ZingTruyen.Xyz

Dramione Phong Bi Bac


"Em vẫn chưa quyết định chọn váy à?" Hermione nói với vẻ hoài nghi. "Đám cưới chỉ còn vài tuần nữa thôi!"

Ginny mỉm cười yếu ớt và nhún vai, cắn một miếng bánh quy phủ bạc hà.

Thiếu nữ tóc đỏ và Harry đang nằm dài thoải mái trên ghế sofa trong phòng khách của Hermione, ăn những món quà Giáng sinh còn lại mà họ mang đến để chia sẻ với cô. Crookshanks đang ở trong phòng ngủ.

Hôm nay cô muốn ngủ trưa trong yên bình hơn. Hermione nghĩ.

"Gần đây em quá bận rộn với việc luyện tập" Cô nàng tóc đỏ nói, dường như quá thờ ơ. "Em sẽ tìm được chiếc váy ưng ý sớm thôi."

"Em đã nhìn kỹ chưa?" Hermione hỏi.

Ginny trông có vẻ ngượng ngùng.

"Ừ, không hẳn. Mặc dù Luna đã đề nghị may cho em một chiếc váy," cô ấy nhăn mặt thừa nhận. "Nhưng vì em không thực sự thích bước xuống lối đi với những quả mận có thể kéo được giữ vạt váy của mình nên em nói rằng em đã có một chiếc rồi."

Harry cười khúc khích bên cạnh cô gái Weasley.

"Đừng lo lắng, Gin" cậu ấy nói, cười toe toét. "Nếu em xuất hiện trước bàn thờ trong bộ áo choàng Quidditch đầy bùn, anh vẫn sẽ cưới em. Tuy nhiên, mẹ Molly có thể sẽ giết em."

Ginny trợn mắt, mỉm cười.

"Fleur đề nghị đưa em đi mua sắm nhưng em nói em bận," cô ấy nói, vẻ mặt nhăn nhó vì ghê tởm.

"Điều đó có lẽ là sự quyết định khôn ngoan" Hermione nói. "Sao em không đi cùng mẹ?"

"Tuyệt đối không! Bà ấy đang rất hoảng loạn" Ginny nói. "Bà ấy tỏ ra thận trọng về đám cưới của em hơn bất kỳ người anh em nào trong nhà. Em không thích phải đối mặt với tâm trạng thất thường của bà ở cửa hàng đồ cưới."

"Chị cho là điều đó đáng được mong đợi. Em là con gái duy nhất của bà ấy" Hermione chỉ ra.

"Em biết. Nhưng ngột ngạt quá" Ginny càu nhàu.

Cô ấy tựa lưng vào vai Harry, thở dài. Harry hôn lên đỉnh đầu cô gái và vuốt mái tóc đỏ ra sau mặt cô.

Hermione rời mắt khỏi họ và thay vào đó nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng không nghĩ về cái lỗ đau nhức trong lồng ngực đang đập thình thịch mỗi khi cô nhìn thấy một cặp đôi uyên ương đang có khoảnh khắc riêng tư.

Nếu cô thành thật với chính mình thì cái hố cô độc đó đã ở đó nhiều năm rồi. Chắc chắn, Ron đã yêu cô, theo cách của anh, nhưng ngay sau khi họ quen nhau, Hermione đã bắt đầu cảm thấy cô đơn ngay cả khi cô ở bên anh. Chính xác thì cô chưa bao giờ có thể diễn đạt nó thành lời nhưng nó giống như thiếu một cái gì đó. Thỉnh thoảng, trực giác của cô lại lóe lên như thể nó đập vào đá lửa, ngọn lửa nhận thức luôn vụt tắt trước khi nó có thể bắt lửa hoàn toàn. Giống như khi Ron gần như chưa bao giờ cười những câu chuyện cười của cô, anh lại luôn cười khàn khàn bất cứ khi nào cô mắc lỗi đáng xấu hổ. Hoặc Giáng sinh năm ngoái, khi cô tặng anh một chiếc ví da đẹp có bùa chú không bao giờ bị thất lạc và anh đã đưa cho cô một cây viết lông ngỗng trong tác phẩm của anh, một chiếc bút viết những lời thô lỗ bất cứ khi nào cô sử dụng nó.

Và nghĩ lại thì cuối cùng anh cũng chắc chắn rằng cô đang lừa dối anh. Đôi khi, khi Hermione đang có tâm trạng đặc biệt thù hận, cô ước gì mình đã lừa dối anh. Ít nhất thì cô ấy sẽ không cảm thấy mình không quan trọng và bị hiểu lầm trong mối quan hệ của chính mình.

Những lúc như thế này, khi cô nhìn thấy Harry hôn lên trán Ginny và hứa sẽ cưới cô trong bộ áo choàng Quidditch lấm bùn, chúng khiến trái tim cô đau nhói. Cô muốn ai đó sẽ đối xử với cô như vậy. Một người sẽ nhớ cô thích trà như thế nào, hoặc người để ý khi cô lạnh và mang chăn cho cô.

Với một thoáng hoảng sợ, Hermione nhớ lại rằng ai đó đã làm điều đó, chỉ mới tối qua thôi. Cô nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó. Không phải anh ấy . Một người nào khác.

"Hermione, chị ổn chứ?" Ginny đột nhiên hỏi.

Hermione quay đầu lại, nhận ra mình đã nhìn ra ngoài cửa sổ quá lâu.

"Lấy làm tiếc. Mấy ngày nay, chị...có chút bận rộn" cô xin lỗi.

Đôi mắt của Ginny bắt gặp ánh mắt của Harry, bằng cách nào đó, Hermione biết được điều gì sắp xảy ra.

"Hermione..." Harry bắt đầu.

"Bọn em hơi...lo lắng cho chị" Ginny nói, mắt cô lại liếc nhìn Harry rồi quay lại.

"Tại sao?" Hermione nói, hơi giận dữ một chút.

"Chỉ là, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra" Ginny nói, giọng điệu có chừng mực. "Bọn em sẽ không ngạc nhiên nếu chị cảm thấy hơi choáng ngợp."

Hermione chống lại sự phòng thủ đang trỗi dậy trong lồng ngực cô. Họ quan tâm đến cô ấy. Họ đang cố gắng giúp đỡ.

"Chị quả thật hơi choáng ngợp" cô thừa nhận.

Harry nắm lấy lời thừa nhận ấy.

"Chúng ta đều có thể thấy điều đó" cậu nói, điều chỉnh tư thế ngồi xuống mép ghế sofa. "Và bọn mình muốn giúp đỡ bằng mọi cách có thể."

"Cậu đang giúp đỡ rồi, Harry" cô nhắc nhở cậu, nhưng cậu lắc đầu.

"Ý mình không phải là cái áo giáp hồng hào, Hermione" Harry nói. "Ý mình là với...cậu biết đấy, với Ron."

Toàn thân Hermione căng cứng khi nhắc đến tên Ron. Cô vẫn đứng yên chờ cậu nhanh chóng nói ra điều cậu muốn.

"Cậu ấy thực sự muốn xin lỗi, Hermione" Harry cầu xin. "Giống như..... thực sự, thực sự xin lỗi. Cậu ấy đang cố nói với cậu."

Hermione cảm thấy dạ dày mình chìm xuống như một tảng đá bị ném xuống vực nước sâu.

Vì thế, khi Harry nói rằng họ sẽ thảo luận về vấn đề cả cô và Ron đều tham dự đám cưới của họ, rõ ràng đây là điều cậu ấy đã nghĩ đến. Cậu muốn cô làm lành với Ron.

Ginny và Harry đều có vẻ lo lắng.

"Hermione, nhìn này" Ginny nói thẳng thừng. "Anh trai em là một tên khốn và anh ấy không xứng đáng với chị. Nhưng có lẽ chị có thể nói chuyện với anh ấy không? Làm dịu mọi thứ một chút? Anh ấy là bạn thân nhất của Harry và - thật không may - đó là anh trai của em. Thật vô nghĩa khi em không mời anh ấy đến đám cưới."

"Cậu ấy bị điên rồi, Hermione" Harry tiếp tục. "Chúng mình không nói rằng các cậu nên quay lại với nhau hay bất cứ điều gì. Nhưng cậu không thể nghe cậu ấy nói chuyện được sao, để cậu ấy xin lỗi ấy?"

Cả hai dường như nín thở khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hermione, chờ đợi câu trả lời của cô.

Hermione không biết phải nói gì. Cô cảm thấy chưa sẵn sàng để nói chuyện với Ron lần nữa, sau những gì anh ấy đã nói ở vũ hội. Chưa hết, nếu không, cô ấy có thể là người không được mời đến dự đám cưới. Giống như cô đã bị đối xử vào dịp Giáng sinh.

Một làn sóng giận dữ bùng lên trong cô khi nghĩ đến điều đó. Toàn bộ tình huống này thật buồn cười. Bằng cách nào đó, mặc dù Ron đã đối xử tệ bạc với cô nhưng dường như cô mới là người phải trả giá chứ không phải anh. Giữa bạn bè và gia đình của họ, tại nơi làm việc và thậm chí cả trên báo chí - cái giá phải trả cho cuộc chiến giữa họ là do cô phải gánh chịu một mình. Và bây giờ tất cả họ đều mong đợi cô sẽ làm lành và cố gắng hòa hợp với anh?

Cô muốn bảo cả hai hãy dừng ngay về lời xin lỗi của Ron. Nó sẽ có ích gì? Cuối cùng, điều đó chỉ khiến cô ấy xa lánh họ mà thôi.

Cô không có lựa chọn nào khác.

"Được rồi" cô nói, giọng cô dịu đi. "Mình sẽ nói chuyện với anh ấy."

Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt những vị khách của cô.

"Cảm ơn, Hermione" Harry nói. "Cậu sẽ thấy. Cậu ấy nói với tôi-"

Lời nói của Harry bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa lớn của Hermione. Cả ba người đều tò mò quay lại nhìn về phía cánh cửa.

"Có phải cậu hẹn ai đó không?" Ginny hỏi cô.

"Không..." Hermione nói, đứng dậy để kiểm tra xem đó là ai.

Khi cô nhìn qua lỗ gián điệp, trái tim cô nhảy lên.

"Đó là ai vậy?" Harry hỏi, rút ​​đũa phép ra sau khi nhận thấy vẻ sốc trên khuôn mặt cô.

"Ừm, nó-"

Những tiếng gõ cửa thiếu kiên nhẫn hơn làm gián đoạn cô. Nuốt nước bọt, cô quyết định mở cửa. Dù sao thì họ cũng sẽ sớm thấy ra thôi.

Nụ cười nhếch mép lười biếng của Draco chào đón cô từ hành lang. Một lần nữa, cô nhận thấy anh trông lạc lõng đến mức nào trong không gian buồn tẻ, nhếch nhác đó.

"Anh đang làm gì ở đây?" Cô ấy hỏi với giọng trầm.

"Rất vui được gặp lại cô, Granger" anh dài giọng, quan sát bộ trang phục Ngày Tặng quà của cô gồm quần jean và áo len dày màu cà phê. "Cô không định mời tôi vào à?"

"Ừm" Hermione nói, nhìn qua vai Harry và Ginny.

Nhưng Harry không còn ngồi trên ghế sofa nữa. Cậu đến để xem ai đang ở trước cửa nhà cô.

"Malfoy? Anh đang làm gì ở đây?" anh nói, lặp lại lời của Hermione.

Nụ cười nhếch mép của Draco hơi trượt xuống khi anh nhìn thấy Harry.

"Ồ. Xin chào, Potter. Giáng sinh của anh như thế nào?" Draco nhẹ nhàng hỏi, lướt qua cả hai người và bước vào căn hộ của Hermione như thể anh sở hữu nơi này. Ginny nhướng mày khi Draco mỉm cười và gật đầu với cô khi anh đi ngang qua, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế mà Hermione vừa ngồi. Anh duỗi đôi chân dài của mình trên tấm thảm trước mặt, thống trị căn phòng nhỏ.

"Xin lỗi vì đã quấy rầy" Draco nói, không hề có vẻ xin lỗi chút nào. "Nhưng Granger và tôi có việc cần phải làm."

Harry và Ginny nhìn Hermione, cả hai đều sững sờ và im lặng.

Hermione cân nhắc một lúc. Có phải cô đã lên kế hoạch với anh tối qua không? Cô không thể nhớ mình đã làm như vậy.

Một lần nữa, cô thực sự không thích ý tưởng tiếp tục cuộc trò chuyện với Harry và Ginny. Đặc biệt là không phải bây giờ.

"Ờ, không sao đâu" Hermione nói. "Thực ra tôi nghĩ chúng ta đã xong việc rồi."

Từ chỗ của mình trong góc, Draco quan sát bằng đôi mắt bạc sắc bén, nụ cười nhếch mép thích thú hiện trên môi.

"Ừm, vậy được rồi" Ginny nói, kéo cánh tay Harry về phía cửa. "Vậy bọn em sẽ gọi cho chị sau."

Cô nàng dẫn Harry ra ngoài, cậu đi theo một cách miễn cưỡng, đôi mắt đảo qua nhìn lại giữa Hermione và Draco với vẻ bối rối khi cậu bước đi. Nhẹ nhõm hơn, Hermione nói lời tạm biệt và đóng cửa lại sau lưng họ. Cô thở một hơi dài trước khi quay lại.

"Draco" cô nói, đối mặt với anh.

"Hermione" anh đáp lại một cách dứt khoát, giọng anh cào tên cô theo cách khiến cô muốn rùng mình.

"Chính xác thì anh đang làm gì ở đây?" cô ấy hỏi.

"Hai điều" anh nói. "Đầu tiên..." anh ấy bắt đầu, rút ​​từ trong túi ra một thứ gì đó màu đỏ, "Tối qua em để quên chiếc khăn quàng cổ. Tôi đến để trả lại cho em"

"Ồ" Hermione nói cộc lốc. Đó không phải là điều cô mong đợi.

"Và thứ hai...." Draco nói, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên chiếc bàn gần đó, "Tôi đến để xin số điện thoại của em."

Hermione chớp mắt.

"Số điện thoại của tôi?" cô ấy lặp lại.

"Tôi được bảo là nó dài mười một chữ số" anh nói mà không giải thích gì thêm.

"Tại sao anh lại muốn số điện thoại của tôi? Anh thậm chí còn không có điện thoại" Hermione nói.

"Sáng nay tôi đã lắp một cái rồi" Draco nói, nhẹ nhàng đứng dậy. "Đôi khi Muggle làm đúng mọi việc thật. Chờ đợi cú có thể khiến tôi rất mệt mỏi."

Anh đi đến nhà bếp của cô, nơi có một tập giấy và một cây bút đặt gần điện thoại của cô.

"Vậy thì tiếp tục thôi" anh nói, giơ cây bút lên trên tờ giấy.

Hermione đờ đẫn đọc số điện thoại của mình cho anh. Anh viết nó ra, xé trang giấy ra và nhét vào túi. Rồi anh sải bước tới cửa phòng cô.

"Đó là tất cả những gì tôi cần, em yêu" anh nói với một cái nháy mắt khi đi ngang qua, khiến dạ dày Hermione quặn thắt.

Có phải anh ấy đã rời đi? Đã?

"Đợi đã" Hermione nói, cảm thấy như sắp nổ tung.

Draco dừng lại ngay lập tức, quay gót đối mặt với cô.

"Họ muốn tôi làm lành với Ron để cả hai chúng tôi có thể tham dự đám cưới" Hermione nói, chắc chắn rằng cô sẽ hối hận khi nói với anh ấy ngay khi lời nói đó ra khỏi miệng.

Biểu cảm của Draco chuyển từ vui vẻ nhẹ nhàng sang giận dữ đen tối chỉ trong chưa đầy một giây.

"Em nghiêm túc chứ?" Anh gầm gừ. "Potter đã bảo em quay lại với tên đó-"

"Không quay lại với nhau!" Hermione sửa lại. "Chỉ là...mọi việc trôi chảy thôi. Hãy để anh ấy xin lỗi."

Quai hàm của Draco đanh lại, lỗ mũi phập phồng. Hermione nửa mong đợi được thấy khói bốc lên từ mũi anh. Cô chờ đợi, nhìn anh nghiền ngẫm tình hình. Cuối cùng, anh thả lỏng người một chút, tựa người vào tường căn hộ của cô, mặc dù trông anh vẫn cực kỳ tức giận.

"Anh ta nợ em một lời xin lỗi" Draco chậm rãi nói. "Nhưng em không bắt buộc phải nghe."

"Nếu tôi không làm vậy, họ có thể sẽ hủy lời mời tôi khỏi đám cưới" cô thở dài. "Và tôi không thể yêu cầu Harry cấm người bạn thân nhất của cậu ấy và anh trai của Ginny tham dự. Anh ấy gần như không thể tách rời khỏi tất cả bạn bè và những người thân yêu của tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác, phải không?"

Giọng cô ấy bắt đầu vỡ ra ở đoạn cuối. Đôi mắt của Draco mở to một chút, anh bước lại gần cô. Cô cảm thấy bàn tay mát lạnh của anh khum lấy khuỷu tay cô trong một cử chỉ vừa ủng hộ vừa tôn trọng ranh giới giữa họ.

"Tôi có thể làm anh ta choáng váng và nhét anh ta vào tủ ngay trước đám cưới, nếu em muốn" Draco trêu chọc, khuôn mặt vẫn căng cứng vì tức giận. "Vậy thì mọi người chỉ có thể đổ lỗi cho tôi."

Tiếng cười của Hermione bật ra trong nước, cô ngã gục vào ngực anh trước khi anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của cô. Anh vòng tay ôm cô thật chặt, cô không thể ngăn được tiếng nức nở làm rung chuyển cơ thể mình.

Cảm giác nhẹ nhõm khi ai đó, Draco hoàn toàn đứng về phía cô và hiểu được toàn bộ tình huống này tồi tệ đến mức nào, cảm thấy thật rõ ràng. Cô không thể ngăn được cơ thể mình tan chảy trong vòng tay anh, tận hưởng từng giọt hỗ trợ mà cô có thể nhận được.

Cô không biết anh đã di chuyển cô đến ghế sofa bằng cách nào, chỉ là nó đột nhiên ở cạnh họ và anh đang hạ cô xuống cạnh anh, vòng tay ôm lấy cô khi cô dựa vào anh.

"Tại sao mỗi lần nhìn thấy anh, tôi lại rơi vào vòng tay của anh?" Hermione phàn nàn một cách nặng nề, lau nước mắt bằng tay áo len. Cô cảm thấy ngực Draco rung lên một chút. Anh cười.

"Hãy thừa nhận rằng em không thể rời xa tôi được, Granger" anh nói đùa.

Cô bật ra một tiếng cười nhỏ, nghe điều đó có vẻ ướt át.

Trong vài nhịp tim nữa, cô cho phép được nhận một cái ôm, cảm thấy mong manh một cách kỳ lạ khi cô cảm thấy lòng bàn tay anh vẽ những vòng tròn êm dịu quanh lưng cô. Nhưng cuối cùng, cô biết mình phải rời xa, kéo ranh giới tình bạn của họ lại, trở lại điểm mờ nhạt như trước.

Draco nuốt nước bọt khi cô đẩy anh ra, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Cô dụi mắt, vén tóc ra sau tai, ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh.

Đột nhiên, Draco đứng dậy.

"Nào" anh nói ngắn gọn, đưa tay ra để giúp cô đứng lên.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Cô hỏi, ngập ngừng nắm lấy tay anh.

"Rồi em sẽ thấy" anh nói một cách khó hiểu, dẫn cô ra khỏi cửa.

Bản dịch thuộc vềề tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz