Drop Allisa Xuyen Den The Gioi Thu Nhan
Để chuộc lỗi, Rin đã tự tay chuẩn bị bữa tối. Isagi bị hắn đuổi ra chỗ khác chơi, đành ngồi một chỗ soạn đống đồ mà cậu thu được chiều nay. Thảo dược là thứ cần phải dự trữ càng nhiều càng tốt, tiếp đó củi khô với nhựa cây để đốt lửa sưởi ấm và nấu thức ăn. Lông chim sẽ được gom lại và nhét dưới giường làm đệm.Nhắc tới lông chim, Isagi gọi thú nhân:- Rin!Ở cửa hang, Rin đang buộc con chim trên giá nướng, nghe thấy cậu gọi bèn ngoảnh lại.- Chuyện gì?- Tôi muốn làm một cây cung.Thú nhân hơi ngạc nhiên, nhanh tay hoàn thành việc đang làm rồi vào trong. Hắn hỏi lại:- Mày muốn học bắn cung?- Ừm. Rin có biết làm không?- Có. – Hắn nhướn mày. – Mấy thằng bạn đời của mày không dạy mày à?Isagi ngại ngùng cười, ăn ngay nói thật:- Bọn họ chỉ dạy tôi chiến đấu cận chiến thôi.Phần lớn các thú nhân ở bộ lạc Y Thế đều sử dụng hình thú tấn công. Cho tới nay, những người hay dùng vũ khí mà Isagi biết chỉ có Kunigami, ba thú nhân cũ của bộ lạc Mạn Thành cùng số ít thú nhân thú ăn cỏ. Vì vậy, khi đến hội trao đổi, Isagi rất kinh ngạc khi thấy hầu hết các thú nhân canh gác của bộ lạc Vưu Bá mang cung tên bên mình.- Muốn học cũng được, nhưng làm một cái cung mất khá nhiều thời gian. Còn phải làm thêm cung tên nữa.- Không sao, tôi đợi được.Thú nhân ngồi tựa lưng vào tường, bảo:- Mày tin tưởng tao vậy sao? Không sợ tao bịp à?- Tôi tin tưởng Rin mà. Chắc cậu giỏi bắn cung lắm nhỉ?- Hừ, đương nhiên. Cái gì tao cũng làm được. Hồi tao mười lăm tuổi, tao từng đứng thứ nhất cuộc thi bắn cung trong mùa săn bắn của bộ lạc Pháp Luân. - Rin tự tin tuyên bố.Mặc dù khi đó, lí do hắn có thể đứng thứ nhất là nhờ sự vắng mặt của Sae nhưng đây vẫn là thành tích đáng ghi nhận. Không có ai vạch trần, Rin được đà thể hiện trước mặt Isagi.Nghe được tiếng cười khúc khích của cậu, hắn cau có:- Mày cười gì?- Rin!Isagi chỉ tay ra cửa hang, khóe miệng vẫn chưa hạ xuống:- Tôi ngửi thấy mùi khét, thức ăn sắp cháy rồi kìa!- ?!!Trong tiếng cười nắc nẻ của giống cái, thú nhân cuống quít lao đến cứu vớt bữa tối của bọn họ. Kết quả cuối cùng là miếng thịt không được đẹp mắt cho lắm và mùi vị cũng không được thơm ngon cho lắm.Rin – mới phút trước còn mạnh dạn gáy "cái gì cũng làm được", vừa ăn vừa né tránh ánh mắt phê phán của Isagi.- Rin này!- Gì?- Tôi muốn làm thêm một cái chuồng để nuôi thỏ, giống như của Yukimiya ấy.- Để mai rồi tính!Kết thúc buổi học chữ thứ hai, Rin thành công tiếp thu thêm đống từ vựng mới. Không biết do Isagi tưởng tượng hay sự thật đúng là như thế, Rin có vẻ năng nổ hơn hôm trước thì phải. Suốt buổi tối, hắn luôn trong trạng thái tập trung cao độ, từ chối mọi câu chuyện ngoài lề do Isagi khơi ra.- Rin đang có tâm sự gì à? – Isagi nói nhỏ.- Không.Thật ra là có nhưng hắn không muốn kể. Từ khi biết Isagi sẽ dạy chữ cho Yukimiya, tinh thần cạnh tranh của Rin bùng lên mạnh mẽ. Hắn nhất định không thể thua kém Yukimiya, từ chiến đấu cho tới học tập.Cuối cùng, chúng ta có một thú nhân cao lớn ngồi thu mình bên đống lửa, cắm đầu đọc chữ như chuẩn bị thi đại học.Không nỡ làm gián đoạn tinh thần học tập hăng hái của Rin, Isagi lui vào trong hang, một mình ngủ trước.
***Đêm nay, thời tiết bớt buốt giá hơn, sương ẩm vẫn lạnh lẽo như thường nhưng đã không còn những cơn gió thấu xương hoành hành.Bao trùm bởi lớp chăn dày cùng vòng tay ấm áp của thú nhân, Isagi tưởng chừng sẽ trải qua một giấc ngủ trọn vẹn và thức dậy vào sáng mai, bỗng dưng tỉnh giấc giữa đêm. Cậu thử nhắm mắt lại, song vẫn không đưa bản thân trở lại giấc mơ đang dang dở. Isagi ngồi dậy, nhẹ nhàng nhấc tay Rin lên.Thú nhân đã thấm mệt sau một ngày vận động với cường độ mạnh nên ngủ rất say. Dù Isagi có đẩy hắn ra, Rin vẫn chỉ nhăn mặt một chút rồi lại đâu vào đấy. Isagi nín cười, tay giơ lên trước mặt hắn vẽ mặt mèo trên không khí.Lúc nào cũng ngoan như vậy có phải tốt không!Isagi rón rén rời giường đi tìm nước uống. Có lẽ cậu sẽ ngủ được nếu uống vài ngụm nước ấm.Trên chiếc bàn duy nhất trong hang ngổn ngang các thanh gỗ ghi chữ, một số còn bị rơi xuống sàn. Mí mắt giống cái co giật vì cảnh tượng bừa bộn khó chấp nhận.Thì ra người đẹp trai cũng sống bẩn. Được lắm Rin, cậu dám để như vậy mà thản nhiên đi ngủ!Isagi uống nước xong, bèn thu dọn lại đống thanh gỗ. Mỗi thanh gỗ chi chít chữ viết, tuy mặt chữ không giống nhau nhưng điểm chung là đều xấu như gà bới. Trong một đêm, cậu nạp thêm thông tin mới về Rin: sống bừa bộn, chữ xấu.Cộp!Mải suy nghĩ, cậu vô tình đá phải cây bút than ở chân bàn. Cây bút nảy lên rồi lăn lon lóc đến cửa hang, âm thanh vang dội khắp không gian. Isagi chột dạ, vội vàng đi nhặt nó.Tiến đến sát cửa hang, vừa khom lưng nhặt bút, một luồng gió đột ngột xuyên qua kẽ hở của cửa hang đã được che bằng da thú, thổi bay lọn tóc mái của Isagi. Cậu rùng mình, bất giác ngẩng đầu.Lúc này, gió to hơn, hòn đá chặn da thú không chống đỡ được sức gió, bị trượt sang một bên. Chừng đó cũng đủ khiến cho tấm da bị vén lên, lộ ra khung cảnh tối như mực ngoài kia. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Isagi đã bắt gặp một thứ mà cậu không bao giờ có thể quên.Một con hồ ly đang đứng cách hang động vài bước chân. Nó có bộ lông trắng muốt như tuyết, tứ chi thon dài với những đường cong xinh đẹp và khỏe khoắn. Ánh trăng chiếu xuống con vật làm cho bộ lông như phát sáng trong đêm. Đôi mắt vàng cam của nó, huyền bí mà nổi bật, màu cam rực rỡ tựa như những tia hoàng hôn cuối ngày.Một tạo vật tinh tế, hoàn hảo, đủ sức dẫn dụ và mê hoặc linh hồn của con người.Isagi không nói lên lời. Con hồ ly dường như đã phát hiện ra cậu, nó nhìn Isagi, rụt rè lùi lại. Thoạt nhìn, nó giống như đang cảnh giác với cậu nhưng trên thực tế, Isagi lại cảm thấy một nỗi tự ti và tuyệt vọng trĩu nặng đến ngột thở từ nó. Dù chỉ chạm mắt một giây, ánh mắt bi thương của con hồ ly vẫn xoáy sâu vào trái tim cậu. Lần đầu tiên trong đời, cậu gặp một con vật mang nét "con người" như vậy.Đối đầu với con thú lạ lẫm, Isagi không thấy sợ chút nào. Thay vào đó, thâm tâm cậu liên tục thúc giục hãy lại gần nó, hãy giúp đỡ và xoa dịu tâm hồn vụn vỡ của nó.Con hồ ly cần cậu.Isagi tiến lên, thật thận trọng để không kích động nó. Thế nhưng, ngay khi cậu vừa di chuyển, con vật đã lập tức bị đánh động. Nó chun mũi, nhe răng gầm gừ. Isagi không cảm nhận được nỗi đe dọa từ nó, rõ ràng mục đích của nó là đuổi cậu đi thay vì tấn công cậu.Thiếu niên lại tiếp tục tiến lên. Tựa như biết trò dọa nạt chẳng có tác dụng, con hồ ly kêu một tiếng thật lớn, dứt khoát lẩn vào trong rừng tối. Isagi theo phản xạ gọi lại:- Chờ đã!Tiếc rằng, không còn bóng dáng trắng muốt của con hồ ly. Isagi lưu luyến nhìn vị trí mà nó biến mất. Cậu đã nghe Yukimiya giảng qua một lần về các loại dã thú trong khu vực này. Dựa trên đặc điểm nhận dạng, chẳng lẽ đây là loài linh hồ rất hiếm gặp mà gã từng nhắc?Isagi không ngờ chỉ mới ở đây một thời gian ngắn, cậu đã chạm mặt "boss" cộm cán của khu rừng này.Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ, một bàn tay từ phía sau đập vào vai cậu, khiến tim Isagi như sắp xổ ra ngoài.- Isagi! Đêm rồi mà mày còn đi đâu thế? Muốn chết rét à?- Rin! Tôi vừa gặp một con hồ ly! Nó đẹp lắm! – Isagi mồm năm miệng mười kể lại.Thú nhân không tin, khoanh tay bảo:- Ở đây làm gì có hồ ly. Lúc mày đi theo thằng kia, tao đã tranh thủ lượn mấy vòng quanh chỗ này.- Tôi nói thật mà, một con hồ ly trắng như tuyết vừa đứng trước hang. Nó còn nhìn tôi nữa.- Nếu vậy thì tao phải ngửi thấy mùi của nó chứ? Có khi mày đã nhìn nhầm một con thỏ bị dính tuyết thành hồ ly cũng nên.Rin cốc đầu giống cái:- Không nói nữa, vào ngủ nhanh lên. Tao còn chưa tính sổ vì mày dám bỏ lại tao một mình đâu.- Tôi mới là người phải nói câu đó. Cậu không dọn dẹp mà để nguyên đi ngủ. Đồ bừa bộn!Lại thêm một cái cốc đầu giáng xuống. Isagi ngơ ngác bị Rin dùng chăn bọc thành bánh tét, mang lên giường ngủ. Cậu cứ nghĩ bản thân sẽ vì chuyện đêm nay mà trằn trọc không ngủ được, tuy nhiên, sự thật hoàn toàn ngược lại. Isagi ngủ một giấc ngon lành tới buổi sáng, thậm chí còn chảy nước dãi ướt cả chăn lẫn bả vai của thú nhân.Isagi – mới mấy tiếng trước còn nghiêm khắc mắng Rin là "đồ bừa bộn", vừa gấp chăn vừa né tránh ánh mắt móc mỉa của Rin.Cảnh này thật quen thuộc.Ăn vội bữa sáng, Isagi ba chân bốn cẳng chạy qua nhà Yukimiya, thầm mong hắn không phật ý vì cậu đến muộn.- Yukimiya?Khác với mọi ngày, Yukimiya thường đứng trước cửa nhà đợi cậu thì hôm nay, Isagi lại chẳng thấy ai cả. Không những vậy, chào đón cậu là khung cảnh tan hoang như thể vừa có một cơn bão quét qua. Cánh cửa gỗ của căn nhà bị vỡ thành nhiều mảnh, hoa cỏ đổ rạp và bị xới tung, quan sát kĩ thì thấy thêm các mảnh da thú lẻ tẻ ở bụi rậm cùng một vết cào dài.Những dấu vết để lại đều thể hiện, kẻ gây ra tất cả chuyện này chính là một con dã thú dữ tợn.Isagi lo sốt vó, cậu nhớ lại con linh hồ đã gặp, sống lưng lạnh băng. Lẽ nào nó đã tấn công Yukimiya?Isagi tất tả gọi:- Yukimiya, anh có ở đây không?Không có lời hồi đáp, cậu cầm dao, cẩn thận chú ý xung quanh, phòng trường hợp dã thú quay lại.Bỗng, một tiếng động vọng ra từ chuồng thỏ phía sau, Isagi chạy vội tới.- Yukimiya!Tìm được người cần tìm, cậu hạ dao, thở phào nhẹ nhõm.Chuồng thỏ đã bị phá hỏng, đàn thỏ xổng gần hết, còn lại duy nhất một con thỏ đen mập mạp đang thảnh thơi nhai cỏ. Phía trong cùng, Yukimiya dựa vào bó cỏ khô, quần áo rách rưới chỉ đủ che chỗ tế nhị, trên người vẫn còn những vết thâm tím do trận đấu hôm qua. Isagi thẹn thùng che mặt.Yukimiya ôm trán, mặt mũi bơ phờ mệt mỏi. Sau khi thấy Isagi, nét mặt gã hơi hoảng loạn nhưng rồi lại trở về bình thường. Nhanh đến nỗi nếu không phải luôn dán mắt vào mọi cử động của gã, Isagi sẽ nghĩ đó chỉ là ảo giác.- Khụ! Để cậu bắt gặp trong tình trạng thê thảm thế này, ngại thật đấy! – Yukimiya cười xuề xòa..- Anh bị dã thú tấn công ư?- Ừ... nó đã chạy rồi, đừng lo!Isagi dìu gã dậy, hỏi tiếp:- Có phải là một con hồ ly trắng không?Yukimiya im lặng, ngả đầu vào vai cậu. Isagi cảm giác gã không muốn nhắc đến chuyện này nữa, bèn thôi. Cậu đưa gã trở lại nhà, tiếp đó tới bờ suối mang nước về lau người cho Yukimiya, không quên thu dọn đồ đạc bị văng khắp nơi.Yukimiya hưởng thụ sự chăm sóc của Isagi, nhân sinh không còn gì nuối tiếc. Vì không muốn vết thương trở nặng, Isagi yêu cầu gã ngồi yên, còn cậu tự điều chỉnh vị trí của mình để sát thuốc cho gã.Thật lòng mà nói, dáng người Yukimiya tuy hơi gầy nhưng múi cơ vẫn có. Những vết thương phân bố trên người không hề ghê sợ mà lại tạo cảm giác gợi cảm khó tả, đối lập với khí chất thư sinh của gã. Isagi niệm chú trong lòng nhằm giữ cho bản thân không bị cám dỗ.Với các mảng bầm tím trên mặt, cậu phải dí sát vào kiểm tra, đồng nghĩa với việc khoảng cách giữa bọn họ thu hẹp lại vỏn vẹn một gang tay.Yukimiya nín thở, gã có thể cảm nhận hơi thở của cậu lướt qua làn da mình, khi Isagi cúi đầu, hàng lông mi tinh tế đập vào mắt gã, bỗng chốc khiến người Yukimiya nóng lên.Isaig thấy trán đối phương có mồ hôi, liền áp lòng bàn tay.- Anh bị sốt sao?- Không, do thời tiết ấy mà. Ha ha!Yukimiya bối rối che giấu tâm tư đáng xấu hổ của bản thân.- Hôm nay không thể ra ngoài được rồi. Phiền Isagi dạy chữ cho tôi ở nhà vậy!- Tôi cũng đang định bảo anh. Tạm thời cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.Isagi mang một chồng gỗ mỏng đến, trải ra giường.- Các bộ lạc thú nhân tuy cùng tiếng nói những chữ viết lại không giống nhau. Tôi sẽ dạy cho anh chữ viết nơi tôi ở, có được không?- Được chứ! Isagi muốn dạy gì cũng được!Giống cái nhận được sự cổ vũ của Yukimiya, cao hứng bắt đầu bài giảng. Vốn từ của cậu không quá dồi dào, bình thường vẫn cần nhờ bạn đời giải đáp nhưng để dạy cho Yukimiya thì thừa sức.Về phần chữ viết, hệ thống bảng chữ cái xếp ở mức đơn giản, có sự tương đồng với chữ cái latinh, các bộ lạc khác tuy khác biệt song không nhiều. Đây cũng là một trong những điều mà Isagi nghi vấn trong quá trình học ngôn ngữ của thú nhân.- Isagi, cậu mất bao nhiêu lâu để có thể giao tiếp trôi chảy với người ở đây?- Tôi cũng không rõ, trước đó, người ta nói chậm tôi mới hiểu được đại khái. Tầm vài tháng thì miễn cưỡng có thể giao tiếp bằng tốc độ bình thường.Yukimiya thốt lên:- Thế là quá nhanh rồi!Thực tế, ngay cả Isagi cũng thấy khó tin về khả năng tiếp thu của mình. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã có thể nói và viết trôi chảy. Isagi lạc quan tưởng tượng, nếu đem năng lực này trở về thời hiện đại, môn tiếng anh sẽ không còn là nỗi lo đối với cậu nữa.- Phải rồi, Yukimiya! Anh có biết tiếng anh không? English ấy?Yukimiya lắc đầu:- Đó là gì?- Một ngôn ngữ khác, cũng được sử dụng rộng rãi như ngôn ngữ của tôi và anh.- Xin lỗi, tôi không biết nói tiếng anh.Isagi chưa từ bỏ, hỏi thêm:- Chữ viết thì sao? Anh biết viết không?Yukimiya buồn bã đáp:- Không, tôi không biết gì cả. Từ khi có ý thức, tôi đã ở nơi này một mình. Ký ức của tôi hoàn toàn trống rỗng.Lời bộc bạch đầy đau khổ ấy làm cho lòng cậu tê tái. Mặc dù đã nghe gã tâm sự một lần nhưng cậu vẫn thấy tiếc thương cho nỗi bất hạnh của gã.Vừa xót xa vừa khâm phục, Isagi cầm tay gã, chân thành nói:- Mọi chuyện sẽ ổn thôi!Cậu đã gặp được bạn đời và sống hạnh phúc, ít nhất là đã từng như vậy. Yukimiya rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc như cậu.Thanh âm bên tai tựa như tiếng chuông ngân từ thiên đường cứu rỗi cho kẻ khốn khổ. Yukimiya nhắm mắt, một giọt nước từ từ lăn xuống. Gã thả lỏng cơ thể, cảm nhận hơi ấm chữa lành từ cái nắm tay.
***Đêm nay, thời tiết bớt buốt giá hơn, sương ẩm vẫn lạnh lẽo như thường nhưng đã không còn những cơn gió thấu xương hoành hành.Bao trùm bởi lớp chăn dày cùng vòng tay ấm áp của thú nhân, Isagi tưởng chừng sẽ trải qua một giấc ngủ trọn vẹn và thức dậy vào sáng mai, bỗng dưng tỉnh giấc giữa đêm. Cậu thử nhắm mắt lại, song vẫn không đưa bản thân trở lại giấc mơ đang dang dở. Isagi ngồi dậy, nhẹ nhàng nhấc tay Rin lên.Thú nhân đã thấm mệt sau một ngày vận động với cường độ mạnh nên ngủ rất say. Dù Isagi có đẩy hắn ra, Rin vẫn chỉ nhăn mặt một chút rồi lại đâu vào đấy. Isagi nín cười, tay giơ lên trước mặt hắn vẽ mặt mèo trên không khí.Lúc nào cũng ngoan như vậy có phải tốt không!Isagi rón rén rời giường đi tìm nước uống. Có lẽ cậu sẽ ngủ được nếu uống vài ngụm nước ấm.Trên chiếc bàn duy nhất trong hang ngổn ngang các thanh gỗ ghi chữ, một số còn bị rơi xuống sàn. Mí mắt giống cái co giật vì cảnh tượng bừa bộn khó chấp nhận.Thì ra người đẹp trai cũng sống bẩn. Được lắm Rin, cậu dám để như vậy mà thản nhiên đi ngủ!Isagi uống nước xong, bèn thu dọn lại đống thanh gỗ. Mỗi thanh gỗ chi chít chữ viết, tuy mặt chữ không giống nhau nhưng điểm chung là đều xấu như gà bới. Trong một đêm, cậu nạp thêm thông tin mới về Rin: sống bừa bộn, chữ xấu.Cộp!Mải suy nghĩ, cậu vô tình đá phải cây bút than ở chân bàn. Cây bút nảy lên rồi lăn lon lóc đến cửa hang, âm thanh vang dội khắp không gian. Isagi chột dạ, vội vàng đi nhặt nó.Tiến đến sát cửa hang, vừa khom lưng nhặt bút, một luồng gió đột ngột xuyên qua kẽ hở của cửa hang đã được che bằng da thú, thổi bay lọn tóc mái của Isagi. Cậu rùng mình, bất giác ngẩng đầu.Lúc này, gió to hơn, hòn đá chặn da thú không chống đỡ được sức gió, bị trượt sang một bên. Chừng đó cũng đủ khiến cho tấm da bị vén lên, lộ ra khung cảnh tối như mực ngoài kia. Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Isagi đã bắt gặp một thứ mà cậu không bao giờ có thể quên.Một con hồ ly đang đứng cách hang động vài bước chân. Nó có bộ lông trắng muốt như tuyết, tứ chi thon dài với những đường cong xinh đẹp và khỏe khoắn. Ánh trăng chiếu xuống con vật làm cho bộ lông như phát sáng trong đêm. Đôi mắt vàng cam của nó, huyền bí mà nổi bật, màu cam rực rỡ tựa như những tia hoàng hôn cuối ngày.Một tạo vật tinh tế, hoàn hảo, đủ sức dẫn dụ và mê hoặc linh hồn của con người.Isagi không nói lên lời. Con hồ ly dường như đã phát hiện ra cậu, nó nhìn Isagi, rụt rè lùi lại. Thoạt nhìn, nó giống như đang cảnh giác với cậu nhưng trên thực tế, Isagi lại cảm thấy một nỗi tự ti và tuyệt vọng trĩu nặng đến ngột thở từ nó. Dù chỉ chạm mắt một giây, ánh mắt bi thương của con hồ ly vẫn xoáy sâu vào trái tim cậu. Lần đầu tiên trong đời, cậu gặp một con vật mang nét "con người" như vậy.Đối đầu với con thú lạ lẫm, Isagi không thấy sợ chút nào. Thay vào đó, thâm tâm cậu liên tục thúc giục hãy lại gần nó, hãy giúp đỡ và xoa dịu tâm hồn vụn vỡ của nó.Con hồ ly cần cậu.Isagi tiến lên, thật thận trọng để không kích động nó. Thế nhưng, ngay khi cậu vừa di chuyển, con vật đã lập tức bị đánh động. Nó chun mũi, nhe răng gầm gừ. Isagi không cảm nhận được nỗi đe dọa từ nó, rõ ràng mục đích của nó là đuổi cậu đi thay vì tấn công cậu.Thiếu niên lại tiếp tục tiến lên. Tựa như biết trò dọa nạt chẳng có tác dụng, con hồ ly kêu một tiếng thật lớn, dứt khoát lẩn vào trong rừng tối. Isagi theo phản xạ gọi lại:- Chờ đã!Tiếc rằng, không còn bóng dáng trắng muốt của con hồ ly. Isagi lưu luyến nhìn vị trí mà nó biến mất. Cậu đã nghe Yukimiya giảng qua một lần về các loại dã thú trong khu vực này. Dựa trên đặc điểm nhận dạng, chẳng lẽ đây là loài linh hồ rất hiếm gặp mà gã từng nhắc?Isagi không ngờ chỉ mới ở đây một thời gian ngắn, cậu đã chạm mặt "boss" cộm cán của khu rừng này.Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ, một bàn tay từ phía sau đập vào vai cậu, khiến tim Isagi như sắp xổ ra ngoài.- Isagi! Đêm rồi mà mày còn đi đâu thế? Muốn chết rét à?- Rin! Tôi vừa gặp một con hồ ly! Nó đẹp lắm! – Isagi mồm năm miệng mười kể lại.Thú nhân không tin, khoanh tay bảo:- Ở đây làm gì có hồ ly. Lúc mày đi theo thằng kia, tao đã tranh thủ lượn mấy vòng quanh chỗ này.- Tôi nói thật mà, một con hồ ly trắng như tuyết vừa đứng trước hang. Nó còn nhìn tôi nữa.- Nếu vậy thì tao phải ngửi thấy mùi của nó chứ? Có khi mày đã nhìn nhầm một con thỏ bị dính tuyết thành hồ ly cũng nên.Rin cốc đầu giống cái:- Không nói nữa, vào ngủ nhanh lên. Tao còn chưa tính sổ vì mày dám bỏ lại tao một mình đâu.- Tôi mới là người phải nói câu đó. Cậu không dọn dẹp mà để nguyên đi ngủ. Đồ bừa bộn!Lại thêm một cái cốc đầu giáng xuống. Isagi ngơ ngác bị Rin dùng chăn bọc thành bánh tét, mang lên giường ngủ. Cậu cứ nghĩ bản thân sẽ vì chuyện đêm nay mà trằn trọc không ngủ được, tuy nhiên, sự thật hoàn toàn ngược lại. Isagi ngủ một giấc ngon lành tới buổi sáng, thậm chí còn chảy nước dãi ướt cả chăn lẫn bả vai của thú nhân.Isagi – mới mấy tiếng trước còn nghiêm khắc mắng Rin là "đồ bừa bộn", vừa gấp chăn vừa né tránh ánh mắt móc mỉa của Rin.Cảnh này thật quen thuộc.Ăn vội bữa sáng, Isagi ba chân bốn cẳng chạy qua nhà Yukimiya, thầm mong hắn không phật ý vì cậu đến muộn.- Yukimiya?Khác với mọi ngày, Yukimiya thường đứng trước cửa nhà đợi cậu thì hôm nay, Isagi lại chẳng thấy ai cả. Không những vậy, chào đón cậu là khung cảnh tan hoang như thể vừa có một cơn bão quét qua. Cánh cửa gỗ của căn nhà bị vỡ thành nhiều mảnh, hoa cỏ đổ rạp và bị xới tung, quan sát kĩ thì thấy thêm các mảnh da thú lẻ tẻ ở bụi rậm cùng một vết cào dài.Những dấu vết để lại đều thể hiện, kẻ gây ra tất cả chuyện này chính là một con dã thú dữ tợn.Isagi lo sốt vó, cậu nhớ lại con linh hồ đã gặp, sống lưng lạnh băng. Lẽ nào nó đã tấn công Yukimiya?Isagi tất tả gọi:- Yukimiya, anh có ở đây không?Không có lời hồi đáp, cậu cầm dao, cẩn thận chú ý xung quanh, phòng trường hợp dã thú quay lại.Bỗng, một tiếng động vọng ra từ chuồng thỏ phía sau, Isagi chạy vội tới.- Yukimiya!Tìm được người cần tìm, cậu hạ dao, thở phào nhẹ nhõm.Chuồng thỏ đã bị phá hỏng, đàn thỏ xổng gần hết, còn lại duy nhất một con thỏ đen mập mạp đang thảnh thơi nhai cỏ. Phía trong cùng, Yukimiya dựa vào bó cỏ khô, quần áo rách rưới chỉ đủ che chỗ tế nhị, trên người vẫn còn những vết thâm tím do trận đấu hôm qua. Isagi thẹn thùng che mặt.Yukimiya ôm trán, mặt mũi bơ phờ mệt mỏi. Sau khi thấy Isagi, nét mặt gã hơi hoảng loạn nhưng rồi lại trở về bình thường. Nhanh đến nỗi nếu không phải luôn dán mắt vào mọi cử động của gã, Isagi sẽ nghĩ đó chỉ là ảo giác.- Khụ! Để cậu bắt gặp trong tình trạng thê thảm thế này, ngại thật đấy! – Yukimiya cười xuề xòa..- Anh bị dã thú tấn công ư?- Ừ... nó đã chạy rồi, đừng lo!Isagi dìu gã dậy, hỏi tiếp:- Có phải là một con hồ ly trắng không?Yukimiya im lặng, ngả đầu vào vai cậu. Isagi cảm giác gã không muốn nhắc đến chuyện này nữa, bèn thôi. Cậu đưa gã trở lại nhà, tiếp đó tới bờ suối mang nước về lau người cho Yukimiya, không quên thu dọn đồ đạc bị văng khắp nơi.Yukimiya hưởng thụ sự chăm sóc của Isagi, nhân sinh không còn gì nuối tiếc. Vì không muốn vết thương trở nặng, Isagi yêu cầu gã ngồi yên, còn cậu tự điều chỉnh vị trí của mình để sát thuốc cho gã.Thật lòng mà nói, dáng người Yukimiya tuy hơi gầy nhưng múi cơ vẫn có. Những vết thương phân bố trên người không hề ghê sợ mà lại tạo cảm giác gợi cảm khó tả, đối lập với khí chất thư sinh của gã. Isagi niệm chú trong lòng nhằm giữ cho bản thân không bị cám dỗ.Với các mảng bầm tím trên mặt, cậu phải dí sát vào kiểm tra, đồng nghĩa với việc khoảng cách giữa bọn họ thu hẹp lại vỏn vẹn một gang tay.Yukimiya nín thở, gã có thể cảm nhận hơi thở của cậu lướt qua làn da mình, khi Isagi cúi đầu, hàng lông mi tinh tế đập vào mắt gã, bỗng chốc khiến người Yukimiya nóng lên.Isaig thấy trán đối phương có mồ hôi, liền áp lòng bàn tay.- Anh bị sốt sao?- Không, do thời tiết ấy mà. Ha ha!Yukimiya bối rối che giấu tâm tư đáng xấu hổ của bản thân.- Hôm nay không thể ra ngoài được rồi. Phiền Isagi dạy chữ cho tôi ở nhà vậy!- Tôi cũng đang định bảo anh. Tạm thời cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.Isagi mang một chồng gỗ mỏng đến, trải ra giường.- Các bộ lạc thú nhân tuy cùng tiếng nói những chữ viết lại không giống nhau. Tôi sẽ dạy cho anh chữ viết nơi tôi ở, có được không?- Được chứ! Isagi muốn dạy gì cũng được!Giống cái nhận được sự cổ vũ của Yukimiya, cao hứng bắt đầu bài giảng. Vốn từ của cậu không quá dồi dào, bình thường vẫn cần nhờ bạn đời giải đáp nhưng để dạy cho Yukimiya thì thừa sức.Về phần chữ viết, hệ thống bảng chữ cái xếp ở mức đơn giản, có sự tương đồng với chữ cái latinh, các bộ lạc khác tuy khác biệt song không nhiều. Đây cũng là một trong những điều mà Isagi nghi vấn trong quá trình học ngôn ngữ của thú nhân.- Isagi, cậu mất bao nhiêu lâu để có thể giao tiếp trôi chảy với người ở đây?- Tôi cũng không rõ, trước đó, người ta nói chậm tôi mới hiểu được đại khái. Tầm vài tháng thì miễn cưỡng có thể giao tiếp bằng tốc độ bình thường.Yukimiya thốt lên:- Thế là quá nhanh rồi!Thực tế, ngay cả Isagi cũng thấy khó tin về khả năng tiếp thu của mình. Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã có thể nói và viết trôi chảy. Isagi lạc quan tưởng tượng, nếu đem năng lực này trở về thời hiện đại, môn tiếng anh sẽ không còn là nỗi lo đối với cậu nữa.- Phải rồi, Yukimiya! Anh có biết tiếng anh không? English ấy?Yukimiya lắc đầu:- Đó là gì?- Một ngôn ngữ khác, cũng được sử dụng rộng rãi như ngôn ngữ của tôi và anh.- Xin lỗi, tôi không biết nói tiếng anh.Isagi chưa từ bỏ, hỏi thêm:- Chữ viết thì sao? Anh biết viết không?Yukimiya buồn bã đáp:- Không, tôi không biết gì cả. Từ khi có ý thức, tôi đã ở nơi này một mình. Ký ức của tôi hoàn toàn trống rỗng.Lời bộc bạch đầy đau khổ ấy làm cho lòng cậu tê tái. Mặc dù đã nghe gã tâm sự một lần nhưng cậu vẫn thấy tiếc thương cho nỗi bất hạnh của gã.Vừa xót xa vừa khâm phục, Isagi cầm tay gã, chân thành nói:- Mọi chuyện sẽ ổn thôi!Cậu đã gặp được bạn đời và sống hạnh phúc, ít nhất là đã từng như vậy. Yukimiya rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc như cậu.Thanh âm bên tai tựa như tiếng chuông ngân từ thiên đường cứu rỗi cho kẻ khốn khổ. Yukimiya nhắm mắt, một giọt nước từ từ lăn xuống. Gã thả lỏng cơ thể, cảm nhận hơi ấm chữa lành từ cái nắm tay.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz