ZingTruyen.Xyz

Doogem Duonggem Weangem Sieu Sao

"Vừa rồi là Pháp Kiều đó, cậu ấy gần đây rất nổi nha! Năm ngoái vừa bước vào giới điện ảnh lập tức nhận được giải nghệ sĩ mới có triển vọng nhất, năm nay còn nhận được giải thưởng vai nam phụ xuất sắc nhất, chậc chậc, người mới trong giới giải trí thực sự là càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng lợi hại." Lật lại tờ báo, nhân viên công tác đài truyền hình tán gẫu với nhau.

"Mình rất thích Pháp Kiều nha!" Một nữ trợ lý nghe thấy nhân viên công tác đàm luận rất nhanh hứng thú bừng bừng gia nhập vòng thảo luận.

"Tuổi còn trẻ lại đẹp trai, hơn nữa trên người có một sức hấp dẫn đặc biệt, sạch sẽ khiến người ta nhìn cũng rất thích, đã được khán giả và người trong nghề yêu thích, lại còn được công ty quản lý ưu ái, cậu ấy sau đó nhất định sẽ rất nổi tiếng, mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng trong giới điện ảnh mỗi năm đều có rất nhiều người mới, nhưng có thể ưu tú như cậu ấy thì đúng là hiếm có." Nữ trợ lý không chút nào keo kiệt ca ngợi.

"Đúng vậy, ngay cả con gái tôi cũng rất thích cậu ta, đương nhiên sẽ có chút người đố kị, nhưng nếu muốn đứng vững trong giới thì không phải là chuyện dễ dàng, nam diễn viên ưu tú như Pháp Kiều trước đây cũng không phải không có, thế nhưng cũng có rất nhiều người bởi vì không thích ứng được mà yên lặng tiêu thất, hoặc là vì đủ loại nguyên nhân mà trở thành minh tinh xuống dốc." Nhân viên công tác cười cười, lời nói vô tâm nhưng chân thực.

Giới giải trí, chính là một vòng tròn hiện thực như thế, mặc kệ là ai đã từng đứng ở đỉnh núi rất cao, chỉ là không cẩn thận một chút. . . Cũng rất dễ trượt chân rơi vào vực sâu.

Sau đó muốn tiếp tục bò lên trên, sẽ rất khó.

Nơi này có quá nhiều người mới, mỗi giờ mỗi phút đều đang gian nan bò lên cao, khán giả ở trước màn ảnh chỉ biết được một ít về minh tinh như vậy mà thôi, mà ở phía sau đại minh tinh, còn có trăm trăm nghìn nghìn tiểu minh tinh, tiểu tiểu minh tinh, minh tinh xuống dốc đang bị bao phủ dưới bóng ma mà yên lặng phấn đấu.

Hùng Huỳnh đã kết thúc ghi hình và đang thu dọn đồ đạc của mình, nghe các nhân viên công tác nói chuyện, Hùng Huỳnh chỉ là nhàn nhạt cười cười, vòng tròn này rất hiện thực.

"Đinh linh linh –" ra khỏi nơi chụp ảnh, điện thoại di động vang lên.

Cậu ấn phím tiếp nhận: "A lô?"

【Hi, thân ái, ghi hình kết thúc? 】 nam trung âm thuần hậu vang lên trong điện thoại, Wean gần đây rất thích dùng giọng Luân Đôn nói chuyện với cậu.

"Ừ, vừa kết thúc." Dừng lại bước chân, Hùng Huỳnh dùng giọng Luân Đôn trả lời, thế này liệu có tính là một phần tình yêu cuộc sống?

【 Tôi ở dưới lầu chờ cậu, cậu biết xe tôi là chiếc nào rồi đấy. 】

"Đã biết." Hùng Huỳnh cắt đứt điện thoại, còn chưa đầy hai tuần là có thể chia tay với con gấu ngốc Wean này, thật tốt.

Wean tuy là một tay lão luyện trên giường, nhưng ở cùng với con gấu này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ được ở phía trên, Hùng Huỳnh không ngại ở phía dưới, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn ở trên.

"Hùng Huỳnh" Có người ở phía sau hô tên của cậu.

Hùng Huỳnh quay đầu lại, thanh niên đi về phía cậu không tính là quá đẹp trai hay xinh đẹp, nhưng hình dạng thanh tú sạch sẽ, coi như là một loại hợp mắt.

"Nghe nói trước đó không lâu anh vừa xuất viện, tôi đã sớm nói với loại tính cách kia nếu anh không thay đổi thì sẽ không thể đứng được trong giới." Biểu tình trên mặt Trần Phong Hào (Nicky) không tính là thân mật.

Tiểu Vũ nói qua Hùng Huỳnh là khách quý cố định của một chương trình giải trí nào đó, ngày hôm nay cậu đã đến sáu chương trình, tuy nói là khách quý cố định, nhưng nhiều lúc người chủ trì cũng không đụng Hùng Huỳnh, cho dù đụng cậu cũng chỉ là trêu chọc cậu.

Nhưng loại tình huống xấu mặt này chỉ là trước đây, ngày hôm nay Hùng Huỳnh ở tiết mục hài hước nói lại mấy câu, còn không đến mức khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa nhưng cũng sẽ không tiếp tục bị lấy ra trêu đùa giả thằng hề.

Một người diễn viên phải yêu quý danh dự của mình, đôi lúc có thể thật tình, nhưng đôi lúc cũng cần phải duy trì hình tượng.

"Tôi nghĩ cậu nói đúng, cảm ơn." Hùng Huỳnh cười cười.

Phong Hào nhìn chằm chằm vào cậu một hồi, một lát sau mới nói: "Tốt nhất là anh thực sự suy nghĩ cẩn thận."

Hùng Huỳnh đi qua hữu nghị vỗ nhẹ nhẹ vai người thanh niên, nhớ lại tiểu Vũ nói qua người chủ trì nhìn cậu không vừa mắt, Phong Hào là có một chút nhằm vào cậu, nhưng cậu nghĩ chàng thanh niên này không phải người xấu.

Nhiều bạn dù sao vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù.

Phong Hào có chút nghi hoặc nhìn người đã đi xa, không thể nói rõ có chỗ nào không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz