ZingTruyen.Xyz

Dramione Truoc Thoi Gian Sau Dinh Menh

Lớp Nghệ thuật Tiên tri của giáo sư Trelawney luôn mang một không khí kỳ quái, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Hermione ngồi xuống bàn, ánh mắt lướt qua căn phòng ẩm mốc, nơi các ngọn nến mờ ảo cháy chập chờn trong không gian tối tăm. Những chiếc bàn tròn xếp vòng quanh, và giáo sư Trelawney đang đứng giữa phòng, khuôn mặt u ám, đôi mắt mờ mịt như thể bà đang nhìn thấy những điều không ai khác có thể nhìn thấy.

"Chào mừng các em đến với Nghệ thuật Tiên tri," giọng bà vang lên, nhưng có vẻ như bà không thực sự chú ý đến lớp học. "Chúng ta sẽ bắt đầu với một điều rất quan trọng. Những gì tôi sẽ nói với các em hôm nay là về tương lai... và đôi khi, tương lai không thể tránh khỏi. Các em có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, sự căng thẳng trong vũ trụ này, đó chính là thời điểm các em cần phải chuẩn bị cho những điều không thể tránh khỏi."

Bà Trelawney bắt đầu đi dọc theo lớp học, nhẹ nhàng lắc lư bàn tay như thể bà đang vẽ ra một thế giới vô hình trong không gian.

Giọng bà trầm xuống khi ánh mắt bà dừng lại trên Harry. Bà nhìn cậu một cách sâu sắc, như thể đang quan sát một bí ẩn mà cậu chưa nhận ra. Giáo sư Trelawney tiến lại gần Harry, và cả lớp nhìn theo.

"Harry Potter..." bà thì thầm, đôi mắt bà mở lớn hơn. "Tôi thấy một điều gì đó, một điều không thể thay đổi. Cậu là người duy nhất có thể đánh bại cái ác vĩ đại đó, nhưng cậu cũng sẽ phải hy sinh rất nhiều để làm điều đó. Một cái bóng đen sẽ luôn bám theo cậu. Tôi thấy... tôi thấy một cái chết đang chờ đợi cậu... nhưng cũng có thể là một sự sống... Cậu sẽ phải đưa ra quyết định khó khăn."

Harry nhìn bà với vẻ mặt khó chịu. Cậu không thích những lời tiên đoán này chút nào, nhưng có lẽ cũng đã quá quen với chúng rồi.

"Không thể nào!" Harry lẩm bẩm, dù biết rằng những lời tiên đoán của bà giáo thường kỳ quái và không đáng tin cậy. Nhưng làm sao có thể không lo lắng khi bà ấy cứ lặp đi lặp lại những điều như thế này?

Giáo sư Trelawney không dừng lại ở đó. Bà cầm chiếc tách trà của Harry, bắt đầu lắc lư chiếc cốc và nhìn vào bã trà. "Nhìn này, tôi thấy một chó... con chó đó sẽ là một nhân tố quan trọng trong cuộc sống của cậu. Một lời tiên tri đen tối... và có thể... có thể là một người thân."

Lớp học trở nên tĩnh lặng, tất cả học sinh đều nhìn chằm chằm vào bà giáo và Harry. Trelawney tiếp tục lẩm bẩm, nhưng Hermione chỉ có thể thở dài. Cô đã nghe quá nhiều lời tiên đoán về Harry và cảm thấy một chút mệt mỏi với những gì bà ấy nói. Mặc dù vậy, cô cũng không thể phủ nhận rằng những lời tiên đoán của bà ấy luôn khiến bầu không khí trở nên nặng nề và đáng sợ hơn.

Cuối cùng, giáo sư Trelawney quay lại lớp, và bầu không khí căng thẳng dịu đi một chút. Cô tiếp tục giảng về các phương pháp tiên tri, nhưng đôi mắt của bà vẫn không rời khỏi Harry.

Sau khi rời khỏi lớp Nghệ thuật Tiên tri, Hermione cùng với Harry và Ron đi đến sân tập của môn Chăm sóc sinh vật huyền bí. Trời vẫn còn khá lạnh, những đám mây nặng trĩu che phủ bầu trời, nhưng vẫn có một vài tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp mây. Các học sinh xếp hàng, chờ Hagrid xuất hiện. Draco cũng có mặt ở đó, đứng tách biệt một chút với những người bạn của mình, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy hắn ta có ý định làm gì gây rối hôm nay.

Hagrid, như mọi khi, xuất hiện với bước đi khệnh khạng và nụ cười rộng mở. Hagrid vẫy tay chào cả lớp.

"Chào các em! Hôm nay chúng ta sẽ học về Bằng Mã. Đặc biệt hơn, các em sẽ có cơ hội cưỡi thử chúng! Đây là một trong những sinh vật kỳ diệu nhất mà chúng ta sẽ gặp trong khóa học này."

Harry cảm thấy một chút lo lắng khi nghe đến việc cưỡi Bằng Mã. Mặc dù cậu là người thích mạo hiểm, nhưng trước mặt con vật to lớn với đôi cánh vĩ đại, cảm giác của Harry là sự lo sợ lẫn bất an. Cậu quay sang nhìn Ron, và thấy anh bạn của mình cũng đang có vẻ do dự không kém. Mặc dù vậy, một số học sinh đã tiến lên và bắt đầu làm quen với con Bằng Mã, thể hiện sự hào hứng.

Nhưng khi Hagrid nhìn thấy các học sinh đều có vẻ ngần ngại, ông cười lớn và vỗ tay gọi.

"Harry, sao không thử cưỡi con Bằng Mã này đi? Con là người có thể làm điều này đấy, ta tin con sẽ không làm ta thất vọng đâu!"

Harry bất ngờ vì bị gọi tên. Cậu nhìn quanh và thấy tất cả mọi người đều chú ý đến mình. Cảm giác áp lực dâng lên trong lòng, nhưng Harry không thể từ chối Hagrid, người luôn đối xử với cậu rất tốt. Cậu hít một hơi thật sâu và bước lên phía trước, nơi con Bằng Mã đang đứng, mắt sáng rực và đôi cánh vẫy nhẹ trong không trung.

Hagrid bước lại gần và nói nhẹ nhàng:

"Cứ thử tiếp xúc với nó từ từ, Harry. Đừng sợ, nó rất thân thiện, nhưng cũng cần phải biết cách cư xử với nó. Chỉ cần con làm theo những gì ta nói, con vật này sẽ không làm gì con đâu."

Harry từ từ đưa tay về phía con Bằng Mã. Ban đầu, con vật hơi chần chừ, nhưng khi cảm nhận được sự tiếp cận của cậu, nó không còn tỏ ra căng thẳng nữa. Harry nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của con Bằng Mã. Cảm giác thật kỳ lạ – nó vừa mạnh mẽ lại vừa hiền lành, khiến cậu cảm thấy an tâm hơn.

Khi cảm thấy đã quen, Hagrid tiếp tục:

"Giờ thì con thử lên lưng nó xem, Harry."

Harry không chắc chắn, nhưng vì không muốn làm Hagrid thất vọng, cậu quyết định thử. Cậu bước lên lưng Bằng Mã một cách chậm rãi, và ngay khi ngồi vững, con Bằng Mã khẽ vỗ cánh một cách mạnh mẽ, bay lên khỏi mặt đất. Lúc đầu, Harry cảm thấy như mình đang bị kéo bay đi, nhưng dần dần, cậu cảm thấy mình đang hòa nhập với chuyển động của con vật, như thể cậu đã cưỡi nó từ rất lâu rồi.

Lớp học xung quanh bắt đầu xuýt xoa và vỗ tay khi Harry cưỡi con Bằng Mã lượn vòng trong không trung, bay cao và bay thấp. Cảm giác tự do tuyệt vời đó khiến Harry không thể nhịn được cười. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy như mình thực sự tự do.

Cuối cùng, con Bằng Mã hạ cánh nhẹ nhàng xuống đất, và Harry không thể giấu nổi niềm vui sướng trong lòng.

"Hagrid, nó thật tuyệt!" Harry thốt lên, không giấu được sự phấn khích.

Hagrid mỉm cười lớn, vỗ tay khen ngợi. "Ta đã nói mà! Con có thể làm được mà, Harry!"

Lúc này, Draco đứng từ xa nhìn cảnh tượng đó. Hắn không có ý định thử cưỡi con Bằng Mã như trước, nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Harry cưỡi con vật một cách dễ dàng. Draco lạnh lùng quay đi, không bày tỏ cảm xúc gì, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng Harry đã làm rất tốt.

Harry vừa hạ cánh xuống đất sau khi cưỡi con Bằng Mã, cảm giác tự do vẫn còn vương vấn trong lòng cậu. Đám đông học sinh vỗ tay cổ vũ, nhưng ngay khi cậu xuống khỏi lưng con Bằng Mã, sự chú ý lại chuyển sang một học sinh khác.

Zabini Blaise, với dáng vẻ ung dung và có phần coi thường, bước lên trước con Bằng Mã tiếp theo. Cậu ta nhún vai, đôi mắt lướt qua Hagrid rồi dừng lại trên sinh vật huyền bí trước mặt.

"Đơn giản thôi mà," Zabini nói, giọng đầy tự mãn.

Hagrid lập tức nhắc nhở, "Hãy nhớ, cúi chào nó trước. Tôn trọng Bằng Mã là điều quan trọng nhất."

Zabini hơi khựng lại, nhưng chỉ cúi đầu hời hợt, như thể cậu ta đang làm cho có lệ. Con Bằng Mã đứng yên trong một thoáng, đôi mắt vàng chằm chằm nhìn Zabini. Không khí trở nên căng thẳng khi cậu ta bước thêm một bước.

"Tôi nghĩ nó chỉ là con chim to thôi. Đừng làm quá, Hagrid," Zabini lẩm bẩm, giọng nói đủ lớn để cả lớp nghe thấy.

Ngay lập tức, con Bằng Mã rít lên một tiếng, đôi cánh mạnh mẽ xòe rộng và chồm về phía trước. Một cú quật cánh mạnh khiến Zabini ngã lăn xuống đất, tiếng cười nhạo của cậu ta bỗng chốc biến thành tiếng hét thất thanh.

Xung quanh mọi người đều bàng hoàng, y hệt cảnh tượng xảy ra trước đây với Draco.

"Dù chúng ta có cố gắng thay đổi, mọi chuyện vẫn cứ lặp lại..." Hermione nói nhỏ, đôi mắt cô tràn đầy sự lo lắng. "Giống như mọi thứ đều đã được định sẵn từ trước."

Draco nghe vậy, đôi mắt xám của hắn phản chiếu một sự mệt mỏi sâu sắc. Hắn hiểu cảm giác của Hermione. Dù cả hai đã quay lại quá khứ và làm mọi thứ để thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng những sự kiện không thể tránh khỏi vẫn tiếp tục diễn ra như thể chúng đã được định sẵn. Hắn cảm thấy bất lực trước sự tuần hoàn của số phận.

"Lúc này đáng ra phải là mình." Draco lẩm bẩm, giọng khẽ đến mức chỉ mình Hermione nghe thấy.

Hermione quay sang nhìn Draco, đôi mắt sáng lên sự bối rối.

"Cậu không làm gì cả, Malfoy. Đây là do Zabini." cô trấn an. Nhưng khi nhìn con Bằng Mã vẫn đang quạt cánh phẫn nộ, cô không thể không cảm thấy sự việc này quen thuộc đến đáng sợ.

"Dù chúng ta có thay đổi, có vẻ mọi chuyện vẫn cứ lặp lại..." Hermione nói, giọng nhỏ dần.

Draco im lặng. Lời của Hermione khiến hắn khó chịu, vì sâu thẳm trong lòng, hắn biết cô nói đúng. Cậu đã cố giữ mình tránh xa mọi xung đột, nhưng cuối cùng, những sự kiện ấy vẫn tìm đến theo một cách khác.

Hagrid chạy vội tới, cố gắng xoa dịu con Bằng Mã và đỡ Zabini dậy.

"Ổn rồi, ổn rồi! Blaise, em ổn chứ?"

Zabini lồm cồm ngồi dậy, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn tức giận.

"Lẽ ra ông không nên để thứ sinh vật nguy hiểm như thế này trong lớp học!" cậu ta hét lên, giọng tức tối.

Hagrid thở dài. "Tôi đã dặn rồi, tôn trọng nó là điều đầu tiên. Bằng Mã rất tự hào. Các em phải nhớ điều đó."

Cả lớp dần trấn tĩnh, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đọng lại trong không khí. Hermione nhìn Draco một lần nữa, đôi mắt cô ánh lên sự đồng cảm.

"Có lẽ... chúng ta không thể thay đổi tất cả. Nhưng ít nhất, cậu đã khác rồi."

Draco không trả lời, chỉ bước đi bên Hermione, trong lòng ngổn ngang. Hắn không biết liệu con đường trước mặt mình có thực sự thay đổi, hay số phận vẫn sẽ kéo hắn trở lại đúng vị trí cũ – nơi mà mọi thứ đều sụp đổ.

***********************************************

Sau chuyện ở lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí, không khí trong Đại Sảnh căng thẳng lạ thường khi các học sinh cúi xuống đọc tờ báo. Một bài viết chiếm trọn sự chú ý của tất cả: Sirius Black Bị Phát Hiện ở Dufftown – Vẫn Chưa Bị Bắt.

Harry Potter cầm chặt tờ báo, ánh mắt anh sắc như dao, dán vào từng dòng chữ như thể đó là manh mối duy nhất để giải quyết nỗi lo của mình. Tim cậu đập nhanh khi nghĩ đến khả năng Sirius Black – kẻ đã trốn thoát khỏi Azkaban – có thể đang ở gần Hogwarts, lẩn khuất đâu đó trong khuôn viên trường.

Hermione ngồi đối diện, cảm giác ngập ngừng đè nặng lên cô. Cô đã biết sự thật về Sirius, nhưng liệu có nên nói cho Harry biết? Liệu cậu ấy có sẵn sàng nghe không? Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp hơn. Hermione thở dài, định mở miệng thì chợt nhận ra một sự hiện diện gần đó.

Draco Malfoy, ngồi một bàn xa, nhưng ánh mắt của hắn vẫn hướng về phía Hermione. Lúc này, hắn lắc đầu nhẹ, ra hiệu cho cô im lặng, đừng nói ra sự thật. Sự lo lắng trong ánh mắt hắn khiến Hermione chần chừ.

Hermione do dự, rồi khẽ trả lời: "Tụi mình phải thận trọng." Cô nhìn về phía Draco, cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Ron, ngồi bên cạnh Harry, hoàn toàn không nhận ra sự căng thẳng giữa hai người. Cậu nhìn vào tờ báo và thở dài. "Harry, bồ nghĩ hắn sẽ làm gì tiếp theo?" Ron hỏi, lo lắng.

Harry im lặng suy nghĩ một lát, ánh mắt trở nên mờ mịt. Hermione cảm thấy một sự bất lực trong lòng, nhưng cô không thể nói ra sự thật. Dù sao, mọi thứ đã quá phức tạp.

Tiết học đầu tiên của thầy Lupin trong năm học mới bắt đầu. Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hôm nay đông đúc hơn bao giờ hết, và thầy Lupin – với mái tóc rối bù và chiếc áo choàng cũ kỹ – bước vào lớp với nụ cười ấm áp. Không khí trong lớp trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn khi thầy Lupin cất tiếng.

"Chào các em! Tiết học hôm nay sẽ khá đặc biệt. Chúng ta sẽ bắt đầu với một trong những đối thủ đáng sợ nhất trong nghệ thuật hắc ám – Ông Kẹ."

Lớp học trở nên im lặng, tất cả học sinh đều nhìn thầy Lupin đầy chú ý. Đây là lần đầu tiên họ được học với thầy, và sự khác biệt trong cách thầy giảng bài là điều dễ nhận ra ngay lập tức. Không có sự căng thẳng hay lo lắng như những lớp học trước, chỉ có sự tò mò và hào hứng.

"Ông Kẹ," thầy tiếp tục, "là sinh vật có thể biến hình thành nỗi sợ hãi lớn nhất của mỗi người. Vì vậy, để đối phó với nó, các em phải đứng trước nỗi sợ hãi của mình và vượt qua nó."

Khi thầy Lupin nói đến đây, các học sinh bắt đầu chuẩn bị, nỗi lo sợ dần lan tỏa trong không khí. Học sinh phải đối mặt với hình dạng mà họ sợ hãi nhất, nhưng bằng một lời thần chú, họ sẽ khiến Ông Kẹ trở thành một điều gì đó mà họ có thể đối diện với sự can đảm.

Khi đến lượt Draco, hắn bước lên với một chút căng thẳng trong ánh mắt, nhưng cố gắng giữ vẻ tự tin như mọi khi. Hắn cầm chặt đũa phép, mắt liếc qua lớp học một vòng. Lupin đứng cạnh hắn, đôi mắt sáng quắc quan sát từng hành động.

Ngay lập tức, không khí dường như thay đổi. Những đám mây đen bắt đầu quay cuồng trong không gian, và một bóng hình mờ ảo dần hiện ra. Ban đầu, chỉ là một hình thù không rõ ràng, nhưng dần dần nó trở nên rõ ràng, ghê rợn. Một thân hình cao lớn, xương xẩu, khuôn mặt gầy guộc, với những đường nét méo mó và không thể nhận ra là con người hay quái vật. Đôi mắt đỏ như lửa của hắn chiếu thẳng vào Draco, lạnh lẽo và đáng sợ.

Lập tức, sự im lặng bao trùm cả lớp học. Mọi học sinh đều ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ nhìn vào hình dáng trước mặt, và chỉ có một vài người cảm thấy sự lạnh lẽo trong không khí. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là không ai có thể nhận ra được Ông Kẹ của Draco. Đó là Voldemort – Chúa tể Hắc Ám.

Khi hình ảnh của Voldemort hiện lên trước mặt Draco, không khí trong lớp học trở nên nặng nề và căng thẳng. Draco, dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt hắn vẫn không thể rời khỏi hình ảnh đáng sợ trước mặt. Hắn hít một hơi dài, nhưng vẻ mặt vẫn đầy lo lắng và bất an.

Mọi học sinh trong lớp đều bị cuốn hút vào cảnh tượng này, nhưng chẳng ai nhận ra được người đó là ai. Một vài người thì rụt rè nhìn xuống sàn, không dám nhìn vào hình dáng khủng khiếp ấy. Hình ảnh của Voldemort cứ hiện lên rõ ràng hơn, đôi mắt đỏ như máu, làn da xám xịt như xác chết, và một vẻ mặt đầy thù hận, vô cảm.

Lupin đứng im lặng, mắt ông mở lớn, vẻ mặt đột ngột trở nên căng thẳng. Ông biết ngay lập tức đây không phải là một trò đùa, mà là một biểu hiện mà chỉ những ai từng đối mặt với Tử thần thực tử mới có thể hình dung ra. Tuy nhiên, Lupin không hề nhận ra đây là Voldemort, vì trước khi biến mất sau cuộc chạm trán với Harry, Voldemort vẫn mang hình ảnh của Tom Riddle.

Lupin cảm thấy lạnh gáy khi nhìn thấy ông Kẹ của Draco. Lúc này, ông không chỉ kinh ngạc, mà còn đang tự hỏi tại sao một học sinh như Draco lại có thể gọi lên hình ảnh này. Và điều làm ông phân vân là, liệu đây có phải là một trong số ít những Tử thần thực tử chưa bị bắt hay bị phát hiện hay không, liệu nhà Malfoy có ẩn chứa âm mưu gì không?

Draco đứng chết lặng, hoàn toàn không thể động đậy. Hắn không thể thốt ra câu thần chú Riddikulus dù rất muốn. Cảm giác tuyệt vọng lan tỏa trong lòng, nhưng dù cố gắng, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Voldemort mà không thể làm gì.

Hermione nhận ra Draco đang mất kiểm soát. Không kịp suy nghĩ thêm, cô vội vàng chen lên phía trước, đứng chắn trước mặt Draco để che khuất hình ảnh của Voldemort. Khi cô bước lên, hình ảnh Ông Kẹ lập tức thay đổi, không còn là Voldemort nữa mà là Bellatrix Lestrange, gương mặt điên loạn với nụ cười ma quái.

Hermione, không hề do dự, lập tức hô lớn: "Riddikulus!" Cả lớp chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ, khi hình ảnh Bellatrix biến mất và hóa thành một hình dáng hài hước – một con chuột to đùng, đầy lông lá.

Sau khi buổi học kết thúc, thầy Lupin yêu cầu Draco ở lại. Ông không thể không băn khoăn về điều vừa xảy ra trong lớp – hình ảnh của Voldemort xuất hiện trong Ông Kẹ của Draco. Điều này khiến ông cảm thấy cần phải tìm hiểu sâu hơn.

"Malfoy, tôi cần nói chuyện với em về những gì vừa xảy ra."

Draco, vẻ kiêu ngạo thường ngày đã bắt đầu lung lay, đôi mắt lo lắng, cậu cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí: "Tôi không hiểu thầy muốn hỏi điều gì. Thứ đó chỉ là một Ông Kẹ thôi mà."

"Đúng, nó là một Ông Kẹ. Nhưng hình ảnh mà nó biến thành – Tử thần thực tử – không phải là điều mà bất kỳ ai trong lứa tuổi của em có thể biết được. Em đã nhìn thấy hắn ở đâu?"

Draco im lặng, đầu óc quay cuồng. Lý trí của cậu mách bảo rằng không thể tiết lộ sự thật này. Cậu không thể để Lupin biết sự thật. Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt cậu, và cậu chỉ có thể giả vờ như không biết gì hơn.

"Tôi... nghe cha tôi nhắc đến. Có lẽ tôi tưởng tượng ra hình ảnh đó từ những câu chuyện ông kể."

Lupin không bị thuyết phục. Ông nhìn thẳng vào Draco, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

"Tưởng tượng ra một hình ảnh chính xác đến từng chi tiết? Draco, đây không phải là điều em có thể bịa ra từ trí tưởng tượng."

Draco cảm thấy rất khó chịu dưới ánh mắt của Lupin, không thể phủ nhận rằng sự thật đã bị che giấu một cách tinh vi. Cảm giác căng thẳng càng dâng lên khi Lupin nhắc đến người đó, cái tên mà hắn sợ hãi từ lâu, một thực thể mà hắn bị buộc phải đối mặt, dù không muốn.

Draco cảm thấy hơi ngột ngạt dưới ánh mắt dò xét của Lupin. Hắn không thể tiếp tục giấu diếm sự thật, nhưng cũng không thể thừa nhận bất kỳ điều gì. Cảm giác căng thẳng khiến Draco suýt nữa buột miệng nói ra điều không nên nói. Tuy nhiên, trước khi Lupin kịp tiếp tục thúc ép, một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa phòng học.

Hermione bước vào, với vẻ mặt lo lắng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

"Thầy Lupin, em cần nói chuyện với thầy về một số vấn đề trong bài học hôm nay."

Lupin nhìn lên, nhận ra sự xuất hiện của Hermione, và mặc dù ông hơi ngạc nhiên, ông không phản đối.

"Có chuyện gì vậy, cô Granger?"

Hermione, nhanh chóng bước đến gần Lupin và nhìn qua Draco, đôi mắt cô đầy sự hiểu biết, như thể cô đã nhận ra sự căng thẳng trong không khí.

"Thưa thầy Lupin, em xin lỗi nếu làm gián đoạn, nhưng em nghĩ có thể giải thích một phần việc này. Cha của Draco là Lucius Malfoy – ông ấy từng ở Bộ Pháp thuật, phải không? Có lẽ Draco đã thấy vài bức ảnh hoặc một bản mô tả từ hồ sơ của cha cậu ấy."

Lupin nhìn Hermione, dường như bị thuyết phục một phần. Nhưng ông vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, mắt ông vẫn không rời khỏi Draco.

"Có lẽ vậy. Nhưng điều này vẫn rất hiếm gặp, cô Granger."

Hermione nhìn vào Draco, trong mắt cô có một sự thấu hiểu và một chút lo lắng. Cô không muốn Draco gặp phải vấn đề lớn hơn nữa.

"Em nghĩ rằng điều này không thực sự liên quan đến Ông Kẹ. Chỉ là sự trùng hợp thôi, thưa thầy"

Lupin ngừng lại, suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng thở dài, ánh mắt trở nên mềm mỏng hơn một chút.

"Được rồi, tôi sẽ không ép cậu ấy nữa. Nhưng Malfoy, nhớ rằng nếu có điều gì cần nói, hãy tìm tôi. Tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ."

Draco chỉ gật đầu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm, dù hắn không muốn thừa nhận sự giúp đỡ của Hermione. Cảm giác của hắn như bị mắc kẹt giữa hai lựa chọn: nói ra sự thật hay tiếp tục giữ im lặng. Nhưng ít nhất, lần này hắn có thể thoát khỏi sự ép buộc của Lupin.

Cô không để Draco có thời gian để phản ứng, ngay lập tức quay người và dẫn cậu ra khỏi phòng học, để lại thầy Lupin đầy suy tư và những câu hỏi không có lời giải đáp. Draco miễn cưỡng đi theo, nhưng trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi Hermione đã kịp thời giải vây. Mặc dù vậy, hắn vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bất an về những câu hỏi mà Lupin để lại.

Sau khi Hermione kéo Draco ra khỏi phòng học, họ đi xuống hành lang một lúc, im lặng. Draco vẫn có vẻ bối rối và căng thẳng, nhưng cảm giác nhẹ nhõm hơn đôi chút vì không phải tiếp tục đối diện với Lupin. Hermione bước đi cạnh cậu, nhìn qua đôi mắt lo lắng của Draco.

"Cậu ổn chứ?"

Draco không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn về phía trước, có vẻ như đang đấu tranh với những suy nghĩ trong đầu. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, hắn lên tiếng, giọng hắn có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ kiêu ngạo thường ngày.

"Tôi không biết nữa, Granger. Cảm giác như mọi thứ đều không thể kiểm soát được." Hắn ngừng lại một lát, rồi lại tiếp "Thầy Lupin, thầy ấy... không thể nghi ngờ tôi nhiều như vậy, đúng không?"

Cô nhìn cậu, giọng nghiêm túc "Cậu không phải lo về thầy Lupin. Ông ấy không phải là người sẽ làm khó cậu đâu. Nhưng... cậu phải cẩn thận. Malfoy, sau chuyện này tôi nghĩ cậu sẽ bị các giáo sư khác để ý. Ý tôi là trong trường hợp thầy Lupin kể với ai đó về chuyện này, đặc biệt là giáo sư Dumbledore"

Draco liếc nhìn cô, một biểu cảm khó đọc hiện lên trên khuôn mặt. Hermione không nói thêm gì nữa, nhưng cô nhận ra rằng hắn đang cố gắng giấu đi sự lo lắng, không muốn để ai thấy được sự thật trong lòng.

Sau một lúc im lặng, cô tiếp tục lên tiếng "Cậu biết mà, đúng không? Chúng ta có thể giúp nhau, nếu cậu cần."

Draco quay mặt đi, một chút cảm xúc không thể giấu được trong mắt cậu. Nhưng rồi, hắn chỉ hít một hơi dài và thở ra, cố gắng tỏ ra không quan tâm.

"Tôi không cần ai giúp đỡ."

Hermione không ép buộc, chỉ im lặng nhìn hắn một lúc nữa trước khi tiếp tục đi. Mặc dù Draco có vẻ như không muốn chia sẻ hay mở lòng, nhưng cô cảm thấy rằng hắn vẫn còn đang vật lộn với những vấn đề lớn hơn nhiều.

Lúc này, cả hai chỉ đi bên nhau trong im lặng, mỗi người đều mang theo những suy nghĩ riêng. Tuy nhiên, Hermione không thể không cảm thấy rằng những gì vừa xảy ra trong lớp học của Lupin đã đánh dấu một bước ngoặt, không chỉ đối với Draco mà còn với cả cô – một cảm giác rằng họ đã bước vào một cuộc chiến mà không phải ai cũng có thể thoát ra dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz