ZingTruyen.Xyz

Dramione Phong Bi Bac


"Tôi đã để lại một bùa chú nhỏ cho bạn, dưới gốc cây!

Nhưng tôi phải thừa nhận, một chút thôi, điều đó có lợi cho tôi hơn!"

Kizzy Haart, với mái tóc vàng và chiếc váy ngắn màu xanh lá cây lấp lánh, cuối cùng đã bước lên sân khấu, chiêu đãi các vị khách bằng một bài hát Giáng sinh vui nhộn. Trong khi đó, những đốm sao vàng lơ lửng trên trần nhà đã biến thành những tia sáng lấp lánh màu đỏ và xanh lục, tạo nên một không khí lễ hội.

Hermione bước vào phòng khiêu vũ với đôi giày mới khô sau khi sử dụng một câu thần chú nhỏ tiện dụng khi họ quay lại sân thượng. Cô đã ôm lấy Draco suốt hành trình cho đến khi những chú ngựa bay cuối cùng đã đưa họ trở lại khu vườn. Sự im lặng của họ có chút lúng túng kể từ khi hạ cánh và Hermione đã tách mình ra khỏi anh, run rẩy một chút vì cái lạnh, độ cao và sự gần gũi với Draco.

Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Ron ở gần phía trước sân khấu đang khiêu vũ với Johanna. Hy vọng điều đó có nghĩa là anh sẽ tránh xa cô một thời gian.

"Hermione! Chị đây rồi!" Ginny nói, lao tới chỗ họ khi họ bước vào. Harry theo sát phía sau cô, cảnh giác nhìn Draco.

"Bọn chị vừa bước ra để thử xe trượt tuyết trước khi hàng dài quá" Hermione nói. Cô nghĩ mặt mình có thể hơi đỏ bừng vì lạnh. Hoặc một cái gì đó khác.

Sự thật là khi họ hạ cánh, Hermione gần như đã hôn Draco. Điều duy nhất khiến cô dừng lại là âm thanh của một cặp đôi khác đang bước tới chỗ chiếc xe trượt tuyết để đến lượt. Và điều kỳ lạ nhất là Draco có vẻ như đang nghĩ đến việc hôn đáp lại cô, xét theo cách anh nhìn chằm chằm vào mặt cô khi ôm cô thật chặt.

"Cậu đã lên thử ngựa bay đó à?" Harry hỏi, ngơ ngác. "Nhưng cậu không phải sợ độ—"

"Bây giờ chúng ta sẽ đi khiêu vũ!" Draco nói, giọng anh vang lên theo tiếng nhạc và cả tiếng của Harry. Anh ấy kéo Hermione ra  "Hãy tham gia cùng chúng tôi nếu anh muốn!"

Cười khúc khích và biết ơn vì đã tránh được câu hỏi của Harry, Hermione để Draco kéo cô đến với đám đông vũ công. Cô cảm thấy choáng váng, có lẽ vì adrenaline tăng vọt khi bay. Dù nhảy không giỏi nhưng cô luôn vui vẻ khi có một bài hát hay vang lên.

Ginny và Harry cuối cùng cũng tham gia cùng họ, khiêu vũ gần đó. Cách đó vài mét, Hermione phát hiện ra Horace Slughorn vui vẻ đang gõ nhịp chân và vẫy một cây sáo sâm panh. Bên kia sàn nhảy, George đang xoay một Angelina đang cười, khiến bím tóc dài của cô xòe ra khi cô quay.

Cô thích thú ngắm nhìn tất cả các vũ công cho đến khi cô và Draco bắt đầu vẽ mắt. Thực ra, cô càng nhìn mọi người xung quanh thì họ càng có vẻ nhìn chằm chằm vào cô. Nhiều người tỏ ra bối rối trước sự lựa chọn bạn nhảy của cô. Hermione bắt đầu cảm thấy hơi tự ti.

Sau đó tay Draco vòng qua eo cô, mọi suy nghĩ về người khác tan biến.

***

Chiếc đồng hồ cát lớn vốn được phù phép để theo dõi các khoản quyên góp giờ đây chứa đầy những viên bi thủy tinh lấp lánh vào lúc đồng hồ điểm nửa đêm. Hermione không nhớ mình đã khiêu vũ được bao lâu cho đến khi Kizzy chú ý đến thời gian, thông báo rằng cô sẽ biểu diễn bài hát cuối cùng trong đêm. Một bản ballad chậm rãi bắt đầu vang lên, những ngôi sao lơ lửng phía trên chúng chuyển sang màu xanh lam đầy cảm xúc, từ từ nhấp nháy ra vào tạo cho cả căn phòng một hiệu ứng lấp lánh đáng yêu.

Draco là một vũ công khá xuất sắc, Hermione thừa nhận với chính mình. Anh đã dễ dàng dẫn dắt cô qua từng bài hát trong đêm, chuyển đổi phong cách nhảy dễ dàng như ánh đèn phía trên họ. Giờ đây, Hermione cảm thấy tim mình thắt lại khi anh ôm cô lần thứ hai trong đêm nay, một tay anh vòng qua eo cô trong khi tay kia nắm lấy lòng bàn tay cô. Cô phó mặc mình cho sức ảnh hưởng mạnh mẽ của anh, cho phép anh đẩy, kéo và xoay cô quanh sàn nhà. Thật tuyệt vời khi để người khác dẫn đầu, biết rằng cô ấy có thể tin tưởng anh ấy biết phải làm gì tiếp theo. Cách anh thao túng cơ thể cô với sự tự tin kiên định như vậy đã khuấy động điều gì đó sâu thẳm trong cô mà cô không thể gọi tên. Chưa kể đến cách anh nhìn cô khi làm vậy. Anh dường như thích kiểm soát chuyển động của cô cũng như cô thích cho anh quyền kiểm soát.

Hermione nhận thức được từ xa rằng cô không nên để mình nghĩ những suy nghĩ mãnh liệt như vậy về Draco, chắc chắn không phải trước mặt Ron, bất kể anh ấy đã đến đâu. Nhưng giữa bầu không khí ủ rũ và cái ôm thân mật mà Draco đã ôm cô vào lòng, cô không thể ngăn được.

Khi bài hát cuối cùng kết thúc, các ngôi sao báo hiệu kết thúc buổi biểu diễn bằng cách quay trở lại với ánh sáng rực rỡ, ấm áp và mọi người trong phòng đều vỗ tay vang dội. Kizzy cúi chào và cảm ơn đám đông bằng điệu nhảy lung linh. Đỏ bừng và bồn chồn, Hermione buông Draco ra và quay sang vỗ tay, phớt lờ tiếng tim đập thình thịch.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Bữa tiệc kết thúc và Hermione thấy mình bị cuốn vào rất nhiều cái bắt tay và những cuộc trò chuyện vào phút cuối với khoảng chừng như hàng trăm người.

Chân cô thực sự bắt đầu đau nhức. Khi bắt tay với một đồng nghiệp khác của Bộ, cô bắt đầu tự hỏi Draco đã đi đâu. Đám đông đã thưa dần, tất cả những gì còn lại của sự kiện là một vài pháp sư đang tháo dỡ đồ trang trí một cách có phương pháp.

Ở góc phòng, cô bắt gặp Harry đang cố gắng thoát khỏi Slughorn, Ginny đang rất mệt mỏi và say xỉn ở bên cạnh.

"Harry, cậu có thấy Draco đi đâu không?" Hermione nói.

"Ờ, tôi phải nói lời chúc ngủ ngon thôi, Giáo sư. Thật vui khi được gặp lại thầy!" Harry nói với nụ cười gượng gạo, nhẹ nhõm quay sang Hermione. "Ừm, xin lỗi, cậu có hỏi Malfoy đi đâu phải không? Lần cuối cùng mình nhìn thấy, anh ấy đã ở cùng với cậu".

"Em nghĩ em đã nhìn thấy anh ấy đi ra ngoài ban công" Ginny nói lắp bắp, hơi lắc lư khi Harry đỡ cô ấy.

"Ban công?" Hermione nói, bối rối. Cô chúc hai người ngủ ngon và Harry từ từ dẫn Ginny đến lối vào để độn thổ vào nhà cô. Thật kỳ lạ, Hermione bắt đầu đi ra cửa ban công.

Chúng đã được đóng lại khi bữa tiệc kết thúc nhưng vẫn chưa được chốt. Hermione đẩy một cái mở ra và lén nhìn ra ngoài.

Cô gần như lên cơn đau tim khi nhìn thấy những gì đang diễn ra.

Draco ở đó, chiếc áo khoác ném xuống đất sau lưng, cây đũa phép rút ra. Cách đó vài bước, Ron cũng có tư thế tương tự, nghiến răng tức giận. Phía sau anh, Johanna sợ hãi đang bám vào lan can ban công, liếc mắt nhìn từng người.

"Tao biết mày đã làm gì, đồ hèn nhát hèn hạ!" Ron hét lên.

"Và chính xác thì đó là gì, Weasley?" Draco chế nhạo. "Quyên góp cho tổ chức từ thiện? Tặng một chiếc vòng cổ cho một người bạn?" Anh ta trợn mắt. "Tôi thật kinh khủng làm sao! Có lẽ nên nhốt tôi lại ngay bây giờ."

"Mày đã lợi dụng cô ấy!" Ron nhổ nước bọt. "Mày đã thao túng cô ấy và khiến cô ấy chống lại tao!"

Draco nhướn mày và nhếch mép cười. "Ồ, tôi hiểu rồi. Anh sai hết rồi, Weasley. Nhà Slytherin chỉ gọi đó là ' tình bạn '."

Ron gửi một vệt sáng tới Draco nhưng nó bật ra vô ích và bị chặn lại bởi một chuyển động nhanh chóng của Draco.

"MÀY NÊN TRÁNH XA CÔ ẤY TỪ BÂY GIỜ!" Ron hét lên, nước bọt bay ra khỏi miệng.

Hermione lao tới, rút ​​cây đũa phép của mình ra khỏi túi váy.

"Dừng lại đi, cả hai người!" cô ấy hét lên.

"Đừng lo lắng, Hermione. Anh ấy chỉ đang nổi cơn thịnh nộ nhỏ thôi. Tôi có cái này" Draco dài giọng nói.

"Draco, để anh ấy yên," Hermione nài nỉ, đưa tay ra cho anh ấy. "Làm ơn, hãy đi với tôi."

"Cậu đang đứng về phía Malfoy à?" Ron rít lên với cô ấy, kinh hãi. "Cậu có nghiêm túc không, Hermione?"

"K-không, mình..." Hermione lắp bắp, "Mình chỉ muốn hai bạn ngừng đánh nhau thôi!"

"Hãy để tôi xử lý việc này, Hermione" Draco nói nhưng Ron hét lên, bước về phía cô.

"CẬU ĐÃ BỎ TÔI ĐỂ THEO ANH TA?" Ron lần này đã chĩa đũa phép vào Hermione. Cô vào thế phòng thủ nhưng giọng cô rất nhỏ khi đáp lại.

"Không, R-Ron, làm ơn đi, cậu không hiểu—"

"Dừng lại đi, Hermione! Tôi biết cậu đã làm gì! Malfoy là người đã gửi hoa! Anh ta đã theo đuổi cậuậu suốt thời gian qua! Và cậu đã yêu hắn! "Ron hét lên.

"Ron, không! Tôi đã không-"

"Cậu là kẻ phản bội, Hermione, hãy thừa nhận đi!" Ron nhổ nước bọt. "Một kẻ phản bội và một con đĩ! "

Một vệt sáng màu cam đập thẳng vào ngực Ron. Ron ngã xuống đất và Johanna hét lên chói tai. Draco tiến về phía Ron, khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận.

"Draco!" Hermione hét lên, lao về phía trước và nắm lấy cánh tay anh để giữ anh lại.

"Đừng bận tâm, Hermione" Ron gầm gừ, nhấc mình đứng dậy. "Dù sao thì đây cũng chính là điều cậu muốn!"

Hermione nhìn vào khuôn mặt của Ron, nhăn nhó xấu xí và tìm kiếm những từ không thể thốt ra.

Cô ấy có thể khóc. Cô ấy có thể hét lên. Cô có thể ếm bùa anh ta. Nhưng không ai trong số đó có vẻ đúng. Trên thực tế, cuộc chiến dường như đã rút cạn khỏi cô, trôi đi như tuyết trong gió.

Bất cứ điều gì cô ấy nói sẽ quay lưng lại với cô ấy. Bất cứ điều gì cô làm để ngăn chặn sự tàn ác của anh ta đều có vẻ như cô đang đứng về phía Draco. Mọi phản ứng có thể xảy ra mà cô có thể nghĩ ra dường như đều vô nghĩa.

Đứng đó, mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, Hermione đưa ra một quyết định trong im lặng.

Cô quay lại và đi qua cửa ban công. Khi cô đi thẳng qua căn phòng khiêu vũ trống rỗng, tiếng gót giày lộp cộp vang vọng xung quanh, cô biết sẽ không có ai theo dõi mình. Kể cả Draco cũng không.

Khi cô đi đến cuối bậc thang dẫn từ cánh cửa lớn phía trước của khu nhà, má cô đã rưng rưng nước mắt.

Cô vặn người, chiếc váy xòe ra xung quanh rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz