Doogem Duonggem Weangem Sieu Sao
Khi cửa phòng bị mở ra mặc kệ là Hùng Huỳnh hay Đăng Dương đều sửng sốt một chút, trên mặt đất gian phòng trải lên một hình trái tim hợp thành từ các cành hoa, trên bàn, trên ngăn tủ, chung quanh đều là ngọn nến đang cháy cắm trên giá cắm màu bạc, trong phòng tràn ngập mùi hương liệu nhàn nhạt, bọn họ thậm chí còn thấy chai rượu champange ướp lạnh."Chủ tịch Trần, anh có chắc anh đặt phòng tổng thống mà không phải phòng tuần trăng mật?" Hùng Huỳnh đi vào, cậu bước qua cánh hoa hình trái tim, hiện tại cậu đã hiểu vì sao lúc ở quầy tiếp tân nhận thẻ khóa phòng, cô gái ở quầy vô cùng mờ ám liếc nhìn cậu và Đăng Dương, đặc biệt dịu dàng nói một câu "Chúc hai người hạnh phúc".Nhất định là nhầm lẫn ở đâu đúng không?"Có thể ở lại là được." Tuy rằng không biết xảy ra sai lầm ở chỗ nào, Đăng Dương trong nháy mắt sững sờ lập tức khôi phục lạnh lùng như ngày xưa."Được rồi. . ." Hùng Huỳnh sau khi buông hành lý liền thẳng tiến đến phòng tắm, lúc đến phòng tắm cậu phát hiện người của khách sạn thật sự cẩn thận tỉ mỉ, nước nóng đã chuẩn bị sẵn, nhiệt độ ổn định, có vẻ là tùy theo thời gian khách đến mà chuẩn bị trước, bên cạnh bể tắm lớn lát đá cẩm thạch hình vuông vẫn như cũ là nến thơm nửa trong suốt đang cháy, nước nóng trong bồn thả đầy cánh hoa hồng tươi.Hùng Huỳnh cũng không có ham mê tắm trong hoa tươi, thế nhưng nếu như khách sạn đã chuẩn bị như vậy cũng không nên lãng phí, trời biết những cánh hoa này tốn bao nhiêu tiền, tiền là Đăng Dương chi, cậu không thể lãng phí, nhất định phải hưởng thụ một chút.Cởi quần áo, cậu thử thử nước ấm, vừa đủ.Mùi thơm thoang thoảng cực kỳ dễ chịu, khiến cho Hùng Huỳnh hài lòng chính là trong phòng tắm cũng có TV, bên cạnh bể có nút điều khiển, cậu có thể vừa ngâm mình trong bể vừa đổi kênh xem TV. Chưa được nghỉ ngơi quá lâu trong phòng tắm, cửa phòng tắm đã bị mở ra, Đăng Dương chỉ mặc áo choàng tắm đứng ở cạnh cửa."Chủ tịch Trần, trong phòng của anh cũng có phòng tắm." Phòng tổng thống có hai gian phòng lớn, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, Hùng Huỳnh thân thiện nhắc nhở vị chủ tịch đại nhân nào đó đang đi về phía bể nước."Tiền là tôi trả." Bốn chữ ngắn gọn của Đăng Dương lập tức đánh lên Hùng HuỳnhTiền anh trả, anh có tiền là rất giỏi sao? Tôi cũng đã từng rất có tiền, chỉ là đều đã quyên góp đi thôi.Hùng Huỳnh còn chưa kịp nói thêm, Đăng Dương đã đứng ở trước mặt cậu cởi áo trình diễn một màn thoát y, so với Wean thì Đăng Dương cũng không thua chút nào, cơ bắp rắn chắc cùng với đường cong nam tính vừa nhìn là biết Đăng Dương cũng là một người thích rèn luyện, cởi xong áo choàng tắm Đăng Dương xoay người lại mặt đối mặt với Hùng Huỳnh.Hùng Huỳnh nằm trong bể nước lấy tay che đi hai mắt mình thở dài: "Tuy rằng chúng ta đều là đàn ông, nhưng tôi không có thói quen cùng tắm với người đồng giới cộng thêm thưởng thức hai bên khỏa thân với nhau.""Cậu đang lo lắng cái gì, sợ tôi cưỡng gian cậu?" Đăng Dương khoác lên khuôn mặt nghiêm túc chăm chú nói ra một câu như vậy thật đúng là quái dị khiến cho người ta buồn cười.Bên người truyền đến tiếng nước, Hùng Huỳnh từ kẽ hở liếc nhìn Đăng Dương đã ngồi vào bên cạnh cậu, bể rất lớn, hai người đàn ông song song ngồi cũng không bị kề sát vào nhau, Đăng Dương cũng không có ý dán chặt bên người cậu."Chủ tịch Trần, câu này nói một chút cũng không buồn cười, hơn nữa sao anh nghĩ là anh cường tôi, mà không phải là tôi cường anh?" Nói ra cứ như là cậu quá yếu, Hùng Huỳnh không khách khí phản kích.Vốc nước hất lên mặt, khóe miệng Đăng Dương kéo lên độ cong rất nhỏ: "Không thủ đạo đai đen, nhu đạo đai đỏ, " Đầu tựa lên ngọc thạch nhô ra bên cạnh ao, anh nghiêng đầu nhìn Hùng Huỳnh, trong mắt là ý cười nhàn nhạt, "Cậu tin chắc cậu có thể đánh thắng tôi?""Tôi tôn trọng hòa bình, không thích vũ lực." Giơ hai tay lên, Hùng Huỳnh nói xong liền từ trong nước đứng lên, trần truồng bước ra bể tắm cầm lấy áo khoác tắm phủ lên, đầu cũng không quay lại nói, "Chủ tịch Trần từ từ ngâm, ngủ ngon."Biết không thủ đạo và nhu đạo thì rất giỏi? Cậu hiện tại có thân thể khỏe mạnh, có thời gian cậu sẽ đi luyện võ thuật, đến lúc đó là ai đánh ai còn chưa chắc chắn.Nhìn bóng lưng rời đi, Đăng Dương cười khẽ một tiếng, ngửa đầu nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz