Dramione Truoc Thoi Gian Sau Dinh Menh
Trận đấu Quidditch giữa Gryffindor và Hufflepuff diễn ra trong một ngày vô cùng tồi tệ. Cơn mưa nặng hạt trút xuống sân Quidditch, khiến các cầu thủ gần như không thể nhìn thấy rõ đối thủ của mình. Cái lạnh thấm vào xương, những cơn gió tạt mạnh từ mọi hướng, và không khí đầy ắp sự khó chịu. Bầu trời u ám, và trận đấu diễn ra dưới sự bao phủ của những đám mây đen.Harry Potter cảm thấy hơi lạnh thấm vào người khi cậu bay lượn trên Nimbus 2000, nhưng không thể để sự lạnh lẽo làm giảm sự tập trung của mình. Cậu và đội Gryffindor đang đối mặt với Hufflepuff, và trận đấu diễn ra với cường độ cực kỳ cao. Mặc dù mưa, các Chasers liên tục nỗ lực ghi bàn, còn các Beaters không ngừng đẩy Bludgers vào đối phương.Tuy nhiên, ngay khi trận đấu đang đến cao trào, cơn gió bất ngờ mạnh lên, làm tất cả các cầu thủ mất thăng bằng. Những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu di chuyển nhanh hơn, và không khí trở nên nặng nề. Khi Harry đang lao vun vút trên Nimbus 2000, không khí lạnh buốt dường như xuyên thấu qua cả lớp áo chùng của cậu. Cả sân vận động chìm trong tiếng reo hò của khán giả, nhưng Harry không thể nghe thấy gì ngoài tiếng vù vù của gió và tiếng tim đập thình thịch. Mắt cậu chỉ dán chặt vào quả Snitch vàng, đang lượn lờ trên không như một tia sáng nhỏ bé.Nhưng rồi, một bóng đen bất ngờ lao qua, xé toạc bầu trời – Giám ngục.Tiếng kêu rợn người của nó vang lên trong không trung, khiến cả sân Quidditch như chìm vào một không gian tĩnh lặng, lạnh giá. Harry cảm nhận rõ một luồng khí lạnh bao trùm, làm cậu không thể hít thở. Cảm giác sợ hãi tột độ tràn ngập. Cậu thậm chí không thể làm gì ngoài việc bay lượn tránh xa sinh vật đó, nhưng nó cứ bám theo cậu như bóng ma, không cho cậu một giây phút yên ổn.Dưới khán đài, Hermione và Draco đang quan sát mọi thứ với sự lo lắng hiện rõ trên mặt. Cả hai biết rằng Harry không thể tự thoát khỏi sự tấn công của Giám ngục – và họ không thể để cậu gặp nguy hiểm. Hermione, không còn cách nào khác, nhìn sang Draco với ánh mắt đầy quyết tâm.Cô nhanh chóng rút một quả pháo sáng trong túi và lén lút quăng lên không trung. Tia sáng lập tức phát ra, nhưng dù pháo sáng nổ tung, nó không đủ để kéo dài thời gian giúp Harry. Những tiếng kêu của Giám ngục vẫn vang lên, đe dọa sẽ xé toạc không gian yên tĩnh của sân Quidditch."Không đủ," Hermione thầm nghĩ, trong khi Draco đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi Harry.Khi thấy Hermione chưa thể kéo dài đủ lâu, Draco không còn thời gian để suy nghĩ. Cậu lao vội về phía chiếc chổi của mình, lấy nó từ tay một học sinh bên dưới và phóng lên không trung.Không một chút chần chừ, Draco bay vút về phía Harry, thẳng tắp như một mũi tên. Mưa vẫn rơi, gió vẫn mạnh, nhưng Draco không để những yếu tố đó làm mình phân tâm. Cậu chỉ có một mục tiêu: cứu Harry.Harry đang gặp khó khăn, cố gắng tránh né Giám ngục, nhưng nó cứ đuổi theo cậu, khiến cậu ngày càng khó thở. Cảm giác như cậu sẽ không thể thoát khỏi sự tấn công của sinh vật đó. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc ấy, Draco lao đến, vươn tay và bắt lấy Harry ngay khi cậu đang rơi tự do khỏi Nimbus 2000."Giữ chặt!" Draco quát, cố gắng giữ thăng bằng trên chổi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Giám ngục lại lao tới, tấn công Draco với một cú vồ mạnh mẽ.Cả hai bị đẩy văng khỏi chổi, rơi tự do giữa không trung.
*******************************************
"Arresto Momentum"Harry mở mắt trong không gian mờ ảo của bệnh xá, đầu đau như búa bổ và cơ thể tê liệt. Cậu cảm nhận được những vết băng bó quấn quanh đầu và tay mình, nhưng cảm giác choáng váng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Xung quanh cậu là không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ của những người bệnh khác và những tiếng động nhẹ từ hành lang. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhức kéo đến từ mọi ngóc ngách trong cơ thể.Đưa mắt nhìn xung quanh, Harry giật mình khi thấy Draco Malfoy nằm trên giường bệnh đối diện. Cậu ta trông thật yếu ớt, làn da tái nhợt và môi khô ráp. Draco vẫn chưa tỉnh, nhưng vẻ mặt anh ta có vẻ mệt mỏi và đau đớn không kém gì Harry. Cậu nhớ lại mọi chuyện: vụ tai nạn, cái cảm giác rơi tự do giữa không trung khi Giám Ngục tấn công, và Draco lao lên cứu mình, dũng cảm trong khoảnh khắc nguy hiểm.Một cảm giác ấm áp kỳ lạ dâng lên trong lòng Harry. Dù mọi chuyện giữa họ trước đây chưa bao giờ thật sự dễ dàng, nhưng lúc này, cậu không thể không cảm thấy biết ơn Draco. Nếu không có sự can đảm của cậu ấy, Harry có thể đã không còn sống để nhìn thấy ngày hôm nay.Ngay khi Harry nghĩ về điều này, giáo sư Dumbledore xuất hiện trong cửa phòng bệnh xá, ánh mắt thầy đầy lo lắng nhưng cũng có sự nhẹ nhõm. Thầy nhẹ nhàng bước tới gần hai học trò của mình, nhìn Draco một lúc rồi quay sang Harry, nở một nụ cười ấm áp."May mắn là các em không bị thương quá nặng," Dumbledore nói, giọng thầy nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự nghiêm túc không thể phủ nhận. "Cảm ơn sự dũng cảm của các em."Harry cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng cậu khô khốc, chỉ có thể gật đầu. Cậu quay lại nhìn Draco, thầm cảm ơn cậu ấy một lần nữa trong lòng.Dumbledore đặt tay lên vai Harry, khẽ gật đầu. "Các em sẽ ổn thôi. Nhưng hãy nhớ rằng, đôi khi, việc bảo vệ một người cũng có thể tạo nên những liên kết mạnh mẽ hơn tất cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng."Harry nhìn lên thầy Dumbledore, những lời này khiến cậu bối rối và suy ngẫm. Một lần nữa, cậu nhìn vào Draco, trong lúc cậu ấy vẫn đang hôn mê, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh xá. Mọi thứ có thể đã thay đổi rất nhiều chỉ trong một khoảnh khắc.Thầy Dumbledore đứng dậy, chuẩn bị rời đi nhưng rồi quay lại lần nữa. "Hãy nghỉ ngơi đi, các em. Mọi chuyện sẽ ổn."Sau khi thầy Dumbledore rời đi, bệnh xá lại trở về với không khí yên tĩnh, nhưng trong lòng mỗi Harry, vẫn còn những cảm xúc lẫn lộn. Một lúc sau, nhóm Gryffindor đầu tiên bắt đầu vào thăm Harry.Ron là người đầu tiên bước vào, mắt vẫn đầy lo lắng khi nhìn Harry. "Bồ sao rồi, Harry?" Ron hỏi, giọng có chút nghẹn lại. "Bồ không sao chứ? Cả mình và Mione đều lo quá."Harry nhìn Ron, cười yếu ớt dù cơ thể còn đau đớn. "Mình không sao đâu, Ron. Cảm ơn mấy bồ."Hermione bước vào sau, vẻ mặt nghiêm trọng, cô không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Cô tiến đến gần giường Harry, nhẹ nhàng ngồi xuống. "Bồ có cảm thấy khá hơn không?" Hermione hỏi, giọng cô dịu dàng nhưng đầy lo âu.Harry nhìn cô, cười yếu ớt. "Mình ổn, Mione. Cảm ơn bồ."Nhưng dù thế nào, trong lòng Hermione vẫn không thể bình tĩnh được. Mặc dù cô lo cho Harry, nhưng có một phần trong lòng cô vẫn không thể ngừng nghĩ về Draco, về việc cậu ấy đã mạo hiểm cứu Harry. Cô nhìn Draco qua giường bệnh, trong lòng có một cảm giác khó tả. Cô cố gắng không để lộ ra, dù sao cô cũng không thể quên những sự thật mà mình biết."Chắc sẽ phải nghỉ ngơi một thời gian nữa thôi," Ron nói, nhún vai và nhìn Harry. "Bồ mà không hết đau thì để cả đám Gryffindor lo cho!"Hermione chỉ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại quay lại về phía Draco, như muốn chắc chắn rằng hắn không sao.Trong khi đó, nhóm Slytherin bắt đầu vào thăm Draco. Họ tỏ ra rất khó hiểu về hành động của Draco, nhất là về việc cậu ấy đã cứu Harry. Pansy Parkinson, người dẫn đầu nhóm, nhìn Draco một cách đầy thắc mắc, khẽ cau mày."Thật sự không hiểu sao Draco lại làm vậy," Pansy nói với giọng chế giễu, nhìn quanh phòng bệnh. "Cứu Harry? Nó lại cứu thằng Potter sao?" Giọng cô ta lộ rõ sự không hài lòng, nhưng cũng không che giấu sự ngạc nhiên.Gregory Goyle đứng bên cạnh, im lặng nhưng ánh mắt lại lướt qua Harry một cách khó chịu. "Không biết Draco nghĩ gì," hắn lẩm bẩm. "Tại sao lại cứu thằng đầu sẹo, cả đám chúng ta ai cũng biết nó là đứa phiền toái nhất."Blaise Zabini, đứng gần đó, nhún vai. "Dù sao thì, thằng Draco cũng không phải lúc nào cũng lý trí," Blaise nói, nhưng cũng có chút nghi ngờ trong giọng nói. "Tao không thể hiểu nổi."Pansy nhíu mày nhìn Draco, rồi quay sang Goyle và Blaise. "Cứu Potter là chuyện không thể nào giải thích nổi," cô ta tiếp tục, rồi thở dài. "Chắc là nó sẽ tỉnh lại thôi. Nhưng có lẽ chúng ta nên đi trước, để lại cho Draco nghỉ ngơi."Cả nhóm Slytherin đứng một lúc rồi lặng lẽ rời đi, để lại Draco trong im lặng. Họ không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt của họ đầy sự nghi hoặc về hành động của Draco.Khi cửa bệnh xá đóng lại, trong lòng Harry và Hermione đều cảm thấy có một sự thay đổi khó nói thành lời. Harry cũng không hiểu vì sao Draco lại cứu mình, nhưng cậu bắt đầu nhận ra rằng mọi thứ không đơn giản như mình đã nghĩ. Còn Hermione, cô chỉ im lặng, nhưng trong lòng cô, một phần cũng phải đối diện với sự thay đổi mà cô chưa thể lý giải được.Khi tất cả mọi người rời đi, Hermione vẫn ngồi lại bên giường Harry, nhưng trong lòng cô lại đầy lo lắng. Cô nhìn quanh căn phòng bệnh xá, tâm trí không thể nào thoát ra khỏi sự bất an. Mặc dù Harry đã ổn định, nhưng điều gì đó vẫn khiến cô không thể yên tâm. Cô nghĩ về Draco, về việc hắn đã mạo hiểm cứu Harry. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại dẫn đến một kết quả như thế.Trong quá khứ, chỉ có Harry mới gặp nguy hiểm trong trận Quidditch. Cậu ấy đã bị tấn công bởi Giám Ngục, và không ai khác bị thương. Nhưng lần này, mọi thứ lại khác. Draco cũng bị thương, và không chỉ một cách nhẹ nhàng. Hắn đã lao vào cứu Harry, và giờ cả hai đều đang nằm trong bệnh xá, cả hai đều bị thương nặng. Hermione không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy có một sự thay đổi lớn trong dòng chảy của thời gian.Mỗi lần cô nhìn sang Draco, cảm giác lo sợ lại trào dâng trong lòng. Cô không thể ngừng nghĩ về những hậu quả của việc họ đã can thiệp vào quá khứ. Liệu họ có đang thay đổi quá nhiều? Liệu số phận có đang trở nên rối ren hơn khi họ cố gắng cứu Harry? Cô không thể ngừng tự hỏi liệu sự can thiệp này có dẫn đến những thay đổi không thể cứu vãn được.Harry, cảm nhận được sự bất an của Hermione, quay sang nhìn cô, nhưng lại không nói gì. Cậu biết cô đang nghĩ gì. Harry cũng không thể không lo lắng cho Draco, dù cho họ có những mâu thuẫn trong quá khứ. Cậu và Hermione biết rõ rằng Draco đã không chỉ cứu mình, mà còn mạo hiểm tính mạng để làm điều đó.Hermione im lặng một lúc lâu, tay siết chặt chiếc chăn. Cô tự hỏi nếu họ không can thiệp vào quá khứ, liệu mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Liệu họ có thể sống trong một thế giới nơi những sự kiện xảy ra theo đúng như đã được định sẵn? Hay mọi thứ họ làm chỉ đang tạo ra những thay đổi không thể kiểm soát được?Cô thở dài, nhìn qua Draco, và rồi lại nhìn sang Harry, cảm thấy không thể rời khỏi cái vòng lặp bất an này.Harry quay sang Hermione, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác vì trận đấu vừa qua, cơ thể cậu đau đớn và tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu chậm rãi hỏi, không giấu nổi sự tò mò lẫn lo lắng trong giọng nói."Mione, mấy cái pháo sáng đó... là sao vậy? Tại sao lại có chúng trong trận đấu?" Harry nhìn cô, ánh mắt không khỏi lướt qua những tia sáng loé lên trong ký ức về trận đấu đầy hỗn loạn và mưa gió đó.Hermione hơi khựng lại, trái tim cô đập nhanh. Cô biết rằng Harry không phải là người dễ dàng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, nhất là khi cậu đã chứng kiến những tia sáng đó trong lúc đang bị tấn công. Nhưng cô không thể giải thích tất cả, không thể nói cho cậu biết mọi điều."Chỉ là một vài phép thuật hỗ trợ thôi," Hermione trả lời nhanh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Mình nghĩ nếu có thể tạo ra chút xao lãng, bồ sẽ có cơ hội thoát khỏi Giám Ngục."Harry vẫn nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc. Cậu cảm nhận được có gì đó không đúng, một cảm giác mà Mione đang cố giấu đi điều gì đó lớn hơn."Vậy còn Malfoy? Nó..." Harry ngập ngừng, nhưng không thể không hỏi. "Sao nó lại giúp mình? Tại sao lại mạo hiểm như vậy?"Câu hỏi khiến Hermione hơi lúng túng. Cô đã quá quen với cảm giác không thể chia sẻ tất cả những gì mình biết, nhưng lần này, sự thật lại nằm ngay trước mặt cô."Malfoy...," Hermione bắt đầu, rồi ngừng lại một lúc, cố gắng tìm cách diễn đạt mà không làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. "Cậu ấy thấy tình huống lúc đó quá nguy hiểm. Mình nghĩ cậu ấy chỉ làm những gì mình nghĩ là đúng."Harry không hỏi gì thêm, mặc dù trong lòng cậu vẫn đầy nghi vấn. Cậu biết rằng Hermione không nói hết sự thật, nhưng cậu cũng không muốn gây thêm áp lực cho cô. Cậu chỉ đơn giản thở dài, cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi biết mình đã được giúp đỡ, dù người đó là ai.Hermione thở dài nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng vẫn đè nặng trong lòng cô. Cô không biết những gì sẽ xảy ra sau này, nhưng cô biết rằng những thay đổi này đã tạo ra một rạn nứt mới, không dễ gì sửa chữa lại.****************************************
Tối hôm đó, bệnh xá vắng lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu đều đều. Harry nằm trên giường, cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn không thể ngừng suy nghĩ. Cậu nhìn sang bên cạnh, Draco nằm đó, mặt tái nhợt, đôi môi khô và cứng. Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Harry cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Tại sao Draco lại cứu mình trong trận Quidditch?Giống như một cơn sóng dâng lên trong lòng Harry, câu hỏi đó cứ xoáy mãi trong đầu cậu. Đầu Harry vẫn đau, nhưng cậu không thể không nghĩ về sự việc đó – khoảnh khắc Draco lao lên giữa cơn mưa, chiến đấu với Giám Ngục chỉ để cứu cậu.Khi Draco bắt đầu cử động, Harry nín thở, chờ đợi. Draco từ từ mở mắt, nhìn quanh một lúc, rồi quay mặt đi, cố gắng chống đỡ cơ thể đang run rẩy. Cậu không nói gì, chỉ im lặng, nhưng Harry không thể giữ im lặng thêm nữa."Malfoy," Harry lên tiếng, giọng lạc đi vì mệt mỏi. "Tại sao mày lại cứu tao?"Draco ngừng lại, không nhìn Harry, chỉ nhắm mắt và im lặng. Hắn cảm thấy cơ thể mình không còn sức để nói ra một lý do hợp lý. Mọi thứ thật phức tạp."Vì không muốn thấy mày chết," Draco nói, giọng lạnh lùng, như thể đó là điều hiển nhiên. "Mày nghĩ sao? Tao không phải kiểu người đứng nhìn ai đó chết trước mặt mình, dù mày là ai." Nói đến đây, tim Draco chợt quặn thắt, hắn nhớ đến những việc trước kia. Từng cái chết cứ lần lượt tái hiện trong đầu hắn, khiến lưng hắn ướt đẫm mồ hôi.Harry ngớ người. Cậu đã luôn nghĩ Draco ghét mình, muốn mình biến mất, vậy mà trong giây phút ấy, chính Draco đã lao vào cứu mình. Cậu không thể hiểu nổi."Tao không hiểu," Harry nói, giọng lộ rõ sự bối rối. "Mày lúc nào cũng ghét tao, tại sao lại cứu tao?"Draco cắn chặt môi, không muốn đối diện với câu hỏi của Harry. Hắn không muốn giải thích vì chính bản thân mình cũng không thể giải thích nổi. Hắn chỉ biết rằng khi nhìn thấy Harry bị Giám Ngục tấn công, không thể làm ngơ."Vì tao không muốn mày chết," Draco lặp lại, nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không nhìn Harry. "Tao không cần lý do cho việc tao cứu mày. Đừng mong tao giải thích."Harry cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng Draco. Cậu nhận ra Draco đang tự xung đột với chính mình, không muốn thừa nhận điều gì đó mà chính cậu còn không hiểu rõ. Harry không ép buộc nữa. Cậu biết, dù Draco có nói gì, những hành động của cậu đã nói lên tất cả."Tao không biết mày nghĩ gì, Draco," Harry nói, giọng có chút ngập ngừng. "Nhưng cảm ơn mày. Mày đã cứu tao, và tao... Tao sẽ không quên điều đó."Draco không đáp lại, chỉ quay mặt vào trong, tựa lưng vào gối, mắt nhắm lại. Hắn không muốn thể hiện cảm xúc, không muốn bị lộ ra bất kỳ sự yếu đuối nào. Dù sao thì, hắn cũng chỉ làm những gì cần làm.Im lặng lại bao trùm không gian, nhưng lần này, có một sự thay đổi không thể phủ nhận. Cả hai đều im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Họ không là bạn, và có lẽ sẽ không bao giờ là bạn. Nhưng qua những giây phút này, ít nhất họ đã hiểu nhau hơn một chút, dù không thể lý giải bằng lời.Harry nhìn Draco lần cuối rồi quay mặt đi, cảm thấy lòng mình có một sự thay đổi nhỏ. Dù không thể nói ra, nhưng cậu biết, đôi khi hành động của một người có thể nói lên tất cả, hơn cả những lời nói suông.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz