Doogem Duonggem Weangem Sieu Sao
Đây xem như là Hùng Huỳnh lần đầu đơn độc đi ăn với Đăng Dương, rõ ràng tiểu Vũ là người đại diện của cậu, lại bị Đăng Dương đuổi đi, vừa nghĩ đến dáng dấp tiểu Vũ chạy bỏ lại cậu, Hùng Huỳnh thực sự rất muốn gõ lên đầu tiểu Vũ một cái, tiểu chân chó!Xe dừng ở cửa một nhà hàng, Hùng Huỳnh đem cái chìa khóa ném cho người ở bãi đậu xe, Hùng Huỳnh đi theo bên cạnh, lúc cùng lúc đi vào nhà hàng quản lí nhiệt tình nghênh tiếp, hiển nhiên Đăng Dương là khách quen ở đây, càng rõ ràng hơn là sự hơi kinh ngạc trong ánh mắt quản lí , Hùng Huỳnh biết mình tuyệt đối không phải người bình thường hay cùng đi ăn với Đăng DươngSẽ là ai, Pháp Kiều?"Chủ tịch Trần, vẫn dùng mấy món cũ sao?" Quản lí đứng ở cạnh ghế nhỏ giọng hỏi, con mắt thỉnh thoảng liếc qua chỗ Hùng HuỳnhĐăng Dương hơi hơi mở miệng, liếc mắt nhìn Hùng Huỳnh ngồi ở đối diện, sau đó đem thực đơn đưa đến: "Muốn ăn cái gì tự chọn."Hùng Huỳnh cũng không khách khí làm kiêu, mở ra thực đơn chọn mấy món vừa đắt vừa hợp khẩu vị, hợp khẩu vị là thứ nhì, đắt mới là hàng đầu, hiếm khi nào chủ tịch Trần mời đi ăn, cậu chắc chắn là phải hãnh diện."Cứ theo ý của cậu ta." Con mắt Đăng Dương cũng không nháy một cái."Vâng, xin ngài chờ một chút." Quản lí rất nhanh đi xuống, trước khi đi cũng không quên khép hờ cửa.Lần này Hùng Huỳnh thông minh, đối phó với người như Đăng Dương không cần phải mở miệng trước, nói càng nhiều càng dễ bị đối phương nắm lấy nhược điểm, cho nên cậu cúi đầu, yên lặng không nói gì uống nước ép hoa quả, nếu so với ai cũng khó có thể chịu đựng loại không khí xấu hổ không ai nói gì này, Hùng Huỳnh cũng tự nhận mình không tầm thường.Người đã từng chết một lần ngay cả da cũng dày thêm hai tầng, sinh mệnh "Trộm về" không cần phải lo lắng cảm thụ và cái nhìn của người khác.Thời gian từng giây qua đi, dĩ nhiên không ai nói chuyện, thẳng đến lúc quản lí dẫn người đưa món ăn lên bọn họ hai người cũng đang làm chuyện riêng của mình, uống nước hoa quả, xem tạp chí, nghịch điện thoại di động."Ngài chậm dùng." Đồ ăn đặt lên ngay ngắn, quản lí hơi khom lưng rồi rời đi, lần này là đóng cửa thật, đôi mắt trước khi đóng cửa liếc qua Hùng Huỳnh không cẩn thận bị Hùng Huỳnh thấy, khiến cậu thiếu chút nữa bị sặc."Uống chậm một chút." Đăng Dương hơi nâng mắt, tiện tay cầm khăn tay đưa qua."Cảm ơn." Hùng Huỳnh nhận lấy, nghiêng người cúi đầu xoa xoa nước hoa quả bên mép, thật mất mặt."Không chỉ là tính cách thay đổi, hiện tại ngay cả cử chỉ cũng trở nên cao nhã." Trên mặt Đăng Dương không có biểu tình gì, anh cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt thịt bò trong đĩa, nhìn cũng không nhìn Hùng Huỳnh."Cảm ơn chủ tịch Trần khích lệ." Binh đến tướng ngăn, ít nói ít lỗ thủng."Trước đây lúc cậu ở cạnh tôi nói rất nhiều." Vị chủ tịch nào đó như vô ý lại như cố ý nói ra một câu."Chủ tịch Trần hoài niệm tôi trong quá khứ sao?" Đói bụng, Hùng Huỳnh cầm lấy đũa bắt đầu gắp thức ăn, tuy rằng cậu lớn lên ở nước ngoài, nhưng thích nhất vẫn là đồ ăn của Việt Nam, nhất là lẩu gà, quả thực là tinh yêu khiến cậu không thể dứt bỏ, nếu không phải bác sĩ căn dặn cậu cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, cậu đã sớm đem lẩu ra làm đồ ăn hằng ngày ở nhà."Không, tôi thích cậu hiện tại hơn." Đăng Dương cực kỳ tự nhiên nói ra."Cảm ơn chủ tịch Trần khen ngợi." Tuyệt đối là câu trả lời hách dịch, nhưng từ trong miệng Hùng Huỳnh nói ra lại không khiến người ta cảm thấy cứng ngắc, ngược lại lại có một chút hài hước.Nuốt xuống miếng thịt bò trong miệng, Đăng Dương nhìn bàn thức ăn đỏ rực trước mặt Hùng Huỳnh, con mắt hơi nheo lại, cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn nhẹ: "Tìm cậu tới là muốn nói cho cậu một tin tức tốt.""Chuẩn bị tăng tiền lương cho tôi?" Hùng Huỳnh vừa cười vừa nói."Gần như vậy." Đăng Dương nhìn Hùng Huỳnh đem miếng bò cay nhét vào trong miệng, con mắt run run, cầm lấy ly nước trong tay uống một ngụm xong mới tiếp tục nói, "Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy đã quyết định chọn cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz