phát hiện có gì đó không bình thường. Ngừng lại, lúc này anh mới chú ý tới vết thương trên tay cô.
-Sao lại bị thương?
Anh cầm lấy tay cô, có chút tức giận.
Xuất phát từ ý nghĩ muốn chọc anh tức, Trình Tiêu còn định đáp trả anh một câu: Mới vừa rồi, do anh gây ra.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, bên tai liền truyền tới tiếng giày cao gót đang tới gần.
-Vương tổng, sao anh lại trở về sớm hơn dự định vậy?
Khi nhìn thấy người trước mặt là Vương Nhất Bác, Vu Khả hưng phấn bước tới gần:
-Chị họ nói anh tháng sau mới trở lại, em còn tưởng...
-Anh đưa em đi bệnh viện.
Vương Nhất Bác ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Vu Khả, kéo Trình Tiêu đi về phía thang máy. Đi mấy bước, giống như là chê cô đi quá chậm, anh trực tiếp ôm lấy cô đi mất.
Đợi tới khi Trình Tiêu hoàn hồn, cô đã ngồi trong xe Vương Nhất Bác.
-Em bôi thuốc mỡ là được, không cần đi bệnh viện.
-Vết thương không xử lý cẩn thận sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, lẽ nào điều cơ bản thế này em lại không biết?
Vương Nhất Bác thắt dây an toàn cho cô, nhanh chóng khởi động xe.
-Sao em lại vẫn giống như hồi trước, luôn không chú ý chăm sóc bản thân như vậy chứ.
-Giống như hồi trước?
Trình Tiêu giật mình, thấy anh nói những lời đó như thể là chuyện hiển nhiên, cô không nhịn được lớn tiếng:
-Đúng, em vẫn như xưa, nhưng còn anh thì sao? Anh ở nước ngoài ba năm, anh cũng thay đổi rồi! Cảm giác một chân đạp hai thuyền rất vui đúng không?
Trình Tiêu từ trước tới giờ vẫn luôn vô cùng căm ghét bị lừa dối, Vương Nhất Bác dĩ nhiên biết ý cô khi nói một chân đạp hai thuyền là gì. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nói:
-Anh và Xa Huyễn San hoàn toàn không có quan hệ gì.
Thấy anh sắp về nước, cha anh liền lập tức thông báo với truyền thông rằng Xa Huyễn San chính là con dâu tương lai của Vương thị, truyền thông lập tức đưa tin này lên mọi mặt báo, tất cả mọi người đều bàn tán về ngày cưới không xa. Nếu không phải là do bạn tốt gọi điện tới, thì anh là nhân vật chính trong câu chuyện nhưng lại chẳng biết gì.
Sợ Trình Tiêu hiểu lầm, anh bỏ cả công việc dang dở bên Mỹ để quay về sớm hơn dự định, chẳng qua lại không nghĩ cha anh lại hành động nhanh như vậy, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Trình Tiêu không nói gì nữa.
Rất nhanh liền tới bệnh viện,Vương Nhất Bác đi trước giúp cô lấy số.
Giờ này bệnh viện cũng khá vắng vẻ, hai người nhanh chóng cầm đơn khám bệnh lên lầu hai.
Đến lượt của Trình Tiêu, điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên, là bạn nối khố Tư Không Lương gọi tới.
Anh liếc Trình Tiêu một cái, cô đã đi vào phòng khám rồi.
Vương Nhất Bác đi tới một bên, bắt máy: "Chuyện gì?"
Tư Không Lương hỏi: "Mấy giờ cậu đến?"
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, đáp: "Mười một rưỡi"
"Giờ đang ở đâu thế?"
"Bệnh viện."
Đầu bên kia Từ Không Lương sững sờ hỏi: "Cậu bị thương đấy à?"
"Không phải". Vương Nhất Bác đút một tay vào túi quần, nhìn về phòng bệnh phía bên. "Là Trình Tiêu"
Từ Không Lương: "A, cậu vừa về nước là cô ấy lại bị thương."
Vương Nhất Bác cau mày, giọng rõ ràng không vui: "Cậu có ý gì?"
"Chính là cảm thấy thật trùng hợp." Tư Không Lương ném văn kiện trong tay sang một bên, thở dài.
"Tớ nói này, cậu không thấy là cậu dành quá nhiều tâm tư cho cô ta rồi à?"
Vương Nhất Bác không lên tiếng, chờ cậu ta nói tiếp.
Tư Không Lương tiếp tục nói:
"Tớ biết những lời này cậu sẽ không thích nghe, nhưng tớ vẫn phải nói. Giả bộ nhu nhược, giả bộ đáng thương, đều là thủ đoạn của phụ nữ cả thôi, cậu cho rằng Trình Tiêu ở bên cậu là thật lòng yêu cậu à? Đừng có ngây thơ như thế, cô ta ở bên cậu vì cái gì, so với những người khác thì cậu biết rõ nhất! Nếu như cậu chỉ chơi đùa cùng cô ta thì tớ sẽ không ý kiến gì, nhưng đã 3 năm rồi, sao cậu vẫn còn đặt lòng đặt dạ ở chỗ cô ta vậy?"
Trước kia khi anh và Trình Tiêu ở chung một chỗ, Tư Không Lương chẳng bao giờ hỏi han gì. Dù sao thì Vương Nhất Bác cũng không công khai, mấy người bạn thân đều cho rằng anh chẳng qua chỉ chơi đùa một chút, ai ngờ được thế mà anh lại rơi vào lưới tình mãi không trở ra.
Trình Tiêu và Vương Nhất Bác cơ bản không môn đăng hộ đối, là người của hai thế giới khác nhau, chia tay có lẽ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Điều anh ta lo lắng, chính là sợ Vương Nhất Bác quá chìm đắm vào mối tình này, kết cục lại tự tổn thương chính mình.
Tư Không Lương dừng một chút, lại nói:
"Cậu một thân một mình ba năm, ngược lại bên cạnh cô ta cũng không thiếu đàn ông."
Mới tuần trước anh ta còn nhìn thấy Trình Tiêu và Bộc Tử Ngang cùng ăn cơm, nếu như không phải là dùng thủ đoạn, thân là một ảnh đế hơn người như Bộc Tử Ngang tại sao lại chú ý tới cô nàng chứ.
Rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng mở miệng:
"Nói xong chưa?"
Từ giọng nói của anh có thể nhận ra, anh đang cố đè nén tâm trạng của mình.
Tư Không Lương vô cùng hiểu tính tình của anh, ngay lập tức đổi chủ đề:
"Hôm nay là sinh nhật cậu, buổi tối đi đâu đây? Bọn tôi mở tiệc tẩy trần cho cậu."
"Tự chọn địa điểm rồi báo, tối tớ sẽ đến thẳng đó."
Lúc Vương Nhất Bác tiến vào, y tá đang băng bó cho Trình Tiêu.
-Mấy ngày này không nên để vết thương dính nước, phải ăn kiêng để tránh lưu lại sẹo.
Trình Tiêu gật đầu:
-Cảm ơn.
Thật ra thì vết thương nhẹ này đối với Trình Tiêu thì căn bản không cần đi bệnh viện, mỗi lần bị như vậy cô đều bôi thuốc mỡ, mấy ngày sau là khỏi, cũng không có vấn đề gì.
Cô là con nhà nghèo nên cũng không được quan tâm chiều chuộng quá mức.
Sau khi băng bó, Trình Tiêu tiện tay mua thêm hộp thuốc dạ dày.
Tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại uống rượu, Trình Tiêu vô cùng mệt mỏi.
Cô muốn tự bắt xe về nhà, cuối cùng lại bị Vương Nhất Bác cưỡng ép ngồi vào xe anh.
Mấy năm nay chỗ ở của Trình Tiêu vẫn không đổi, cô không nói gì, Vương Nhất Bác cũng quen đường cũ mà lái thẳng tới nơi.
Trình Tiêu khách sáo nói:
-Cảm ơn anh đã đưa em về.
Cô xuống xe, Vương Nhất Bác cũng xuống theo.
Hai người trầm mặc đi thang máy lên trên, cho tới khi Trình Tiêu cầm chìa khóa mở cửa, Vương Nhất Bác vẫn không hề có ý định rời đi.
Trình Tiêu khó hiểu nhìn anh, anh nói:
-Anh vừa mới quay về, không có chỗ ở.
-Anh đang đùa em đấy à?
Đường đường là người thừa kế của tập đoàn Vương thị lại không có nơi nào để ở, nói điều này ra ai sẽ tin chứ.
Vương Nhất Bác không đáp, rất tự nhiên cởi giày bước vào. Trình Tiêu không có biện pháp, lấy từ trong tủ giày ra 2 đôi dép đi trong nhà, ném cho anh 1 đôi.
-Nhà em không có dép cho đàn ông, anh dùng tạm.
Vương Nhất Bác lén cong môi thỏa mãn, đi vào đôi dép nhỏ hơn chân mình vài cỡ.
Nhà rất nhỏ, chỉ khoảng 40m vuông, một phòng ngủ một phòng khách, nội thất vẫn không đổi.
Ban đầu khi Trình Tiêu đi thuê nhà, Vương Nhất Bác không yên tâm, muốn tìm một căn nhà ở tiểu khu có an ninh được thắt chặt và ở gần chỗ anh cho cô. Nhưng Trình Tiêu có lòng tự trọng lớn, làm sao có thể nhận căn nhà đó, cuối cùng lên mạng tìm được chỗ này, không gian tuy nhỏ nhưng cũng là một tiểu khu, tương đối an toàn.
Phòng khách có một chiếc salon đơn, trên vách tường treo rất nhiều ảnh.
Vương Nhất Bác nhìn qua từng cái ảnh, tầm mắt dừng lại ở một tấm ảnh anh chưa từng nhìn thấy.
Trình Tiêu không để ý tới anh, đi vào phòng ngủ.
Vốn là rất mệt mỏi, nhưng khi cô nằm lên giường, lại không tài nào ngủ được.
Ba năm trước, cha anh tới gặp cô.
Giống như những bộ phim máu chó trên tivi, ông đưa cho cô một tấm chi phiếu kếch xù, nói vài câu sỉ nhục cô.
Thấy cô không có phản ứng, lại dọa sẽ phong sát cô, không để cho cô có thể đóng phim nữa.
Từ ngày yêu đương cùng Vương Nhất Bác, Trình Tiêu vốn đã nghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát sinh rồi.
Cô cũng chẳng hề sợ hãi, cho tới khi biết Vương Nhất Bác muốn ra nước ngoài.
Đêm hôm đó có một bữa tiệc, Trình Tiêu uống khá nhiều rượu, trở về nhà liền ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, mơ hồ cảm giác bên cạnh có người, cô còn chưa kịp phản ứng, người phía sau liền vươn tay ôm chặt lấy cô.
Ngực anh dán sát trên lưng cô, vô cùng nóng, Trình Tiêu lập tức tỉnh rượu phân nửa, mở mắt ra không dám cử động dù chỉ một chút.
"A, em mới phát hiện, nếu em liên tục lặp đi lặp lại tên Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác cuối cùng chính là sẽ nói thành Bác Bác! Từ giờ em sẽ gọi anh là Bác Bác, nghe rất dễ thương!"
Nhớ lúc cô nói những lời đó, anh cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái không nói không rằng, Trình Tiêu còn tưởng anh không thích biệt danh cô đặt. Mãi cho tới khi, anh đặt lên môi cô nụ hôn đầu tiên, sau đó dán vào tai cô thấp giọng thì thào:
-Tiêu Tiêu gọi tên anh đi.
Khi đó cô đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, cũng chẳng suy nghĩ nhiều lập tức mở miệng:-Nhất Bác.
-Không phải.
Nhất Bác bất mãn dùng ngón tay vân vê môi cô:
-Không phải cái này.
-Bác Bác?Cô thấp thỏm lên tiếng, sau đó bị anh tóm lại hôn sâu hơn. Khi ấy cô mới hiểu được, anh thật sự rất thích cái tên "Bác Bác" này
-Tiêu Tiêu
Vương Nhất Bác thấp giọng gọi tên cô, hơi thở nóng bỏng phả tới, khiến cô cũng lơ mơ không rõ đâu là thực, đâu là hồi ức của chính mình nữa.
Thật lâu sau, Trình Tiêu mới kịp phản ứng lại, sợ hãi lùi về phía sau 2 bước, theo bản năng né tránh người đàn ông trước mắt.
Vừa đứng thẳng, thân ảnh đàn ông liền tiến tới, áp cô vào góc tường.
Chỉ trong phút chốc, khuôn mặt anh cúi xuống, Trình Tiêu như nhận ra được anh muốn làm gì, lập tức nghiêng đầu sang một bên.
Vương Nhất Bác dừng lại, môi mỏng cách mặt cô chỉ 2 cm, gần tới mức hơi thở của hai người như hòa vào nhau, bầu không khí trở nên cực kì ám muội.
Hồi lâu, anh lên tiếng, giọng khàn khàn:
-Em uống rượu.
Trình Tiêu giải thích:
-Đoàn làm phim có tiệc.
Vương Nhất Bác cau mày, không vui nói:
-Không phải anh đã nói rồi sao, không có anh ở bên cạnh thì em không được phép uống rượu.
-Cho nên em không được uống rượu trong suốt 3 năm?
Trình Tiêu đưa mắt nhìn anh, được vài giây lại nhanh chóng dời tầm mắt.
Vương Nhất Bác nắm lấy cằm cô, bắt cô phải quay đầu nhìn anh.
Anh nói:
-Tiêu Tiêu, em đang giận anh.
Trình Tiêu trừng mắt, phủ nhận:
-Không phải.
-Vậy tại sao không nghe điện thoại của anh?
Tại sao lại không nghe điện thoại của anh ư?
Trình Tiêu cười giễu.
Ba năm trước, anh nói cô hãy chờ anh. Cô chấp nhận chờ, kết cục cái cô mà chờ được, lại là tin tức về vị hôn thê của anh.
Nếu như đến nước này mà cô vẫn còn không biết lý lẽ cứ tiếp tục dính lấy anh, vậy thì cũng quá thảm hại rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Trình Tiêu có chút phiền não, dứt khoát không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, đáp:
-Gọi điện quốc tế tính cước quá đắt, em nghèo, không trả nổi.
-.... Anh nói là mới vừa nãy.
Vương Nhất Bác liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bổ sung:
-Là nửa tiếng trước.Cú điện thoại trong phòng vệ sinh chính là anh gọi?
Trình Tiêu kinh ngạc nhìn anh. Thoáng thấy khuôn mặt anh lại áp xuống, cô lập tức giơ tay lên đẩy ngực anh, chặn lại:
-Lục tiên sinh, thỉnh tự trọng.
(Editor: Khổ thân anh tôi 2 lần bị gái từ chối hôn hít =)))))))))))))
Hai lần muốn hôn đều bị cự tuyệt, Vương Nhất Bác có chút mất bình tĩnh.
Ba năm, 1095 ngày, 26280 giờ, 1576800 phút, ở nơi đó mỗi ngày đối với anh lại như một năm. Xa cách lâu như vậy, cô căn bản không biết anh muốn cô nhớ cô tới mức nào!
Vương Nhất Bác quyết định phớt lờ lời cô nói, mạnh mẽ kéo hai tay cô lên cao giam chặt lại.
-Đau!
Vết thương đụng vào vách tường, Trình Tiêu đau tới mức hít một ngụm khí lạnh.
Nụ hôn còn chưa rơi xuống, Vương Nhất Bác phát hiện có gì đó không bình thường. Ngừng lại, lúc này anh mới chú ý tới vết thương trên tay cô.
-Sao lại bị thương?
Anh cầm lấy tay cô, có chút tức giận.
Xuất phát từ ý nghĩ muốn chọc anh tức, Trình Tiêu còn định đáp trả anh một câu: Mới vừa rồi, do anh gây ra.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, bên tai liền truyền tới tiếng giày cao gót đang tới gần.
-Vương tổng, sao anh lại trở về sớm hơn dự định vậy?
Khi nhìn thấy người trước mặt là Vương Nhất Bác, Vu Khả hưng phấn bước tới gần:
-Chị họ nói anh tháng sau mới trở lại, em còn tưởng...
-Anh đưa em đi bệnh viện.
Vương Nhất Bác ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Vu Khả, kéo Trình Tiêu đi về phía thang máy. Đi mấy bước, giống như là chê cô đi quá chậm, anh trực tiếp ôm lấy cô đi mất.
Đợi tới khi Trình Tiêu hoàn hồn, cô đã ngồi trong xe Vương Nhất Bác.
-Em bôi thuốc mỡ là được, không cần đi bệnh viện.
-Vết thương không xử lý cẩn thận sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, lẽ nào điều cơ bản thế này em lại không biết?
Vương Nhất Bác thắt dây an toàn cho cô, nhanh chóng khởi động xe.
-Sao em lại vẫn giống như hồi trước, luôn không chú ý chăm sóc bản thân như vậy chứ.
-Giống như hồi trước?
Trình Tiêu giật mình, thấy anh nói những lời đó như thể là chuyện hiển nhiên, cô không nhịn được lớn tiếng:
-Đúng, em vẫn như xưa, nhưng còn anh thì sao? Anh ở nước ngoài ba năm, anh cũng thay đổi rồi! Cảm giác một chân đạp hai thuyền rất vui đúng không?
Trình Tiêu từ trước tới giờ vẫn luôn vô cùng căm ghét bị lừa dối, Vương Nhất Bác dĩ nhiên biết ý cô khi nói một chân đạp hai thuyền là gì. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nói:
-Anh và Xa Huyễn San hoàn toàn không có quan hệ gì.
Thấy anh sắp về nước, cha anh liền lập tức thông báo với truyền thông rằng Xa Huyễn San chính là con dâu tương lai của Vương thị, truyền thông lập tức đưa tin này lên mọi mặt báo, tất cả mọi người đều bàn tán về ngày cưới không xa. Nếu không phải là do bạn tốt gọi điện tới, thì anh là nhân vật chính trong câu chuyện nhưng lại chẳng biết gì.
Sợ Trình Tiêu hiểu lầm, anh bỏ cả công việc dang dở bên Mỹ để quay về sớm hơn dự định, chẳng qua lại không nghĩ cha anh lại hành động nhanh như vậy, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.
Trình Tiêu không nói gì nữa.
Rất nhanh liền tới bệnh viện,Vương Nhất Bác đi trước giúp cô lấy số.
Giờ này bệnh viện cũng khá vắng vẻ, hai người nhanh chóng cầm đơn khám bệnh lên lầu hai.
Đến lượt của Trình Tiêu, điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên, là bạn nối khố Tư Không Lương gọi tới.
Anh liếc Trình Tiêu một cái, cô đã đi vào phòng khám rồi.
Vương Nhất Bác đi tới một bên, bắt máy: "Chuyện gì?"
Tư Không Lương hỏi: "Mấy giờ cậu đến?"
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, đáp: "Mười một rưỡi"
"Giờ đang ở đâu thế?"
"Bệnh viện."
Đầu bên kia Từ Không Lương sững sờ hỏi: "Cậu bị thương đấy à?"
"Không phải". Vương Nhất Bác đút một tay vào túi quần, nhìn về phòng bệnh phía bên. "Là Trình Tiêu"
Từ Không Lương: "A, cậu vừa về nước là cô ấy lại bị thương."
Vương Nhất Bác cau mày, giọng rõ ràng không vui: "Cậu có ý gì?"
"Chính là cảm thấy thật trùng hợp." Tư Không Lương ném văn kiện trong tay sang một bên, thở dài.
"Tớ nói này, cậu không thấy là cậu dành quá nhiều tâm tư cho cô ta rồi à?"
Vương Nhất Bác không lên tiếng, chờ cậu ta nói tiếp.
Tư Không Lương tiếp tục nói:
"Tớ biết những lời này cậu sẽ không thích nghe, nhưng tớ vẫn phải nói. Giả bộ nhu nhược, giả bộ đáng thương, đều là thủ đoạn của phụ nữ cả thôi, cậu cho rằng Trình Tiêu ở bên cậu là thật lòng yêu cậu à? Đừng có ngây thơ như thế, cô ta ở bên cậu vì cái gì, so với những người khác thì cậu biết rõ nhất! Nếu như cậu chỉ chơi đùa cùng cô ta thì tớ sẽ không ý kiến gì, nhưng đã 3 năm rồi, sao cậu vẫn còn đặt lòng đặt dạ ở chỗ cô ta vậy?"
Trước kia khi anh và Trình Tiêu ở chung một chỗ, Tư Không Lương chẳng bao giờ hỏi han gì. Dù sao thì Vương Nhất Bác cũng không công khai, mấy người bạn thân đều cho rằng anh chẳng qua chỉ chơi đùa một chút, ai ngờ được thế mà anh lại rơi vào lưới tình mãi không trở ra.
Trình Tiêu và Vương Nhất Bác cơ bản không môn đăng hộ đối, là người của hai thế giới khác nhau, chia tay có lẽ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Điều anh ta lo lắng, chính là sợ Vương Nhất Bác quá chìm đắm vào mối tình này, kết cục lại tự tổn thương chính mình.
Tư Không Lương dừng một chút, lại nói:
"Cậu một thân một mình ba năm, ngược lại bên cạnh cô ta cũng không thiếu đàn ông."
Mới tuần trước anh ta còn nhìn thấy Trình Tiêu và Bộc Tử Ngang cùng ăn cơm, nếu như không phải là dùng thủ đoạn, thân là một ảnh đế hơn người như Bộc Tử Ngang tại sao lại chú ý tới cô nàng chứ.
Rốt cuộc Vương Nhất Bác cũng mở miệng:
"Nói xong chưa?"
Từ giọng nói của anh có thể nhận ra, anh đang cố đè nén tâm trạng của mình.
Tư Không Lương vô cùng hiểu tính tình của anh, ngay lập tức đổi chủ đề:
"Hôm nay là sinh nhật cậu, buổi tối đi đâu đây? Bọn tôi mở tiệc tẩy trần cho cậu."
"Tự chọn địa điểm rồi báo, tối tớ sẽ đến thẳng đó."
Lúc Vương Nhất Bác tiến vào, y tá đang băng bó cho Trình Tiêu.
-Mấy ngày này không nên để vết thương dính nước, phải ăn kiêng để tránh lưu lại sẹo.
Trình Tiêu gật đầu:
-Cảm ơn.
Thật ra thì vết thương nhẹ này đối với Trình Tiêu thì căn bản không cần đi bệnh viện, mỗi lần bị như vậy cô đều bôi thuốc mỡ, mấy ngày sau là khỏi, cũng không có vấn đề gì.
Cô là con nhà nghèo nên cũng không được quan tâm chiều chuộng quá mức.
Sau khi băng bó, Trình Tiêu tiện tay mua thêm hộp thuốc dạ dày.
Tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại uống rượu, Trình Tiêu vô cùng mệt mỏi.
Cô muốn tự bắt xe về nhà, cuối cùng lại bị Vương Nhất Bác cưỡng ép ngồi vào xe anh.
Mấy năm nay chỗ ở của Trình Tiêu vẫn không đổi, cô không nói gì, Vương Nhất Bác cũng quen đường cũ mà lái thẳng tới nơi.
Trình Tiêu khách sáo nói:
-Cảm ơn anh đã đưa em về.
Cô xuống xe, Vương Nhất Bác cũng xuống theo.
Hai người trầm mặc đi thang máy lên trên, cho tới khi Trình Tiêu cầm chìa khóa mở cửa, Vương Nhất Bác vẫn không hề có ý định rời đi.
Trình Tiêu khó hiểu nhìn anh, anh nói:
-Anh vừa mới quay về, không có chỗ ở.
-Anh đang đùa em đấy à?
Đường đường là người thừa kế của tập đoàn Vương thị lại không có nơi nào để ở, nói điều này ra ai sẽ tin chứ.
Vương Nhất Bác không đáp, rất tự nhiên cởi giày bước vào. Trình Tiêu không có biện pháp, lấy từ trong tủ giày ra 2 đôi dép đi trong nhà, ném cho anh 1 đôi.
-Nhà em không có dép cho đàn ông, anh dùng tạm.
Vương Nhất Bác lén cong môi thỏa mãn, đi vào đôi dép nhỏ hơn chân mình vài cỡ.
Nhà rất nhỏ, chỉ khoảng 40m vuông, một phòng ngủ một phòng khách, nội thất vẫn không đổi.
Ban đầu khi Trình Tiêu đi thuê nhà, Vương Nhất Bác không yên tâm, muốn tìm một căn nhà ở tiểu khu có an ninh được thắt chặt và ở gần chỗ anh cho cô. Nhưng Trình Tiêu có lòng tự trọng lớn, làm sao có thể nhận căn nhà đó, cuối cùng lên mạng tìm được chỗ này, không gian tuy nhỏ nhưng cũng là một tiểu khu, tương đối an toàn.
Phòng khách có một chiếc salon đơn, trên vách tường treo rất nhiều ảnh.
Vương Nhất Bác nhìn qua từng cái ảnh, tầm mắt dừng lại ở một tấm ảnh anh chưa từng nhìn thấy.
Trình Tiêu không để ý tới anh, đi vào phòng ngủ.
Vốn là rất mệt mỏi, nhưng khi cô nằm lên giường, lại không tài nào ngủ được.
Ba năm trước, cha anh tới gặp cô.
Giống như những bộ phim máu chó trên tivi, ông đưa cho cô một tấm chi phiếu kếch xù, nói vài câu sỉ nhục cô.
Thấy cô không có phản ứng, lại dọa sẽ phong sát cô, không để cho cô có thể đóng phim nữa.
Từ ngày yêu đương cùng Vương Nhất Bác, Trình Tiêu vốn đã nghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát sinh rồi.
Cô cũng chẳng hề sợ hãi, cho tới khi biết Vương Nhất Bác muốn ra nước ngoài.
Đêm hôm đó có một bữa tiệc, Trình Tiêu uống khá nhiều rượu, trở về nhà liền ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, mơ hồ cảm giác bên cạnh có người, cô còn chưa kịp phản ứng, người phía sau liền vươn tay ôm chặt lấy cô.
Ngực anh dán sát trên lưng cô, vô cùng nóng, Trình Tiêu lập tức tỉnh rượu phân nửa, mở mắt ra không dám cử động dù chỉ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz