Dong Nhan Vong Tien Ma Dao To Su Khe
Trước mắt Ngụy Vô Tiện là một mảnh huyết sắc.Cơ thể như một lần nữa hồi sinh trở lại, đã có chút khí sắc của người sống, ấm nóng, ám trầm, liếc mắt một cái có thể nghe thấy mùi máu tanh. Hắn không rõ máu kia là của mình hay là của người khác, chỉ cảm thấy quanh thân đau đến kinh người, mỗi một tấc da thịt nội tạng đều đau, giống như bị vô số hàm răng sắc nhọn hung ác cắn nát, xé rách, một chút một chút đem thân thể hắn kéo xuống, đau đến tận xương tủy. Mỗi khi hắn di chuyển cơ thể một chút, cảm giác đau đớn ập tới như vũ bão, giống như dời non lấp biển nổ tung bên tai hắn.Những người chính đạo kia đều kêu gào tà ma ngoại đạo trời đất không tha, ai ai cũng có thể giết chết, ngay sau đó lại điên cuồng hét lên muốn đồ sát Ôn cẩu báo thù rửa hận, có người kêu rên nói tha cho một nhà già trẻ bọn họ một con đường sống, lại có người giận mắng muốn nợ máu phải trả bằng máu, tiếng người lộn xộn, tiếng binh khí bén nhọn va chạm vào nhau kịch liệt, cùng với tẩu thi bò lúc nhúc không ngừng, tiếng kêu gào đáng sợ vang vọng .Rốt cuộc sức lực của hắn tiêu hao cạn kiệt. Bóng tối trước mắt được gột rửa bằng máu tươi, những thanh âm đó vẫn còn đinh đang phát ra từ sâu tiềm thức của hắn, ngoại trừ tiếng kiêu gọi mơ hồ, còn pha tạp đầy ắp tiếng cười bi phẫn lẫn quái dị, hắn khinh thường hừ lạnh, tiếng gào thét điều tra cùng nghị luận. Tất cả đều hỗn loạn một cục, sau đó lại nghe một người rõ ràng quát: "Ngươi chẳng làm nên trò trống gì, thất bại thảm hại, ngươi gieo gió gặt bão, ngươi tự tìm!"Trước ngực Ngụy Vô Tiện một trận quặn đau, chợt thấy một thân ảnh bạch y quỳ rạp xuống đất, trên nền vải trắng tinh kia là vết máu loang lỗ. Hắn cho rằng đó là của bản thân, nhưng lại nghĩ tới người này tên là Hiểu Tinh Trần.Hiểu Tinh Trần...... Là ai?Hắn còn không nhớ rõ, lại thấy một người toàn thân ánh vàng lấp lánh, đầu đội mũ sa la, thanh kiếm trong tay âm độc sắc bén, như rắn độc nhào tới chỗ hắn, mở ra cái miệng đỏ lòm muốn cắn. Hắn cuống quít né tránh, lại nghe thấy người nọ thanh âm vừa mềm lại lạnh, giống như chiêu kiếm ban nãy xuất ra, nói: "Di Lăng lão tổ quay về hậu thế", lập tức ánh kiếm từ bốn phương tám hướng liền đem bao quanh hắn.Ngụy Vô Tiện mơ hồ nhìn thấy gương mặt quen thuộc sau mấy ánh kiếm kia, đường cong sắc bén ẩn ẩn tức giận, mi mục lạnh lùng dị thường, khóe môi cong lên một vẻ chê cười. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi quả thật là không biết hối cải." Một đạo ánh tím lóe lên, sáng chói khiến hắn đau đầu hoa mắt, chân nhũn ra, hắn cuối xuống vừa thấy, trên cẳng chân là từng đạo vết bầm đen đang lan tràn lên bắp đùi của mình, điên cuồng bành trướng.Là vết ác trớ, này là vết ác trớ...... Như thế nào lại xuất hiện rồi?Kim Lăng. Tên này như sấm chợt vang lên, trước mắt thay đổi, lại xuất hiện thiếu niên trang phục vàng nhạt, giữa trán điểm chu sa, khuôn mặt cao ngạo lặng yên không một tiếng động như pha chút dịu dàng. Có một thanh âm nói: "Có mẹ sinh không có mẹ dạy."Thiếu niên kia phất tay áo bỏ đi. Ngụy Vô Tiện nâng chân liều mạng đuổi theo, nhưng dưới chân càng chạy càng nặng, bỗng nhiên một chân bước hụt, hắn rơi vào một khoảng không vô tận, cho dù có làm như thế nào cũng không thể tiến về phía trước."Ngụy Anh."Hắn nghe thấy phía sau có người gọi hắn, người kia thanh âm rất thấp, nặng nề mà đem hắn từ trong hư không kéo xuống, hắn cảm giác hai chân mình bỗng nhiên lại rơi xuống đất."Ngươi đừng đi."Nghe câu nói như vậy, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy chân của mình thật đau. Thanh âm kia vẫn còn ở chỗ cũ, hắn không xoay người lại, lại thấy được người nọ đứng lặng ở cuối đường, hơi hơi cúi đầu, ánh trăng như sương chiếu rọi trên người y, mơ hồ phát ra ánh sáng mờ ảo, y phục tuyết trắng mềm mại như nước, nhẹ nhành chảy qua chổ tay áo trắng nõn, lộ ra từng khớp ngón tay thon dài. Ngụy Vô Tiện nhớ rõ, đôi tay kia rất ấm.Thanh âm kia nói: "Ngụy Anh."Ngụy Vô Tiện mở mắt.Hắn chớp chớp mắt, đau đớn trên người đã biến mất, chỉ cảm thấy trái tim như nổi trống đập thình thịch điên cuồng. Trước mắt không có thân ảnh người kia, chỉ có giấy vàng đã hoen ố dán trên trần nhà. Hắn cảm giác sống lưng đang nằm trên sàn gỗ không mấy thoải mái, trên người đắp hờ một tấm chăn mỏng, nhất thời không biết đang ở đâu. Hắn lệch đầu về một bên, nhìn thấy sườn mặt tuấn nhã lạnh nhạt, đàn hương thanh lãnh nhẹ nhàng trầm ổn theo từng nhịp hô hấp của người nọ mà vờn quanh.Ngụy Vô Tiện không chút nghĩ ngợi liền hướng người nọ đánh tới.Đôi tay ấm áp kia nâng lên, bắt lấy tay hắn bỏ vào trong lòng ngực.Hắn lúc này mới nhớ tới bản thân đang ở nơi nào. Bọn họ đang trên đường tra án tìm ra manh mối của khối thân thể kia, mà bản thân hắn ở Kim Lân đài bị trọng thương, sau khi chạy về Vân Thâm Bất Tri Xứ nghĩ ngơi một lát, hiện tại đang trên đường tới Di Lăng.Ngụy Vô Tiện định tâm, đem mặt chôn nhập vào gáy người nọ, mở to miệng ngửi ngửi mùi hương quen thuộc kia, trong lòng rầu rĩ: "Lam Trạm này trong lúc ngủ mơ lại có thói quen ôm người, rốt cuộc là như thế nào mới dưỡng ra được......"Lại nói tiếp, Ngụy Vô Tiện cũng không biết bản thân rốt cuộc là khi nào đã có thói quen hàng đêm cùng Lam Vong Cơ nằm trên giường mới đi vào giấc ngủ, cũng không biết khi nào, mỗi lần gặp ác mộng tỉnh giấc, lại nhào vào trong lòng ngực y.Từ lúc hiến xá trở về gặp được Lam Vong Cơ, hắn liền ngày ngày cự tuyệt, ác tâm y suốt một chặng đường, mỗi ngày đều muốn ngủ cùng Hàm Quang Quân, mới đầu tất nhiên là ý định quấy rối, nhưng ồn ào nhốn nháo ngủ vài ngày sau, lại chuyển thành lẽ tự nhiên. Hắn trước nay đều không ngủ ngon, mười ngày có tám đêm gặp ác mộng, mộng tỉnh liền có một người nằm bên cạnh, khiến hắn có thể an tâm, thật là quá tốt.Mà Lam Vong Cơ lại giống như là một người hiểu chuyện. Bọn họ mới từ Vân Thâm Bất tri xứ xuống núi để điều tra bộ phận của huynh đệ tốt, Ngụy Vô Tiện mỗi khi tỉnh dậy, trước hết sẽ nghe thấy giọng nói không gợn sóng của Lam Vong Cơ, thấp giọng hỏi: "Thấy ác mộng?". Y sẽ mở đôi mắt lưu ly nhàn nhạt kia mà nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh ấm áp, tự nhiên kéo kéo chăn trên người Ngụy Vô Tiện, lau mồ hôi mỏng trên trán cho hắn, hoặc dứt khoát đứng dậy vì hắn rót một ly nước ấm.Hắn đoán khi gặp ác mộng, bản thân nhất định là lớn tiếng kêu la, làm Lam Vong Cơ tỉnh, vì vậy mà luôn cảm thấy ngượng ngùng. Đại khái là từ nghĩa thành trở về sau, hắn dần dần có mấy lần mớ ngủ tỉnh lại, bên cạnh là Lam Vong Cơ vẫn còn yên giấc, bản thân bỗng chốc tự hào vì nằm mơ ngày càng thuần phục, không còn gây phiền hà cho người khác.Ngụy Vô Tiện gặp ác mộng tỉnh lại trong đêm này là lần thứ hai, chuyện này xảy ra sau khi bọn họ cùng Lam Hi Thần hội hợp, rồi hướng Lan Lăng xuất phát. Có lẽ là bị oán khí của Nhiếp Minh Quyết quấy nhiễu, đêm nay hắn gặp ác mộng rất rõ ràng, tỉnh lại ngực buồn đến phát đau, thở dài một hơi nặng nhọc, toàn thân như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức hắn bắt đầu run rẩy.Hắn nhìn người bên cạnh ngủ đến quy phạm an tường, nghĩ nghĩ thân thể Lam Trạm có phải hay không rất ấm?Ngụy Vô Tiện hướng Lam Vong Cơ dịch tới một chút, cơn lạnh lẽo khiến hắn hít thở không thông liền lui đi chút ít. Hơi thở đàn hương quen thuộc áp đến, hắn cảm thấy cơn ức nfhenj nặng nề trong lòng dần tan đi, mùi hương kia giống như một cái móc nhỏ, không ngừng lặng lẽ luồn vào sâu trong lồng ngực đang phập phồng của hắn, câu lấy cảm xúc kì lạ hắn chôn sâu dưới đáy lòng, rồi đem cả người hắn vây chặt.Hắn không tự giác nhích lại gần rồi chút.Đang lúc hắn cảm giác bản thân đã áp đến lọn tóc dài tán hai bên của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bỗng nhiên giơ ống tay áo lên, quyét tay ngang tới, một phen ôm lấy hắn.Thoáng chốc toàn thân Ngụy Vô Tiện cứng đờ, từ từ mà khẩn trương, ngay đến thở mạnh cũng không dám, cứ như vậy không nhúc nhích, dùng cái tư thế này để Lam Vong Cơ ôm.Hắn hoàn toàn thanh tỉnh nằm như vậy một lát, nỗ lực phân biệt Lam Vong Cơ đến tột cùng có phải hay không bị hắn đánh thức, nhưng hơi thở Lam Vong Cơ vẫn như cũ bình tĩnh đem hắn ôm chặt, hắn cũng không có cách nào khác chuyên tâm, dứt khoát lấy hết can đảm, nhẹ nhàng mà hô một tiếng: "Lam Trạm......"Qua một lúc lâu, Lam Vong Cơ không có đáp lại, mặt mày như thường yên tĩnh nằm.Ngụy Vô Tiện không hề lý do để yên tâm, cố gắng ép bản thân gắt gao dựa vào thân thể rắn chắc của Lam Vong Cơ.Hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh thời gian trôi đi. Vận mệnh chuyển hóa đem năm tháng thay đổi, mọi người đến lại đi, hài tử không thể lựa chọn mà lớn lên; hắn chết thảm thiết, lại miễn cưỡng mà sống lại, khuôn mặt, thanh âm, thân thể đều không còn là của mình; duy có Lam Vong Cơ còn ở nơi này, hơi thở giống cũ khiến người khác an tĩnh. Hắn chưa từng nói cái gì, chỉ là ở nơi đây, năm xưa cũng như hiện tai, lẳng lặng mà gọi hắn: "Ngụy Anh".Ngụy Vô Tiện mơ hồ nghĩ, như vậy thì tốt rồi.Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, Ngụy Vô Tiện phát hiện chính mình ỷ lại rất nhiều vào Lam Vong Cơ.Từ Lịch Dương đến Đàm Châu, từ Lan Lăng đến Cô Tô, một đường gian nan có, khốn khó có, cô độc khó khăn có, sức cùng lực kiệt vẫn tiến lên, thỉnh thoảng hắn cũng mệt mỏi trong lòng, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.Giống như năm xưa hắn vẫn còn là Vân Mộng Ngụy Vô Tiện, trước giờ không có gì sợ hãi, chỉ là khi đó sở dĩ vẫn còn ngây ngô, bất quá chưa hiểu được cảm giác có một người không thể mất đi là như thế nào. Sau đó vì những cố sự kia từng chút đoạt đi tất cả những gì còn lại của hắn, thậm chí cuối cùng bản thân chẳng còn lại gì, hắn hiểu rõ mới cảm thấy sợ hãi.Đã mất đi một lần, liền sợ hãi sẽ lại một lần nữa biến mất; tuy cùng nhau song hành không biết bao nhiêu, cảm giác sợ hãi đó vẫn không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz