[ Dramione ] Pháp luật Và Tình Yêu
13
Đêm đó, Draco nằm trên giường với đôi chân của Cece ấn vào bên hông anh. Hermione đã dành gần như cả đêm trong phòng trẻ để cố gắng trấn an Gabe khi cơn giông đang nổi lên bên ngoài. Kiểm tra xem Cece đã ngủ chưa, anh bước ra khỏi giường và bước vào phòng trẻ. "Thằng bé thế nào roiy?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Hermione thở dài mệt mỏi. “Em đã làm bùa im lặng để thằng bé không thể nghe thấy tiếng sấm nữa,” cô báo cáo khi bước đi. "Thằng bé mới chỉ ngừng khóc thôi. Bây giờ chỉ cần dỗ con đi ngủ là được."
Dừng lại trước mặt Draco, anh đặt tay lên lưng con trai và hôn lên má vợ. "Em có cần anh giúp đỡ không?" anh ấy đề nghị.
Xoay gót chân, cô lại bắt đầu bước đi. "Không, không sao đâu," cô trả lời. "Em đã kiểm soát được rồi. Cece ổn chứ?"
Anh gật đầu và đợi cô bước về phía mình. “Chúng ta cần nói chuyện,” anh nói.
Lắc đầu, cô lại quay người lại. “Không phải bây giờ,” cô nói với anh.
“Vậy khi nào?” Anh hỏi, giọng anh như một lời thì thầm gay gắt.
Hermione nhăn mặt, cầu nguyện vị thần nào đó sẽ lắng nghe rằng ông ấy không đánh thức Gabe. Biết ơn vì con vẫn ngủ, cô đặt con vào nôi, lặng lẽ đi ngang qua chồng và rời khỏi phòng trẻ. Xuống cầu thang, cô liếc nhanh căn phòng khách bừa bộn trước khi đi vào bếp, nhận ra rằng Draco đang ở phía sau cô. Họ không nói gì khi Hermione pha một bình cà phê mới và bắt đầu rửa bát đĩa khi nó đang pha.
“Em uống thứ đó đi và em sẽ không bao giờ ngủ được,” anh cảnh báo cô.
Cau có, cô tắt nước và quay mặt về phía anh. “Em sẽ ổn thôi,” cô nói với anh. "Vậy là anh nói anh muốn nói chuyện. Nói chuyện đi."
Hít một hơi thật sâu, anh bắt đầu kể cho cô nghe những gì đang nghĩ trong đầu. “Đó là về luật,” anh nói. "Cụ thể hơn là việc bãi bỏ nó."
Hermione quay lại với đống đĩa và cười lớn. "Anh có biết hôm nay Cece đã quyết định gì không?" cô ấy hỏi. "Con bé nói với em rằng con bé không còn muốn làm chị nữa. Con bé yêu cầu em vứt chiếc áo sơ mi mà anh đã may cho con bé đi. Con bé nói rằng em và anh chỉ là những đứa trẻ và con bé cũng muốn trở thành một đứa trẻ."
“Hermione,” anh xen vào.
Nhưng cô phớt lờ anh. Cô tiếp tục: “Đôi khi em có cảm giác như mới hôm qua chúng ta đã nói với con bé. “Anh có nhớ con bé đã phấn khích thế nào không?”
Tháng 4 năm 2010
Hermione ngồi trong phòng khán với Pansy bên cạnh. Trong nhiều tuần, cô buồn nôn, suy sụp và cho rằng mình chỉ bị cúm. Nhưng người chữa bệnh lại nói với cô điều ngược lại. Cô ấy đã có thai. Thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang bạn mình và mỉm cười. "Cậu nghĩ lần này nó sẽ ổn chứ?" cô ấy hỏi.
“Ừ, tôi chắc là vậy,” Pansy trả lời. “ Cậu nghĩ lần này sẽ là con trai à?”
Hermione nhún vai khi cô bắt đầu mặc quần áo. "Tôi không biết. Tôi không nghĩ nó quan trọng," cô trả lời. "Ý tôi là đối với Draco. Anh ấy đã rất phấn khích khi biết Cece sắp trở thành chị gái. Mặt khác, Lucius lại có vẻ buồn vì không có được cháu trai."
Pansy cười khúc khích. "Merlin, tất cả những gì tôi nhớ là Draco đã phát điên như thế nào khi phát hiện ra," cô nhớ lại. "Bảo vệ em bé, cố gắng vứt bỏ bất cứ thứ gì sắc nhọn hoặc điện, tuyên bố rằng không người đàn ông nào được phép đến gần con gái mình. Bạn có nhớ khi Harry yêu cầu ôm cô ấy không? Tôi nghĩ đầu Draco có thể nổ tung."
Hermione nói thêm: “Chiếc đai trinh tiết sẽ đến khi cô ấy nhận được lá thư của trường Hogwarts. “ Nếu anh ấy để cô ấy đi.”
Pansy đứng dậy khi Hermione chuẩn bị rời đi. “Tôi đoán trước được anh ấy sẽ yêu cầu bạn nghỉ việc để dạy cô ấy tại nhà,” cô nói.
"Anh ấy có thể hỏi. Không có nghĩa là tôi sẽ làm," Hermione trả lời. Trong những năm sau khi Cece chào đời, Hermione đã rời bỏ công việc của mình ở Bộ để chuyển sang vị trí nghiên cứu tại Tập đoàn Malfoy. Cô ấy đã có công trong việc phát hiện ra một chủng bệnh sói mới và phát triển các loại thuốc giúp chống lại tác động lâu dài của những lời nguyền Không thể tha thứ.
Họ rời bệnh viện và trở về nhà của gia đình Malfoy. "Bạn thực sự sẽ không?" Pansy nghi ngờ hỏi. "Tôi biết bạn, Hermione. Tôi nhìn thấy ánh mắt đó của bạn mỗi khi bạn phải rời xa Cece. Bạn thực sự có thể nói rằng bạn sẽ ổn khi để cô ấy sống ở một đất nước khác trong chín tháng? Hàng năm? Trong bảy năm?"
"Không, tôi không ổn với điều đó," Hermione trả lời. "Nhưng tôi không thể ngăn cản cô ấy sống cuộc sống bên ngoài ngôi nhà này. Tôi muốn cô ấy có những trải nghiệm, gặp gỡ những người mới và học những điều mà tôi không thể dạy cô ấy ở đây và Hogwarts có thể làm điều đó cho cô ấy. Hơn nữa, ở đó không có kẻ điên nào muốn thống trị thế giới, nên nơi này hiện đã an toàn."
Draco bước vào phòng khách với Cece đang vặn vẹo trong vòng tay. “ nơi nào an toàn vậy nhỉ?” Anh hỏi, đặt cô bé xuống.
"Titi!" Cece nói và chạy tới chỗ cô ấy.
Pansy cúi xuống bế cô lên. "Chào thiên thần nhỏ của tôi," cô trả lời. Rồi cô quay sang Hermione và mỉm cười. "Tôi sẽ đưa cô ấy lên lầu. Cho hai người thời gian nói chuyện."
"Nói về cái gì cơ?" Draco lo lắng hỏi khi bạn của họ biến mất trên cầu thang.
“Đó là tin tốt,” Hermione đảm bảo với anh. Nắm tay anh, cô dẫn anh đến ghế sofa và ngồi xuống. “Em, ừm, chúng ta sẽ…”
Draco mỉm cười. "Em có thai à?" anh ấy hỏi. Hermione gật đầu. "Thật không?"
Cô ấy đã cười. “Ừ, thật đấy,” cô nói với anh. "Vẫn còn sớm nên chúng ta chưa thể xác định được giới tính. Em không muốn khơi dậy hy vọng của mình hoặc của anh về vấn đề đó."
Anh siết chặt tay cô và hôn cô thật dịu dàng. "Này, lần trước em cũng có những lo lắng tương tự và hãy nhìn xem Cece hoàn hảo đến mức nào," anh ấy nói. "Đứa bé- trai hay gái - đều sẽ hoàn hảo như vậy. Anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Ồ, người chữa bệnh nghĩ em nên bình tĩnh," cô trả lời. "nghỉ ngơi trên giường ."
Gật đầu, anh nói: "Như vậy cũng được."
"Và anh sẽ phải đợi em cả ngày, mỗi ngày cho đến khi em bé chào đời," cô ấy tiếp tục. "Anh biết đấy, phải gắng sức và những thứ khác."
"Điều mà anh biết là nói dối," anh ấy cười đáp. “Vậy chúng ta phải nói với Cece thế nào đây?”
Hermione trợn mắt. "Tại sao anh không đưa cho con bé chiếc áo sơ mi ann đã may cho cô ấy?" cô ấy đề nghị.
Với nụ cười trên môi, anh buông tay cô và lao lên lầu. "Tìm thấy rồi!" anh ấy gọi xuống vài phút sau đó.
Cô không khỏi bật cười khi đứng dậy và chậm rãi bước lên cầu thang. Bước vào phòng ngủ chính, cô thấy Draco đang kiểm tra chiếc áo sơ mi với vẻ mặt nhăn nhó. "Quá nhỏ?" cô ấy hỏi. Anh gật đầu rồi đưa cho cô điều chỉnh. Nói xong cô đưa lại cho anh. “Anh muốn nói với con bây giờ phải không?”
“Ừ,” anh lầm bầm một cách ngượng ngùng. “Trừ khi em nghĩ là còn quá sớm.”
“Em nghĩ bây giờ có thể nói cho con bé biết,” Hermione quyết định. “Hơn nữa, em sợ anh sẽ nổ tung nếu phải giữ bí mật lâu hơn.”
Tay cầm áo, anh dẫn cô vào phòng con gái, nơi Cece chơi với Pansy. “Nhìn Titi kìa, Happy kìa,” Cece nói, đưa ra một mảnh giấy trắng có nét nguệch ngoạc.
“Đẹp quá,” Pansy thốt lên. "Tôi cá là chú Harry sẽ treo nó trong văn phòng của chú ấy. Nhìn này, bố mẹ có vẻ như có thứ gì đó cho con."
Hermione ngồi xuống chiếc ghế bập bênh và ra hiệu cho Cece đến gần. Đứng cạnh chiếc ghế, Draco mỉm cười. “Con yêu, bố và mẹ muốn nói với con rằng con sắp trở thành chị cả,” anh thông báo.
"Giống James?" Cece hỏi, trèo lên lòng mẹ cô.
"À, anh ấy là con trai, vậy nên anh ấy là anh trai," Hermione nói rõ. “Nhưng con sẽ có một em trai hoặc em gái.”
Đôi mắt xám của cô ấy, rất giống với mắt của Draco, sáng lên. “con sẽ được dạy em à?” cô ấy hỏi.
Draco cười khúc khích. "Chắc chắn rồi, con yêu," anh trả lời.
Cece quay lại đối mặt với mẹ cô. "Em bé ở đâu vậy ạ ?" cô ấy hỏi.
Hermione đặt bàn tay của mình lên bụng. “Ở đây,” cô nói với con. "Và trong vài tháng nữa, đứa bé sẽ ra đời. Con có muốn xem bố đã tặng con gì không?"
Gật đầu nhiệt tình, Cece đưa tay ra. “Giơ tay lên,” Draco hướng dẫn, đợi Cece làm theo lời anh. Khi cô làm vậy, anh trượt chiếc áo sơ mi xuống cánh tay và qua đầu cô. "Đó - bây giờ con là chị gái ."
Cece cười toe toét khi nhìn xuống những dòng chữ cô chưa đọc được. “con lớn rồi,” cô tuyên bố. Cô đặt tay lên bụng Hermione. "Em bé của con."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz