(Drop) [BNHA] Märchen von Helden
[11/9/2022] Korosu
|Vâng! Lại là tôi, phóng viên truyền hình đây! Hiện tại chúng tôi vẫn đang bay phía trên lớp màn chắn và không tài nào tiến vào sâu hơn được. Dù vậy, chúng tôi vẫn sẽ cung cấp thông tin trực tiếp nóng hổi từ hiện trường cho mọi người! Cho đến hiện tại, màn chắn vẫn chưa bị phá vỡ, các anh hùng vẫn bị kẹt ở ngoài như chúng tôi. Nhưng cũng nhờ có màn chắn ấy mà phần đất liền của chúng ta đã không bị nhấn chìm bởi cơn sóng thần do con quái vật ngã xuống gây ra. Phải! Con quái vật khổng lồ ấy đã ngã xuống rồi thưa quý vị!! Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng nó đã ngã xuống rồi thưa quý vị! Quái vật đã bị đánh bại dù không rõ do ai hay do gì. Chúng tôi sẽ nhanh chóng cập nhật thông tin mới nhất khi tiếp cận được. Bây giờ thì mọi người có thể an tâm quay lại giấc ngủ...|"GÀOOOO!!!"_Tiếng gầm vang trời từ con quái vật như muốn xé toạc cả màng nhĩ.|C-Chuyện gì nữa vậy?!|_Phóng viên hoảng hốt.
...Ở trên đỉnh tòa nhà nào đó gần bờ biển...Một bóng đen thiếu nữ đang nhìn ra ngoài khơi. Thiếu nữ ngồi đu đưa đôi chân cùng chiếc váy bay bồng bềnh, nàng ngân nga khúc nhạc tựa như một nàng công chúa_"Ranh giới giữa sự sống và cái chết. Giới hạn mà bất kì sinh vật nào cũng không dám đến gần. Chỉ sẩy chân một bước sự sống sẽ lập tức trở thành cái chết. Thế nhưng, khi vị anh hùng vĩ đại đến gần với ranh giới đó, luôn có một thứ kéo họ trở lại với sự sống. Đó là tình yêu, tình bạn, ước mơ, gia đình... Tất cả tạo thành Kỳ Tích đưa người hùng về lại với Ánh Sáng. Như thế liệu có gọi là công bằng không? Tại sao Kỳ Tích luôn giúp đỡ anh hùng? Tại sao Ánh Sáng luôn đại diện cho cái thiện? Tại sao Bóng Tối luôn đại diện cho cái ác? Là ai đã quyết định điều đó? Sẽ ra sao nếu Kỳ Tích không chỉ xuất hiện ở phe thiện?... Haha, ta đang nói gì vậy? Vị Thần của Kỳ Tích vốn đã không còn tồn tại nữa rồi. Suy cho cùng, đó thật là phép màu hay không cũng chẳng ai rảnh mà đi chứng minh. Chỉ cần nó xảy ra thì ắt sẽ có người tin vào nó. Ta chỉ là đang cố gắng giúp đỡ những kẻ đã bị nó ruồng bỏ mà thôi, giống như chính ta vậy! Hihi! Bọn ta... có phải kẻ ác không nhỉ?"Làn gió thổi lướt qua, bóng hình thiếu nữ phai mờ trong vũ khúc.
...Phía ngoài biển khơi..."Ta sẽ không chết! Ta tuyệt đối sẽ không chết!"_Sinh vật bóp chặt thiếu niên trên tay.'Aaa...'_Midoriya rên rỉ trong đau đớn"Dừng lại đi...! C-Cứ tiếp tục thì... anh sẽ không được đầu thai nữa đâu!"_Cơ thể cậu thở hổn hển. Cây kéo thì đang trôi nổi trên mặt nước, tay cậu thì bị bóp chặt không cử động được."Đầu thai? Ai cần thứ đó chứ! Cái ta muốn là sống! Để ta được sống thì ngươi phải chết!""Anh vốn đã chết rồi!"_Gương mặt cậu thể hiện rõ sự tức giận, trong đó còn có chút đượm buồn."Thể nên ngươi phải chết! Chỉ cần ngươi chết là ta có thể sống lại một lần nữa!"_Hắn bóp chặt cậu hơn.'Đau quá!'"Nhưng cậu bé này không liên quan gì cả!!"_Cậu ngọ quạy, cố kháng lại lực bóp của hắn."Có chứ! Ta nhớ rất rõ, kẻ đó muốn thằng nhóc này chết.""Người mà kẻ đó muốn chết là tôi! Cậu bé này chỉ bị kéo vào thôi!""Vậy hãy trách nó xui quá đi! Con bọ cố chui vào đầu ta ạ!"_Hắn đưa Midoriya định cắn đứt đầu cậu bé.'Mình sẽ chết sao?... Không...'_Midoriya sợ hãi.(Tách)_"Tôi không cho phép điều đó!"_Một cột trụ băng mọc lên giữa Midoriya và gã quái vật.Hắn vơ tay né qua một bên_"Một chiêu không dùng được hai lần đâu.""Anh đã dồn lực để tránh nó"_Cậu lạnh lùng nhìn rồi di chuyển bàn tay đầy máu của mình chạm nhẹ lên tay gã đó. (Xèo)"GRAAA!"_Cảm nhận được sức nóng thiêu đốt, hắn rút tay lại vô tình thả Midoriya ra.Cậu đáp xuống, gã quái vật nhanh chóng dùng tay bắt cậu lần nữa. Cậu tránh sang một bên, lợi dụng ngọn sóng do tay gã vơ mạnh xuống nước, để đẩy bản thân ra xa_"Thần Khí không thể dùng, thời gian thì không còn nhiều... Chết tiệt!"_Cơ thể Midoriya cắn răng chạy đi."GÀOOOO!!!"_Hắn gầm lên một tiếng vang trời như muốn xé toạc cả màng nhĩ.
"Bố ơi!"_Giọng nói của một cô bé gọi cha mình. Người cha không trả lời, cô bèn gọi to hơn_"Bố ơi! Bố ơi bố! BỐ Ơi!""Hả?!"_Người cha giật mình."Bố ơi, bố mệt sao?"_Cô bé lo lắng."Ồ, bố xin lỗi!"_Người cha xoa đầu xin lỗi cô bé."Thiệt tình! Em biết anh lo cho gia đình này nhưng anh cũng phải biết giữ sức khỏe cho bản thân chứ!"_Giọng nói của người mẹ phát ra từ nhà bếp, cô đang chuẩn bị bữa tối."Biết làm sao được! Khó khăn lắm anh mới tìm được việc làm mà!"_Người cha đi cùng với người con ngồi vào bàn ăn."Nhà mình đâu có thiếu thốn lắm đâu mà anh lao đầu kiếm tiền giữ vậy? Đợi anh có thời gian rảnh để cả nhà đi chơi chắc lúc đó mẹ con đi hít đất luôn rồi!"_Người vợ than vãn."Ủa bữa giờ anh bận lắm hả?""Giờ mới nhận ra à?!""Ây da, đầu óc anh thật là... Thôi để tuần sau nha!"_Người cha chắp tay xin lỗi."Lại tuần sau."_Người vợ thở dài."Ùm... bố! Vậy bữa đó chúng ta đi xem nhạc kịch được không?""Nhạc kịch sao? Cũng lâu rồi nhỉ! Lần cuối chúng ta đi là hồi con mới 10 tuổi thì phải. Được! Nhất định bố sẽ dẫn cả nhà đi!""Sao hai người thích thứ chán phèo vậy?""Chán gì mà chán! Câu chuyện được kể qua lời bài hát, không những thế, cảm xúc mà nhân vật thể hiện sẽ khiến em rùng mình cho mà xem!""Để coi đã! Chắc gì hôm đó anh sẽ không bận việc đâu. Anh đã hứa với mẹ con em biết bao nhiêu lần rồi.""Mấy lần đó là do đột xuất quá thôi. Lần này anh hứa là anh sẽ làm mà! Tin anh đi!""Ừ thì tin!"_Người mẹ quay mặt đi.'Anh đã có được cơ hội làm lại, anh sẽ không để hai mẹ con thất vọng nữa đâu. Anh sẽ làm tất cả vì hai mẹ con... và vì cậu nhóc đó nữa. Đáng tiếc là tôi không thể làm được gì cho mẹ của cậu nhưng tôi chắc chắn sẽ không để sinh mạng của cậu trở nên vô nghĩa. Đó là lần cuối cùng tôi giết người, lần cuối cùng phạm tội, cũng là lần cuối tôi sử dụng sức mạnh đó. Bí mật này sẽ không một ai biết được, tôi sẽ chôn nó cùng với tôi khi chết. Tôi sẽ sống hết mình thay cho phần của cậu. Mong cậu sẽ tha thứ cho tôi.'Linh hồn Midoriya đang trôi nổi trong một khoảng không trắng xóa. Cậu nhìn vào khoảng không ấy, không có gì cả, không cỏ cây, không cảnh vật, không sự sống, chỉ có mình cậu trôi nổi nơi đây_'Mình chết rồi ư? Vậy đây là cái chết sao? Mình cảm thấy thật trống rỗng như thể đã quên gì đó... Quên... Mẹ đã quên mình rồi nhỉ? Cả mọi người cũng lãng quên mình rồi nhỉ? Nếu mình bị người đàn ông đó giết... Không biết họ thế nào rồi. Chỉ cần ông ấy không phạm tội nữa, ông ấy cũng hứa rồi mà! Mình cảm thấy thật cô đơn. Mẹ... bây giờ có cảm thấy cô đơn không? A, Dora-san nữa! Cậu ấy chỉ có mình nói chuyện chung vào giờ ra chơi. Nếu mình biến mất cậu ấy sẽ lại cô đơn... nhưng... mẹ sẽ không cần phải lo lắng cho mình nữa! Mẹ sẽ không phải buồn phiền vì mình nữa! Người đàn ông đó cũng đã giữ lời hứa. Nó ổn mà đúng không? Chết... có lẽ không phải là thứ quá tệ...'Bỗng có tiếng đập tay vang lên (táp)_"Được rồi! Mơ tới đây thôi!"_Đột nhiên bóng đen bao trùm lấy toàn bộ không gian trắng."Hả?!"_Midoriya hốt hoảng. Đôi mắt xanh lục của cậu mở toang ra, phía trước Midoriya là cơ thể bất động của con quái vật và cánh tay của cậu đang đâm xuyên qua ngực nó. Làn gió thổi lướt qua bàn tay đầy máu ấy của cậu lạnh toát, mắt cậu mở to, tim đập thình thịch, cậu thở liên hồi, sợ hãi, rung rung nhìn lên đầu con quái vật.Đôi mắt của nó đã không còn ánh sáng, nhịp thở cũng không. Cánh tay của nó phía sau lưng cậu dần vỡ vụn. Vết nứt từ đó lan rộng lên đầu rồi thân và chân, tất cả đều vỡ ra như pha lê rơi xuống mặt nước.Midoriya hạ tay xuống, đứng thẫn thờ nhìn cơ thể to lớn ấy tan thành bọt biển. Sóng biển lặng dần báo hiệu trận chiến đã kết thúc, làn gió thổi vù vù, ánh trăng lại phản chiếu lên mặt biển lấp lánh, như thể chúng đang chúc mừng cho người chiến thắng.(Thình thịch thình thịch thình thịch...) Midoriya đứng lặng, nhìn vào lòng biển, nhịp thở dần trở nên nặng nhọc hơn_"...Hộc... Hộc... Hộc... Không...!"_Cậu lắc đầu liên hồi, hét lên_"Không! Không! Không!"_Cho tới khi nước biển nhấn chìm cậu.
"Ui-cha! Có vẻ vị Dũng Sĩ của chúng ta không vui lắm với chiến thắng này thì phải! Nhưng cũng không thể để mặc cậu ta hiến tế sinh mệnh bản thân cho đại dương được, hihi!"_(Tủm)
...Ở trên đỉnh tòa nhà nào đó gần bờ biển...Một bóng đen thiếu nữ đang nhìn ra ngoài khơi. Thiếu nữ ngồi đu đưa đôi chân cùng chiếc váy bay bồng bềnh, nàng ngân nga khúc nhạc tựa như một nàng công chúa_"Ranh giới giữa sự sống và cái chết. Giới hạn mà bất kì sinh vật nào cũng không dám đến gần. Chỉ sẩy chân một bước sự sống sẽ lập tức trở thành cái chết. Thế nhưng, khi vị anh hùng vĩ đại đến gần với ranh giới đó, luôn có một thứ kéo họ trở lại với sự sống. Đó là tình yêu, tình bạn, ước mơ, gia đình... Tất cả tạo thành Kỳ Tích đưa người hùng về lại với Ánh Sáng. Như thế liệu có gọi là công bằng không? Tại sao Kỳ Tích luôn giúp đỡ anh hùng? Tại sao Ánh Sáng luôn đại diện cho cái thiện? Tại sao Bóng Tối luôn đại diện cho cái ác? Là ai đã quyết định điều đó? Sẽ ra sao nếu Kỳ Tích không chỉ xuất hiện ở phe thiện?... Haha, ta đang nói gì vậy? Vị Thần của Kỳ Tích vốn đã không còn tồn tại nữa rồi. Suy cho cùng, đó thật là phép màu hay không cũng chẳng ai rảnh mà đi chứng minh. Chỉ cần nó xảy ra thì ắt sẽ có người tin vào nó. Ta chỉ là đang cố gắng giúp đỡ những kẻ đã bị nó ruồng bỏ mà thôi, giống như chính ta vậy! Hihi! Bọn ta... có phải kẻ ác không nhỉ?"Làn gió thổi lướt qua, bóng hình thiếu nữ phai mờ trong vũ khúc.
...Phía ngoài biển khơi..."Ta sẽ không chết! Ta tuyệt đối sẽ không chết!"_Sinh vật bóp chặt thiếu niên trên tay.'Aaa...'_Midoriya rên rỉ trong đau đớn"Dừng lại đi...! C-Cứ tiếp tục thì... anh sẽ không được đầu thai nữa đâu!"_Cơ thể cậu thở hổn hển. Cây kéo thì đang trôi nổi trên mặt nước, tay cậu thì bị bóp chặt không cử động được."Đầu thai? Ai cần thứ đó chứ! Cái ta muốn là sống! Để ta được sống thì ngươi phải chết!""Anh vốn đã chết rồi!"_Gương mặt cậu thể hiện rõ sự tức giận, trong đó còn có chút đượm buồn."Thể nên ngươi phải chết! Chỉ cần ngươi chết là ta có thể sống lại một lần nữa!"_Hắn bóp chặt cậu hơn.'Đau quá!'"Nhưng cậu bé này không liên quan gì cả!!"_Cậu ngọ quạy, cố kháng lại lực bóp của hắn."Có chứ! Ta nhớ rất rõ, kẻ đó muốn thằng nhóc này chết.""Người mà kẻ đó muốn chết là tôi! Cậu bé này chỉ bị kéo vào thôi!""Vậy hãy trách nó xui quá đi! Con bọ cố chui vào đầu ta ạ!"_Hắn đưa Midoriya định cắn đứt đầu cậu bé.'Mình sẽ chết sao?... Không...'_Midoriya sợ hãi.(Tách)_"Tôi không cho phép điều đó!"_Một cột trụ băng mọc lên giữa Midoriya và gã quái vật.Hắn vơ tay né qua một bên_"Một chiêu không dùng được hai lần đâu.""Anh đã dồn lực để tránh nó"_Cậu lạnh lùng nhìn rồi di chuyển bàn tay đầy máu của mình chạm nhẹ lên tay gã đó. (Xèo)"GRAAA!"_Cảm nhận được sức nóng thiêu đốt, hắn rút tay lại vô tình thả Midoriya ra.Cậu đáp xuống, gã quái vật nhanh chóng dùng tay bắt cậu lần nữa. Cậu tránh sang một bên, lợi dụng ngọn sóng do tay gã vơ mạnh xuống nước, để đẩy bản thân ra xa_"Thần Khí không thể dùng, thời gian thì không còn nhiều... Chết tiệt!"_Cơ thể Midoriya cắn răng chạy đi."GÀOOOO!!!"_Hắn gầm lên một tiếng vang trời như muốn xé toạc cả màng nhĩ.
"Bố ơi!"_Giọng nói của một cô bé gọi cha mình. Người cha không trả lời, cô bèn gọi to hơn_"Bố ơi! Bố ơi bố! BỐ Ơi!""Hả?!"_Người cha giật mình."Bố ơi, bố mệt sao?"_Cô bé lo lắng."Ồ, bố xin lỗi!"_Người cha xoa đầu xin lỗi cô bé."Thiệt tình! Em biết anh lo cho gia đình này nhưng anh cũng phải biết giữ sức khỏe cho bản thân chứ!"_Giọng nói của người mẹ phát ra từ nhà bếp, cô đang chuẩn bị bữa tối."Biết làm sao được! Khó khăn lắm anh mới tìm được việc làm mà!"_Người cha đi cùng với người con ngồi vào bàn ăn."Nhà mình đâu có thiếu thốn lắm đâu mà anh lao đầu kiếm tiền giữ vậy? Đợi anh có thời gian rảnh để cả nhà đi chơi chắc lúc đó mẹ con đi hít đất luôn rồi!"_Người vợ than vãn."Ủa bữa giờ anh bận lắm hả?""Giờ mới nhận ra à?!""Ây da, đầu óc anh thật là... Thôi để tuần sau nha!"_Người cha chắp tay xin lỗi."Lại tuần sau."_Người vợ thở dài."Ùm... bố! Vậy bữa đó chúng ta đi xem nhạc kịch được không?""Nhạc kịch sao? Cũng lâu rồi nhỉ! Lần cuối chúng ta đi là hồi con mới 10 tuổi thì phải. Được! Nhất định bố sẽ dẫn cả nhà đi!""Sao hai người thích thứ chán phèo vậy?""Chán gì mà chán! Câu chuyện được kể qua lời bài hát, không những thế, cảm xúc mà nhân vật thể hiện sẽ khiến em rùng mình cho mà xem!""Để coi đã! Chắc gì hôm đó anh sẽ không bận việc đâu. Anh đã hứa với mẹ con em biết bao nhiêu lần rồi.""Mấy lần đó là do đột xuất quá thôi. Lần này anh hứa là anh sẽ làm mà! Tin anh đi!""Ừ thì tin!"_Người mẹ quay mặt đi.'Anh đã có được cơ hội làm lại, anh sẽ không để hai mẹ con thất vọng nữa đâu. Anh sẽ làm tất cả vì hai mẹ con... và vì cậu nhóc đó nữa. Đáng tiếc là tôi không thể làm được gì cho mẹ của cậu nhưng tôi chắc chắn sẽ không để sinh mạng của cậu trở nên vô nghĩa. Đó là lần cuối cùng tôi giết người, lần cuối cùng phạm tội, cũng là lần cuối tôi sử dụng sức mạnh đó. Bí mật này sẽ không một ai biết được, tôi sẽ chôn nó cùng với tôi khi chết. Tôi sẽ sống hết mình thay cho phần của cậu. Mong cậu sẽ tha thứ cho tôi.'Linh hồn Midoriya đang trôi nổi trong một khoảng không trắng xóa. Cậu nhìn vào khoảng không ấy, không có gì cả, không cỏ cây, không cảnh vật, không sự sống, chỉ có mình cậu trôi nổi nơi đây_'Mình chết rồi ư? Vậy đây là cái chết sao? Mình cảm thấy thật trống rỗng như thể đã quên gì đó... Quên... Mẹ đã quên mình rồi nhỉ? Cả mọi người cũng lãng quên mình rồi nhỉ? Nếu mình bị người đàn ông đó giết... Không biết họ thế nào rồi. Chỉ cần ông ấy không phạm tội nữa, ông ấy cũng hứa rồi mà! Mình cảm thấy thật cô đơn. Mẹ... bây giờ có cảm thấy cô đơn không? A, Dora-san nữa! Cậu ấy chỉ có mình nói chuyện chung vào giờ ra chơi. Nếu mình biến mất cậu ấy sẽ lại cô đơn... nhưng... mẹ sẽ không cần phải lo lắng cho mình nữa! Mẹ sẽ không phải buồn phiền vì mình nữa! Người đàn ông đó cũng đã giữ lời hứa. Nó ổn mà đúng không? Chết... có lẽ không phải là thứ quá tệ...'Bỗng có tiếng đập tay vang lên (táp)_"Được rồi! Mơ tới đây thôi!"_Đột nhiên bóng đen bao trùm lấy toàn bộ không gian trắng."Hả?!"_Midoriya hốt hoảng. Đôi mắt xanh lục của cậu mở toang ra, phía trước Midoriya là cơ thể bất động của con quái vật và cánh tay của cậu đang đâm xuyên qua ngực nó. Làn gió thổi lướt qua bàn tay đầy máu ấy của cậu lạnh toát, mắt cậu mở to, tim đập thình thịch, cậu thở liên hồi, sợ hãi, rung rung nhìn lên đầu con quái vật.Đôi mắt của nó đã không còn ánh sáng, nhịp thở cũng không. Cánh tay của nó phía sau lưng cậu dần vỡ vụn. Vết nứt từ đó lan rộng lên đầu rồi thân và chân, tất cả đều vỡ ra như pha lê rơi xuống mặt nước.Midoriya hạ tay xuống, đứng thẫn thờ nhìn cơ thể to lớn ấy tan thành bọt biển. Sóng biển lặng dần báo hiệu trận chiến đã kết thúc, làn gió thổi vù vù, ánh trăng lại phản chiếu lên mặt biển lấp lánh, như thể chúng đang chúc mừng cho người chiến thắng.(Thình thịch thình thịch thình thịch...) Midoriya đứng lặng, nhìn vào lòng biển, nhịp thở dần trở nên nặng nhọc hơn_"...Hộc... Hộc... Hộc... Không...!"_Cậu lắc đầu liên hồi, hét lên_"Không! Không! Không!"_Cho tới khi nước biển nhấn chìm cậu.
"Ui-cha! Có vẻ vị Dũng Sĩ của chúng ta không vui lắm với chiến thắng này thì phải! Nhưng cũng không thể để mặc cậu ta hiến tế sinh mệnh bản thân cho đại dương được, hihi!"_(Tủm)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz