Doomic Nhap Ngu
Ngày tiễn quân, nắng hạ gay gắt đến mức Dương chỉ cần đứng ngoài cổng đơn vị một lúc thôi mà mồ hôi đã túa ra, ướt dính cả lớp băng quấn quanh chân. Chân trái vẫn còn đau dai dẳng sau lần tai nạn xe, nên cậu chỉ có thể chống nạng, chậm chạp đi từng bước. Nhưng nhất định, phải đến, phải nhìn thấy anh khoác ba lô đi vào.Trong biển người rộn ràng tiếng gọi, tiếng khóc, tiếng dặn dò, Dương nhận ra ngay bóng dáng Hải Đăng. Vai anh rộng, lưng áo xanh mướt nổi bật giữa đám đông. Đăng đang cười, cười với mẹ, với cha, nhưng lúc ánh mắt lạc về phía Dương, nụ cười ấy khựng lại.Dương không khóc, nhưng ngực thắt lại. Cậu cố giơ tay vẫy, nụ cười méo mó hiện lên nơi khóe môi.
– Đi đi… anh.Đăng lập tức chen khỏi hàng, bị một đồng chí kéo lại nhưng vẫn ngoái về phía Dương, chạy nhanh mấy bước. Đến trước mặt, anh cúi xuống, bàn tay siết lấy cánh tay gầy gò đang chống nạng kia.– Sao em ra tận đây? Chân còn đau mà. – Giọng anh dồn dập, mắt hoe đỏ.Dương hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
– Tao không ra thì mày đi… có nhìn tao đâu. Tao không cho mày trốn.Đăng cười khổ, rồi bất chấp tất cả, kéo Dương vào một cái ôm ngắn ngủi. Giây phút ấy, nắng gắt cũng thành mờ nhạt. Hơi thở quen thuộc, mùi mồ hôi quen thuộc, nhịp tim mạnh mẽ quen thuộc.– Anh đi, em ở nhà giữ gìn sức khỏe. Chân phải nhanh khỏi, đợi anh về.
– Ừ… – Dương gật đầu, giọng nghèn nghẹn. – Nhớ về nhanh. Tao không thích chờ lâu.Tiếng còi tập hợp vang lên, xé toang khoảnh khắc. Đăng dứt khỏi cái ôm, quay lại đội ngũ. Trước khi bước vào hàng, anh ngẩng lên, hô to:
– Đăng Dương! Đợi anh!Dương đứng im, tay nắm chặt cây nạng. Đám đông đẩy cậu lùi lại, nhưng mắt thì không rời khỏi tấm lưng xanh kia – tấm lưng đang đi xa dần, hòa vào hàng quân thẳng tắp.Một mình, giữa dòng người lạ, Dương khẽ thì thầm:
– Ừ, tao chờ. Nhưng mày nhớ, đừng để tao chờ quá lâu…Ánh nắng rọi xuống, đôi mắt cậu nhức nhối mà vẫn sáng lấp lánh, như đang giấu trong đó một bầu trời chờ đợi.
– Đi đi… anh.Đăng lập tức chen khỏi hàng, bị một đồng chí kéo lại nhưng vẫn ngoái về phía Dương, chạy nhanh mấy bước. Đến trước mặt, anh cúi xuống, bàn tay siết lấy cánh tay gầy gò đang chống nạng kia.– Sao em ra tận đây? Chân còn đau mà. – Giọng anh dồn dập, mắt hoe đỏ.Dương hít sâu, cố giữ bình tĩnh:
– Tao không ra thì mày đi… có nhìn tao đâu. Tao không cho mày trốn.Đăng cười khổ, rồi bất chấp tất cả, kéo Dương vào một cái ôm ngắn ngủi. Giây phút ấy, nắng gắt cũng thành mờ nhạt. Hơi thở quen thuộc, mùi mồ hôi quen thuộc, nhịp tim mạnh mẽ quen thuộc.– Anh đi, em ở nhà giữ gìn sức khỏe. Chân phải nhanh khỏi, đợi anh về.
– Ừ… – Dương gật đầu, giọng nghèn nghẹn. – Nhớ về nhanh. Tao không thích chờ lâu.Tiếng còi tập hợp vang lên, xé toang khoảnh khắc. Đăng dứt khỏi cái ôm, quay lại đội ngũ. Trước khi bước vào hàng, anh ngẩng lên, hô to:
– Đăng Dương! Đợi anh!Dương đứng im, tay nắm chặt cây nạng. Đám đông đẩy cậu lùi lại, nhưng mắt thì không rời khỏi tấm lưng xanh kia – tấm lưng đang đi xa dần, hòa vào hàng quân thẳng tắp.Một mình, giữa dòng người lạ, Dương khẽ thì thầm:
– Ừ, tao chờ. Nhưng mày nhớ, đừng để tao chờ quá lâu…Ánh nắng rọi xuống, đôi mắt cậu nhức nhối mà vẫn sáng lấp lánh, như đang giấu trong đó một bầu trời chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz