Doo Duong Wean Gem Sieu Sao
Ba người cứ như vậy lôi lôi kéo kéo đi tới gian phòng Hùng Huỳnh, vừa nhìn thấy giường lớn mềm mại Hùng Huỳnh liền khẩn cấp ngã xuống, đem mặt mình vùi vào trong gối dáng vẻ hoàn toàn không muốn động."Thân ái. . ." Wean lầm bầm một tiếng mở ra hai tay đè lên trên người Hùng Huỳnh, đột nhiên bị người đè lên Hùng Huỳnh cực kỳ khó chịu cố gắng xoay người đẩy ra con gấu siêu cấp lớn ghé vào trên người cậu, Đăng Dương tốt bụng giúp cậu một chút, cố sức đẩy Wean sang một bên.Đáng tiếc Wean giống như con gấu koala vừa bị đẩy ra liền hai tay hai chân quấn lên Hùng Huỳnh, vừa kéo tay ra là lập tức ôm lại."Wean! Buông Hùng Huỳnh ra, cậu ôm cậu ấy tôi làm sao cởi quần áo cho cậu ấy được?" Đăng Dương có chút đau đầu xoa xoa trán, vì sao anh lại phải chăm sóc hai cái tên uống say này."Cởi quần áo. . . Đúng, cởi quần áo. . ." Ba chữ này xúc động thần kinh của Wean, hai tay anh cố sức kéo mở quần áo của Hùng Huỳnh, áo sơ mi vài trăm đô la bị con gấu sức lớn này xé mở, cúc áo vỏ sò màu trắng ngà lách cách rơi lả tả, Hùng Huỳnh choáng đầu cộng thêm cả người bị nóng rất phối hợp cởi áo, một bên cố gắng tránh xa Wean nóng như cái bếp lò, một bên bắt đầu cởi quần.Cậu cởi cúc quần, đến lúc muốn sờ tìm chỗ khóa kéo thì một đôi tay có chút lạnh lẽo cầm tay cậu, thay cậu kéo khóa xuống, thuận tiện cởi luôn quần ngoài, Đăng Dương đem quần áo trên thân người kia ném lên mặt đất.Wean hôn lên lưng Hùng Huỳnh, hôn hôn cái rồi ngủ, ai nói người uống rượu xong sau sẽ loạn tính? Bọn họ một ngày uống say, cũng chỉ muốn nằm vật ra ngủ, hơi sức đâu ra mà còn vuốt ve vận động kịch liệt nào chứ.Đăng Dương là người duy nhất thanh tỉnh đi đến phòng tắm tắm rửa một chút, sau khi đi ra cầm theo khăn lông ướt thay Hùng Huỳnh tùy tiện lau mồ hôi, về phần Wean, dù sao người này cũng đã tắm, đừng hy vọng Đăng Dương sẽ đi giúp Wean lau người, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy có chút quái dị buồn nôn.Đăng Dương cũng mệt mỏi, chờ đến khi anh hoàn thành hết mấy việc này cũng sắp tới một rưỡi sáng, anh quyết định sáng sớm ngày mai tự cho mình nghỉ nửa ngày.Người này cũng không quay về phòng ngủ của mình, ai biết con gấu Wean này liệu có nửa đêm tỉnh lại hay không, chỉ cần trong đầu nghĩ đến chuyện Wean sẽ cùng Hùng Huỳnh làm ra chuyện gì đó là anh liền không ngủ được, vậy còn không bằng ngủ cùng ở đây, nếu là ba người vậy thì được rồi.Ngã xuống giường, Đăng Dương nghiêng người nhìn về phía Hùng Huỳnh nằm ngủ ở giữa, người đàn ông này đã ngủ say, cái miệng hơi mở nhẹ nhàng hô hấp, thỉnh thoảng bởi vì Wean ôm mà khó chịu giãy dụa hai cái, luôn luôn cố gắng đá văng cái tên đang nằm sấp ở trên người mình, mà Wean cũng dị thường dính người, bất khuất ôm Hùng Huỳnh không tha.Đăng Dương một mình ngủ một hồi, có lẽ qua khoảng nửa giờ anh phát hiện cho dù mình nhắm mắt lại cũng là tâm thần không yên ngủ không được, sau đó anh mở mắt trong bóng đêm, tay đỡ nửa người nhìn Hùng Huỳnh cách mình rất gần ở bên cạnh, bên tai anh vẫn đều là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hùng HuỳnhĐăng Dương lần thứ hai ngã xuống giường, khác trước chính là lúc này dán sát Hùng Huỳnh, vươn tay đem người kia ôm vào trong lòng, thân thể hơi lạnh của Đăng Dương khiến người kia vô ý tiến lại gần, tìm một vị trí thoải mái cọ cọ, lầm bầm hai câu rồi tiếp tục ngủ.Cảm giác như vậy rất tốt, Đăng Dương cúi đầu hôn lên trán Hùng Huỳnh, anh muốn làm như vậy, anh cũng làm như vậy.Buổi tối hôm nay Hùng Huỳnh nằm mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mộng có hai con dã thú vây cậu ở chính giữa, hai con dã thú đáng ghét này cắn xé cánh tay và quần áo của cậu, bốn phía vừa nóng vừa bí, cậu sắp thở không nổi.Nóng quá, Hùng Huỳnh ngày thứ hai là bị nóng tỉnh.Cảm giác sáng sớm thức dậy liền thấy mình bị hai người đàn ông trần như nhộng kẹp ở chính giữa thật không tốt, Hùng Huỳnh nhịn không được co quắp khóe mắt, cậu sờ sờ thân thể của mình, may quá, đêm hôm qua hẳn là không có phát sinh chuyện tình đáng sợ nào đó, cậu tuy rằng tư tưởng mở mang nhưng còn không mở đến mức cùng hai người đàn ông song song làm loạn.--------------------"Tỉnh?" Đăng Dương mở mắt, Hùng Huỳnh vừa có động tác anh liền tỉnh lại, tính cảnh giác trời sinh cho dù là ở trên giường cũng không ngoại lệ."Ừ." Hùng Huỳnh nửa híp mắt lên tiếng, đêm qua uống nhiều rượu thế nên sáng sớm hôm sau cả người đều là ỉu xìu uể oải, ngay cả thanh âm đáp lại cũng là yếu ớt."Trời, tôi còn khóa học ban huấn luyện." Cố sức đánh lên đầu, Hùng Huỳnh đột nhiên nhìn tới đồng hồ treo ở trên tường, đồng hồ chỉ hướng buổi sáng chín giờ mười lăm phút, chương trình học chín rưỡi là bắt đầu, cậu giãy dụa cố gắng rời giường."Đêm qua đã giúp cậu xin nghỉ." Đăng Dương một tay với tới kéo người về giường, Hùng Huỳnh bất ngờ không kịp đề phòng ngã lên cái gối mềm mại, đầu càng choáng váng."Tôi cảm giác như có một trăm con voi giẫm lên đầu tôi, hoặc là đêm qua có người khiêu vũ ở trên đầu tôi." Nhéo nhéo mi tâm, Hùng Huỳnh hít sâu một hơi, nghiêng thân ngắm nhìn cái bếp lò nào đó ở phía sau, Wean còn đang ngủ say, một chút dấu hiệu chuyển tỉnh cũng không có."Người này ngủ say thật." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Đăng Dương vươn tay xoa nắn cái trán nhìn qua có vẻ không quá thoải mái của Hùng Huỳnh, "Cậu nằm thêm một chút đi, tôi gọi người đem canh giải rượu đưa lên."Hùng Huỳnh lắc lắc tay: "Không, cho tôi một chút nước rồi để tôi ngủ thẳng đến bữa trưa là được, tôi không sao, chỉ là có một chút say.""Hoặc là nằm xuống, hoặc là hiện tại tôi xơi cậu." Đăng Dương bình tĩnh nói ra một câu khiến người ta phải trừng to con mắt.Hùng Huỳnh buồn cười nhìn người đàn ông ngồi ở bên đang mặc quần áo: "Chủ tịch Trần, phương thức quan tâm người của anh thật đặc biệt, thế nhưng. . . Vẫn là cảm ơn anh.""Tôi không cần cảm ơn bằng miệng, làm một thương nhân, tôi chỉ muốn lợi ích trên thực tế." Đứng lên mặc quần, Đăng Dương nghiêng người cúi đầu hôn lên mắt Hùng Huỳnh, "Như vậy là đủ rồi.""Tôi hiểu rồi." Cậu cười gật đầu.Đăng Dương hiếu kỳ hỏi: "Cậu hiểu cái gì?""Chỗ khác nhau giữa anh và Wean." Cậu ngồi dậy tựa lên gối, nghiêng đầu liếc nhìn Wean rõ ràng vừa mới đá văng hiện tại lại ôm lấy đùi cậu ngáy khò khò."Ha —— tôi khác cậu ta ở chỗ nào?" Đăng Dương cười khẽ một tiếng, đi tới chỗ quầy bar trong phòng ngủ rót một ly nước, suy nghĩ một chút lại đổi thành một ly nước trái cây.Hùng Huỳnh mở ra hai tay nhún vai: "Chính là như thế này."Quay trở lại đưa nước trái cây cho người kia, trên khuôn mặt của Đăng Dương mang theo nụ cười: "Lá gan của cậu thật ghê gớm, đêm qua uống nhiều rượu như vậy không sợ tôi và Wean làm gì cậu sao?""Ưm, có anh ở đây sẽ không có chuyện." Thanh âm rầu rĩ từ trong ly nước truyền đến, người này một bên uống nước trái cây tươi ướp lạnh, một bên mơ hồ nói chuyện.Trong mắt xẹt qua một tia sáng, Đăng Dương đứng ở bên cạnh nheo lại con mắt, lại cười nói: "Dựa vào cái gì cậu cho là vậy?"Hùng Huỳnh liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Wean, quay đầu lại nhìn chằm chằm Đăng Dương, cười nói: "Bởi vì anh là Đăng Dương, không phải Wean.""Hơn nữa tôi nghĩ ý kiến của tôi cũng không sai." Hùng Huỳnh nhìn bốn phía một chút, chí ít ba người bọn họ bình an vô sự ở trên giường vượt qua một đêm, không có phát sinh chuyện gì khiến người ta cảm giác không thoải mái.Đăng Dương nhất thời câm nín, chỉ là thật sâu nhìn người đàn ông đang cầm ly nước uống nước trái cây, chờ Hùng Huỳnh uống xong, anh vươn tay cầm giúp ly nước, lúc xoay người song song nhẹ nhàng nói một câu: "Có đôi khi tôi cũng không lý trí như thế, tôi là một thương nhân, cũng là một người đàn ông."Đăng Dương rời khỏi gian phòng, Hùng Huỳnh đem Wean đang say sưa ngủ đẩy ra đi vào phòng tắm, cậu đương nhiên biết, nhưng phần lớn thời gian Đăng Dương là một thương nhân.Đối với câu nói vừa rồi của Đăng Dương, có nửa là thật, cũng có nửa là cố ý.Bởi vì Đăng Dương song song cũng là một người đàn ông, cho nên Hùng Huỳnh nghĩ những lời này đối với Đăng Dương thân là đàn ông mà nói cũng có một chút tác dụng, nếu như có thể tăng thêm bảo hộ cho mình, một ít tâm kế vô hại cũng là có thể, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz